Tống Thì Hành

Chương 413: Diêu Bình Trọng là kẻ ngu ngốc sao?

- Khai chiến? Khai chiến với ai?

 

Ngọc Doãn lập tức không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn Triệu Kham, hỏi.

 

- Đương nhiên là khai chiến với Lỗ tặc rồi.

 

Triệu Kham có vẻ rất hưng phấn, không đợi Ngọc Doãn hỏi lại, liền thao thao bất tuyệt nói tin tức mà cậu nghe được. Bộ dáng kia, hiển nhiên là của một đứa bé, tuy nhiên ngẫm lại, tiểu tử này mới chín tuổi, chẳng phải là một đứa trẻ sao? Ngọc Doãn cười, nghĩ mình đem bao hy vọng ký thác lên trên người một cậu bé, cảm thấy vô cùng khó tin.

 

- Ngươi nói là bí mật đánh úp doanh trại địch?

 

Ngọc Doãn nghe xong Triệu Kham nói, mày nhăn lại.

 

Triệu Kham lại không cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc của Ngọc Doãn, vẫn liên tục gật đầu như gà con mổ thóc.

 

- Đúng vậy, mới vừa rồi Trương lão công và mẫu hậu nói chuyện, trong lúc vô ý có bàn đến chuyện này.

 

Ta đã nói rồi, phụ hoàng sao có thể hồ đồ như vậy? Rõ ràng đang chiếm thế thượng phong mà lại nghị hòa với Lỗ Tặc kia. Ha hả, hiện tại xem ra, phụ hoàng rõ ràng đang dùng kế nghi binh, mượn nghị hòa để tiến đánh Lỗ tặc.

 

Triệu Kham nói mặt mày hớn hở, nhưng Ngọc Doãn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

Cậu bé này quá ngây thơ rồi!

 

Cha ngươi muốn đánh một trận chiến này cũng là vì chuẩn bị cho nghị hòa, chứ không phải là dùng kế nghi binh như ngươi nghĩ đâu.

 

Nhưng hắn lại không thể nói ra như vậy.

 

- Nói như vậy kế này là do Lão Chủng tướng công bày ra?

 

- Đúng vậy.

 

- Đêm nay đánh lén đồi Mưu Đà?

 

- Đúng vậy.

 

Ngọc Doãn càng nghe càng kinh hãi, không kìm nổi hỏi:

 

- Vậy Lão Chủng tướng công muốn ai lãnh binh?

 

- Nghe Trương lão công nói, hình như là Tiết Độ Sứ Tần phượng quân Diêu Bình Trọng.

 

Quả nhiên!

 

Tim Ngọc Doãn đập thình thịch, quả nhiên là Diêu Bình Trọng.

 

Nhưng hắn nhớ rõ, trong lịch sử lần đầu tiên Khai Phong bị vây hãm, quân Tống đích thật là đã bí mật đánh úp doanh trại địch. Cũng không biết là nguyên nhân gì mà lại thất bại thảm hại. Lúc ấy chủ tướng lãnh binh bí mật đánh úp doanh trại địch chính là Diêu Bình Trọng mà Triệu Kham vừa nói.

 

Diêu Bình Trọng từ Hi Yến, con cháu nhà tướng, đại tướng Tây Thùy.

 

Mười tám tuổi đã gia nhập binh nghiệp, khi quyết chiến với người Tây Hạ tại sông Để, giành nhiều chiến công, cho nên được Hoàng đế Huy Tông xem trọng.

 

Ngay cả Hoàng đế Khâm Tông cũng vô cùng coi trọng Diêu Bình Trọng.

 

Nên khi Diêu Bình Trọng vừa đến Khai Phong đã được bổ nhiệm làm Đô thái úy Thân quân thị vệ Bộ quân tư, vì vậy cũng có danh xưng là Diêu Suất.

 

Nhưng mà trong lịch sử, hắn ta chính là đánh lén Mưu Đà Cương thất bại cho nên không dám quay về mà trốn về Ba Thục. Mãi cho đến những năm Càn Đạo, Thuần Hi, cũng chính là Công nguyên 1165 tới 1189 mới rời núi thì lúc đó đã tám mươi tuổi có thừa rồi.

 

Nhắc đến cũng thú vị, sở dĩ Ngọc Doãn biết không phải bởi vì chiến tích của y.

 

Sau khi Diêu Bình Trọng lần thứ hai xuất sơn, nổi tiếng với tác phẩm Đồng vị nam tập. Ngọc Doãn cũng bởi vì quyển sách này mới lý giải con người này. Nếu không phải Triệu KHam đề cập tới người này, Ngọc Doãn hầu như không nghĩ ra những năm cuối Bắc Tống còn có một nhân vật như thế.

