Tống Thì Hành

Chương 244: Như một vở hài kịch

Từ khi từ biệt Bạch Thế Minh tới giờ đã hơn bốn tháng.

 

Lúc ấy, Ngọc Doãn cầm bản Lương Chúc tới gặp Bạch Thế Minh để lấy tiền nhưng không ngờ bị y gây khó dễ. Sau khi trở về từ Lạc Dương, Mã nương tử nghe thấy vậy thì nổi giận không nói hai lời đuổi Bạch Thế Minh từ phủ Khai Phong tới Lạc dương.

 

Mặc dù sau này, Mã nương tử dùng mọi cách để xây dựng mối quan hệ với Ngọc Doãn nhưng đã muộn.

 

Sau Bắc Viên Thi xã, Ngọc Doãn ngược Bắc lên Thái Nguyên. Tới khi hắn quay lại, Mã nương tử liền phát hiện ra Ngọc Doãn không còn là Ngọc tiểu ất trước kia nữa mà đã nhanh chóng nổi lên.

 

Việc làm ăn của Ngọc gia càng lúc càng lớn. Không chỉ có việc buôn bán ở cửa hàng mà xưởng thịt của hắn cũng trở nên sôi động.

 

Từ khi xây dựng xong lò giết mổ, đám người Ngọc Doãn gần như không một ai trong phố có thể cản được thế đi lên của họ. Mã nương tử nhìn thấy vậy cũng chỉ biết cười khổ. Mà nay, mặc dù Ngọc Doãn vẫn chưa sánh được với nàng nhưng cũng coi như mọc đủ lông đủ cánh, không còn là người mà Mã nương tử có thể ứng phó. Đặc biệt sau mấy chuyện, mối quan hệ của Ngọc Doãn với lầu Phan, lầu Thiên Kim Nhất tiếu thậm chí là Cao Dương Chính điếm càng lúc càng gần khiến cho nàng cảm thấy áp lực.

 

Vì vậy mà Mã nương tử đành phải sử dụng Lương Chúc vẫn chưa được chuẩn bị kỹ để lấy lại danh dự. Cũng chính nhờ vào Lương chúc mới khiến cho Bạch phàn lâu lấy lại tình hình.

 

Nhưng Mã nương tử lại thấy đám văn nhân mình mời đã biên lại bài Lương Chúc nhưng vẫn cảm thấy thiếu một cái gì đó.

 

Vì vậy mà Mã nương tử cầm Lương chúc tới tìm người bạn tốt của mình là tài nữ ngàn năm Lý Thanh Chiếu. Lý Thanh Chiếu chỉ nhìn qua liền nhíu mày nói:

 

- Quá nặng hình thức, không có hồn của Lương Chúc.

 

- Muội tử! Sao lại thành thế này. Ta đã tìm học sĩ của Quốc Tử Giám giúp mà sao lại như vậy?

 

Quốc Tử Giám chính là trường học làm quan từ thời Tùy cho tới nay, cũng là trường học cao nhất thời Bắc tống. Học sĩ của Quốc Tử Giám cũng tương đương với giáo sư đại học sau này, có thể nói là rất nhiều uy quyền. Mã nương tử nghe thấy Lý Thanh Chiếu nói vậy thì cau mày. Trong đầu đột nhiên xuất hiện suy nghĩ lúc trước Ngọc Doãn đề nghị biên lại Lương Chúc.

 

Thật ra lúc ấy Mã nương tử cũng có chút động tâm Nhưng nàng lại bị Bạch Thế Minh ngăn cản cho rằng Ngọc Doãn phổ nhạc có lẽ rất tốt nhưng biên dựng lại không được.

 

Tuy nhiên sau khi Thiên Giải Từ của Ngọc Doãn được xuất bản, Mã nương tử có phần hối hận nhưng trong thâm tâm nàng vẫn không phục.

 

Chẳng lẽ học sĩ của Quốc Tử Giam lại không sánh được với một tên đồ tể phố Mã Hành?

