Tống Thì Hành

Chương 375: Lại là thần thánh phương nào? (1)

Lương Ngọc Thanh cao chừng 180cm, mặt dài rỗ. Đầu tháng giêng, mặc dù thời tiết vẫn còn lạnh nhưng Lương Ngọc Thành lại mặc một chiếc áo đơn bạc, để ngực trần, lộ ra lông ngực đen tuyền, toát lên khí chất nhanh nhẹn dũng mãnh. Người này khí lực không nhỏ, thân hình cực kỳ cường tráng, có điều tính tình quá trầm, ít nói.

 

Ngọc Doãn cảm thấy người này cũng không tệ.

 

Sau khi hàn huyên với y vài câu xong thì an bài y làm thủ hạ của Cát Thanh.

 

Nguyên nhân vô cùng đơn giản.

 

Thân thủ Lương Ngọc Thành cũng không quá kém, thậm chí còn lợi hại hơn Cát Thanh vài phần, nhưng y chưa bao giờ tham gia huấn luyện, lúc trước khi làm thủ hạ của Lăng Chấn phần nhiều là làm chế tác. Mà việc huấn luyện ở Ngự Doanh khác so với cấm quân Đông Kinh rất nhiều, nếu mạo muội để y gia nhập chính binh, nếu chẳng may hoảng loạn ở trên chiến trường, chẳng phải sẽ nguy hiểm cho người khác sao.

 

Khi trời tối, Cao Nghiêu Khanh mang theo trên dưới một trăm xe ngựa trở lại Mưu Đà Cương.

 

Trong lúc gấp gáp mà tìm được nhiều xe kéo như vậy cũng tốt lắm rồi. Phải biết rằng lúc này trong thành Khai Phong đã rất hỗn loạn, Cao Nghiêu Khanh tìm được trên dưới 100 xe đã là tốn bao tâm sức. Hơn nữa Lăng Chấn tìm được tổng cộng hơn 160 chiếc, coi như đã đủ xe cho Mưu Đà Cương có thể vận chuyển được đồ quân nhu.

 

Chỉ có điều xe thì đủ nhưng nhân sự thì không đủ.

 

Phải chất lên xe, phải dỡ hàng, phải đánh xe...chỉ dựa vào hơn một ngàn người mà Ngọc Doãn giao cho Chu Mộng Thuyết, rõ ràng là trứng chọi đá.

 

Một chiếc xe ít nhất cần mười mấy người phụ trách dỡ hàng, còn phải có người đánh xe, đóng xe...

 

Ngọc Doãn thấy tình trạng này cũng cảm thấy vô cùng đau đầu.

 

- Tiểu Ất, chẳng phải Lý công nói giao tù phạm ở phủ Khai Phong cho ngươi sao?

 

Nếu hiện tại không đi Toan Tảo nữa thì sai những tặc tù này đến đây chứa xe, đánh xe, tổng cộng cũng có thể đảm đương được.

 

Còn nữa, nếu Lý Công muốn dời đồ quân nhu đi, dù gì cũng phải tỏ thái độ mới đúng. Loại chuyện như này, ngươi không đi đòi hỏi sao được. Vừa rồi khi ta đi, gia phụ muốn ta chuyển lời cho ngươi, rằng có một số việc, ngươi phải biểu hiện cứng rắn, mạnh mẽ mới được.

 

Ngọc Doãn đích xác không phải là người thích tranh giành.

 

Nhưng Cao Nghiêu Khanh nói những lời này đã khiến hắn bừng tỉnh.

 

Mà nay hắn không còn là kẻ lưu manh nhàn rỗi trên phố xá phủ Khai Phong nữa mà là cấm quân Đại Tống đường đường chính chính.

 

Lý Cương ngươi an bài sự việc rồi nhưng lại chẳng tỏ vẻ gì cả, tất cả mọi người đều làm việc vì triều đình, dựa vào gì mà bắt ta nghĩ cách giải quyết? Cao Cầu nói đúng, nếu mình không tranh giành, chỉ sợ sẽ càng bị người ta khinh thường.

