Tống Thì Hành

Chương 344: Người này không đơn giản

Lầu Phong Nhạc nhìn cũng không thay đổi gì lớn, chỉ khác là vắng lạnh hơn trước.

 

Khi đêm xuống, nếu là thời điểm này năm trước thì sẽ chật kín người, ngựa xe như nước. Mà nay mặc dù khách vẫn đông nhưng lại mất đi vài phần đại khí ung dung.

 

Việc tranh giành tuyển chọn hoa khôi năm ngoái, Từ Bà Tích Phan lầu đã đoạt giải nhất đã tạo nên sự đả kích rất lớn đối với lầu Phong Nhạc, không cần nói cũng biết.

 

Đây cũng là hai lần Phan lầu liên tiếp chiến thắng từ lúc khởi đầu là Phong Nghi Nô đến nay.

 

Từ đó về sau, Lầu Phong Nhạc liền có thanh danh “lấy gùi bỏ ngọc”. Nhớ ngày đó, Mã Nương Tử mở khúc “Lương Chúc” đầu tiên nhưng lại không do Ngọc Doãn biên soạn ca từ mà giao cho người Quốc Tử Giám phụ trách, kết quả Phan lầu được lợi dựa vào “Mẫu đơn đình” do Ngọc Doãn sáng tác mà giành được vị trí đứng đầu khiến Lầu Phong Nhạc bị người ta chê cười.

 

Lầu Phong Nhạc hùng cứ đứng đầu bảy mươi hai cửa hàng chính tại Khai Phong đã được trăm năm.

 

Trong trăm năm này đã gây thù hằn vô số, đắc tội với không ít người. Thấy lầu Phong Nhạc bị thua, đương nhiên bị nhiều người nhạo báng.

 

Dù lầu Phong Nhạc căn cơ hùng hậu nhưng cũng đã đến lúc mục nát.

 

Đứng ở trên miệng phố Mã Hành, Ngọc Doãn nhìn lầu Phong Nhạc nguy nga mà trong lòng cảm thán.

 

Một năm trước, lầu Phong Nhạc này đã khiến hắn vô cùng ngưỡng mộ, mà nay lại có thể trở thành thượng khách ở đó. Cửa ngõ của cửa hàng Ngọc gia cũng đã thay đổi rất nhiều, so với trước kia thì một tấc vuông bán thịt nay việc kinh doanh vô cùng thịnh vượng.

 

Khi Ngọc Doãn xuất hiện lập tức làm cho các chị em trong Thái Lâu kinh ngạc.

 

- Là Tiểu Ất ca đã trở lại...

 

- Ngươi đừng có nói linh tinh, Tiểu Ất ca là để ngươi xưng hô như thế sao, phải tôn một tiếng đại quan nhân mới đúng.

 

- Hứ, Tiểu Ất ca là Tiểu Ất ca, một trăm năm vẫn là Tiểu Ất ca phố Mã Hành. Ôi, huynh ấy đang nhìn ta cười kia!

 

Chị em kỹ nữ mồm năm miệng mười khiến cho tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

 

Nhu Phúc Đế Cơ đi bên cạnh Ngọc Doãn:

 

- Không ngờ Tiểu Ất nổi tiếng thật.

 

Nghe như là đang khen ngợi, nhưng sao làm cho người ta cảm thấy như đang dỗi hờn thậm chí như ghen tuông.

 

Ngọc Doãn hơi sửng sốt:

 

- Triệu cô nương đừng giễu cợt ta.

 

Dọc đường đi Ngọc Doãn ban đầu gọi là Triệu Đa Phúc Đế Cơ, nhưng khiến Triệu Đa Phúc bất mãn, liền sửa xưng hô là “Cô nương”.

 

- Những chị em này thấy Tiểu Ất đến thì hoan hô, chẳng phải chứng minh ngươi nổi tiếng sao?

 

- Ta...chỉ là trong năm qua ta ít tới lầu Phong Nhạc.

