Tống Thì Hành

Chương 307: Thích khách, là Võ Tòng (2)

 

Tuy nhiên, những năm cuối Bắc Tống, quả thật cũng có một nhân vật 'Võ Tòng' như thế.

 

Căn cứ vào các tư liệu lịch sử như "Lâm An huyện chí", "phủ Hàng Châu chí" và "Tây Hồ đại quan" ghi lại, vào giai đoạn những năm cuối Bắc Tống, đã từng có Đề Hạt Hàng Châu Võ Tòng có hành vi hiệp nghĩa vì dân trừ hại. Trong các tư liệu lịch sử này, nguyên quán của Võ Tòng không rõ, là một người mãi võ lưu lạc giang hồ. Tư liệu lịch sử đã nói, người này Bề ngoài to lớn dị thường, thường sử dụng Kim Môn " 'cũng là Phi đạo'.

 

Nếu như căn cứ vào việc ghi chép ở đoạn này, đại khái có thể suy đoán ra, Võ Tòng này ít nhất là một người tinh thông đô vật, võ nghệ cao cường.

 

Khi Tri phủ Hàng Châu là Cao Quyền, nguyên nhân vì thấy Võ Tòng võ nghệ cao cường, là một nhân tài xuất chúng, liền mời vào trong phủ, đảm nhiệm chức Đô Đầu.

 

Về sau, Võ Tòng vì lập được công mà làm Đề Hạt, người Hàng Châu lúc đó gọi là 'Võ Đề Hạt'.

 

Đối với Võ Tòng rốt cuộc là do lập được công gì mà được đề bạt, trong sử sách cũng không ghi chép rõ ràng. Nhưng kết hợp với thời đại này, Ngọc Doãn loáng thoáng có thể phỏng đoán ra, rất có thể là vì Võ Tòng chống lại Phương Tịch, lập được công lao. Lúc trước trên đường đến Hàng Châu, Ngọc Doãn đã từng hỏi thăm một chút về tình hình ở Hàng Châu. Theo lời của Trần Đông, trước khi Phương Tịch khởi sự, Tri Châu của Hàng Châu chính là Cao Quyền.

 

Mà khi Phương Tịch từng đem binh đánh vào thành Hàng Châu, suýt nữa đã chiếm được Hàng Châu.

 

Sử sách ghi lại, lúc ấy người đuổi Phương Tịch ra khỏi Hàng Châu đó là danh tướng Nam Tống Hàn Thế Trung. Võ Tòng trong trận chiến này, đảm nhận vai trò gì? Ngọc Doãn không rõ lắm. Tuy nhiên trên đại thể, đại khái hắn vẫn có thể đoán ra manh mối trong chuyện này.

 

Trần Đông nói:

 

- Sau vụ việc Cao Tri Châu đắc tội với lão Thái Kinh, vì vu cáo mà bị cách chức.

 

Võ Tòng cũng bởi vì là người được Cao Tri Châu đề bạt nên mới bị liên luỵ... Sau khi Thái Vân nhậm chức liền bị đuổi ra khỏi nha môn.

 

Ngọc Doãn nhắm mắt lại.

 

Một chút ký ức mơ hồ ở kiếp trước trong lúc đó đã trở nên rõ ràng.

 

Hắn nhớ rõ, kiếp trước hắn từng theo cha du ngoạn ở Hàng Châu, một dịp tình cờ, ở dưới cầu Tây Lãnh gặp một cái bia mộ, đề là 'Tống nghĩa sĩ Võ Tòng chi mộ' . Lúc ấy Ngọc Doãn còn hỏi phụ thân: không phải Võ Tòng là Chung lão ở chùa Lục Hòa sao, vì sao lại lập bia ở chỗ này?

 

- Điều này chỉ là suy diễn của người viết truyện mà thôi, Võ Tòng chưa bao giờ xuất gia ở chùa Lục Hòa, mà là chết thảm ở trong ngục...

