Sau cơn mưa, đường phố trở nên lầy lội.
Tình hình giao thông mấy con đường chính của thành Khai Phong không phải quát tốt. Điều này có liên quan chủ yếu với tự thân của Khai Phong. Đường ngoại thành đỡ hơn chút nhưng đường trong nội thành khó mà nói chữ tốt được, thậm chí có thể gọi là ác liệt.
Không phải các hoàng đế Tống triều không muốn sửa mà nó liên lụy đến rất nhiều vấn đề.
Ví dụ như đường chỗ phố Phan Lâu, có nơi rộng rãi chứa được ba bốn cỗ xe ngựa song song, nhưng có chỗ hẹp đến mức một chiếc xe ngựa cũng khó mà đi qua. Quan phủ từng đề nghị dân chúng hai bên đường Phan Lâu di dời, sau đó trùng tu lại đường phố. Quy hoạch xong, triều đình cũng đã phê chuẩn, nhưng cuối cùng tới lúc giải phóng mặt bằng lại bị cư dân địa phương từ chối.
Rơi vào đường cùng, quan phủ chỉ đành sửa từng đoạn một, điều này tạo ra tình trạng gập ghềnh kỳ lạ của Phan Lâu bây giờ.
Có lẽ từ xưa đến nay không có bất kỳ triều đại nào như đô thành đời Tống, đường sá khó đi…
Ngọc Doãn dắt ngựa đứng tại ngõ Thủy Hạng đường Biện Hà, do dự một hồi.
Mấy lần gặp mặt với Dương Kim Liên dường như hơi mờ ám.
Giờ mới buổi sáng đã đi tìm nàng, tuy nói là trả quần áo nhưng vẫn cảm thấy có điểm lỗ mãng.
Nhìn quần áo trên tay, Ngọc Doãn nghĩ nửa ngày, quyết định trả lại.
Dù sao lúc trước người ta đã cho hắn mượn quần áo, không thể mặc kệ không trả được. Cuối cùng vẫn phải đối mặt với Dương Kim Liên.
Hơn nữa chính mình không thẹn với lương tâm, có gì phải do dự? Dương Kim Liên quả thật rất được, mấy lần gặp mặt cũng có chút mờ ám. Nhưng Dương Kim Liên không phải Phan Kim Liên, hắn Ngọc đại quan nhân càng không phải vị Tây Môn đại quan nhân kia.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn liền dắt ngựa đi vào ngõ Đậu Hủ.
Ngõ Đậu Hủ rất yên tĩnh. Buổi trưa là lúc nơi đây an tĩnh nhất.
Vó ngựa đạp trên đường đá vang lên tiếng “lộp cộp” quanh quẩn trong ngõ nhỏ. Cửa nhà Dương Kim Liên vẫn đóng chặt. Cửa sổ trên lầu rủ màn trúc, nhìn qua khá im lặng. Ngọc Doãn tiến lên gõ cửa. Trong chốc lát liền nghe thấy tiếng bước chân trong phòng, theo đó là tiếng mở cửa “két” một cái.
Một người đàn ông đi ra từ bên trong khiến Ngọc Doãn không khỏi ngẩn ra.
Người đàn ông nhìn hơi quen, nhưng không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.
Ngọc Doãn không khỏi nghi ngờ, nhanh chóng nhìn quanh hai bên, xác nhận nhà này đúng là nhà Dương Kim Liên…
- Ồ, sao Tiểu Ất lại tới đây? Người đàn ông nhận ra Ngọc Doãn, lập tức kêu lên thân phận của hắn.
Ngọc Doãn cũng không thấy lạ. Giờ trong thành Khai Phong người biết hắn không ít, nhưng rất nhiều người hắn không nhận ra.
- Xin hỏi đây có phải là dinh thự của Dương nương tử?
Người đàn ông cười ha hả:
- Dinh thự thì không dám, tệ xá mà thôi.
Dương nương tử theo lời Tiểu Ất là vợ của ta. Không biết cậu tìm nàng làm chi?
Lời lẽ gã rất khách khí, trên mặt cũng mang theo vẻ cười ấm áp. Nhưng Ngọc Doãn có thể nghe thấy ý tứ đề phòng nồng đậm trong đó.
Chẳng lẽ gã chính là Lý Đại Lang?
Lý Đại Lang…
Ngọc Doãn đột nhiên nhớ ra từng gặp người này ở đâu, bật thốt lên:
- Ngươi là Lý Quan Ngư, Lý Tú Tài?
Người đàn ông nhếch miệng, cười ngạo:
- Ta chính là Lý Quan Ngư. Không ngờ Tiểu Ất vẫn nhớ ra ta.
Cái tên Lý Quan Ngư này Ngọc Doãn từng nghe vô số lần.
Nhưng gặp thật thì chỉ có một lần.
Đó chính là lần đi điền trang Liễu Thanh, hơn nữa chỉ liếc thoáng qua.