 

Chỉ là trước đó cũng chỉ là từng có liên quan đến Tiếu Chi Nhi, nên mới có qua lại một chút với Lầu Phong Nhạc. Sao Triệu cô nương lại giễu cợt ta?

 

Triệu Đa Phúc vốn không hề giận, chỉ là thấy chị em này nhìn thấy Ngọc Doãn thì như ác lang thấy cừu non thơm lành trước miệng, bộ dạng đó khiến nàng ghen ghét, cộng thêm Ngọc Doãn còn trả lời họ càng làm cho nàng không vui, bởi vậy nàng nói những lời giận dỗi kia, nhưng nghe Ngọc Doãn giải thích như vậy, Triệu Đa Phúc liền vui mặt lên.

 

- Ta mặc kệ, thường nghe tỷ tỷ nói nam nhân các ngươi thích nhất là tới đây trêu hoa ghẹo bướm, sau này không cho ngươi như vậy.

 

Lời vừa ra khỏi miệng chợt thấy lỡ lời.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, quả tim đập hoảng loạn.

 

Bộ dạng này nếu mà Triệu Cát nhìn thấy, chắc chắn sẽ kêu lên:

 

- Đây là Huyên Huyên của ta sao?

 

Rõ ràng đó là dáng vẻ của thiếu nữ động lòng xuân.

 

Triệu Đa Phúc năm nay mười lăm tuổi, thời kỳ Bắc Tống, nhiều cô gái ở tuổi này đã lập gia đình, chỉ có điều nàng là Đế Cơ, hôn nhân không tùy ý như nhà bình thường, thứ hai là Triệu Cát cũng rất sủng ái nàng, cho nên vẫn chậm chạp không chịu gả nàng đi.

 

Tuy nhiên Ngọc Doãn lại không để tâm đến lời nói của Triệu Đa Phúc.

 

Hắn thấy từ trong lầu Phong Nhạc đi ra một cô gái dung mạo tuyệt mỹ, quần áo giản dị nhưng lại toát lên khí chất quyến rũ.

 

- Tiểu Ất ca sao đến đây?

 

Cô gái kia nhìn thấy Ngọc Doãn thì ngẩn ra, đầy vui mừng.

 

Cô bước nhanh về phía hắn, cười nói:

 

- Mới vừa rồi trong lầu còn nói hôm nay thi xã nếu thiếu Tiểu Ất thì thật sự không thú vị gì. Thật không ngờ Tiểu Ất cũng tới đây. Lúc trước nghe người ta nói Tiểu Ất đã trở về, sao không tới lầu làm khách chứ?

 

Cô gái kia là Phùng Tranh.

 

Thấy dáng vẻ nhiệt tình của cô ta, Ngọc Doãn than thầm trong lòng

 

Nếu không biết rõ cô ta, không chừng hắn cũng bị cô ta làm cho mê hoặc rồi. Một nhân vật khéo léo như thế thảo nào thật sự đứng vững gót chân ở đây.

 

Thân phận của Phùng Tranh ít người trong thành Khai Phong biết đến. Ngọc Doãn cũng chỉ nói cho Lý Thanh Chiếu và Mậu Đức Đế Cơ biết.

 

Nhưng hôm nay, Lý Thanh Chiếu đã trở về quê nhà Thanh Châu, sửa sang lại kim thạch văn vật; Mậu Đức Đế Cơ mặc dù là Công chúa nhưng cũng không thể tùy tiện đi tìm Phùng Tranh. Hơn nữa Thượng Hành Thủ này cũng là nhân vật vạn chúng chú ý tới, Mậu Đức Đế Cơ muốn bắt cô ta, sợ rằng cũng phải tốn nhiều tâm tư.

 

Không có chứng cứ rõ ràng, Mậu Đức Đế Cơ cũng dám động thủ.

 

Ngọc Doãn tươi cười, chắp tay nói:

 

- Phùng nương tử chê cười rồi, ta chỉ là võ quan Ứng Phụng cục, sao có tư cách tham gia thi xã? Hôm nay ta là đi cùng Triệu cô nương đến đây là để gia tăng kiến thức, học tập chút cấp bậc lễ nghĩa.