 

Lời nói của phụ thân, đối với Ngọc Doãn lúc ấy cũng không để ở trong lòng.

 

Nhưng không ngờ sau khi xuyên qua thời không, cuộc trò chuyện ấy lại đột nhiên trở nên rõ ràng vào lúc này.

 

Chết thảm ở trong ngục?

 

Nói cách khác, Võ Tòng cũng không bị đưa đến phủ Khai Phong?

 

Nếu không, bia mộ của y vì sao lại có thể xuất hiện ở dưới cầu Tây Lãnh ở Hàng Châu!

 

Không đúng, không đúng, nhất định là sai lầm ở chỗ nào... Lý Chuyết nếu là chó săn của họ Thái, nhất định sẽ không cự tuyệt yêu cầu của họ Thái. Theo lý mà nói, nhất định y sẽ đem Võ Tòng áp giải đến phủ Khai Phong. Nếu như không, vậy thì chỉ sợ là...

 

- Thiếu Dương, ngươi vừa mới nói Võ Tòng bị trọng hình?

 

Trần Đông hơi sửng sốt, gật đầu nói:

 

- Là ở trên phố truyền như vậy. Nhưng tình hình cụ thể ta lại chưa từng hỏi qua.

 

Trương Trạch Đoan đột nhiên nói:

 

- Hay là Tiểu Ất đối với Võ Đề Hạt này lại có hứng thú?

 

Ngọc Doãn cười ha ha, đứng dậy, ở trong sảnh bồi hồi.

 

- Thiếu Dương, Cao Quyền là người như thế nào?

 

- Cao Quyền?

 

Trần Đông suy nghĩ một chút nói:

 

- Là một viên quan có tài... Lúc đầu thực lực quân binh của Phương Tịch rất lớn, quân tiên phong đến đâu quan viên các nơi ai cũng nghe ngóng rồi chuồn. Chỉ có ở Hàng Châu, Phương tặc bị thương nặng. Từ đó về sau chưa gượng dậy nổi. Chỉ có điều ông ta làm quan thanh liêm, lại không chịu a dua nịnh hót, dựa vào quyền quý, cho nên mới bị lão Thái Kinh chán ghét. Vì thế mà bị đoạt công trạng.

 

Ngọc Doãn sau khi nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu.

 

Cao Quyền, Tri Châu tiền nhiệm Hàng Châu, ít nhất cũng là hàng quan chức lớn.

 

Nhân vật như thế lại bị trục xuất rồi, cũng không phải là nhân vật Ngọc Doãn có thể mời chào.

 

Mục đích thực sự của những lời hắn vừa nói, chính là giống như lời nói vừa rồi của Trương Trạch Đoan: vì 'Võ Đề Hạt' kia.

 

Đề Hạt, là võ quan của đời Tống.

 

Tên chức danh đầy đủ chính là: Đề Hạt Binh Giáp Đạo Tặc Công Sự, vốn chuyên trách các sự việc huấn luyện quân binh, truy bắt đạo tặc. Cao Quyền là một viên quan có tài, mà Võ Tòng có thể được lọt vào mắt của Cao Quyền, còn đảm nhận chức 'Đề Hạt', có nghĩa là nói người này quả thực có bản lĩnh.

 

Hiện nay Ngọc Doãn thiếu cái gì?

 

Cái hắn thiếu chính là người có thể trợ giúp hắn huấn luyện binh mã.

 

Dương Tái Hưng, Cao Sủng không ở bên cạnh hắn, hắn đối với việc luyện binh càng dốt đặc cán mai.

 

Thật ra Trần Đông cũng hiểu rõ binh pháp, nhưng lại không có chút kinh nghiệm nào, cho nên chỉ có thể đảm đương là một nhân vật tham mưu. Việc luyện binh như thế nào, chung quy phải có người có kinh nghiệm để quản lý mới tốt. Nhưng nếu thật sự có người có bản lĩnh ấy, đâu lý nào lại chịu giúp hắn?