Lúc ấy Ngọc Doãn còn bận nghĩ đến việc khác nên cũng không để ý. Không ngờ lại gặp lại gã ở chỗ này.
Dương Kim Liên là vợ của Lý Quang Ngư?
Ngọc Doãn lập tức mỉm cười!
Ngọc Doãn cũng có thể hiểu sự cảnh giác của Lý Quan Ngư.
Đổi lại là hắn, nếu có đàn ông tới cửa tìm Yến Nô thì hắn cũng sẽ cực kì đề phòng.
Sau đó hắn nói:
- Đúng là Lý tú tài mới quay về rồi.
Lý Quan Ngư hơi nhăn mày, thầm nghĩ: sao hắn lại biết ta xa nhà? Ồ, nghe nói hắn có quan hệ rất tốt với Trần Thiếu Dương và Lý Dật Phong, không chừng là nghe họ nói. Chỉ có điều nhìn bộ dạng này có vẻ tên khốn đó đến nhà ta cũng chẳng phải lần đầu.
Lúc xa nhà chẳng lẽ hắn tìm Kim Liên?
Nghĩ đến đây trong lòng Lý Quan Ngư lập tức dâng lên cỗ ác niệm.
Tuy gã biết Ngọc Doãn giờ không hề tầm thường. Trong tay hắn có cỗ thế lực cực lớn tại phủ Khai Phong, hơn nữa cũng biết võ, gã không thể đối phó được. Đồng thời Ngọc Doãn có quan hệ không tệ với nha môn, kết giao với nhiều quyền quý. Tuy trong tay Lý Quan Ngư cũng có chút năng lực nhưng không dễ lộ ra, cho nên dù trong lòng không vui cũng phải nén xuống.
- Phu nhân ta sang nhà hàng xóm rồi, Tiểu Ất có chuyện gì không?
Ngọc Doãn do dự một chút, gỡ bộ quần áo từ trong bao ra:
- Lần trước đi ngang qua nhà bị làm ướt quần áo.
Dương nương tử thấy ta nhếch nhác nên cho mượn một bộ dùng tạm.
Đáng lẽ nên trả sớm, tuy nhiên nhiều việc quá nên quên mất, hôm nay mới rảnh nên lấy quần áo, thuận tiện nói lời cảm ơn tới Dương nương tử.
Ngọc Doãn bình tĩnh nói, không có gì phải giấu diếm.
Nhưng Lý Quan Ngư nghe xong lại thành một kiểu khác.
Quần áo ngươi ướt, vợ ta cho ngươi mượn một bộ?
Đúng là quá không tự nhiên!
Chỉ sợ không chỉ đơn giản là mượn quần áo như vậy!
Nhưng Lý Quan Ngư lại không tìm được vấn đề sai lầm nào, đành phải gượng cười:
- Ta đang không hiểu tại sao lại thiếu một bộ quần áo, hóa ra là cho Tiểu Ất mượn.
Cứ đưa quần áo cho ta là được, đợi phu nhân ta về sẽ nói cho nàng biết.
Dương Kim Liên không ở nhà, Ngọc Doãn cũng không nhiều lời thừa.
Hơn nữa Lý Quan Ngư tuy mặt ngoài cười nhưng lại đứng ngăn ở cửa, điều này kỳ thật cũng chứng minh gã không hoan nghênh mình.
Lập tức cười, đưa quần áo cho Lý Quan Ngư.
Ngọc Doãn chắp tay từ biệt:
- Nếu thế vậy bản thân xin cáo từ.
Nếu là lúc trước, Ngọc Doãn đối mặt với Lý Quan Ngư thường xưng “tiểu nhân”. Nhưng giờ tuy hắn vẫn lăn lộn phố phường nhưng đã là Thái học sinh, không có gì phải sợ. Phần lớn hắn đều tự xưng là ta để xưng hô.
Lý Quan Ngư nhíu mày, không giữ lại.
Nhìn Ngọc Doãn rời đi, gã đóng cửa, xoay người đi vào, mở bọc quần áo kia ra.
Trong bao quả nhiên là áo dài của mình.
Áo dài giặt rửa rất sạch sẽ nhưng trong mắt Lý Quan Ngư lại lộ vẻ chán ghét vô cùng.
Giơ tay cầm quần áo, do dự một lúc liền vào bếp ném vào ổ, sau đó đốt đi. Đó chẳng phải bệnh thích sạch sẽ gì mà chỉ là không thoải mái trong phòng. Mình đường đường là tú tài Bắc quốc, nay cũng là thân phận Thái học sinh, sao có thể mặc chung một bộ quần áo với một tên đồ tể? Thứ hai, đương nhiên là có chút ghen.
Ngồi trong phòng khách, sắc mặt Lý Quan Ngư vẫn trầm như nước, âm u khó hiểu.
Đúng lúc này chợt nghe tiếng bước chân bên ngoài truyền tới.
Theo sau đó là Dương Kim Liên đẩy cửa tiến vào, vẻ lo lắng trên mặt Lý Quan Ngư lập tức quét sạch, lộ ra nụ cười sáng lạn.
