Tống Thì Hành

Chương 388: Trấn Quách Kiều (cuối)

- Hôm nay giao phong, Lỗ Tặc thương vong bảy trăm có thừa, mà quân ta chỉ thương vong trăm người, có thể nói thắng lợi lớn.

 

Trên đại sảnh quan nha trấn Quách Kiều, Vương Mẫn Cầu hưng trí bừng bừng báo cáo chiến quả.

 

Chỉ có điều Ngọc Doãn lại rất trầm tĩnh, sau khi nghe Vương Mẫn Cầu báo cáo xong, hắn đột nhiên hỏi:

 

- Chư quân, mặc dù Tào Vinh đã bại, nhưng Lỗ Tặc sớm muộn gì sẽ ngóc đầu trở lại. Trấn Quách Kiều không đủ để thủ vững, chúng ta chỉ dựa vào Chưởng Tâm Lôi và đánh bất ngờ mới có thể thắng lợi, nhưng một khi đại quân Lỗ Tặc đến đây, chỉ sợ trấn Quách Kiều sẽ không chống nổi một đòn của Lỗ Tặc.

 

Lời vừa dứt, mọi người rơi vào yên lặng.

 

Ngọc Doãn nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát nói:

 

- Lần này Lỗ Tặc đại bại, Quách Dược Sư tất sẽ không từ bỏ ý đồ. Người này binh pháp xuất chúng, vả lại rất có tâm kế, một kẻ thất phu như Tào Vinh không thể nào sánh bằng được. Chúng ta hiện giờ có hai con đường, tiếp tục thủ vững hay là lui về Mưu Đà Cương? Tính toán ra, hôm nay là là sơ thất, chúng ta bám trụ Lỗ Tặc được hai ngày rồi, cũng coi như công đức viên mãn.

 

Mọi người hãy bàn luận xem bước tiếp theo nên lựa chọn như thế nào?

 

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau...

 

Bàng Vạn Xuân thì không kìm nổi âm thầm gật đầu.

 

Nói thật, y cũng đang định nhắc nhở Ngọc Doãn chuyện này nhưng lại lo lắng Ngọc Doãn liên tiếp thắng lợi sẽ bị chiến thắng làm cho mờ mắt.

 

Hai ngày rồi, phủ Khai Phong không thấy động tĩnh, càng không ai phái viện binh đến.

 

Như vậy, ý kiến của Xu Mật Viện cũng đã vô cùng rõ ràng rồi, bọn họ tuyệt đối sẽ không chọn trấn Quách Kiều tử chiến với quân Kim mà chắc chắc đã quyết định dựa vào kiên thành Khai Phong để quyết chiến với quân Kim. Thời gian hai ngày, nói vậy cũng đủ để bọn họ chuẩn bị rất nhiều.

 

- Ý ca ca là...

 

Cao Sủng không kìm nổi mở miệng.

 

Ngọc Doãn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

 

- Lui về!

 

Hai chữ này, nói ra có chút gian nan. Nhưng Ngọc Doãn biết, đây là lựa chọn chính xác nhất.

 

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trầm mặc một lúc lâu, Ngưu Cao mở miệng nói:

 

- Nếu Chỉ huy sứ đã quyết định, vậy thì lui về.

 

Đổng Tiên cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.

 

Một khi đã ban ra quyết định, Ngọc Doãn liền không do dự nữa, lập tức hạ lệnh hoả tốc hành động.

 

Hắn ngồi một mình ở công sở trong đình viện, tâm sự nặng nề.

 

Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, hắn ngẩng đầu lên nhìn, là Bàng Vạn Xuân từ ánh trăng ngoài cửa đi vào.

 

- Tiểu Ất như có tâm sự?

 

Ngọc Doãn cười cười, ra hiệu Bàng Vạn Xuân ngồi xuống, rồi sau đó trầm giọng nói:

 

- Ta chỉ là có chút cảm xúc... Vốn cho là, loạn thế đã đến, ta có thể như cổ nhân tiên hiền như vậy, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ở ngoài ngàn dặm. Nhưng trải qua hai cuộc chiến đấu hôm qua và hôm nay, ta lại phát hiện mình không phải là soái tài. Không sợ ca ca chê cười, ra trận chém giết, quyết tử trên chiến trường, ta không hề sợ hãi, nhưng nói tùy cơ ứng biến, ác nghiệt quả quyết, lại thủy chung không thể làm được.

 

Khi thúc tổ còn sống cũng không nghĩ rằng ta giỏi hiệu lực trong quân.

 

Ông từng nói, bản lãnh của ta chỉ là suất lĩnh trăm người tác chiến, làm Tương Ngu Hầu còn được chứ làm Chỉ huy sứ thì không đủ quả quyết. Ngay từ đầu, ta cũng không phục! Nhưng trải qua hai trận chiến này, ta lại sâu khắc cảm nhận được ta không đủ.

 

Lúc nghị sự trên đại sảnh, Bàng Vạn Xuân đã cảm nhận được Ngọc Doãn có tâm sự.

