Tống Thì Hành

Chương 379: Mưa gió (1)

Ngọc Doãn cảm thấy mình như nắm chặt cái gì đó!

 

Chỉ có điều Đạo Linh quang kia rất mơ hồ, thế cho nên hắn không thể thấy rõ rõ ràng.

 

Hoạt Châu, Hùng Châu?

 

Ngọc Doãn trầm ngâm một lát, đột nhiên nói:

 

- Lão đại nhân, Tiểu Ất có câu này không biết có nên nói hay không.

 

- Hả?

 

- Lão đại nhân ông tài cán hơn người, nếu ở lại Đông Kinh thì thật đáng tiếc.

 

Mà nay thời cuộc hỗn loạn, là lúc lão đại nhân thành lập công lao sự nghiệp. Phủ Khai Phong nhân tế phức tạp, phe phái san sát không phải là nơi để sống. Nếu có thể, vẫn nên rời khỏi nơi này thì hơn, ở bên ngoài rời khỏi trung tâm triều đình nhưng lại có thể đại triển quyền cước, thi triển tài hoa.

 

Lỗ tặc đến, Kinh Đông tất loạn, không phải là một nơi để đến.

 

Ngọc Doãn nói những lời này đều vô cùng thấm thía.

 

Tông Trạch ngây người sửng sốt, sau một lúc lâu cười khổ nói:

 

- Tiểu Ất nói ta không nghĩ vậy sao? Nhưng bất hạnh ta không có cơ hội.

 

Cũng đúng, Tông Trạch không chỗ nương tựa tại Khai Phong, tuy được đám người Lý Cương coi trọng nhưng vẫn không được coi là cùng đảng phái, nên họ không hề ra mặt đề cử ông. Mà Hoàng đế Khâm Tông Triệu Hoàn tính cách hay dao động, căn bản không có lòng triệu kiến Tông Trạch. Cứ thế mãi, cuộc sống của Tông Trạch càng lúc càng khó khăn, đồng thời cũng không phải là kế lâu dài.

 

Nhất định hắn phải lôi kéo được Tông Trạch!

 

Ngọc Doãn nghĩ xong, hạ giọng nói:

 

- Lão đại nhân, cứ chờ đợi như vậy cũng không biết phải đợi tới khi nào.

 

Thà như vậy, chẳng bằng chủ động ra trận….Tiểu Ất có phương pháp, nhưng không biết lão đại nhân có nguyện thử không?

 

Tông Trạch mắt sáng lên, hỏi vội:

 

- Tiểu Ất có phương pháp gì?

 

- Chắc Lão đại nhân cũng biết Tuần san Thời đại Đại Tống?

 

- Sao không biết, đây chính là công báo nhất đẳng của triều đình. Khi ở Ba Châu, lão phu cũng đã từng nghe nói tên công báo này.

 

Ngọc Doãn nói:

 

- Toà soạn Tuần san Thời đại Đại Tống ở ngay sau Thượng thư tỉnh.

 

Mà nay chủ nhân của Tuần san Thời đại Đại Tống là Tộc đệ Thánh Nhân trong cung, tên là Chu Huyến... Lão đại nhân đêm trước từng cứu Thái Tử, Thánh Nhân chắc chắn vô cùng cảm kích. Nếu biết lão đại nhân mà nay đang trong tình trạng khốn khó ở Khai Phong, nghĩ chắc cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.

 

Ta biết lão đại nhân phẩm hạnh cương trực. Nhưng chín quá hoá nẫu, có một số việc dù gì cũng phải tìm cửa đi mới được.

 

Không phải là bắt Thánh Nhân tham gia vào chính sự, cũng không phải muốn lão đại nhân đi khúm núm, mà chỉ cầu có một cơ hội gặp mặt Quan gia thôi.

 

Tông Trạch nghe hắn bảo đi cầu Chu Liễn, sắc mặt không tốt lắm.

 

Nhưng sau khi nghe Ngọc Doãn nói hết, vẻ lo lắng dần tan biến đi, thay vào đó là nụ cười khổ.

 

“Đúng vậy, nếu không gặp được Quan gia, sao Quan gia biết bản lĩnh của mình?

 

Có câu là mười năm gian khổ học tập, bán cho đế vương gia. Trước kia mình quá mức cương trực, nên mãi mới nghèo túng như hiện nay.”

 

Sắc mặt âm tình bất định, Tông Trạch thật lâu không mở miệng.

 

Ngọc Doãn lại nói:

 

- Lão đại nhân, Lý công thường nói với ta, làm đại sự không câu nệ tiểu tiết... Huống hồ mà nay Đại Tống ta đang trong cục diện tồn vong sinh tử. Lão đại nhân còn do dự cái gì? Hay là tương lai làm nô mất nước thì mới chịu đi phấn chấn hay sao?

 

- Cái này…

 

- Ta cũng biết, lão đại nhân có nguyên tắc làm người của lão.

 

Như vậy đi, ta cũng không ép lão đại nhân, lão đại nhân trở về suy nghĩ thật kỹ. Ngoài ra, còn có một việc muốn thương lượng với lão đại nhân, trước đây lão mang ngựa Ba Châu tới, ta vô cùng yêu thích, nhưng không biết trị giá ngựa Ba châu là bao nhiêu? Lão có cách nào đưa ngựa Ba Châu tới Khai Phong không? Ta muốn mua một ít.

