Tống Thì Hành

Chương 382: Trấn quách kiều (2)

Ánh nắng tươi sáng, ôn hoà.

 

Tướng đầu hàng Dịch Châu là Hàn Dân Nghị nhanh chóng chiếm lĩnh Hoạt Châu ngăn cản quân Tống ở Hùng Châu. Sau khi cha còn Tào Vinh quy hàng, mắt thấy Quách Dược Sư rất được Hoàn Nhan Tông Vọng coi trọng thì trong lòng nảy sinh ghen tị, liền xung phong nhận làm quân tiên phong, tập kích bất ngờ Phủ Khai Phong.

 

Quách Dược Sư bởi vì phải dựng cầu nổi hiệp trợ đại quân Hoàn Nhan Tông Vọng qua sông, y cũng biết binh đao quý bởi thần tốc, thấy cha con Tào Vinh sốt ruột liền phân phó ba nghìn mã quân lấy Tào Vinh làm quân tiên phong thẳng tiến đến Khai Phong.

 

Từ Bạch Mã tới Khai Phong cần đi qua thị trấn Phong Khâu.

 

Vốn cho là sẽ có một trận ác chiến ở Khai Phong, nào ngờ huyện lệnh Khai Phong nghe nói quân Kim xâm phạm, căn bản không dám chống cự, mang theo mười mấy thê thiếp ngày đêm trốn khỏi thị trấn Phong Khâu. Tào Vinh đến Khai Phong gần như binh không lưỡi huyết chiếm lĩnh toàn bộ Khâu Phong.

 

Binh sĩ vì suốt đêm truy kích từ bến Bạch mã đến thị trấn Khai Phong, cho nên đã vô cùng mệt mỏi.

 

Rơi vào đường cùng, Tào Vinh hạ lệnh cho đội quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn, chuẩn bị hừng đông tiếp tục công kích. Phong Khâu không chịu nổi một kích, nghĩ vậy chắc đến trấn Quách Kiều cũng sẽ như vậy thôi, không đáng để lo nghĩ.

 

Không ai ngờ, một ngày đêm Tào Vinh nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại là cơ hội cho Ngọc Doãn.

 

Khi Ngọc Doãn đến độ khẩu bờ nam sông Quảng Tế, chỉ thấy toàn bộ bến đã hỗn loạn.

 

Dân chúng và bại binh chạy trốn từ Phong Khâu đến trấn Quách Kiều đang chen chúc với nhau, tranh nhau muốn qua sông chạy nạn. May có Bàng Vạn Xuân bảo Viên Triều Niên lĩnh năm mươi người bảo vệ tòa cầu nổi nên Bối Ngôi quân mới có thể qua sông được. Đổng Tiên suất bộ qua sông Quảng Tế, đang tiến đến trấn Quách Kiều, Ngưu Cao thì suất lĩnh binh mã duy trì trật tự ở bến, ngăn cản bại binh và dân chạy nạn làm loạn ở tòa cầu nổi.

 

- Ta là huyện lệnh Phong Khâu, mắt chó mù của ngươi còn không nhường đường cho ta mau!

 

Một hàng đoàn xe ở độ khẩu bờ bắc bị Viên Triều Niên suất bộ ngăn trở.

 

Một người đàn ông mặc trang phục quan viên từ trong đội xe đi ra, chửi ầm lên, nước miếng văng tung tóe.

 

Viên Triều Niên lại sa sầm mặt, không trả lời người đàn ông kia.

 

Nhưng Bối Ngôi quân sau lưng y thì đã rút đao thép sáng choang ra, nếu không phải vậy thì quan viên kia đã hạ lệnh đòi qua sông rồi.

 

- Ngươi là huyện lệnh Phong Khâu?

 

Sau khi Ngọc Doãn qua sông thì đi tới trước mặt người đàn ông đó.

 

- Ta là Uông Đĩnh, huyện lệnh Phong Khâu, ngươi là ai?

 

Có Tống tới nay, trọng văn khinh võ, nên một huyện lệnh đối mặt với một võ tướng, rõ ràng là luôn thể hiện sự hống hách hơn.

 

- Ngươi thân là huyện lệnh Phong Khâu mà không chống Lỗ tặc, tại sao lại ở đây?