 

Chỉ là hôm nay nghe được tin tức, hắn cũng chỉ có thể cười khổ.

 

Cuộc chiến tại Mưu Đà Cương, thật sự là thảm liệt mà!

 

Cái gọi là bí mật đánh úp doanh trại địch, then chốt ở một chữ lén. Bí mật đánh úp doanh trại địch cướp trại, cũng ở một chữ bất ngờ. Nhưng hiện tại, ngay cả thái giám trong cũng đều đã biết chuyện này, chỉ sợ chữ bất ngờ này cũng không còn hiệu quả nữa. Thâm cung đại viện, ngư long hỗn tạp, cung nga thái nữ, thái giám nô bộc nhiều không kể xiết. Dù là lúc Hoàng Đế Khâm Tông đăng cơ đã cho nhiều người cũ thời kỳ Hoàng đế Huy Tông thôi việc, nhưng nhân số trong cũng vẫn là một con số kinh người. Nhiều người như vậy, bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết, ai có thể bảo đảm không để lộ phong thanh?

 

Tựa như Trương lão công vậy, chỉ là thuận miệng bàn với Chu Liễn, nhưng hiện tại Triệu Kham cũng đã biết, vậy thì còn gọi gì là bí mật nữa chứ? Chữ bất ngờ đã không còn tồn tại nữa, kết quả có thể đoán ra được.

 

Càng không nói tới, trong thành Khai Phong có rất nhiều mật thám người Kim.

 

- Tiểu Ất, ngươi không vui ư?

 

Triệu Kham thấy Ngọc Doãn trầm tư, không kìm được hỏi.

 

Ngọc Doãn do dự một chút, khẽ nói:

 

- Cái gọi là kỳ binh, chính là thắng ở chỗ bất ngờ. Tại sao thắng ở chỗ bất ngờ? Đơn giản là trước đó đã thiết lập nghi trận, giấu diếm tin tức...Ta lo lắng lần này đánh lén, sợ rằng khó có thể thành công.

 

Ngọc Doãn cũng không cho rằng mình là đại gia binh pháp gì, nhưng ngay cả một người như hắn cũng có thể nhìn ra manh mối, nghĩ đến cũng không khó lý giải.

 

Triệu Kham vốn cao hứng bừng bừng, thế nhưng nghe Ngọc Doãn nói vậy thì lòng cũng giật mình, lộ vẻ nghiêm trọng.

 

- Vậy làm sao bây giờ?

 

- Nghĩ cách ngăn cản việc này.

 

Triệu Kham do dự một chút, nhẹ giọng nói:

 

- Phụ hoàng đã hạ quyết tâm, sợ rằng rất khó nói phục.

 

Hơn nữa, Lão Chủng tướng công và Trương tướng công cũng đều chuẩn bị kỹ càng, chưa chắc có thể nghe lọt tai.

 

Triệu Hoàn nhất định càng không nghe lọt, nhưng Chủng Sư Đạo và Trương Thúc Dạ chưa hẳn. Nhưng vấn đề là, khuyên bảo bọn họ đình chỉ hành động như thế nào?

 

Ngọc Doãn càng nghĩ, ánh mắt cuối cùng rơi trên người Triệu Kham.

 

Chuyện này, cũng chỉ có Triệu Kham ra mặt mới thích hợp nhất...

 

- Thái Tử, việc này nhất định phải là ngươi đi khuyên bảo, có lẽ còn có mấy phần khả năng.

 

- Ta?

 

- Ngươi đến Xu Mật Viện, nói với Lão Chủng tướng công rằng ngươi cũng nghe nói việc đánh lén, trước tiên là đến chúc mừng ông ta.

 

- Có thể được không?

 

Ngọc Doãn cười nói:

 

- Nếu Lão Chủng tướng công ngay cả việc này cũng nhìn không ra, thì sao có thể ngồi được vị trí ở Xu Mật Viện?

 

Triệu Kham sau khi nghe xong, liên tục gật đầu. Ngọc Doãn không đi theo hộ tống Triệu Kham mà là đi thẳng đến Chư Suất Phủ.

 

Chư Suất Phủ này thiết lập ở trong Đông giác môn, vị trí tiếp giáp Tả Dịch môn. Thái Tử Chư Suất Phủ là thủ hạ thống lĩnh của Hoàng đế Khâm Tông. Triệu Hoàn nay làm Hoàng đế, thì thủ hạ bên mình trước đây đương nhiên cũng đều được đề bạt. Mà Triệu Kham được sắc lập Thái Tử vẫn chưa được một tháng, hơn nữa người Nữ Chân nguy cấp, càng không có thời gian đến tổ kiến thành viên tổ chức của cậu. Đừng nói là Thái Tử Chư Suất Phủ, dù là Thái Tử xá nhân, Thái tử Thiếu phó đều vẫn chưa tuyển được người nào.