 

Lý Thanh Chiếu nói:

 

- Học vấn của học sĩ Quốc tử giam là rất tốt. Nhưng đối với bản nhạc này ngoại trừ có học vấn ra còn phải dựa vào cảm xúc. Chẳng phải so với Liễu Tam Biến nhiều người còn có tài học cao hơn đó sao nhưng y lại viết ra được Nguyệt Lãnh Sương hoa... Năm Khánh Lịch, Đạo Giới phủ công và Quân Thực tiên sinh chẳng phải sánh ngang với Đông pha cư sĩ hay sao nhưng hai người họ lại không sáng tác được "Đại Giang Đông khứ lãng đào kim" có một không hai. Chuyện này không liên quan tới học vấn. Đông Pha cư sĩ có thể viết ra được cảnh trăng tròn trăng khuyết nhưng lại không viết ra được Tư Trị thông giám như Quân Thực tiên sinh. Mỗi người có một ưu thế. Có lẽ tiểu Ất giỏi về điền từ nên những ca khúc mà hắn phổ có nhiều điều lý giải. Còn học vấn của học sĩ Quốc Tử Giám rất cao nhưng chưa chắc đã làm được điều đó.

 

Những lời giải thích của Lý Thanh Chiếu khiến cho Mã nương tử á khẩu không trả lời được.

 

Mặc dù trong lòng nàng vẫn không muốn thừa nhận chuyện Ngọc Doãn phổ từ rất hay nhưng lại không biết nên phản bác thế nào.

 

Có lẽ cảm nhận được tâm sự của Mã nương tử, Lý Thanh Chiếu liền nở nụ cười.

 

Nàng lấy một tờ giấy kẹp trong quyển sách đưa cho Mã nương tử.

 

- Người bảo ta rằng váy hoa thêu thắm, tóc cài trâm, đủ biết rằng ta yêu thiên nhiên đến mấy. Nén ba tháng xuân không gặp người, chỉ sợ tiếng reo vui làm cho hoa kia run rẩy, chim muông tan tác...người xem, nơi hành lang tranh kia vẽ ấy, cả một khoảng dài lặng vắng tanh...

 

Mã nương tử ngẩng đầu nói nhỏ:

 

- Sao như là từ của một ca khúc...

 

- Không chỉ là từ của một ca khúc... Đây là do tiểu Ất phổ từ cho lầu Phan, chưa nói nó hợp với âm luật mà vô cùng chính xác miêu tả người con gái trong gia đình. Tuy rằng lầu Phan chưa biểu diễn nhưng lời của nó cũng đã lan ra ngoài. Mặc dù chỉ có một đoạn ngắn nhưng lời cực hay... Mà những từ này, học sĩ của Quốc Tử giám cũng không thể viết ra được bởi vì nó là ngôn ngữ của bản thân.

 

- Cái này là do tiểu Ất viết?

 

Lời của nó có hay không thì Mã nương tử chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra. Mặc dù nói nó không thể tinh tế được như học sĩ Quốc Tử Giám nhưng đúng như Lý Thanh Chiếu nói nó rất dễ đi vào lòng người, hơn xa lời bản Lương Chúc trong tay này.

 

- Ta đã từng nói, tiểu Ất mặc dù xuất thân đường phố nhưng thực sự có tài học. Lần trước hắn nhận được sắc lệnh, cả đời cũng khó có thể làm tướng... Nhưng với những gì hắn có trong tay có lẽ mặc dù không được trở thành Khanh tướng như Liễu Tam Biến nhưng muốn trở hành một danh sĩ phong lưu cũng không khó. Trước kia, tỷ tỷ đã quá coi thường người này.

 

Cũng chính vì cuộc nói chuyện này khiến cho Mã nương tử quyết định phải sửa chữa mối quan hệ với Ngọc Doãn.