 

Trong lúc vô ý Ngọc Doãn đã xé da hổ làm đại kỳ rồi.

 

Mặc dù hắn không nói ra thân phận của Triệu Đa Phúc, nhưng chỉ cần nói ra họ “Triệu”, với sự thông minh của Phùng Tranh sao không nhìn ra chứ. Chứ đừng nói chi là Triệu Đa Phúc đi xe ngựa xa hoa, bên người còn có một nhóm tùy tùng, vừa nhìn đã biết không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Phùng Tranh sao không đoán ra thân phận của Triệu Đa Phúc chứ?

 

Sở dĩ như vậy là hắn muốn nói cho kẻ trong lòng có ma biết, sau lưng ta không phải là không có chỗ dựa!

 

Nghĩ chắc thông qua Phùng Tranh, rất nhanh truyền tin này đi, coi như là một lời cảnh cáo.

 

Ngọc Tiểu Ất ta cũng không phải là người dễ bắt nạt!

 

Đôi mắt đẹp của Phùng Tranh khẽ lóe lên, rồi mỉm cười duyên dáng nói:

 

- Hóa ra là Triệu cô nương đích thân đến, xin mời vào. Nhắc đến Tiêu Ất ca thật không biết phân nặng nhẹ, lúc trước sáng tác một khúc phổ cho Phan lầu, chẳng biết lúc nào thì sáng tác một bài cho nô vậy?

 

Ngọc Doãn cười ha hả nói:

 

- Không thiếu được, không thiếu được!

 

Từ lúc tái sinh tới nay, hắn cũng đã học được cách khéo đưa đẩy.

 

Có những lúc ngươi nhất định phải học cách này, cho dù là lòng không vui thì cũng không thể hiện ra nét mặt.

 

Một năm qua tao ngộ, có thể nói Ngọc Doãn khéo đưa đẩy rồi cũng có thể nói Ngọc Doãn có lòng dạ. Nhưng thời điểm này, nếu không học khéo đưa đẩy nếu không có lòng dạ, thì sao sinh tồn trên đời này? Cuộc sống đôi khi cần phải thay đổi.

 

Ngọc Doãn sau khi chào Phùng Tranh liền đi cùng Triệu Đa Phúc đi vào lầu Phong Nhạc.

 

Triệu Đa Phúc đi trước, đột nhiên quay đầu lại nói:

 

- Tiểu Ất và cô kia rất thân quen sao?

 

- À, gặp hai lần thôi, không nói là quen thân được.

 

- Vậy nên cách xa cô ta một chút.

 

- Ồ?

 

- Tứ tỷ tỷ nói cô ta không phải là người tốt.

 

Tứ tỷ tỷ mà Triệu Đa Phúc nói chính là Mậu Đức Đế Cơ Triệu Phúc Kim.

 

Nghĩ chắc Triệu Phúc Kim lo lắng Triệu Đa Phúc chịu thiệt, lại không thể nói rõ thân phận của Phùng Tranh, nên chỉ có thể nói thế để cảnh cáo nàng.

 

Ngọc Doãn cười cười, không nói gì.

 

Phùng Tranh là ai, trong lòng của hắn rõ ràng nhất.

 

Có điều tình hình trước mắt hắn cũng không muốn vạch trần cô ta, bởi vì hắn hy vọng có được nhiều tin tức từ cô ta.

 

Lúc trước hắn không lấy được nhiều tin tức từ Lý Quan Ngư.

 

Mặc dù đã an bài chặt chẽ nhưng vẫn xảy ra chuyện không may, vì thế Ngọc Doãn không thể không vội vàng giết chết Lý Quan Ngư, hơn nữa tin tức từ trong miệng Lý Quan Ngư bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả? Ngọc Doãn cũng không rõ ràng.

 

Nếu muốn hoàn toàn chứng thực thì phải cần hao phí thời gian và nhân lực vật lực. Dù là Mậu Đức Đế Cơ Triệu Phúc Kim không thể bắt bừa được.