 

Dù sao Ngọc Doãn làm Đô Giám, nghe thì rất có uy phong nhưng lại không được ưa chuộng...

 

Võ Tòng!

 

Ừ, Võ Tòng này dường như rất thích hợp.

 

Ngọc Doãn ngồi xuống, xoa xoa cằm, trầm ngâm nghĩ ngợi.

 

Nếu Võ Tòng không bị áp giải đến phủ Khai Phong, nếu như y chết ở đại lao Hàng Châu. Vậy hiện tại nhất định là y bị đe dọa đến tính mạng.

 

Nếu như lúc này có thể cứu được tính mạng của Võ Tòng, vậy thì đúng là cơ hội.

 

Nhưng vấn đề là, cứu Võ Tòng ra, vậy thì làm sao để cho y được quang minh chính đại xuất hiện trước mặt người khác?

 

Đây chính là một rắc rối lớn...

 

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn không khỏi hít sâu một hơi.

 

- Tiểu Ất, có phải gặp vấn đề gì chăng?

 

Trương Trạch Đoan thấy sắc mặt của Ngọc Doãn khó hiểu như vậy, liền mở miệng hỏi.

 

Ngọc Doãn do dự một chút, đứng dậy đi đến cửa đại sảnh, hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, thấy không có ai, liền trở về trong sảnh.

 

- Ta muốn cứu Võ Đề Hạt, không biết hai vị ca ca có ý kiến gì không?

 

- Cứu Võ Đề Hạt?

 

Dường như Trương Trạch Đoan đã sớm đoán được tâm tư của Ngọc Doãn, lập tức mày nhăn lại, sau một lúc lâu lại cười khổ nói:

 

- Tiểu Ất, việc này thật không đơn giản... Võ Tòng giết mệnh quan triều đình, là tội lớn phải giết cả ba đời. Ngươi cứu hắn, nếu chẳng may...

 

Không đợi Trương Trạch Đoan nói xong, Trần Đông lại lên tiếng.

 

- Đại huynh làm gì phải cẩn thận như thế, không nói đến Thái Vân kia tội đáng chết vạn lần, giống như Võ Đề Hạt hảo hán bực này, sao có thể để cho bọn tiểu nhân làm hại? Nếu như Tiểu Ất muốn giải cứu Võ Đề Hạt, ta giơ hai tay tán thành... Chẳng qua, việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn.

 

- Không còn kịp rồi!

 

- Hả?

 

Ngọc Doãn nói:

 

- Lý Chuyết nếu quyết ý lấy lòng lão Thái Kinh, sao có thể nương tay với Võ Tòng được?

 

Mới vừa rồi ca ca cũng nói, Lý Chuyết đã từng dùng trọng hình với Võ Tòng... Trong lao hoàn cảnh ác liệt, lại thêm khí trời đang rét căm căm. Dưới tình hình như thế, ta lo lắng thân thể của Võ Đề Hạt khó có thể chịu đựng, không khéo có thể nguy đến tính mạng.

 

- Ý của Tiểu Ất là...

 

- Phải cứu Võ Đề Hạt, cần phải nhanh chóng ra tay.

 

Nếu như Võ Đề Hạt có thể chịu đựng được đến đầu xuân, đến lúc đó Lý Chuyết tất nhiên phái trọng binh áp giải, ta và ngươi muốn giải cứu cũng không dễ dàng. Cho nên, phải cứu Võ Đề Hạt, phải thừa dịp này mà động thủ ngay. Sợ là chính Lý Chuyết cũng không nghĩ ra sẽ có người động thủ ở Hàng Châu.