 

Thật không ngờ hắn là phát sầu bởi nguyên do đó?

 

Khuyết điểm của Ngọc Doãn, không phải là Bàng Vạn Xuân không thấy, nhưng bởi vì khác thân phận nên Bàng Vạn Xuân không biết nên khuyên bảo như nào.

 

Ai biết Ngọc Doãn lại hiểu rõ bản thân và nói thẳng ra, làm y trong lúc nhất thời, cũng không biết nên mở miệng như nào.

 

Ngọc Doãn trầm mặc thật lâu sau, lát sau đột nhiên cười nhìn Bàng Vạn Xuân, trầm giọng nói:

 

- Ca ca có từng nghĩ sẽ tìm nơi khác để phát triển không?

 

- Hả?

 

- Với tài cán của ca ca, ở dưới trướng của ta, thật có chút thiệt thòi.

 

Nếu ca ca muốn đi, Tiểu Ất có thể an bài một nơi để đi cho ca ca.

 

Bàng Vạn Xuân nghe vậy lại biến sắc:

 

- Sao Tiểu Ất lại nói vậy, nếu lúc trước không nhờ Tiểu Ất, hiện giờ Bàng mỗ vẫn là một sơn tặc. Mà nay tuy chỉ là một Tương ngu hầu nhưng cũng vô cùng nở mặt, quang minh chính đại không còn phải ngày ngày lo lắng đề phòng nữa.

 

Ta dù không phải là chi sĩ uyên bác gì, nhưng cũng biết đạo lý giọt nước chi ân, suối tuôn tương báo. Tiểu Ất đừng nói những lời như thế nữa.

 

Nào ngờ nụ cười trên mặt Ngọc Doãn đang đậm.

 

- Ca ca cảm thấy, đi theo ta là có thể thi triển tài hoa, công thành danh toại sao?

 

Đừng quên, ca ca còn có lý tưởng muốn chấn hưng Bàng thị Diêm Quan. Đi theo ta, cùng lắm thì cả đời làm phụ tá thôi, sao không xông pha một phen để làm nên sự nghiệp? Lời ta nói thật sự không phải là dạy đời ca ca, mà là những lời tâm huyết. Chỉ cần ca ca đồng ý, ta sẽ tìm cách cho ca ca. Có lẽ ta không làm một thống soái giỏi, nhưng vẫn có thể tạo điều kiện cho ca ca được.

 

- Cái này..

 

Bàng Vạn Xuân có chút mâu thuẫn.

 

Ngọc Doãn lại nói:

 

- Không chỉ có là ca ca, còn có Đổng Giác Dân, Ngưu Bá Viễn... Hai người họ cũng đều có tài cán, ở lại Điện Tiền Ti thật sự thiệt thòi, cuối cùng vẫn là phí nhân tài. Ta đã nghĩ được một nơi cho các người đi rồi.

 

- Là nơi nào?

 

Bàng Vạn Xuân thốt ra.

 

Nào biết Ngọc Doãn không trả lời chỉ cười cười, hạ giọng nói:

 

- Đợi sự việc có manh mối, ca ca tự nhiên sẽ hiểu...

 

***

 

Bàng Vạn Xuân đi mà vẫn không hiểu gì cả.

 

Còn Ngọc Doãn cảm thấy cả người nhẹ nhõm lên rất nhiều.

 

Nói thật, Ngưu Cao, Đổng Tiên còn có Bàng Vạn Xuân đi theo hắn, mặc dù giúp hắn rất nhiều, nhưng cũng mang đến nhiều phiền não cho hắn.

 

Trong lịch sử Bàng Vạn Xuân là tình huống gì?

 

Ngọc Doãn cũng không đặc biệt hiểu rõ.

 

Nhưng Ngưu Cao, Đổng Tiên thì thật sự là danh tướng, lại lại phụ tá đắc lực cho Nhạc Phi.

 

Đương nhiên, Ngọc Doãn không có khả năng để Ngưu Cao và Đổng Tiên đi đầu nhập vào Nhạc Phi, dù sao trong lòng của hắn thủy chung vẫn tồn tại cái ung nhọt đối với Nhạc Phi. Hắn thật sự kính nể Nhạc Phi, nhưng cũng không tán thành phong cách làm việc của Nhạc Phi. Trong lịch sử, Nhạc Phi lấy trung nghĩa mà nổi tiếng, cuối cùng chết vào tay Cao Tông và Tần Cối. Nhưng có ai biết lúc bắt đầu tại Kiến Viêm, Cao Tông lại có ơn tri ngộ với Nhạc Phi.

 

Có thể nói, là bản thân Nhạc Phi không hiểu việc, hô lên khẩu hiệu cái gì mà nghênh tiếp Nhị Đế.

 

Vấn đề là, sau khi ngươi nghênh tiếp Nhị Đế quay về, Cao Tông Triệu Cấu sẽ nghĩ như nào? Chỉ sợ ở điểm này, đến khi chết rồi Nhạc Phi cũng không nghĩ thông suốt.