 

- Triệu cô nương yên tâm, ta hiểu.

 

Thấy Ngọc Doãn đáp ứng, Triệu Đa Phúc rất vui.

 

Hai người đi vào lầu Phong Nhạc, đi theo bậc thang lên lầu ba.

 

Lúc này, trong lầu Phong Nhạc đã đèn đuốc sáng trưng, lầu ba vô cùng náo nhiệt.

 

Triệu Đa Phúc vừa bước lên lầu, lập tức có người ra nghênh đón:

 

- Huyên Huyên sao giờ này mới tới? Nhanh lên sắp bắt đầu rồi.

 

Người nọ cao trên 180cm, tướng mạo gầy gò, mày rậm, mũi cao, uy nghi bất phàm. Nhìn tuổi trên dưới ba mươi, quần áo bào gấm, cử chỉ hành động vô cùng oai uy.

 

- Thập Cửu ca, sớm nói đợi Huyên Huyên đến rồi mới bắt đầu đấy.

 

Triệu Đa Phúc thấy người nọ thì cười rạng rỡ bước tới kéo tay người đó, cười hì hì nói.

 

Thập Cửu ca?

 

Chắc chắn không phải là con trai của Hoàng đế Huy Tông.

 

Trong thành Khai Phong con cháu tôn thất vô số, có thể được Triệu Đa Phúc gọi là Thập cửu ca không nhiều lắm. Ngọc Doãn đang thầm nghĩ thân phận của Thập cửu ca, lại không ngờ Triệu Đa Phúc kéo người đó tới trước mặt Ngọc Doãn.

 

- Tiểu Ất, đây chính là Thập Cửu ca.

 

- Ồ, chúng ta đã từng gặp rồi.

 

Thập Cửu ca cười chân thành:

 

- Ngày đó một khúc Cao Sơn Lưu Thủy của Tiểu Ất với Phùng Siêu, ta cũng may mắn được thưởng thức, sớm đã muốn kết bạn với Tiểu Ất, không ngờ bận rộn nên chưa đạt ý nguyện. Không ngờ hôm nay lại gặp Tiểu Ất.

 

Thập Cửu ca cười tươi như tắm gió xuân.

 

Nhưng chẳng biết tại sao trong lòng Ngọc Doãn cảm thấy cổ quái.

 

Không chân thực!

 

Nụ cười kia rạng rỡ bộc lộ khí chất làm người ta thấy rất gần gũi.

 

Chỉ có điều Ngọc Doãn cảm thấy hắn ta có chút không thành thật. Nguyên nhân? Hắn thật sự không diễn tả được, chỉ cảm thấy người này có chút nguy hiểm.

 

Nhưng bất kể thế nào, hôm nay Thập Cửu ca là người khởi xướng thi xã, là con cháu tôn thất.

 

Ngọc Doãn cũng cười, chắp tay:

 

- Tiểu Ất bái kiến...

 

Triệu Đa Phúc vẫn chưa giới thiệu lai lịch của Thập Cửu ca này làm cho Ngọc Doãn có chút khó xử không biết xưng hô thế nào.

 

- Ha hả, Tiểu Ất không cần khách khí.

 

Cuộc đời Thúc Hướng có ba thứ yêu thích, một là đô vật hai là đá cầu, ba là ca vũ âm luật. Ta từ nhỏ học đàn, cũng từng tự nhận kỹ cầm phi phàm, nhưng sau khi nghe “Âu cơ vong lộ” do Tiểu Ất sáng tác thì mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

 

Hôm nay Tiểu Ất có thể tới, đích thật là may mắn của Thúc Hướng. Đúng rồi, Tiểu Ất về Đông Kinh khi nào vậy? Cuối năm ngoái ta còn đến kinh thành bái tế thái miếu, từng có ý gặp Tiểu Ất, nào ngờ Tiểu Ất lại đi Hàng Châu, khiến Thúc Hướng thật sự tiếc nuối.