 

- Ta...ngươi chỉ là một Chỉ huy sứ mà đòi quản cả việc của ta sao? Ta cho ngươi biết, huynh trưởng ta là Đại học sĩ Uông Bá Ngạn Trực Long Đồ Các.

 

Nếu thông minh thì hãy nhanh chóng cho ta qua sông, nếu không thì đừng trách ta.

 

Uông Bá Ngạn?

 

Ngọc Doãn biết người này.

 

Người này thuộc phái Đông Cung, sau khi Hoàng đế Khâm Tông lên ngôi, nguyên nhân “Hà Bắc biên phòng thập sách” hợp tâm tư Hoàng đế Khâm Tông, cho nên được phong làm Trực Long Đồ Các, Tri Tương Châu. Ngọc Doãn chẳng những biết người này, còn biết người này là đứng đầu phái nghị hòa.

 

Trước đây người Nữ Chân tiếp tục đề xuất cắt nhường ba trấn Thái nguyên, Uông Bá Ngạn này là một thành viên chủ trương thực hiện việc cắt nhường.

 

Ngoài ra, Ngọc Doãn còn biết Uông Bá Ngạn là cậu Tần Cối.

 

Nếu Uông Đĩnh nói khéo, Ngọc Doãn không làm khó dễ y, nhưng câu vừa rồi đã khơi lên tính kiêu ngạo ẩn giấu trong con người Ngọc Doãn.

 

Con ngươi hắn lập tức trở nên lạnh băng, sau một lát hắn điềm nhiên nói:

 

- Nếu là Huyện lệnh Phong Khâu, không ngăn địch mà tới nơi này bừa bãi. Nơi này là phủ Khai Phong, không phải là huyện Phong Khâu. Nếu trong lòng ngươi còn cảm hoài thiên ân, thì hãy theo ta đi tới trấn Quách Kiều quyết chiến sinh tử với Lỗ tặc. Nếu như không, hãy lập tức cút ngay cho ta, bằng không ta sẽ trị tội ngươi làm hỏng việc quân cơ.

 

Uông Đĩnh giận tím mặt!

 

Y tuy chỉ là Huyện lệnh nhưng cũng là đồng tiến sĩ xuất thân.

 

- Tên khốn khiếp ngươi, sao dám làm thế...Đợi sau khi trở về ta sẽ vạch tội ngươi, cho ngươi chết không được yên lành.

 

Ngọc Doãn lười phí lợi với y, rút trường đao Hổ Xuất, chỉ thấy ánh đao lóe lên, máu bắn tung tóe.

 

Đầu Uông Đĩnh rơi xuống đất, câu “chết” phun ra theo máu.

 

- Huyện lệnh Phong Khâu Uông Đĩnh không đánh mà chạy, làm nhục quốc thể, nên bị giết...Các ngươi nghe cho rõ đây, nay quốc nạn lâm đầu, cần phải tử chiến. Nếu các ngươi bỏ trốn, làm chậm trễ quân vụ, giết không tha.

 

Trong phút chốc, bến Quảng Tế vừa rồi còn lộn xộn lập tức lặng ngắt như tờ.

 

Ai có thể nghĩ Ngọc Doãn đột nhiên giết người, hơn nữa còn dùng thủ đoạn tàn khốc dể giết người.

 

Ngọc Doãn thấy không có người nào tiếp tục gây loạn nữa thì hừ lạnh, để Viên Triều Niên ở lại, còn mình tiếp tục suất bộ đi đến trấn Quách Kiều.

 

- Viên Triều Niên!

 

- Có tiểu nhân.

 

- Ta để lại cho ngươi năm mươi người, canh giữ cầu nổi này cho ta.

 

Ta mặc kệ ngươi dùng phương thức gì nhưng nơi cầu nổi này không thể để mất. Nếu có người nào dám chiếm trước cầu nổi, thì giết không cần hỏi.

 

Viên Triều Niên vốn xuất thân tội phạm, hơi có chút tính coi trời bằng vung.

 

Lúc trước những người kia muốn cưỡng ép qua sông, gã còn cố nhẫn nhịn, nay có Ngọc Doãn ra lệnh, gã không chút do dự nữa, lớn tiếng:

 

- Cẩn tuân lệnh Chỉ huy, kẻ nào dám đoạt cầu nổi, giết.

 

Lúc này Ngọc Doãn mới yên tâm, suất bộ rời đi.

