Tống Thì Hành

Chương 239: Việc này không bình thường

Bạch Thì Trung, tự Mông Hanh.

 

Đỗ tiến sĩ, làm Lại bộ thị lang.

 

Năm Chính Hòa thứ sáu, Bạch Thì Trung được phong làm Thượng Thư Hữu Thừa, Trung Thư Môn Hạ Thị Lang. Trong lịch sử, gã tiếp nhận Vương Phủ đảm nhiệm chức Thái Tể. Mà nay Vương Phủ bị bãi miễn trước, nhưng bánh xe lịch sử vẫn lao cuồn cuộn về phía trước, Bạch Thì Trung theo đó mà tiếp nhận chức vụ Thái Tể kiêm chức Môn Hạ Thị Lang.

 

Cũng là một người tài học.

 

Nhưng gã lợi hại hơn chính là hiến điềm lành, tranh thủ sự sủng ái của Hoàng đế Huy Tông.

 

Từ giữa năm Chính Hòa gã liền tiến vào “Chính Hòa Thụy ứng ý” được Hoàng đế Huy Tông thưởng thức phong làm Thượng Thư Hữu Thừa, Trung thư Môn hạ Thị Lang. Sau khi tiếp nhận Vương PHủ đảm nhiệm chức Thái Tể thì càng nịnh nọt hiến tặng các vật quý khiến Hoàng đế Huy Tông vô cùng thích thú. Như vậy dựa vào điềm lành mà làm giàu cũng không ngoài dự đoán của mọi người.

 

Hơn nữa, trước kia Bạch Thì Trung dựa vào Thái Kinh lập nghiệp, nên sau lưng có Thái Kinh chống lưng.

 

Điềm lành này chưa chắc là toàn bộ của Bạch Thì Trung, có khả năng là của Thái Kinh thông qua Bạch Thì Trung để hiến vào, tranh thủ sự sủng ái của Hoàng đế Huy Tông. Phải biết rằng Thái Kinh nay đang đem hết toàn lực để giành được sự quan tâm của Quan Gia, tiếp tục được nắm quyền lực trong tay.

 

Suy diễn như thế hết thảy đều hợp tình hợp lý.

 

Nhưng Ngọc Doãn cũng không biết vì nguyên nhân gì mà cảm thấy phương diện này dường như còn thiếu thứ gì đó.

 

Nhưng có một điều hắn rõ ràng đó là những tang vật này tuyệt đối không thể xuất hiện ở phủ Khai Phong nếu không chắc chắn có họa sát thân.

 

Vốn Ngọc Doãn đang do dự nên xử lý chuyện này thế nào thì lại từ miệng Tống Nhân biết được tin tức, Ngọc Doãn đã có chủ ý.

 

Đi phủ Thái Nguyên xử lý sạch sẽ số tang vật này, trời cao Hoàng đế xa, dù bị phát hiện cũng sẽ không điều tra được có liên quan đến Ngọc Doãn.

 

Nhưng phái ai đi?

 

Ngọc Doãn lại một lần nữa do dự.

 

***

 

Sau khi rời khỏi phủ Khai Phong, Ngọc Doãn đi thẳng đến lò mổ Liền Kiều, dắt ngựa đi đến Ngự Doanh.

 

Phủ Hà Nam đã thông tri phủ Khai Phong, vậy chắc không bao lâu nữa Lăng Chấn sẽ nhận được tin tức chuẩn xác.

 

Thà đến lúc đó trở tay không kịp, không bằng báo trước cho biết.

 

Ngọc Doãn cũng tin tưởng Lăng Chấn nhất định có thể đảm bảo bí mật cho hắn.

 

Lúc đi vào Ngự Doanh, Dương Tái Hưng và Cao Sủng đang thử ngựa, vô cùng hứng trí.

 

Thân là võ tướng, có thể có được một con hãn huyết bảo mã là niềm mơ ước thiết tha của bất kỳ võ tướng nào. Giống như Dương Tái Hưng, Cao Sủng có thể có được một con ngựa tốt như vậy, đương nhiên quý như báu vật,cho nên sáng sớm đã đến diễn luyện thử ngựa.

 

Tuy nhiên sau khi Ngọc Doãn tới đã quát hai người.