 

- Nha nội nói không sai, ta sẽ vào thành.

 

***

 

Mắt thấy đã tới giờ hợi, nếu vào năm trước, lúc này là thời điểm thành Khai Phong náo nhiệt và phồn hoa nhất.

 

Tuy nhiên nay thành Khai Phong vắng ngắt, bốn phía canh phòng nghiêm ngặt, trong không khí tràn ngập sát khí. Người Nữ Chân vượt qua Hoàng Hà, khoảng cách với thành Khai Phong rất gần, làm cho dân chúng thành Khai Phong sao còn tinh thần mà sống phóng túng nữa? Chiếu theo lệnh cấm đêm, qua giờ Tuất sẽ đóng chặt cửa thành, chỉ là bởi vì đang chuẩn bị chiến tranh nên Phong Khâu Môn, Vệ Châu Môn, Cố Tử Môn, Vạn Thắng môn cùng với đường phố Ngưu Hành Tân Tào Môn vào lúc này vẫn còn có thể thông hành.

 

Ngọc Doãn dẫn theo Cao Sủng sau khi ra khỏi Mưu Đà Cương thì phóng nhanh đến bên ngoài Vệ Châu Môn.

 

Ven đường, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cấm quân tuần tra, cũng may Ngọc Doãn mang theo thẻ bài nếu không cũng gặp phải nhiều phiền toái.

 

- Tiểu Ất ca, sao về muộn vậy?

 

Bên ngoài Vệ Châu môn Ngọc Doãn thấy Phong Huống đang dẫn cấm quân đi tuần tra.

 

- Phong Huống, sao đệ còn ở đây canh giữ thành?

 

Phong Huống nghe vậy cười khổ:

 

- Hôm qua Thái tử gặp chuyện ở phố Mã Hành, chỉ huy đệ bị người ta giết hại rồi.

 

Quan gia dù chưa truy cứu chúng ta, nhưng bởi vậy mà chúng ta lại không được ở trong nội thành mà phải canh giữ cửa thành, thật là xui xẻo.

 

- Chỉ huy của đệ?

 

Ngọc Doãn hơi sửng sốt rồi chợt hiểu.

 

Phong Huống thân là Thân quân thị vệ Bộ quân tư, quan trên của gã là Mã Cao.

 

Nói như vậy, đêm qua người canh giữ ở Đông Hoa Môn là đám người Phong Huống. Mà nay Mã Cao bị giết hại, những người Phong Huống đương nhiên không còn chỗ dựa vững chắc nữa. Hoàng đế Khâm Tông không tìm bọn họ trị tội đã là khoan hồng độ lượng rồi, nhưng còn muốn tiếp tục ở trong nội thành để canh giữ thì không thể. Nhìn bộ dạng khổ sở kia của Phong Huống, Ngọc Doãn cũng hiểu.

 

- Tình huống trong thành thế nào?

 

Vốn hắn chỉ thuận miệng hỏi, nào ngờ lại thấy Phong Huống cười lạnh.

 

- Còn thế nào nữa, toàn thành hỗn loạn rồi.

 

- Ồ?

 

Phong Huống liền kéo Ngọc Doãn sang một bên thấp giọng nói:

 

- Tiểu Ất ca có nghe nói, Thái Thượng Đạo Quân hôm nay dẫn người chạy rồi....

 

- Hả?

 

- Lúc chạng vạng tối nhận được tin tức, Thái Thượng Đạo Quân bảo là muốn đi Hào Châu cầu phúc cho Thái tử kết quả là dẫn người đi thẳng đến Đông Nam.

 

Đồng Quán cũng chiêu Thắng Tiệp quân đi theo hộ giá, nghe nói còn có cả nhà Chu Miễn và Thái Kinh đều đi theo Thái Thượng Đạo Quân rồi. Vừa rồi đệ nghe Lăng Uy nói, Quan gia cũng muốn đi, thậm chí ngay cả xe ngựa đều đã chuẩn bị xong, may mà Lý Thượng Thư nhận được tin tức đã ngăn xe giá của Quan gia ở Quốc Khánh Môn, dùng cái chết để can gián mới làm cho Quan gia thay đổi chủ ý.

