Tống Thì Hành

Chương 441: Đại thắng ở Trần Kiều mưa gió nổi lên (4)

Không thể không nói, Ngọc Doãn hiện nay và Ngọc Tiểu Ất lúc vừa mới tái sinh, một là hoàn toàn không có chỗ dựa vững chắc, hai là không có tiếng tăm gì đã khác nhau rất lớn.

 

Trải qua ba lượt huyết chiến ở trấn Quách Kiều, Triêu Dương môn và Trần Kiều, Ngọc Doãn đã xây dựng được đầy đủ uy danh.

 

Hắn vốn nổi lên từ chốn phố phường, tới một mức độ nào đó có chút gần gũi với dân chúng, lại thêm phần lớn chiến công, cùng với sự ảnh hưởng của Thái tử Triệu Kham ở sau lưng, đương nhiên có thể đứng vững gót chân. Có được sự ủng hộ của Triệu Kham, cũng đồng nghĩa với việc được một số đại thần trung lập ở trong triều ủng hộ. Lại thêm trước đây Ngọc Doãn khiêm nhường, cũng khiến cho hắn ở trong quân đội có được một số mối quan hệ nhất định...

 

Những thứ khác không nói, chỉ nói đến Diêu Bình Trọng.

 

Mặc dù Diêu Bình Trọng từng thất bại trong cuộc chiến ở Mưu Đà Cương, nhưng không thể không thừa nhận, sau lưng người này cũng tụ tập một mạng lưới quan hệ rộng lớn.

 

Diêu Bình Trọng xuất thân nhà tướng, nguyên quán ở Ngũ Nguyên.

 

Ông nội là Diêu Hủy, dựa vào uy dũng mà dương danh, được phong là Đoàn luyện Sử Thông Châu.

 

Đại bá của Diêu Bình Trọng là Diêu Hùng, cũng là một viên mãnh tướng, sau là Tư Không Kiểm Giáo, Tiết Độ Sử Trí Sĩ Phụng Ninh quân, sau khi chết được truy phong Nghi Đồng Tam Ti Khai Phong, Thụy Võ Hiến, môn sinh dưới trướng rất đông. Phụ thân của Diêu Bình Trọng là Diêu Cổ, hiện nay được phong quan Chế Trí Sử Hà Đông, cũng là một quan to nắm trong tay thực quyền ở triều đình. Có thể nói, ở trong triều Đại Tống hiện nay, dùng võ lập nghiệp có hai đại thế gia vọng tộc. Một là Chủng gia Chủng Sư Đạo, người kia đó là Diêu gia Diêu Bình Trọng. Theo Chu Huyến để lộ ra tin tức, Hoàng đế Triệu Hoàn đối với Chủng Sư Đạo nghi kỵ, cố ý điều Diêu Cổ vào triều, kiêm luôn việc trông coi những việc của Xu Mật Viện.

 

Diêu Bình Trọng thiếu ân tình của Ngọc Doãn, Chủng Sư Đạo cũng áy náy đối với Ngọc Doãn.

 

Sau lưng có hai đại vọng tộc ủng hộ, khiến cho Ngọc Doãn không cần giống như trước kia làm việc gì cũng thật khó khăn. Ít nhất, hiện nay hắn muốn mở rộng Thân quân Thái Tử, thành lập thành viên nòng cốt, thì sẽ có một số đông người tiến đến tìm nơi nương tựa, giống như Trương Khởi vậy.

 

Nếu Ngọc Doãn vẫn còn là Ngọc Doãn lúc trước, cho dù là lập được nhiều chiến công hơn nữa, cũng chưa hẳn đã lọt vào mắt của Trương Khởi hoặc là Địch Khắc Địch.

 

Nhưng hiện tại, rõ ràng không giống như lúc trước.

 

Sau lưng Ngọc Doãn mơ hồ đã xuất hiện một lực lượng khổng lồ.

 

Mà lực lượng này Thái tử Triệu Kham làm trung tâm, đang không ngừng lớn mạnh.

 

Triệu Kham sau khi được Tuần san Thời đại Đại Tống tuyên truyền, danh vọng càng ngày càng cao. Rất nhiều quan to trung lập trong lúc vô ý đều dựa vào y.

 

Thực lực của y càng lớn, địa vị của Ngọc Doãn lại càng được củng cố, sức ảnh hưởng cũng sẽ càng lúc càng lớn.

 

Như vậy đã trở thành một vòng tuần hoàn tốt đẹp, Triệu Kham nắm trong tay Tuần san Thời đại Đại Tống, cũng đồng nghĩa đã khống chế tiếng nói của Đại Tống. Cục diện như thế, chính là một kết quả ngoài tưởng tượng khi Ngọc Doãn đem Tuần san Thời đại Đại Tống tặng lại cho Triệu Kham lúc trước.

 

Tóm lại, đây là một chuyện tốt.

 

Danh vọng của Ngọc Doãn càng cao, lực ảnh hưởng càng lớn, càng ngày sẽ có càng nhiều người đến nương nhờ.

 

Đặc biệt là trong dân chúng có rất nhiều người tài giỏi bị thất chí đều tiến đến tìm nơi nương tựa. Địch Khắc Địch cho Địch Lôi tìm đến nương tựa Ngọc Doãn cũng đủ chứng minh cho chuyện này.

 

Địch Lôi?

 

Ngọc Doãn không có ấn tượng gì.

 

Chỉ có điều kiếp trước khi nghe Thuyết Nhạc, biết ở trấn Chu Tiên người thứ tư trong tám viên mãnh tướng, có một nhân vật như vậy.