 

- Từ hôm nay trở đi nên ít đến Ngự Doanh.

 

Dù là thử ngựa cũng chỉ có thể ở sàn đấu võ của Ngự Doanh, chứ không được rời khỏi Ngự Doanh nửa bước. Đại Lang, Thập Tam Lang, sự việc đã lộ ra rồi. Phủ Hà Nam đã thông tri cho Phủ Khai Phong, ba con ngựa này hẳn là vật của Thái Tể Bạch Tướng Công, trong khoảng thời gian này sẽ kiểm tra nghiêm ngặt. Tóm lại ngàn vạn lần không được khinh suất, hai người các ngươi phải chú ý nhiều hơn.

 

- Bạch Tướng Công kia nếu dám đoạt lại Vương Truy của ta, ta sẽ liều mạng với hắn.

 

Dương Tái Hưng hùng hồn nói.

 

Ngọc Doãn giận giữ:

 

- Đại Lang đừng có nói bừa, Bạch Thì Trung kia không phải kẻ lưu manh phố phường mà đường đường là Môn Hạ Thị Lang, dù là Động Lăng thúc phụ cũng phải dè chừng. Ngươi đừng có lỗ mãng, nếu hỏng việc thì sẽ bị liên lụy tới cha mẹ ngươi đấy.

 

Ngọc Doãn bình thường rất ít nóng giận, nhưng nếu nổi giận lên thì dù là Dương Tái Hưng cũng không dám ho he.

 

Huống chi, trong chuyện này còn liên lụy tới an nguy của cha mẹ, Dương Tái Hưng dù có gan đến mấy cũng không dám tiếp tục ăn nói ngông cuồng.

 

- Tháng sau thư viện Quan Kiều khai giảng rồi.

 

Ta đã phó tác Liễu đại quan nhân làm xong học tịch cho hai ngươi, đến lúc đó thì theo ta đến học ở trường. Thời gian này không cần phải ra khỏi thành Khai Phong, lúc nhàn rỗi thì đọc sách, biết chữ, để tránh sau này vào thư viện sẽ bị người ta nhạo báng.

 

Dương Tái Hưng và Cao Sủng nhìn nhau, vội vàng nói:

 

- Xin tuân theo lời của ca ca.

 

Sau khi dắt hai con ngựa về chuồng, Ngọc Doãn đi tìm Lăng Chấn, đem sự việc nói lại với Lăng Chân, Lăng Chấn cũng chấn động, sau đó liên tục cười khổ.

 

- Lúc trước Tô Xán đưa tới mấy thứ này thì ta đã biết sự việc không nhỏ. Không ngờ lại liên quan đến Bạch Tướng Công.

 

Tuy nhiên Tiểu Ất, ngươi định xử lý việc này như nào?

 

Ngọc Doãn nhắm mắt lại, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, nói:

 

- Mấy thứ này tuyệt đối không thể xuất hiện tại phủ Khai Phong và phủ Hà Nam, biện pháp tốt nhất chính là đem mấy thứ này đến phủ Thái Nguyên. Nơi đó khoảng cách xa xôi, hơn nữa đó lại là biên quan, dù là chiếu lệnh của triều đình cũng khó mà truyền tới đó. Bên ta cũng có chút môn đường, nếu xử lý tốt, không chừng có thể giải quyết thích đấng. Chỉ có điều lần này đi phủ Thái Nguyên, nếu không có người đáng tin thì chỉ sợ cũng khó mà phó thác được. Ta đang suy nghĩ việc này nhất định phải mau chóng chọn người thích hợp, để sớm đem những thứ này đi...

 

Lăng Chấn nghe vậy cả kinh:

 

- Tiểu Ất cũng có người ở Thái Nguyên ư?

 

Y ngẫm nghĩ một chút rồi sau đó nói:

 

- Tiểu Ất, biện pháp này trước mắt là thỏa đáng nhất.

 

Tuy nhiên ứng cử viên này cần phải hoàn toàn đáng tin, nếu không khó mà bảo toàn bí mật. Tốt nhất Tiểu Ất mau chóng giải quyết việc này, thứ này cứ để ở nơi này, trong thời gian ngắn chắc sẽ không điều tra tới đây đâu, nên vẫn an toàn. Tóm lại, việc này nên giải quyết nhanh một chút.