 

Người này tên là Triệu Thúc Hướng.

 

Ngọc Doãn dù gì cũng không phải người học giỏi lích sử nên đương nhiên không rõ Triệu Thúc Hướng là ai.

 

Bắc Tống tới nay, tôn thất đếm không hết. Huynh đệ Thái tổ Triệu Khuông Dận năm người, số con nối dòng còn lại khó mà đếm suể, cho nên dù là biết tên Triệu Thúc Hướng, hắn cũng không rõ vị Thập Cửu ca này rốt cuộc có lai lịch ra sao. Nhưng đại khái biết Triệu Thúc Hướng vẫn chưa từng ở kinh sư. Nhưng thế nó thể nói y chưa hẳn là con cháu tôn thất của Huy Tông.

 

Sau khi hàn huyên với Triệu Thúc Hướng vài câu, Triệu Đa Phúc liền lôi kéo Ngọc Doãn tự đi tìm vị trí.

 

Vừa ngồi xuống lại nghe có người gọi:

 

- Sao thầy lại ở đây?

 

Ngọc Doãn quay đầu lại thấy Triệu Kham kích động đi tới kéo tay hắn:

 

- Ta đang nói hai ngày nữa tới gặp thầy, nào ngờ hôm nay lại gặp ở đây, thật là hay quá.

 

- Sao Tiểu ca lại tới đây?

 

Không đợi Ngọc Doãn mở miệng, Triệu Đa Phúc liền hỏi.

 

Tiểu ca, là nhũ danh của Triệu Kham, rất ít người biết.

 

Triệu Kham vội thi lễ với Triệu Đa Phúc:

 

- Cô có thể tới, sao ta không thể tới?

 

- Hừ, còn tranh luận, lúc về ta sẽ nói với tẩu tẩu.

 

Triệu Kham hì hì cười nói:

 

- Cô cô nói cũng không sao cả, dù sao a nương ta cũng biết ta theo Thập bát tỷ tới đây, a nương nói ta cũng đã lớn, có thể nhân cơ hội này tiếp xúc với một số tuấn kiệt trong thành Đông Kinh.

 

Ngọc Doãn đứng bên chỉ mỉm cười.

 

Đối thoại của hai cô cháu này hắn đương nhiên không thể tham dự vào, nên đơn giản ngậm miệng lại.

 

Thừa dịp Triệu Đa Phúc và Triệu Kham đấu võ mồm, hắn nhìn đại sảnh lầu ba chung quanh thấy rất nhiều thanh niên mặc áo đạo đang túm năm tụm ba tụ ở một chỗ thì thầm, cũng không biết đang nói cái gì. Lúc này, từ trong đám người lại đi ra một người, chính là Chu Tuyền. Nàng tới trước mặt kéo tay Triệu Đa Phúc, líu ríu nói không ngừng.

 

- Hoàng...

 

- Thầy đừng gọi ta như vậy, cứ gọi ta là Tiểu ca.

 

Triệu Kham dường như không muốn người khác biết lai lịch của cậu nên vội ngăn Ngọc Doãn lại.

 

Ngọc Doãn hỏi:

 

- Tiểu ca, vị Thập Cửu ca kia rốt cuộc lai lịch như nào?

 

- Thập cửu thúc...là Huyện Công nhất mạch huyện Phù Lăng, tên là Triệu Thúc Hướng, ngụ tại Phòng Châu, thường trú tại Tây Kinh. Sao thầy lại biết Thập Cửu thúc?

 

Huyện Công Phù Lăng

 

Ngọc Doãn bừng hiểu ra!

 

Triệu Thúc Hướng này hóa ra là hậu duệ Triệu Đình Mỹ.