 

Đáng tiếc, trên người của ta có thương tích, nếu không đã có thể tự mình động thủ, cướp ngục giải cứu... Đại Lang và Thập Tam Lang lại không có ở đây, hiện tại ta ngay cả người có thể sử dụng cũng tìm không thấy, nghĩ mãi, quả là có chút đau đầu, có chút đau đầu nha.

 

Trần Đông và Trương Trạch Đoan nghe xong, không khỏi gật đầu.

 

- Hay là như vậy, đợi khi lão Cao trở về, bảo hắn nghĩ cách đi đại lao tìm hiểu tình hình một chút?

 

- Việc này... Chỉ sợ không tốt!

 

Trần Đông lập tức phản bác cách làm của Trương Trạch Đoan:

 

- Lão Cao là người của Tiểu Ất, nếu như hắn đường đột đến đó, tất nhiên sẽ bị người lưu ý. Đến lúc đó nếu như cứu Võ Đề Hạt ra, cũng sẽ bị Lý Chuyết hoài nghi.

 

Chỉ đi dò la tin tức, nên tìm người địa phương mới tốt. Tốt nhất là người đã từng chịu ơn của Võ Đề Hạt.

 

Trương Trạch Đoan trầm ngâm một lát rồi nói:

 

- Việc này cũng không khó, không thể không làm được, cứ đi ra ngoài thành tìm người địa phương, cho chút bạc là tốt rồi. Chỉ có điều, khi đã nghe tin tức rồi, làm thế nào để giải cứu Võ Tòng? Có lẽ Lý Chuyết sẽ không thể không phòng bị.

 

Ngọc Doãn nghe vậy, gật đầu liên tục.

 

Trần Đông thì trái lại khẽ mỉm cười:

 

- Nếu như quả thật Tiểu Ất muốn cứu người, ta đã có một kế.

 

- Ồ, kính xin Thiếu Dương nói rõ.

 

- Tiểu Ất có biết, Tần Nhị Thế Hồ Hợi, làm thế nào mà thay thế được Thái Tử Phù Tô không?

 

Ngọc Doãn nghe xong ngẩn ra, nhưng lập tức tỉnh ngộ liền.

 

Năm 210 trước công nguyên, Tần Thủy Hoàng Nam tuần lần thứ năm, sau khi tới bến sông Bình Nguyên, liền bị đổ bệnh. Lúc này trong lòng Tần Thủy Hoàng biết mình khó qua khỏi, liền cho đòi Lý Tư truyền đạt mật chiếu, lập đứa con cả là Phù Tô làm Thái Tử. Nhưng lúc ấy người giữ ngọc tỷ và viết chiếu thư, chính là hoạn quan Triệu Cao có xú danh ở đời sau. Hắn cố ý giấu đi mật chiếu, lại uy hiếp Lý Tư, muốn Lý Tư thay đổi chủ ý, cùng với hắn giết chết Phù Tô, giết chết Mông Điềm, sửa cho Hồ Hợi làm vua.

 

Biện pháp này, ở hậu thế chính là một kế trong ba mươi sáu kế: treo đầu dê bán thịt chó.

 

Trần Đông đột nhiên đưa ra điển cố này, khiến cho Ngọc Doãn sau khi giật mình giây lát, chợt hiểu được ý nghĩ của y.

 

- Ý của Thiếu Dương có phải là treo đầu dê bán thịt chó?

 

- Treo đầu dê bán thịt chó?

 

Trần Đông hơi sửng sốt, sau đó chợt vỗ tay cười to nói:

 

- Tiểu Ất dùng những từ này thật là khéo, ta đúng là có ý này.

 

Y ho khan một tiếng, lại đứng dậy hướng Ngọc Doãn chắp tay.

 

- Nếu như Tiểu Ất tin tưởng ta, vậy thì hãy đem việc này giao cho ta xử lý.

 

Nhưng ta chỉ có thể bảo đảm, cứu Võ Đề Hạt từ trong ngục ra, nhưng mọi việc sau đó, Tiểu Ất phải tự mình giải quyết.

back top