 

Một khi trấn Quách Kiều mất đi thì cầu nổi này là đường lui duy nhất của hắn.

 

Cho nên bất kể thế nào, Ngọc Doãn cũng không thể đánh mất chỗ cầu nổi này. Mà nay đại nạn lâm đầu, hắn bất chấp hết thảy. Dù sao đã vi phạm quân kỷ rồi, giết người thì đã giết rồi, nhưng không thể để một kẻ nào nghe thấy kẻ thù đến thì bỏ chạy nhục nhã được.

 

Chỉ có điều, hắn nhất định phải giết Uông Đĩnh này, bến đò lúc trước còn lộn xộn thì ngay lập tức trở nên trật tự. Ngọc Doãn tự phân phối binh mã, đi tới trấn Quách Kiều.

 

Trong đại đường Binh bộ Phủ Khai phong, Lý Cương vươn người đứng dậy, lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

 

Khi nghe tin Ngọc Doãn suất bộ xuất phát thật sự làm cho Lý Cương chấn động, nhưng sau kinh sợ thì ông cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

 

Ngọc Doãn nói nếu chẳng may Hoạt Châu đầu hàng, Lỗ tặc sẽ chỉ trong một ngày mà binh lâm dưới thành phủ Khai Phong.

 

Lý Cương không tin, thậm chí cảm thấy suy đoán này của Ngọc Doãn có chút vớ vẩn.

 

Chỉ huy sứ Hoạt Châu Tào Vinh kia là võ học xuất thân chính quy, nhận nhiều thiên ân, sao có thể đầu hàng? Nhưng sâu trong lòng, Lý Cương thật sự cũng không hề có thiện cảm với Ngọc Doãn, thậm chí có chút chán ghét. Dù sao Lý Dật Phong bởi vì nguyên nhân Ngọc Doãn mà dứt bỏ công danh tiền đồ, chạy đi Chân Định chịu khổ. Hơn nữa người này còn gây sức ép, hai năm qua tạo nên bao thị phi ở phủ Khai Phong. Một kẻ phố xá như vậy, chẳng có chút công danh gì, dựa vào gì mà giành được vị trí Chỉ huy sứ cấm quân? Nói toạc ra, trong mắt Lý Cương, Ngọc Doãn chỉ là một tiểu nhân may mắn.

 

- Kẻ khốn kiếp này, ai cho hắn gan to mà hắn dám tự tiện hành động như vậy?

 

Lý Cương tức giận đi đi lại lại trong đại sảnh binh bộ, một lát sau vớ lấy lệnh tiễn trên án:

 

- Người tới!

 

Bên ngoài đại sảnh Binh bộ luôn có người chờ đợi.

 

Nghe Lý Cương gọi, lập tức có người tiến vào:

 

- Lý công...

 

- Cho ta...

 

Lý Cương vốn định cho người cầm lệnh tiễn Binh Bộ tiến đến trấn Quách Kiều bắt Ngọc Doãn trở lại, đúng lúc này, đã thấy Tông Trạch mang theo Tông An Lục, vẻ mặt vẻ lo âu, chạy vào đại sảnh.

 

- Lý công, việc lớn không tốt rồi!

 

- Nhữ Lâm chờ một chút, đợi ta cho người đi bắt tên Ngọc Tiểu Ất cả gan làm loạn đã rồi nói sau.

 

- Không được bắt!

 

Tông Trạch tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay Lý Cương.

 

- Nhữ Lâm có ý gì?

 

- Vừa rồi ta nhận được tin của Lục Lang, Ngọc chỉ huy trước khi đến trấn Quách Kiều đã nhận được tin, cha con Chỉ huy sứ Hoạt Châu Tào Vinh đã quy hàng Lỗ Tặc, giờ đang ở Bạch Mã. Nay cha con nghịch tặc kia suất bộ làm tiên phong ngày đêm qua sông công chiếm thị trấn Phong Khâu, phỏng chừng chậm nhất tối nay sẽ đến bến sông Quảng Tế. Nếu Lý Công lúc này bắt Ngọc chỉ huy trở lại, chỉ sợ binh mã Lỗ tặc đã thẳng đến thành Khai Phong rồi. Chẳng bằng hiện giờ chỉnh đốn và sắp đặt, phái viện binh trợ giúp Ngọc chỉ huy...

