Tống Thì Hành

Chương 296: Giết gian tặc (4)

Thanh chủy thủ này vốn là tham chiếu kiểu dáng của chủy thủ quân dụng đời sau mà tạo thành, dài chưa đến 20 phân.

 

Du Thiết được chân truyền của Chu Ký, cộng thêm lời dặn dò của Ngọc Doãn đã chuyên tâm chế tạo ra nó. Chủy thủ sắc bén, cầm trong tay có thể cảm nhận được hàn khí bức người từ trên lưỡi dao. Kiểu dáng cũng vô cùng tinh xảo cộng thêm một vài hoa văn đặc thù được chế tác càng khiến chủy thủ này thêm tinh mỹ. Triệu Kham sống trong đại nội hoàng cung, có gì mà chưa từng thấy? Chẳng qua lúc cậu nhìn thấy chủy thủ này thì vô cùng vui mừng, cầm trong tay thưởng thức mãi...

 

Triệu Kham không cần lễ vật tiền vàng gì, cái cậu cần là sự quan tâm.

 

Chỉ có điều cậu bị kẹp giữa Triệu Hoàn và Triệu Cát, nên khó cảm nhận được tình yêu thương của người cha. Cho nên khi nhìn thấy lễ vật này thì lại vui sướng không ngừng.

 

Nói cho cùng Triệu Kham vẫn chỉ là đứa bé mà thôi.

 

***

 

Những ngày tiếp theo rất bình yên.

 

Đối với Ngọc Doãn mà nói hắn đã chuẩn bị tốt việc rời khỏi Đông Kinh, chỉ chờ triều đình phát ra sắc mệnh thì sẽ lên đường.

 

Trên thực tế, đối với việc Ngọc Doãn được sắc mệnh đảm nhiệm chức Ứng Phụng Cục Đô Giám, trên triều đình tranh luận rất nhiều.

 

Bất kể là Lý Bang Ngạn phái nghị hòa hay là phái chủ chiến cũng không quá tán đồng việc bổ nhiệm này. Dù sao Ngọc Doãn cũng không có công danh, bổ thân một chức Văn Lâm Lang đã là ưu đãi lắm rồi. Nếu như ủy thác thực chức, thì cũng không phù hợp với luật pháp.

 

Cho tới bây giờ đều là hai phái giương cung bạt kiếm, mà nay một người nho nhỏ trong phố xá mà liên hợp lại.

 

Lý Cương đứng đầu phản đối, lời lẽ rất kịch liệt.

 

Ông hao hết tâm tư, tìm cách cùng với Lý Nhược Thủy liên kết muốn chiếm lấy Tuần san thời đại Đại Tống, ai ngờ đến cuối cùng vô duyên cớ lại để Thái tử Triệu Hoàn giành được. Con trai yêu Lý Dật Phong thậm chí còn từ bỏ tiền đồ, bỏ mặc bài vở học hành mà tiến vào phủ Chân Định làm Tri Trại nhỏ bé, chỉ là một chức quan cửu phẩm. Mà Ngọc Doãn đảm nhiệm chức Đô Giám Ứng Phụng Cục lại là chức vụ bát phẩm, khiến trong lòng Lý Cương sao thoải mái? Cho nên ông không chút do dự mà phản đối.

 

- Nếu luật lệ này mở ra, pháp lệnh trăm năm Đại Tống ta sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

 

Lý Cương gầm thét trên triều đình.

 

Thái độ của ông đã nhận được sự ủng hộ của đám người Lý Bang Ngạn.

 

- Ngọc Tiểu Ất kia tuy là học sinh thư viện Quan Kiều, được bổ thân Văn Lâm Lang đã là trường hợp đặc biệt.

 

Nếu tiếp tục đảm nhiệm thực chức, sợ là ngày sau có người sẽ bắt chước theo. Loại người phố phường không có chút công lao này sao có thể đảm đương được trọng trách?

 

Tuy nhiên, dù cả văn võ triều đều không tán thành, nhưng cuối cùng Hoàng đế Huy Tông vẫn ban ra sắc mệnh.