 

Chỉ có điều hai chuyện này cùng phát sinh làm lòng người trong thành bàng hoàng.

 

Ai cũng không biết khi nào thì Quan gia sẽ bỏ thành mà chạy...Các huynh đệ thủ ở chỗ này cũng không hề an lòng.

 

Ngọc Doãn thật sự không biết về tin tức này.

 

Cho nên khi nghe Phong Huống nói xong hắn cũng chấn động.

 

Trong lịch sử, Hoàng đế Huy Tông hình như là chạy thật, nhưng Hoàng đế Khâm Tông...

 

Ngươi thân là vua của một nước, còn không tiếc giang sơn của mình, vậy thì sao khiến cho mọi người an tâm bán mạng vì ngươi?

 

Vào lúc này mà phát sinh những chuyện như thế, tuyệt đối sẽ làm cho cục diện càng trở nên phức tạp.

 

Nhưng Ngọc Doãn hắn chỉ là một Chỉ huy sứ nho nhỏ, có thể làm gì được dưới tình huống như này chứ?

 

- Phong Huống, đệ hãy nói với các huynh đệ, rằng chúng ta canh giữ ở đây không những là để bảo vệ Quan gia, mà còn bảo vệ cha mẹ vợ con chúng ta. Khai Phong là quê nhà chúng ta, không thể nào vứt bỏ được. Khuyên mọi người cứ an tâm, nói vậy chắc sẽ không có gì biến động nữa đâu.

 

Phong Huống nghe xong, liên tục gật đầu.

 

- Tiểu Ất ca, huynh có cần người nữa không?

 

- Sao vậy?

 

Phong Huống cười khổ nói:

 

- Ca ca có điều không biết đó thôi, từ sau khi đêm qua xảy ra chuyện chúng ta ở trong thành không ngẩng mặt lên được. Binh bộ lúc nào cũng đề phòng chúng ta, còn nghiêm mật giám thị. Huynh cứ nhìn binh mã bên Tây bắc Thủy môn mà xe, đó là thiết lập để giám thị chúng ta đó. Chúng ta ở bên này mà chẳng được tự do, không bằng đi theo ca ca được không?

 

Ngọc Doãn ngẩn ra, lòng dao động.

 

HIện nay hắn thật sự đang cần người, Mưu Đà Cương thiếu nhân sự, nếu Phong Huống đến đó, cũng có thể giúp được ít nhiều.

 

- Thủ hạ của đệ có bao nhiêu người?

 

- Một bộ của đệ có ba trăm người. Còn mấy bộ khác cũng đang bị cô lập, căn bản không ai để ý tới.

 

Nếu ca ca có thể sử dụng, chúng ta có thể kéo hai bộ nhân mã đến đó, tuy nhiên bên phía Binh bộ kia thật khó nói.

 

Nói cách khác, bộ khúc thuộc Mã Cao nay không được trọng dụng.

 

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy nếu Phong Huống theo mình, có khả năng giúp được rất nhiều.

 

- Phong Huống, thực không dám dấu diếm, bên ta thật sự đang rất cần người. Chỉ có điều ta không tin tưởng những người khác lắm, cũng không muốn vì thế mà gây thêm rắc rối. Nếu đệ có lòng, thì theo ta qua đó, nhưng ta nói trước, bên ta có chút nguy hiểm đó.

 

Phong Huống phấn chấn:

 

- Nguy hiểm còn hơn là ở chỗ này bị người khác khinh thường.

 

- Vậy thì ta đến Binh bộ bái kiến Lý thượng thư.

 

Ngọc Doãn khuyên bảo Phong Huống hai cầu rồi dẫn Cao Sủng đi.