 

Tông Trạch ngẩn ra:

 

- Tiểu Ất muốn ngựa Ba Châu làm gì?

 

- Ngựa Ba Châu không thần tuấn lắm, nhưng sức chân có vẻ không mạnh.

 

Nhưng nghe Lục Lang nói, ngựa Ba Châu có sức chịu đựng kinh người, chạy ba bốn trăm dặm đường cũng sẽ không mệt mỏi. Nhắc đến sợ lão đại nhân chê cười, ta có chút ý tưởng, Đại Tống ta thiếu ngựa, cho nên không thể chủ động công kích. Nếu có chút ngựa Ba Châu, không chừng có thể đánh được một trận đường dài, thay đổi được tình trạng quẫn bách hiện nay. Chỉ có điều ý tưởng này còn chưa quen, cần kiểm nghiệm.

 

Giá cả ngựa Ba Châu cũng không quá cao, ta có thể mua mấy trăm con, không biết lão đại nhân có bằng lòng giúp không?

 

“Đánh một trận đường dài?”

 

Tông Trạch ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt lập tức sáng lên.

 

Ông như đã hiểu tâm tư của Ngọc Doãn.

 

- Nếu Tiểu Ất muốn mua mấy trăm con ngựa Ba Châu cũng không hề khó.

 

Về phần giá cả, ngựa Ba Châu giá ước chừng 120 quan một con, đưa tới Khai Phong thì một con tăng thêm 20 quan nữa, là 140 quan. Tuy nhiên Tiểu Ất muốn nhiều ngựa Ba châu thì ta sẽ nói với bằng hữu ở đó miễn tiền lộ phí, một con ngựa sẽ là 120 quan, ngươi thấy sao?

 

- Vậy thì ta muốn mua 600 con!

 

Ngọc Doãn tính toán ngay ra số lượng.

 

600 con điền mã là bảy vạn lượng, nếu đổi thành bạc ước chừng sáu vạn hai.

 

Mà tài sản của hắn hiện giờ cũng có mấy chục vạn quan, trả mua khoản này cũng không quá khó khăn. Điền mã này nhất định phải trang bị, tuy nhiên cụ thể sử dụng như thế nào còn cần từ từ hoàn thiện.

 

- Ta quay về bảo Tam Lang xin công văn thông quan của Điện Soái, còn muốn làm phiền lão đại nhân mau chóng chuẩn bị.

 

Tông Trạch không nói hai lời, liền gật đầu đáp ứng.

 

***

 

Năm trăm cu li và hơn ba trăm binh mã được gia tăng thật ra làm cho áp lực của Ngọc Doãn tăng lên rất nhiều.

 

Có điều đám tù phạm này ngay từ đầu cũng không an phận, lúc ban đầu còn có mấy người gây rối, bị Ngọc Doãn hạ lệnh liên tiếp chém hơn mười người mới xem như chấn nhiếp được những người khác.

 

Ngọc Doãn cũng không sắp xếp bộ khúc của Phong Huống ở trong doanh mình mà phân phối cho Cát Thanh thống lĩnh, để hai người Cát Thanh và Phong Huống thay nhau dẫn đội áp giải lương thảo dời đến nhà kho Diên Phong.

 

Hơn nữa Ngọc Doãn cũng không vì việc di dời đồ quân nhu mà lo lắng 600 mã quan Thiên Tứ Giám cùng với 600 quân tốt Ngự Doanh. Tạp binh vốn phụ trách đồ quân nhu cũng bị triệu hồi quân trại, phụ trách thủ ngự trong doanh.

 

Bàng Vạn Xuân thì dẫn Hắc kỳ tiễn đội phụ trách tìm hiểu tin tức.

 

Cứ như vậy, thời gian một ngày lặng yên trôi qua.

 

Sắc trời dần tối, khi vào đêm đã có mưa nhỏ tí tách.

 

Có câu mưa xuân quý như vàng, đây là cơn mưa xuân đầu tiên đến vào nguyên niên Tĩnh Khang, nhưng không mang theo tin vui gì mà là tia lạnh thấu xương.

 

Phong Huống áp giải xe lương thực xe đi rồi! Cùng ngày đã chuyển gần hai vạn thạch lương thực đến nhà kho Diên Phong, ngoài ra còn có hai ngàn con ngựa rút lui khỏi Mưu Đà Cương.

 

Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ Mưu Đà Cương đèn đuốc sáng trưng.

 

Ngọc Doãn dẫn Hà Nguyên Khánh sau khi dò xét doanh trại xong thì đi tới hậu doanh quân trại.

 

- Thiếu Dương, tình huống thế nào rồi?

 

Trần Đông mắt đỏ ngầu, dung mạo tiều tụy.

 

Cũng khó trách, cả ngày này y gần như không hề được nghỉ ngơi, thậm chí cả cơm còn chưa được ăn.

 

Mang vẻ sầu lo trên mặt, Trần Đông nói:

 

- Tiểu Ất, vẫn chưa đủ người và xe, buổi trưa hôm nay, Tam Lang đã tìm thêm hơn 80 xe ngựa, còn điều cả nô bộc trong nhà hắn đến mà vẫn không đủ. Mấu chốt là mọi người gần như cả ngày chưa hề được nghỉ ngơi, chưa ăn uống gì, hôm nay mặc dù đã chở đi hai vạn thạch đồ quân nhu, nhưng...

back top