 

Lý Cương nghe xong sắc mặt lập tức biến đổi lớn.

 

Ông bắt lấy cánh tay Tông Trạch:

 

- Lời Nhữ Lâm nói thật chứ?

 

- Lý Công, lúc này sao ta có thể lấy chuyện này ra giỡn được?

 

Tào Vinh thật sự làm phản rồi

 

Trong lòng Lý Cương lập tức nổi lên cơn sóng lớn.

 

Sao Ngọc Doãn lại biết Tào Vinh sẽ làm phản?

 

Cẩn thận ngẫm nghĩ, từ lúc con trai quý Lý Dật Phong kết bạn với Ngọc Doãn tới nay, những lời Ngọc Doãn nói gần như không bao giờ sai.

 

Người Nữ Chân sẽ khai chiến với Đại Tống, quả đúng là khai chiến!

 

Quách Dược Sư có khả năng sẽ đầu hàng người Nữ Chân, kết quả cũng đầu hàng...

 

Mà hiện tại Tào Vinh cũng đúng như lời Ngọc Doãn nói là suất bộ quy hàng, còn làm quân tiên phong cho người Nữ Chân.

 

Phải biết rằng Ngọc Doãn còn nhắc nhở ông, còn đặc biệt gửi một phong thư, mà lúc đó Lý Cương còn cảm thấy Ngọc Doãn toàn nói những lời vô căn cứ.

 

Chứ đừng nói chi là hắn chỉ là một Chỉ huy sứ nho nhỏ, sao có thể tự ý nghị luận với quan viên trong triều?

 

Ai có thể lường được Tào Vinh kia thật sự làm phản!

 

- Lý công, lúc này có do dự gì nữa? Ngọc Doãn dẫn binh mã bản bộ đã đi trấn Quách Kiều rồi.

 

Hắn chỉ có hơn ngàn người, thì sao có thể ngăn được binh mã người Nữ Chân? Lúc này cần phải phái viện binh, ít nhất có thể dựa vào sông Quảng Tế, kéo dài bước tiến Lỗ tặc. Dầu gì cũng có thể tranh thủ một chút thời gian chuẩn bị cho Khai Phong.

 

Lý Cương nghe vậy lại cười khổ.

 

- Như Lâm nói dễ nghe quá, nay binh mã Khai Phong hầu hết đã phái ra rồi, ta biết điều động binh mã từ đâu đây?

 

Tám mươi vạn cấm quân, nghe rất nhiều.

 

Nhưng trên thực tế có bao nhiêu người có thể chịu được một trận chiến? Chứ đừng nói chi là từ Tuyên Hòa tới nay, binh bị cấm quân lỏng lẻo, tám mươi vạn cấm quân gần như chỉ là thùng rỗng kêu to, mà nay toàn bộ cấm quân Khai Phong, cộng với quân đội vùng ven và dân binh bảo giám cũng chỉ có hai trăm ngàn người. Mà trong hai trăm ngàn người này, cường binh thật sự chỉ sợ cũng chỉ có bốn năm vạn người mà thôi.

 

Lý Cương đã an bài binh mã xong, nếu lúc này điều động, chỉ sợ sẽ làm cho phòng ngự Khai Phong càng trở nên hỗn loạn.

 

Tông Trạch ở Binh bộ mấy ngày nên ít nhiều cũng hiểu tình huống ở Đông Kinh.

 

Nghe Lý Cương nói thế, ông cũng rơi vào trầm tư.

 

Một lát sau, Lý Cương hạ giọng nói:

 

- Ngọc Doãn tự tiện suất bộ nghênh chiến, đã là vi phạm luật pháp.

 

Ta hạ một đạo quân lệnh, mệnh cho binh mã Mưu Đà Cương thay quân trấn Quách Kiều...Nhữ Lâm, ta cũng chỉ có thể làm như thế thôi.

 

- Vậy Ngọc Chỉ huy phải làm sao bây giờ?

 

Tông An Lục đứng bên sốt ruột.

 

- Lục Lang, chớ có nói bừa.

 

Lý Cương khoát tay áo, ra hiệu Tông Trạch chớ trách tội Tông An Lục.

 

Ông do dự một chút, rồi thở dài nói:

 

- Cũng chỉ đành phải xem vận mệnh của Ngọc Tiểu Ất như nào thôi...

back top