 

Nhìn đội mã quân của Ngọc Doãn và Cao Sủng, Phong Huống không kìm được sự ngưỡng mộ, liên tục tặc lưỡi.

 

Cũng khó trách, mã quân Mưu Đà Cương là thân quân bên Ngọc Doãn, mà Ngọc Doãn cũng đã tốn không ít bạc vào đó. Những thứ khác không nói, dù là việc chọn mã quân cũng cực kỳ nghiêm khắc. Người cao quá cũng không được, thấp quá cũng không được, thể trạng còn phải vô cùng cường tráng. Ngoài ra bao gồm giáp trụ, cùng với sử dụng chiến mã cũng đều trải qua điều huấn. Đặc biệt là sau khi được ngựa ở Thiên Tứ Giám, Ngọc Doãn sao có thể lấy việc công làm việc tư chứ? Từ lúc hắn cứng rắn lựa chọn trăm con ngựa tốt từ trong Thiên Tứ giám đi ra, đổi mới toàn bộ vật cưỡi.

 

Ngựa Thiên Tứ Giám thật sự là nuôi dưỡng không tốt.

 

Nhưng bên trong hơn 9000 con chiến mã tuyển chọn ra được 107 con cũng không hề khó.

 

Về phần báo cáo kết quả công tác, Ngọc Doãn càng không cần lo lắng, hắn đem số ngựa kém và chạy chậm trong quân doanh nhét vào là đủ, dù sao cũng chẳng có ai truy cứu cả.

 

Bởi vậy mà Ngọc Doãn đã lựa chọn ra nhiều ngựa một chút vì thủ hạ dưới trướng hắn không có nhiều ngựa.

 

Còn nữa, huấn luyện ra một con ngựa tốt chi phí rất lớn, Ngọc Doãn cũng không có thời gian để mà làm việc này.

 

Một trăm thân tùy là đã đủ rồi.

 

- Huống ca, người kia là ai vậy?

 

Ngọc Doãn vừa mới đi, sau lưng đã có Tương ngu Hầu của Bộ quân tư tiếp cận tới, cợt nhả hỏi:

 

- Nhìn khí thế những người đó thật không đơn giản.

 

Lúc trước ta từng thấy Thiết tiên doanh của Thân quân thị vệ Mã quân tư, đó chính là đội nhân mã tinh nhuệ nhất của Mã quân tư, nhưng dường như cũng không có thần khí như những người kia.

 

Trên mặt Phong Huống lộ vẻ tự hào:

 

- Thiên Tiên doanh là dưới trướng Hô Diên tướng quân, thật sự là tinh nhuệ.

 

Nhưng ca ca ta cũng không kém Hô Diên lão tướng quân đâu. Ha hả, đó là Ngọc chỉ huy ở Mưu Đà Cương, cũng là sư huynh ta. Mới vừa rồi ta thương lượng cùng huynh ấy, muốn hắn điều chúng ta tới Mưu Đà Cương. Tuy nói là có chút nguy hiểm nhưng còn tốt hơn là ở đây bị người ta khinh thường. Ngươi đi xuống nói với các huynh đệ, nếu ai bằng lòng thì theo ta đến đó.

 

Phong Huống càng nói càng lộ vẻ đắc ý.

 

Đúng lúc này, chợt nghe đằng sau có người kêu:

 

- Huống ca, có nơi để đi mà quên huynh đệ nhà mình rồi sao?

 

Phong HUống nghe tiếng nói đó giật mình quay người lại.

 

Đã thấy trong bóng đêm cách y không xa trên đường lớn Hoành Kiều, một nữ tướng đầu đội khôi giáp, mặc tố trang, dưới ánh lửa càng tăng thêm vẻ xinh đẹp động lòng người của cô gái. Cô gái thúc ngựa đi tới trước mặt Phong Huống, tay cầm đại đao đặt lên vai Phong Huống.

 

- Nhưng không biết Huống ca đi theo ai vậy?

 

Phong Huống nhìn thấy người này thì mặt mũi biến sắc.

back top