 

Tương đối mà nói, Ngọc Doãn là người đầu tiên nhập vào làm thủ hạ của Triệu Kham.

 

Dù hắn chỉ là một Chư Suất Phủ Suất nho nhỏ nhwnh cũng là cận thần của Thái Tử, chớ đừng nói chi là hắn từng làm thầy dạy đánh đàn cho Triệu Kham.

 

Cho nên, Ngọc Doãn Thái Tử Chư Suất Phủ vẫn chưa bị gây khó dễ gì.

 

Tuy nhiên cũng không có gì có thể làm khó dễ, toàn bộ Chư Suất Phủ mà nay chỉ là một vỏ bọc trống không, ngoại trừ một vài Cốt Đóa tử và nội thị đóng giữ thì không có một ai ở đó.

 

Nhìn rất lạnh tanh!

 

Mà nay sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người người Nữ Chân ở ngoài thành, nên lại càng không có ai chú ý tới Ngọc Doãn...

 

Ngọc Doãn sau khi ở tìm đọc hồ sơ, trong lòng cũng đã rõ ngọn nguồn.

 

Dưới Chư Suất Phủ Suất là hai Thiết Phó Dẫn.

 

Đổng Tiên có thể đảm đương một vị trí, phụ trách luyện binh; Chu Mộng Thuyết có thể đảm đương một vị trí, phụ trách văn sự Chư Suất Phủ

 

Ngoài ra, còn có một vị trí Trưởng sử, có thể do Trần Đông đảm đương.

 

Lục Sự Tham Quân một người, giao ao Nghiêu Khanh phụ trách. Đám người Cao Sủng, Phong Huống, Hà Nguyên Khánh, cùng với Hoắc Kiên Ngưu Thông có thể đảm đương các chức vụ trung hầu, tư thương, chấp kích. Còn lại như Binh tào Tham quân sẽ nghĩ cách từ từ bổ sung đủ.

 

Cái khung đã thiết kế xong, Ngọc Doãn lại tính toán một hồi, trong lòng đại khái cũng đã hình thành một đường nét.

 

Hắn nhất định phải mau chóng làm tốt danh sách Chư Suất Phủ, sau đó báo lên mới xem như hoàn thành tổ kiến Chư Suất Phủ. Tuy nhiên công việc cụ thể, Ngọc Doãn cũng không am hiểu. Cho nên hắn tính toán đợi Chu Mộng Thuyết Trần Đông tới mới tiếp tục thảo luận cụ thể.

 

Sau khi an bài thỏa đáng, Chu Mộng Thuyết và Trần Đông đến trước tiên.

 

Mà binh mã đóng ở nhà kho Diên Phong vẫn còn đang kiểm kê, dự tính phải sau khi trời tối mới có thể đến sàn đấu võ.

 

Chu Mộng Thuyết nhìn thấy Ngọc Doãn, liền lập tức trình danh sách lên.

 

Ngọc Doãn tiếp nhận xem lướt qua, không khỏi ngẩn ra:

 

- Tôn Hiển, Vương Lan, Viên Triều Niên, Tất Tiến?

 

Trên danh sách có ba cái tên xa lạ, dưới cái tên còn có chức vụ hiện tại bọn họ đảm nhiệm.

 

Tôn Hiển làm Đề cử Cung tiễn thủ, tiếp nhận chức vụ trước đây của Vương Mẫn Cầu; mà Vương Lan, Viên Triều Niên và Tất Tiến là Tương Ngu Hầu, không ngờ chức vụ ngang bằng với Lương Ngọc Thành. Còn Tất Tiến, Ngọc Doãn có chút ấn tượng, hình như là xuất thân Ngự Quyền quán; Viên Triều Niên thì cũng không hề xa lạ.

 

Nhưng Tôn Hiển, Vương Lan...

 

Ngọc Doãn cảm thấy có chút quen quen nhưng không nghĩ ra được.

 

Chu Mộng Thuyết nói:

 

- Mấy người kia đều là huynh đệ sống sót tại trận chiến Triêu Dương môn, trong đó Tất Tiến và Vương Lan thuộc sở trị sương quân.

 

Ngươi cũng biết, Chỉ huy sứ sương quân kia là Tần Tử vì sợ chiến mà chạy, đã bị nhốt vào đại lao, đợi sau khi chiến sự chấm dứt thì sẽ bị lưu đày Lĩnh Nam. Tất Tiến Vương Lan cũng không muốn quay lại sương quân nên đã ở lại trong doanh. Ta thấy hai người này có năng lực, cho nên đã đề bạt hai người này với Tiểu Ất. Lần này quy về Thái Tử Chư Suất Phủ, các huynh đệ cũng đều rất hưng phấn, không có dị nghị gì.