 

Tống Thái Tông năm Thái Bình Hưng quốc thứ bảy, Triệu Đình Mỹ làm Ngụy Vương âm mưu cướp ngôi vị Hoàng đế. Sau khi thất bại, Thái Tông liền bãi miễn Phủ Doãn Triệu Đình Mỹ, lệnh đóng giữ Tây Kinh, tức là Lạc Dương. Chỉ có điều, Triệu Đình Mỹ sau khi đảm nhiệm trấn thủ Tây Kinh đã âm thầm liên lạc với quan to trong triều, đồng thời thường xuyên tiếp xúc với Binh Bộ thượng Thư Lư Đa Tốn Tần Phồn, ý đồ tái khởi Sơn Đông.

 

Cuối cùng sự việc bại lộ, Lư Đa Tốn bị giết, Triệu Đình Mỹ bị bãi miễn toàn bộ chức quan, chỉ giữ lại cái tên Ngụy Vương ẩn cư trong nhà. Không lâu lại bị Thái Tông hoàng đế giáng làm Huyện Công Phù Lăng, mang theo cả gia đình từ Tây Kinh Lạc Dương chuyển đến Phòng Châu.

 

Nhoáng cái đã trăm năm rồi.

 

Nhất hệ Triệu Đình Mỹ thủy chung chưa có cơ hội trở về Đông Kinh.

 

Đến khi Hoàng Đế Huy Tông lên ngôi mới chấp nhận nhất hệ Ngụy Vương sống ở Tây Kinh, nhưng không thể sống ở Khai Phong.

 

Sau khi Ngọc Doãn biết được lai lịch của Triệu Thúc Hướng thì lập tức trong lòng tràn đầy sự cảnh giác.

 

Nguyên nhân?

 

Vẫn không thể nói rõ ràng.

 

Chỉ có điều hắn cảm thấy Triệu Thúc Hướng này không đơn giản.

 

Thi xã thời Bắc Tống thường xuyên tổ chức, Ngọc Doãn sau khi tái sinh cũng từng tham dự hai ba lần, cho nên cũng không có hứng thú lắm.

 

Tuy nhiên thi xã hôm nay lại có vẻ không giống bình thường.

 

Bởi vì Lỗ tặc người Nữ Chân chia binh ra làm hai đường xuôi nam, Hàn Dân Nghị suất bộ đầu hàng, cũng khiến cho không khí thi xã mang hơi hướng nghiêm trang.

 

Mọi người khi đàm luận bất giác sẽ nhắc tới người Nữ Chân.

 

Từ tổng thề bầu không khi này mà nói, những Thái Học sinh vẫn ôm tin tưởng lớn cho rằng Lỗ tặc không thể giành thắng lợi được.

 

- Mà nay Đại Tống ta bình hùng tướng mạnh, tại Yến Sơn, Thái Nguyên đóng quân hơn mười vạn.

 

Ta nghe nói, Lỗ tặc kia chỉ có hơn mười vạn người thôi, sao có thể thắng hùng binh của Đại Tống ta?

 

Trước đây người Khai Phong chưa hiểu rõ bản chất người Nữ Chân.

 

Nhưng sau khi Tuần san Thời đại Đại Tống đăng bài viết thì mọi người đã hiểu hơn nhiều về người Nữ Chân.

 

Ai lại nghĩ tới càng hiểu nhiều lại càng khiến người ta nảy sinh cảm giác khinh địch.

 

Nhân khẩu người Nữ Chân quả thật không nhiều lắm, phần lớn chủ yếu là dị tộc Mạc Bắc, Khiết Đan, Nữ Chân, cộng thêm người Bột Hải và người Hán Yến Vân mà tạo nên Đại Kim Quốc hiện nay. Nhưng nói cho cùng, nhân khẩu của người Nữ Chân chỉ có hơn mười vạn mà thôi. Con số này sau khi được đưa ra làm cho đám võ học sinh và Thái học sinh vô cùng khinh miệt.

 

Ngọc Doãn đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện mà không khỏi lo lắng.

 

- Thầy, Lỗ tặc thật sự không chịu nổi một kích sao?

 

Triệu Kham không kìm nổi hỏi một câu, vẻ mặt đầy tò mò.

 

Ngọc Doãn im lặng rất lâu, sau đó nói nhỏ bên tai Triệu Kham:

 

- Một trăm con dê, đánh không lại mười con sói. Nhưng tuyệt đối không thể tính như vậy.