 

Nghe ra cũng hiểu Lăng Chấn có chút sợ.

 

Chỉ là y có thể làm đến mức này coi như là đã đạt được đến trình độ nào đó.

 

Ngọc Doãn chắp tay nói:

 

- Như vậy thì lại làm phiền Lăng thúc phụ rồi.

 

- TIểu Ất yên tâm, bên ta tạm thời không có phiền toái, mà thật ra bên ngươi mới không thể kéo dài được.

 

- Ta biết, Tiểu Ất sẽ mau chóng chọn được người rồi sau đó đem những thứ phiền toái này đi.

 

Hai người trong Ngự Doanh hàn huyên vài câu, lúc này Ngọc Doãn mới dẫn Dương Tái Hưng và Cao Sủng rời khỏi. Trước khi đi Ngọc Doãn bảo Lăng Chấn nghĩ cách đổi màu của ba con Hãn huyết bảo mã để che tai mắt người khác.Lăng Chấn cười nói:

 

- Tiểu Ất cứ yên tâm, việc này ta có thể giải quyết được.Tóm lại, chuyện này không nên kéo dài.

 

Ngọc Doãn lại một lần nữa nói tạ ơn, mang theo hai người Dương Tái Hưng đi.

 

Trên đường quay về Khai Phong, đột nhiên Cao Sủng nói:

 

- Tiểu Ất ca, nếu thật sự không có ai, ta nguyện đi phủ Thái Nguyên.

 

- Ồ?

 

Cao Sủng cười cười:

 

- Những ngày qua, công phu của ta cũng luyện thành thục rồi.

 

Tuy nhiên vẫn có điểm chưa hiểu, trước sau không thể đột phá bình cảnh. Dược vật của An Thần y mặc dù rất tốt nhưng lại không trị được phần ngọn. Năm đó cha ta dạy ta công phu đã từng nói: Công phu của ta vốn nguồn gốc từ trogn quân, là đấu pháp trong quân. Chỉ dựa vào việc khổ luyện tạo xa, sợ rằng sẽ không luyện được chân pháp, cho nên ta muốn ra ngoài tìm người luận bàn, để tìm kiếm cơ hội đột phá. Chỉ có điều nếu như thế sẽ chưa thể vào thư viện Quan Kiều để học, phí tâm huyết của ca ca rồi.

 

Đấu pháp trong quân?

 

Trần Hi Chân nói công phu của mình cũng là đấu pháp trong quân, nhưng chẳng phải mình cũng từng ra ngoài trải nghiệm sao.

 

Ngọc Doãn giật mình nghĩ tới Mộc Ngư tăng mà Trần Hi Chân nói.

 

Hai ngày nay bị những tang vật này làm đau đầu, khiến hắn gần như quên chuyện này đi. Đợi việc này giải quyết xong cần phải đi Quan Âm viện một lần.

 

Tuy nhiên, Cao Sủng nói dường như cũng có lý.

 

Nếu là Cao Sủng, Ngọc Doãn yên tâm rồi, đây có thể nói là huynh đệ của mình, không lo lắng y sẽ gây ra chuyện gì.

 

Nhưng....

 

Ngọc Doãn hạ giọng nói:

 

- Thập Tam Lang phải hiểu rõ, Phủ Thái Nguyên nay không bình yên lắm.

 

Cao Sủng nghe vậy lập tức mỉm cười.

 

- Nếu không yên ổn, ta cũng không để tâm.

 

Có thể nhận ra Cao Sủng đã quyết tâm.

 

Ngọc Doãn cũng không khuyên nữa, nói:

 

- Nếu Thập Tam Lang, đã quyết ý vậy ta cũng không nói năng rườm ra nữa.

 

Chỉ có điều lần này đi phủ Thái Nguyên, nên xong sớm về sớm. Trong nhà ngươi còn có mẹ già trông mong, không nên để bà lo lắng.

 

- Ca ca yên tâm, ta hiểu.

 

Dương Tái Hưng nghe xong cũng có chút dao động.

 

Chỉ là nghĩ đến Từ Bà Tích thì lời ra khỏi miệng lại nuốt vào.