 

Hơn nữa, sau khi Ngọc Doãn trở lại phủ Khai Phong đã có những hành động kinh người. Mã nương tử cũng không muốn làm xấu quan hệ với Ngọc Doãn. Không chừng sau này còn có nhiều mối quan hệ kiếm được lợi ích. Như Trương Chân Nô của Thiên Kim nhất tiếu lâu được hai bản của Ngọc Doãn mà làm cho thanh danh lan truyền...hơi hơi vượt qua Phùng Tranh...

 

Mà lầu Phan đưa ra Tì Bà tích cũng là nhờ sự chỉ dẫn của Ngọc Doãn. Sau vài lần biểu diễn cũng đều đọ sức với Mãn Đường Thải và sáng vai với Phùng Tranh.

 

Điều đó khiến cho Mãn nương tử một lần nữa cảm nhận áp lực Ngọc Doãn mang tới.

 

Nếu như nói trước đây nàng chỉ liếc mắt thì bây giờ đành phải chấp nhận nhìn thẳng vào Ngọc Doãn.

 

Nhân nghe thấy nói Ngọc Doãn có nhà mới, Mã nương tử liền nảy ra ý, lệnh cho Bạch Thế Minh tới chúc, cũng muốn nhân cơ hội làm dịu mối quan hệ.

 

Chỉ có điều Mã nương tử lại quên rằng Bạch Thế Minh không phải là người có tấm lòng rộng lượng.

 

Lúc trước, y bị Mã nương tử điều tới Lạc Dương nên trong lòng vô cùng oán hận Ngọc Doãn.

 

Cái loại người như vậy chắc chắn không hề biết nghĩ tới cái sai của mình mà chỉ biết trút giận lên người khác.

 

Bạch Thế Minh là một đại diện cho loại người như thế. Hôm nay, ngoài mặt y tới đây để chúc Ngọc Doãn nhưng trong đầu lại nung nấu suy nghĩ làm nhục hắn. Mang theo suy nghĩ đó, Bạch Thế Minh bước vào trong sân.

 

- Nghe nói Tiểu Ất mừng nhà mới, nên chúng ta tới chúc mừng. Ha! Hóa ra là xây lại... Nhưng so với trước đây lớn hơn nhiều. Xem ra gần đây Tiểu Ất buôn bán thịt cũng lời được rất nhiều.

 

Có thể nói Ngọc Doãn là một tên đồ tể. Nhưng trong trường hợp này mà Bạch Thế Minh nói vậy chính là sỉ nhục hắn.

 

Âm thanh của y lớn tới mức đám hàng xóm bên ngoài ngõ Quan Âm cũng có thể nghe rõ. Mọi người nhìn nhau nhưng không ai nói gì. Còn Ngọc Doãn bị Bạch Thế Minh nói vậy cũng sững sờ đứng ngây người ra đó.

 

Hắn cũng không có nhiều ác cảm lắm đối với lầu Bạch Phàn. Trên thực tế, đúng như lời mã nương tử nói Ngọc gia của hắn có rất nhiều ân tình với lầu Bạch Phàn.

 

Mà nay cái xưởng thịt kia cũng là sản nghiệp của lầu Bạch phàn. Mã nương tử cho hắn thuê với giá thấp cũng là chút tình ý.

 

Nhưng bị người ta nói thẳng vào mặt như vậy thì đây là lần đầu tiên.

 

Dương Tái Hưng và Cao Sủng đứng phát dậy nhưng bị Trương nhị tỷ ngăn lại.

 

- A nương! Cái thằng này tới đây gây sự.

 

- Đại lang không được xúc động. Trong đây ai cũng lợi hại hơn ngươi? Mọi người đều hiểu hết. Cái chuyện này chưa tới lượt các ngươi đứng ra. Hôm nay tiểu Ất mừng nhà mới, sẽ có người đứng ra xử lý cái tên đó.

 

Ngồi vị trí bên trên, Cao Nghiêu Khánh và Chu Huyến cũng biến sắc.