 

Về phương diện này, Hoàng Thái Tôn Triệu Kham tạo nên tác dụng rất lớn, liên tục nói tốt về Ngọc Doãn với Hoàng đế Huy Tông, khiến thái độ của Hoàng đế Huy Tông đối với Ngọc Doãn biến đổi rất nhiều. Rời khỏi Đông Kinh cũng tốt, hắn đỡ phải tiếp tục gây chuyện thị phi.

 

Còn nữa, Tuần san Thời Đại Đại Tống đã thu hồi rơi vào tay Triệu Kham.

 

Tính toán ra, lúc này đây là hoàng gia được tiện nghi, Hoàng đế Huy Tông đương nhiên cũng không muốn so đo những gì Ngọc Doãn đã làm trong quá khứ.

 

Nói cho cùng, Hoàng đế Huy Tông phản cảm với Ngọc Doãn, chỉ là lúc trước Ngọc Doãn và Mậu Đức Đế cơ đã lan truyền ra chuyện xấu, rồi sau đó hắn lại từ chối không chịu nhậm chức Thái Nhạc Công thự Tiến sĩ. Sự việc đã qua lâu như vậy, không cần phải đi so đo. Hơn nữa, đối với trình độ nhạc luật của Ngọc Doãn, nên vị đế vương đa tài đa nghệ này cũng vô cùng tán thưởng.

 

Đi ra ngoài tôi luyện nói không chừng có thể có tiến bộ.

 

Lúc trước, Hoàng đế Huy Tông có thể liều lĩnh đề bạt một tên lưu manh phố phường Cao Cầu lên làm Đô Thái úy Điện Tiền ti. Hiện tại ông đề bạt Ngọc Doãn, có ai có thể ngăn trở được? Ứng Phụng Cục là làm việc cho Hoàng Đế Huy Tông, để Ngọc Doãn làm Đô Giám, đó là việc của hoàng gia. Xưa nay Triệu Cát không quả quyết nhưng lúc này lại vô cùng kiên quyết.

 

Sắc mệnh vừa ra, cả triều sợ hãi.

 

Đám người Lý Cương, Lý Bang Ngạn lại dâng tấu khẩn cầu Hoàng đế Huy Tông thu hồi sắc mệnh.

 

Nhưng tấu thư kia sau khi nhập cung thì như bị ném vào biển rộng, không một tiếng động.

 

Lý Cương biết, Hoàng đế Huy Tông chủ ý đã định!

 

Tiếp tục muốn ngăn trở thì chỉ phí sức nên đành phải ngậm miệng. Chỉ có điều trong lòng càng tăng thêm sự ghen ghét đối với Ngọc Doãn. Nếu không phải Ngọc Tiểu Ất gây ra những chuyện này thì Đại Lang đâu có phải rời nhà?

 

- Bá Kỷ, đừng trách tội Ngọc Tiểu Ất nữa!

 

Lý Nhược Thủy bưng bầu rượu lên rót một chén rượu đầy cho Lý Cương, thấp giọng nói:

 

- Việc này nói ra cũng là ta và ông tính kế với hắn trước. Ngọc Tiểu Ất từ đầu tới cuối đều không rõ tình huống là gì, thậm chí còn bởi vậy mà bị tai ương lao ngục. Ta và ông một lòng vì việc chung cũng không có gì phải áy náy. Nhưng giờ nghĩ lại những việc mà chúng ta gây nên cho Ngọc Doãn có phải bất công quá không?

 

Ngoài đình tuyết rơi.

 

Tháng Tháng 11 rét đậm, lại nghênh đón một đêm tuyết.

 

Sắc mặt Lý Cương tối tăm, nhắm mắt lại, thật lâu không nói.

 

- Thật ra ta và ông đều đi cùng con đường.

 

Chung quy ta cảm thấy Tuần San thời đại Đại Tống kia rất có ảnh hưởng, có thể để chúng ta lợi dụng. Nhưng hai ngày nay ta nghĩ lại, Tuần san thời đại Đại Tống thật sự cao minh là do Ngọc Tiểu Ất, mà điểm này ta và ông đều không thể làm được. Nhưng vì bớt việc mà chúng ta lại tính kế lên đầu bọn nhỏ, hơn nữa Tuần San Đại Tống với ta và ông mà nói cũng không thích hợp. Điểm mà bọn nhỏ nhắm tới là người trong phố xá, có can hệ bao nhiêu tới chúng ta chứ?