- Kim Liên, đi đâu vậy?
Thanh âm kia mềm đến phát ngán.
Nhưng sắc mặt Dương Kim Liên lại không hề tốt.
Trong nội tâm nàng còn tức giận chuyện buổi sáng. Đang vui vẻ nấu ăn cho gã, thế mà một phụ nữ đến gọi gã liền đi. Hơn nữa về nhà cũng chẳng nói năng gì, chỉ bảo đi gặp bạn. Bạn bè gì mà cho một người phụ nữ đến tìm?
Lý Quan Ngư càng như vậy Dương Kim Liên càng mất hứng.
Cho nên dù Lý Quan Ngư mặt mày hớn hở nàng cũng chẳng cho gã sắc mặt tốt gì.
- Vừa đến nhà Lục tẩu chơi.
- Lục tẩu?
Lý Quan Ngư nhăn mày, hơi oán trách:
- Phụ nhân ngu dốt đó cả ngày chỉ biết làm những việc vặt vãnh, buôn chuyện lung tung, chẳng biết làm gì. Kim Liên, về sau nàng ít giao thiệp với loại đàn bà này thì hơn.
Vốn một câu rất bình thường lại làm Dương Kim Liên phát giận.
- Lục tẩu ngu dốt, huynh thì làm người thánh hiền.
Đúng vậy, huynh là người đọc sách, không để ý chuyện bên ngoài. Nhưng huynh có bao giờ nghĩ cho nô chưa?
Huynh vừa ra ngoài thì đến mười ngày nửa tháng mới về, để nô một thân một mình ở Đông Kinh, đến cả một người nói chuyện cũng chẳng có. Lục tẩu có thể không biết gì, nhưng lại giúp đỡ nô rất nhiều. Nước non củi giả trong nhà đều là Lục tẩu giúp đỡ.
Nô không nói chuyện với bà chẳng lẽ lại nói chuyện với đám bạn hư hỏng của huynh chắc?
- Kim Liên, cần gì tức giận thế, ta không có ý đó…
Lý Quan Ngư khuyên nhủ một hồi mới khiến Dương Kim Liên bớt bực dọc.
Dương Kim Liên nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi dịu dàng:
- Đại Lang, đã ăn trưa chưa?
- À, còn chưa ăn.
Hừ, huynh nói người huynh quen là những kẻ nào vậy.
Vừa về đã qua tìm lôi đi rồi, đến cả bữa cơm cũng mặc kệ.
Dương Kim Liên tuy có hơi tức giận nhưng vẫn thương Lý Quan Ngư:
- Vậy nô nấu cơm cho huynh, huynh chờ chút.
- À, chỗ bếp bị cháy chút.
- Huynh xem huynh kìa, đường đường là Thái học sinh sao lại động đến mấy việc này?
Dương Kim Liên nói:
- Nếu thật đói bụng thì ra ngoài ăn cũng được, cần gì phải tự tay nhóm lửa?
Sau đó nàng liền vào phòng bếp.
Nào ngờ Lý Quan Ngư lại đột nhiên nói:
- Kim Liên, bộ quần áo xanh đen với cả cặp giày đáy đen của ta nàng có thấy không? Lúc trước ta muốn thay quần áo, tìm mãi không biết để ở đâu.
Dương Kim Liên vừa bước chân vào bếp, nghe mấy lời này thân thể mềm mại lập tức run lên.
Trong lòng sợ sệt khó hiểu, miệng nói:
- Quần áo của huynh nô làm sao biết? Có thể bỏ ở chỗ nào, để nô tìm giúp huynh.
Nói xong Dương Kim Liên lại vội vào bếp.
Nàng không biết rằng Lý Quan Ngư giờ mặt đen kịt.
Nhìn bóng lưng Dương Kim Liên, ánh mắt gã híp lại.
Sau một lúc đột nhiên cười:
- Nếu đã thế lát nữa nàng giúp ta tìm nhé.
Dương Kim Liền ở trong phòng bếp “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Chỉ có điều trong lòng ngực đập thình thịch… Thật ra giữa nàng và Ngọc Doãn không có chuyện gì. Nhưng tự dưng đưa quần áo cho một người đàn ông, nói ra chẳng ai tin. Dương Kim Liên cũng không biết nên giải thích với Lý Quan Ngư thế nào.
Không biết rằng Lý Quan Ngư âm trầm đi thẳng vào thư phòng.
Gã ngồi một lúc lâu không nhúc nhích, hai tay nắm chặt!
Việc này có vấn đề…
Chẳng lẽ Kim Liên nhân lúc ta đi xa đã tằng tịu với tên Ngọc Tiểu Ất đó? Nếu không sao nàng phải giấu ta?
Càng nghĩ trong lòng càng tức giận.
Lý Quan Ngư hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh lại: Ngọc Tiểu Ất, để xem ngươi còn ngông cuồng được bao lâu nữa…