 

Nhạc Phi chết rồi, bộ khúc dưới tay hắn cũng không có kết cục tốt.

 

Giống như đám người Ngưu Cao, cuối cùng không phải bị hại chết mà là buồn bực sầu não mà chết... Mà nay, Ngưu Cao, Đổng Tiên đã thành thủ hạ của Ngọc Doãn hắn, mà Ngọc Doãn quả quyết không bao giờ để hai người này đi theo Nhạc Phi để chịu chết. Cho nên, hắn vì suy nghĩ một nơi để đi cho ba người Bàng Vạn Xuân, đó là đến làm việc dưới tay Tông Trạch. Ngọc Doãn cảm thấy, đi theo Tông Trạch còn có ý nghĩa hơn là đi theo Nhạc Phi.

 

Nói hết lời trong lòng với Bàng Vạn Xuân rồi, sau đó sẽ là một kết quả như nào?

 

Ngọc Doãn cũng không rõ.

 

Nhưng nghĩ nhất định Bàng Vạn Xuân sẽ đánh tiếng với Ngưu Cao, Đổng Tiên, để bọn họ có chuẩn bị tâm lý trước.

 

Ít nhất, cho bọn họ một mục tiêu, nói không chừng hai người sẽ càng thêm ra sức. Hiện giờ Lỗ Tặc nguy cấp, cũng là thời cơ tốt nhất để bọn họ tranh thủ chiến công.

 

Nghĩ đến đây, trong lòng Ngọc Doãn lập tức thông thấu rất nhiều.

 

Đêm mùng bảy tháng giêng Nguyên niên Tĩnh Khang, Ngọc Doãn hạ lệnh toàn quân rút khỏi trấn Quách Kiều, lui tới hạ trại bên bờ nam sông Quảng Tế.

 

Sự tồn tại của Trấn Quách Kiều đã không còn tất yếu nữa.

 

Một tòa thành trống không, ở lại đó vô duyên cớ để cho người Nữ Chân giành thắng lợi, xác thực không phải là kết quả mà Ngọc Doãn muốn thấy.

 

Cho nên, lúc Bối Ngôi quân rút lui khỏi, Ngọc Doãn hạ lệnh, đẩy ngã tường thành trấn Quách Kiều, rồi sau đó phóng lửa, trấn Quách Kiều biến thành một đống hoang tàn. Ở trong ánh lửa chiếu hừng hực, quân Tống đâu vào đấy rút lui về phía nam, an toàn vượt qua sông Quảng Tế.

 

Kế đó, Ngọc Doãn sai người truyền tin về phủ Khai Phong, báo cáo chiến quả với Binh bộ.

 

Hắn biết, mình tự tiện rời khỏi Mưu Đà Cương, đã phạm vào quân kỷ. Giờ báo chiến quả lên, ít hoặc nhiều có thể đổi lại chút khoan thứ cho mình. Tuy nhiên, nếu Binh bộ thật sự muốn hỏi tội, Ngọc Doãn cũng khó mà thoát tội được, nhưng hắn không để tâm.

 

Hắn biết rõ, nếu thật sự xảy ra chuyện, trong triều đều có Triệu Kham và Hoàng hậu nói đỡ cho hắn, bao gồm Cao Cầu cũng sẽ bảo vệ tính mạng hắn.

 

Không làm được Đại tướng quân, thì có thể làm một người bảo hộ Đại tướng quân vậy!

 

Sau khi Ngọc Doãn viết thư xong thì lại do dự một chút. Lát sau, hắn lại viết một phong thư khác, dán thư lại, gọi hai người Cao Sủng và Vương Mẫn Cầu tới.

 

- Thập Tam Lang, ngươi tức khắc đi tới Mưu Đà Cương bảo Nha nội dẫn ngươi đi gặp Nhị Thập Lục Lang.

 

Giao phong thư này cho Nhị Thập Lục Lang, mời hắn chuyển giao cho thái tử. Nói ta có chuyện cần nói với Thái tử. Mặt khác, đem tình hình chiến đấu báo cáo với Nhị Thập Lục Lang, để hắn làm một đặc san, sáng ngày mai nhất định phải đem tin chiến thắng này vang rền ở Khai Phong.

 

Nếu Binh bộ gây khó cho ta thì để dư luận đọ sức với bọn họ đi!

 

Ngọc Doãn phát hiện, sau khi hắn quyết ý từ bỏ binh quyền, thì suy nghĩ của hắn lập tức rõ ràng lên rất nhiều.

 

Sau khi chỉ bảo Cao Sủng xong, Ngọc Doãn giao một phong thư khác cho Vương Mẫn Cầu:

 

- Tam Lang, phong thư này giờ mão sáng ngày mai phải mang đến Binh bộ.

 

Nhớ kỹ, là giờ mão, không được trước, không được sau, và nói với Lý Thượng thư, ta đang ở bờ nam sông Quảng Tế chờ quân lệnh.

back top