 

Thà rằng tiêu phí tâm tư, chẳng bằng chúng ta tự thiết lập mở một phần công báo, không chừng lại có tác dụng.

 

Không phải Lý Cương không hiểu những lời của Lý Nhược Thủy, nhưng trong lòng thật sự vẫn không thoải mái.

 

- Ý của ngươi, chẳng lẽ là bỏ qua?

 

- Không thế thì như nào....

 

- Nhưng Ngọc Tiểu Ất kia thân không có công danh, sao có thể nhậm chức.

 

- Nhậm chức hay không nhậm chức không phải do ta và ngươi có thể quyết định. Quan Gia đã có tính toán, ta và ngươi có tranh chấp cũng không có tác dụng.

 

Còn nữa, ngươi nói Ngọc Tiểu Ất kia thật sự muốn làm Đô Giám sao?

 

Sản nghiệp của hắn đều ở Khai Phong, mà nay phải rời khỏi Đông Kinh đi tới Hàng Châu. Nói trắng ra chính là bị ta và ngươi bắt buộc. Nếu lúc trước chúng ta không tính kế với hắn, chẳng phải hiện tại hắn đang theo Diễn Sơn tiên sinh đóng cửa khổ học, nào phải chịu nỗi khổ xa xứ? Xem ra sự việc đã đến nước này cũng nên suy nghĩ thật kỹ kế hoạch bước tiếp theo.

 

Hôm qua ta và gia huynh thảo luận, quyết định noi theo Tuần san thời đại Đại Tống, cũng làm một công báo. Gia huynh theo Ngọc Tiểu Ất lâu ngày nên vô cùng quen thuộc đối với quá trình xử lý công báo, chắc hẳn không thành vấn đề. Chỉ có điều cần phải gom góp chút tiền bạc. Ta đã tìm được một người, đó chính là thương nhân Di Châu Tư Mã Tĩnh, y cũng vô cùng bằng lòng xuất tiền cùng chúng ta xử lý việc này. Đợi sóng gió qua đi thì gọi Đại Lang quay về, nói vậy chắc hắn cũng đã nghĩ thông suốt rồi.

 

Lý Nhược Thủy nói một hồi khiến Lý Cương lâm vào trầm tư.

 

Rất lâu sau, ông gật đầu nói:

 

- Vậy cứ làm theo lời Nhược Băng đi.

 

Ông đứng lên, đi đến bên cạnh lương đình, nhìn bông tuyết tung bay ngoài trời, trong mắt lộ vẻ sâu xa.

 

- Nhược Băng, nếu quả thật phải khai chiến với giặc Lỗ, rốt cuộc Đại Tống ta có bao nhiêu phần thắng?

 

Một câu hỏi khiến Lý Nhược Thủy câm bặt.

 

***

 

Sắc mệnh Ngọc Doãn đảm nhiệm Ứng Phụng Cục Đô Giám Hàng Châu đã ban ra.

 

Kèm theo sắc mệnh còn truyền đến việc bổ thân Văn Lâm Lang đồng thời, việc bổ thân của Dương Tái Hưng dưới thao tác của Hoàng Thường đã được ban ra, mặc dù vợ chồng Dương Nhập Cửu đã sớm biết được tin tức nhưng cũng kích động lệ nóng lưng tròng.

 

Quyết định ban đầu, hiện giờ xem ra quả nhiên không sai.

 

Một đứa trẻ nông thôn Thang Âm Tương Châu mà nay được làm Thừa Tín Lang, đổi lại là bất cứ ai cùng vô cùng vui sướng.

 

Còn Yến Nô dù trên mặt tươi cười nhưng trong mắt nàng mơ hồ hiện lên tia đau lòng.

 

Sắc mệnh ra rồi, Tiểu Ất ca sắp đi rồi.

 

Từ lúc hai người chung chăn gối, tình cảm đã sâu sắc, như keo như sơn.