 

Sau khi trở lại thành Khai Phong Ngọc Doãn cũng không lập tức giục Cao Sủng đi, hắn còn phải tìm lý do chuẩn bị cho Cao Sủng, nếu không cứ mạo muội rời khỏi sẽ khiến người khác nghi ngờ. Nhưng vấn đề là nên tìm lý do gì?

 

***

 

Bầu không khí Phủ Khai Phong đột nhiên khẩn trương.

 

Cấm quân Đông Kinh trước đó đã thu binh nay lại xuất động, thiết lập trạm kiểm soát trong thành, gia tăng kiểm tra.

 

Việc điềm lành hiến cho Hoàng đế Huy Tông bị cướp đi, đây chính là vụ án lớn nhất từ Tuyên Hòa tới nay.

 

Trong lúc nhất thời trinh thám cưỡi ngựa khắp nơi, đâu đâu cũng thấy cấm quân và quân phố tuần tra.

 

Đám lưu manh nhàn rỗi ngày thường cũng không dám chạy ra ngoài gây rối để tránh bị rước lấy tai họa.

 

Ngọc Doãn thì lại rất bình tĩnh, cuộc sống vẫn đi lại như bình thường.

 

Hàng ngày đi lò mổ Liền Kiều rồi sau đó bắt đầu bắt tay vào mở rộng cửa hàng.

 

Đồng thời lúc rảnh rỗi viết khúc phổ nhìn vô cùng tiêu dao.

 

Việc Quan Âm viện tạm thời bị hắn gác lại.

 

Thời điểm hỗn loan này hắn sao còn tâm tư đi tìm người bái sư học nghệ?

 

Tuy nhiên, toàn thành Khai Phong mặc dù kiểm tra chặt chẽ nhưng ngoài thành vẫn bình ổn. Lăng Chấn hàng ngày đều lấy cớ để Lăng Uy học nghệ vào thành báo tin cho Ngọc Doãn là hết thảy đều tốt. Cứ như vậy, bất giác tháng bảy lặng lẽ trôi qua, đã sắp bước vào đầu tháng tám. Tòa nhà ngõ Quan Âm đã hoàn công trước đầu tháng tám, khiến Yến Nô rất vui mừng.

 

Ngọc Doãn đi vào nhà mới nhìn, thấy tường viện cao hai thước, được quét vôi sạch sẽ.

 

Một tòa nhà rộng xây bốn phòng xá.

 

Ngay chính giữa là một cao lầu nhỏ hai tầng, vốn là được kiến tạo lại phòng xá trước đó, từ xa nhìn vô cùng bắt mắt.

 

Hai bên đều có hai gian sương phòng, ở góc đình viện còn có một sân phòng nhỏ, đó là phòng dược theo yêu cầu của An Đạo Toàn. Ở lầu chính bên sườn khác là một khối đất trống, diện tích không quá lớn, ước trăm mét vuông, mặt trên có các cọc gỗ, còn có một vài khí cụ mà Yến Nô mua thêm. Đó là nơi luyện công hàng ngày của Ngọc Doãn.

 

Sau tường là láng giềng Quan Âm viện.

 

Đứng ở cửa sổ lầu chính tầng hai có thể nhìn thấy cảnh sắc Quan Âm viện.

 

Xây dựng nên như thế chẳng những lấy ánh sáng tốt hơn trước gấp trăm lần, hơn nữa hoàn cảnh cũng không có thay đổi chút nào, vẫn thanh tĩnh như trước đây.

 

Yến Nô nhìn nhà mới lập tức yêu thích.

 

Hai người sau khi thương lượng một chút, lại trưng cầu ý kiến của An Đạo Toàn rồi quyết định mùng 5 tháng 8 chuyển vào nhà mới.

 

Thời Bắc Tống, vào nhà mới là một chuyện quan trọng, cần phải bày tiệc mời thân bằng hảo hữu hàng xóm láng giềng đến. Hơn nữa hai người Ngọc Doãn cũng là hộ gia đình lâu đời không thể thiếu quy củ này, đương nhiên cần phải chuẩn bị chu đáo.

 

Thời gian thoáng cái lại trôi qua, mùng 5 tháng 8 đã tới.

back top