 

Nói xong, hắn dừng lại một chút, nói nhỏ tiếp:

 

- Nhưng nếu như một trăm con dê có một con hổ thống soái, thì dù có một trăm con sói cũng không thể đấu lại được.

 

Tiểu ca, không thể tự quá coi nhẹ mình, cũng không nên quá khinh địch.

 

Triệu Kham nghe xong dù không hiểu lắm nhưng cũng gật gật đầu.

 

- Vậy làm thế nào để thắng?

 

Vấn đề này thật sự quá lớn, khiến Ngọc Doãn không biết nên trả lời thế nào.

 

Hắn nhắm mắt lại, trầm tư một lát rồi thấp giọng nói:

 

- Nếu võ tướng không sợ chết, quan văn không tham lam, cũng có thể chống đỡ được một trận chiến.

 

Những lời này là xuất phát từ câu nói của Nhạc Phi trong sách lịch sử.

 

Mà lúc này cũng không biết Nhạc Phi hiện đang ở đâu, Ngọc Doãn liền đi trước một bước nói ra.

 

Nhớ tới Nhạc Phi, trong lòng Ngọc Doãn xao động, cũng không biết vị Nhạc gia gia trong lịch sử hiện nay đang ở đâu?

 

Ngọc Doãn nhớ rõ Nhạc Phi quật khởi sau sự kiện Tĩnh Khang.

 

Mà sở dĩ có thể quật khởi bởi vì có một thời gian dài Nhạc Phi đi theo Tông Trạch.

 

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn đột nhiên hỏi:

 

- Tiểu ca có biết Tông Trạch không?

 

- Tông Trạch?

 

Có vẻ như Triệu Kham rất xa lạ với cái tên này cho nên nghiêng đầu một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu, vẻ mờ mịt.

 

- Tiểu Ất nói là Tông Nhữ Lâm năm Nguyên Hữu thứ sáu xuất thân tiến sĩ, sau này bị đưa đến Trấn Giang, đến năm Tuyên Hòa thứ tư được đại xá, làm Thông Phán Ba Châu?

 

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

 

Ngọc Doãn và Triệu Kham vội quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Thúc Hướng vẻ mặt kinh ngạc đang đứng ngay bên cạnh.

 

- Thanh danh Tông Nhữ Lâm cũng không hiển hách lắm, sao Tiểu Ất lại biết?

 

- Cái này...

 

Ngọc Doãn không ngờ Triệu Thúc Hướng lại chạy tới đây nghe chuyện, cho nên hơi ngỡ ngàng. Tông Nhữ Lâm? Chẳng lẽ là tự của Tông Trạch? Ngọc Doãn cũng không quá hiểu rõ về Tông Trạch, ngoại trừ chỉ biết y đóng giữ Đông Kinh, kháng Kim ra, thì cũng chỉ là tiếng kêu bi thương “Qua sông” của y trước khi chết mà thôi. Tuy nhiên, Thông Phán Ba Châu....có lẽ chính là ông ta.

 

Hắn nhớ mang máng Tông Trạch là người Triết Giang.

 

Ngọc Doãn đảo mắt, nói:

 

- Lúc trước tiểu nhân khi nhậm chức ở Hàng Châu từng nghe người ta nhắc tới cái tên Trạch Tông, nói người này cũng có chút bản lĩnh. Tuy nhiên cụ thể thì lại không rõ lắm, chỉ sợ Huyện Công chê cười, Tông Nhữ Lâm này chính là Tông Trạch sao?

 

- Hàng Châu?

 

Triệu Thúc Hướng mỉm cười:

 

- Đúng rồi, Tông Nhữ Lâm là người Nghĩa Ô, cách Hàng Châu cũng không xa lắm.

 

Ngọc Doãn nghe xong cũng cười cười, không nói gì thêm.

 

Nhưng Triệu Kham thì lại đảo tròng mắt vẻ mặt như nghĩ được gì đó...

back top