 

Vừa mới trở về mấy tháng thì đã phải rời khỏi Đông Kinh. Lần này đi không biết bao giờ trở về, khiến trong lòng Yến Nô cảm thấy vô cùng khổ sở. Tuy nhiên trước mặt người khác nàng vẫn tươi cười, nhưng trong lòng thầm chảy bao nhiêu nước mắt. Ngọc Doãn nhìn thấy mà lòng đau đớn, nhưng đây cũng là bất đắc dĩ, hắn hiểu vô cùng, nếu hắn không rời khỏi Đông Kinh, sớm muộn gì thì cũng bị đám người Lý Bang Ngạn hại.

 

Những người đó đều là đại nhân vật quyền quý trong triều.

 

Ngọc Doãn dù là bổ thân cũng khó mà tự thân bảo toàn, làm không tốt thậm chí sẽ liên lụy người nhà.

 

Đi Hàng Châu, tuy nói xa người nhà, nhưng cũng là kế sách vẹn toàn. Có chức vị Đô Giám này, đám người Lý Bang Ngạn dù muốn đối phó hắn cũng phải cân nhắc kỹ. Ít nhất sẽ không lộ liễu đối phó hắn.

 

Tuy nhiên trong thâm tâm Ngọc Doãn vẫn vô cùng khổ sở.

 

Dựa theo lời trên sắc mệnh, Ngọc Doãn nhất định trong vòng mười ngày phải lên đường, đi tới Hàng Châu nhậm chức.

 

Càng nghĩ, hắn quyết định không đợi tới mười ngày mới đi mà xuất phát luôn.

 

- Ta rời khỏi nhà sớm ngày nào thì trong nhà sẽ đảm bảo ngày đó.

 

Lần này đi Hàng Châu đường xá xa xôi, Cửu Nhi tỷ ở nhà một mình phải cẩn thận nhiều mới được, còn phải thay ta tận hiếu với thúc tổ.

 

Yến Nô hai mắt đẫm lệ gật đầu đáp ứng.

 

Theo đó, An Đạo Toàn mang tới nội tráng đan cùng với một ít dược vật vừa mới nghiên cứu ra giao cho Ngọc Doãn.

 

Công phu Ngọc Doãn nay đã đạt tới bình cảnh.

 

Đi ngược dòng nước không tiến thì lùi...Dù là đi Hàng Châu cũng không được làm chậm trễ việc tu luyện.

 

Trước khi hắn đi ông dặn dò rất nhiều.

 

Ngọc Doãn nhất nhất tạ ơn, liền dẫn Trần Đông và Trương Trạch Đoan từ lò mổ Liền Kiều chọn ra tám người hầu nam trẻ tuổi sáng sớm gió tuyết lên đường đi Hàng Châu. Không có nhiều người đưa tiễn, chỉ có Yến Nô cùng Cao gia nương tử đi tiễn đến cầu Chu gia. Lúc đoàn người rời khỏi cửa thành, Ngọc Doãn quay đầu lại nhìn vẫn còn thấy bóng dáng Yến Nô đang đứng trong mưa gió, trong lòng hắn không khỏi đau xót, cố nén nỗi đau biệt ly, giục ngựa đi.

 

Lần trước, khi hắn rời khỏi Đông Kinh, Yến Nô từng hỏi: khi nào thì về.

 

Lúc ấy hắn trả lời: Khi hoa đồ mi nở, đó là ngày trở về. Nhưng lúc này đây, ngay cả bản thân Ngọc Doãn cũng không biết được ngày nào trở về.

 

Đi ra hơn nửa ngày, Ngọc Doãn mới ghìm chặt chiến mã.

 

Trần Đông cưỡi trên một con la tiến lên, kinh ngạc hỏi:

 

- Tiểu Ất, không phải là lúc này hối hận chứ?

 

Lúc này mưa gió đã ngừng lại, mây tán tản đi hiện ra ánh nắng gắt.

 

Ngọc Doãn nhìn Trần Đông và Trương Trạch Đoan, đột nhiên nói:

 

- Thiếu Dương, ta có một chuyện muốn nhờ...

 

- Tiểu Ất cứ nói đừng ngại.

 

Trầm ngâm một lúc lâu, Ngọc Doãn hạ giọng nói:

 

- Các ngươi hãy nghỉ tại phía trước ba ngày, ta muốn quay lại Khai Phong xử lý một việc.

 

Vừa nói xong, cả Trần Đông và Trương Trạch Đoan cùng ngây người ra...

back top