 

"Ngươi tới chúc thì chúc, tại sao lại nói vậy? Ngọc Tiểu Ất là người giết heo, buôn bán thịt thì ngươi cũng không được nói thế. Ngươi nói vậy có khác nào chẳng coi chúng ta vào đâu?"

 

Sắc mặt Cao Nghiêu Khánh sa sầm nhưng chủ nhân chưa mở miệng, y cũng không tiện phát tác.

 

Ngọc Doãn cảm thấy tức giận nhưng vì thể diện của Mã nương tử cho nên hắn cố nén giận.

 

- Bạch đại lang tới đây thật đúng lúc. Xin mời ngồi xuống ăn uống chút đi.

 

"Được! Ngươi nói xong, ta cũng không chấp với ngươi?"

 

Nào ngờ, Bạch Thế Minh lại cười ha hả, liếc nhìn đồ ăn trên bàn:

 

- Tiểu Ất! Đồ ăn của ngươi không hợp với khẩu vị của ta. Có điều ta tới đây cũng nghe người ta nói tiểu Ất chơi đàn rất hay. Không biết hôm nay có thể chơi một bản không?

 

Câu này thì thật sự quá nặng.

 

Ý của Bạch Thế Minh rõ ràng là nói Ngọc Doãn chẳng khác nào mấy tên nhạc sư trong Câu lan ngõa tử.

 

Ngọc Doãn giận tái mặt:

 

- Đại lang định tới đây gậy sự sao?

 

- Ha ha! Ta sao dám tìm ngươi gây sự để rồi lại bị đẩy tới Lạc Dương. Có điều, ngươi biết chơi kê cầm tại sao không đàn một bản? Chẳng lẽ không biết? Hay là... A! Quên mất là ngươi đã bán mất Khúc Tử Đô. Người đâu! Đưa lễ vật tới đây xem có vừa ý tiểu Ất hay không?

 

Hai tên gia đinh liền mở rương ra, bên trong có đầy lễ vật. Ngoại trừ một ít tơ lụa ra còn có mấy chục thỏi bạc. Đây vốn là thứ mà Mã nương tử để cho Bạch Thế Minh lấy ra làm lễ nhưng không ngờ bị y sử dụng làm công cụ để sỉ nhục Ngọc Doãn. Ý chẳng khác nào Ngọc Doãn ngươi chỉ là một người chơi đàn giống như đám mãi võ mà thôi.

 

Ngọc Doãn nhìn lướt qua chiếc rương rồi nói:

 

- Đại lang! Hôm nay nhà chúng ta ăn mừng, cũng không muốn cãi nhau với ngươi. Nếu ngươi đồng ý thì ngồi xuống uống chén rượu, ăn một chút. Nếu không thì xin mời cầm đồ của ngươi rời đi. Nếu không...

 

- Nếu không thì sao? - Bạch Thế Minh trừng mắt nói:

 

- Ta quên mất ngươi là một tên lưu manh biết chút quyền cước. Nhưng thế thì sao? Ta nói cho ngươi biết. Ta làm nhục ngươi thì ngươi làm gì được ta?

 

Còn chưa dứt lời, từ trên cửa sổ trên lầu đã có một vật gì đó bay xuống nện trúng đầu Bạch Thế Minh.

 

Đó rõ ràng là một cái bát đựng canh. Sau khi đập trúng đầu Bạch Thế Minh, nước canh văng ra xung quanh cùng với máu đầu của y.

 

- Ối!

 

Bạch Thế Minh ôm đầu kêu thảm.

 

- Cái tên khốn nào dám đánh lén ta?

 

- Tên mất dậy này quá vô lễ... Ta ném thì sao?

 

Từ trên lầu có tiếng nói vọng xuống. Cao Nghiêu Khánh và Chu Luyến đã không nhịn được nữa.

 

Cả hai người đều đứng phắt dậy. Cao Nghiêu Khanh bước nhanh tới trước mặt Bạch Thế Minh đá vào bụng y một cái.

 

- Một cái tên lưu manh. Ngươi không xem đây là chỗ nào mà dám làm càn hay sao?

back top