 

Ngọc Doãn đã nhớ ra!

 

Vương Lan chính là binh Tống trong đại doanh sương quân kề vai chiến đấu với hắn.

 

Gã và Tất Tiến có thể sống sót trong trận chiến Triêu Dương môn coi như là có chút bản lĩnh, giữ lại cũng không sao.

 

Ngọc Doãn vốn cũng không phải là người có yêu cầu cao, hắn cũng hiểu, dựa vào danh tiếng của hắn chưa đủ đế nhưng danh tướng trong truyền thuyết kia cúi đầu xưng thần. Duy nhất có thể làm là mời chào một số quan quân tầng thấp nhất. Nếu Chu Mộng Thuyết đã an bài hai người rồi, vậy chứng minh hai người đó có thực tài. Một khi đã như vậy, Ngọc Doãn đương nhiên không có dị nghị gì.

 

- Từ hôm nay trở đi, mọi người là thân quân của Thái tử rồi.

 

Thao luyện lại không thể buông lỏng, hơn nữa còn phải tăng mạnh. Trận chiến Triêu Dương môn, mọi người đã thấy sự hung hãn của Lỗ tặc rồi, cho nên càng cần phải chăm chỉ.

 

- Thân quân Thái Tử?

 

Chu Mộng Thuyết nghe vậy mỉm cười.

 

- Cái tên này dễ nghe hơn Chư Suất Phủ kia nhiều.

 

Ngọc Doãn ngẩn ra rồi chợt hiểu ý của Chu Mộng Thuyết.

 

Đây là xé da hổ làm đại kỳ, tuy nhiên cách nói thân quân Thái tử này cũng thật là không kém.

 

- Vậy ngày khác mời Thái tử ra mặt, do Thánh Nhân làm cho chúng ta một đại kỳ thân quân Thái tử.

 

- Ừ, ý tưởng này không tồi.

 

Ba người liền ở trên đại sảnh trống rỗng Chư Suất Phủ thảo luận công việc cụ thể của thân quân Thái tử, bất giác trời đã tối.

 

Ngọc Doãn đang định đứng dậy, đã thấy bên ngoài có nội thị tiến đến thông báo, nói là Thái Tử cho mời.

 

Nếu là Triệu Kham triệu tập, vậy không thể chậm trễ.

 

Ngọc Doãn vội chào Chu Mộng Thuyết, Trần Đông, vội vàng rời khỏi Chư Suất Phủ, đi thẳng đến Đông Tẩm các.

 

Trong Đông Tẩm các, vẻ mặt Triệu Kham oán giận.

 

- Tiểu Ất, Diêu Bình Trọng, cũng quá càn rỡ.

 

Ngọc Doãn vừa vào cửa, đã nghe câu oán giận này của Triệu Kham.

 

Tim hắn không hỏi đập mạnh, dâng lên dự cảm xấu.

 

- Vì sao Tiểu ca tức giận?

 

Triệu Kham căm giận nói:

 

- Ta mới vừa đi Binh bộ, nói cho Lão Chủng tướng công cách nhìn của Tiểu Ất.

 

Vốn Lão Chủng tướng công đã dao động, nào ngờ Diêu Bình Trọng lại không chịu đồng ý, còn nói cái gì Tiểu Ất xuất thân phố phường, một trận chiến Triêu Dương Môn chỉ là may mắn thôi mới đánh lui Lỗ Tặc, không có là bản lãnh thật sự. Hắn có ý muốn còn nói cái gì phải một trận chiến công thành, khiến cho Lỗ tặc từ nay về sau không dám dòm ngó giang sơn Đại Tống ta nữa. Sau lại hắn còn chạy đến chỗ phụ hoàng còn lập được quân lệnh trạng (giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh), làm ta cũng bị phụ hoàng gọi tới, trách cứ một hồi, còn không cho ta tiếp tục nhúng tay vào sự vụ trong quân, cũng không được phép ra khỏi cung

 

Tiểu Ất ngươi nói xem, Diêu Trọng Bình này có phải là rất khốn khiếp không?

 

Triệu Kham gia giáo rất nghiêm, đặc biệt Hoàng hậu Chu Liễn ngày bình thường dạy bảo rất chu đáo, một một lời nói cử chỉ đều vô cùng cẩn trọng.

 

Hiện giờ cậu không kìm nổi chửi ầm lên, có thể thấy được trong lòng cậu phẫn nộ bậc nào.

 

Chẳng qua là sau khi Ngọc Doãn nghe xong những lời Triệu Kham nói, trong đầu nảy sinh một ý niệm: Diêu Trọng Bình này là kẻ ngốc sao?

back top