 

Hắn cũng nghe Cao Sủng nói, Địch Lôi này sử dụng một đôi giản bằng thép ròng, vậy không phải là Địch Lôi trong “Thuyết Nhạc”. Tuy nhiên nói về võ nghệ, Cao Sủng cũng có phần khen ngợi. Có thể đánh bại Vương Yến Ca đã chứng minh Địch Lôi này cho dù không sánh bằng Cao Sủng hay Dương Tái Hưng, nhưng cũng không kém quá xa.

 

- Như vậy thì hai ngày sau bảo hắn đến đây.

 

Trong lòng Ngọc Doãn biết nếu như mở rộng Thân quân của Thái Tử một lần nữa, tuyệt đối không thể đơn giản giống như lúc trước vậy.

 

Lúc trước Thân quân Thái Tử được thành lập, không khỏi có phần giống như chuyện đùa, trên cơ bản là lấy những thành viên nòng cốt may mắn còn sống sót sau cuộc chiến ở Triều Dương môn là chính, phụ thì tạm thời lấy những người gia nhập Tần phượng quân tạo thành. Ngay cả danh hiệu Thân quân Thái Tử, cũng do nhất thời cao hứng, thuận miệng nói ra, không coi là chính quy. Nhưng hiện tại, Thân quân Thái Tử đã có tiếng tăm. Nghe nói, Hoàng hậu Chu Liễn ra lệnh cho các tú nữ ở trong cung suốt đêm làm một lá cờ lớn, chuẩn bị cho ngày Thân quân Thái Tử khởi động lại để tặng cho Thân quân Thái Tử. Dù cho đây chỉ là hành vi cá nhân của Chu Liễn, nhưng nội dung ẩn chứa sau lưng lại nhiều! Ít nhất, việc này biểu lộ triều đình công nhận Thân quân Thái Tử.

 

- Hai ngày này Chư Suất Phủ xem như náo nhiệt.

 

- Sao?

 

Chu Mộng Thuyết cười nói:

 

- Trong triều không ít người đều phái người đến hỏi thăm, hỏi ngày tổ chức lại Thân quân Thái Tử.

 

Nha nội còn phàn nàn với ta là mấy ngày nay người mời hắn uống rượu càng ngày càng nhiều, hơn nữa mục đích sau cùng đều là hy vọng có thể gia nhập Thân quân Thái Tử, làm cho hắn vô cùng phiền não. Tuy nhiên theo ta thấy, tên ngốc này cũng thích thú, có chút sung sướng.

 

Ngọc Doãn trước ngẩn ra, sau chợt đã hiểu rõ hàm nghĩa trong đó.

 

Có lẽ là một vài con cháu quan lại cũng muốn gia nhập thân quân Thái Tử đi...

 

Tuy nhiên, với sự khôn ngoan của tên tiểu hồ li Cao Nghiêu Khanh kia, nhất định sẽ không nói ra dễ dàng.

 

Ngẫm lại cũng thế, Cao Cầu sau khi giải trừ cuộc vây tại Khai Phong, liền từ chức Thái Úy Điện Tiền Đô, Cao Nghiêu Khanh làm việc càng trở nên cẩn thận. Phải làm sao để đối phó với những con cháu quan lại này, có lẽ ở trong lòng của Cao Nghiêu Khanh, có một vài món nợ.

 

Ngọc Doãn cũng không cần vì thế mà lo lắng, cười lớn một tiếng, nói:

 

- Lúc này cứ giao cho Nha Nội lo liệu.

 

Tam Lang cần mau chóng đem danh sách chuẩn bị thỏa đáng, đợi thân thể ta hơi bình phục, liền trình báo Thái Tử để sớm ngày hoàn thành việc thành lập Thân quân Thái Tử.

 

Bá Ngọc có tài cầm binh, vậy hãy chịu nhận chức phó soái Chư Suất Phủ, còn Tam Lang lo liệu tổ chức lại công việc Thân quân Thái Tử.

 

Hiện nay thương thế của Tấn Khanh vẫn còn chưa tốt, ta cũng bị bệnh liệt giường. Việc tổ chức lại Thân quân phải làm phiền Bá Ngọc lo liệu, vất vả nhiều hơn.

 

Trương Khởi nghe vậy, tức thì mừng rỡ.

 

Tiến lên khom người tuân lệnh:

 

- Xin viên ngoại yên tâm, mạt tướng nhất định không phụ sự ủy thác của viên ngoại.

 

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++++

 

Thành lập lại Thân quân Thái Tử, vô hình trung lại được mở màn.

 

Ngọc Doãn cũng không có vì chuyện này mà mất nhiều tâm tư, tấy cả đều có bọn người của Chu Mộng Thuyết phụ trách. Binh lính cần thiết cũng không gặp khó khăn gì nhiều. Cao Nghiêu Khanh điều động quân Dung Trực từ Điện Tiền Ti ba trăm người, hơn nữa dưới tay Trương Khởi có 800 người, cùng với ba trăm quân con em của Địch mã doanh, là đã vượt hơn ngàn người. Phía Diêu Bình Trọng cũng vô cùng thoải mái, điều động ra 800 kỵ quân tinh nhuệ từ thân quân thị vệ của Mã Quân Ti, tặng cho Ngọc Doãn. Đồng thời, Chủng Sư Đạo lại sai người điều năm trăm con ngựa tốt từ Thiên Tứ Giám đưa cho Ngọc Doãn làm lễ vật. Có hai vị đại lão này trong quân làm gương mẫu, việc chọn lựa quân binh của bọn người Chu Mộng Thuyết cũng không gặp trở ngại, sẽ nhanh chóng lập xong một đội binh mã ba nghìn người, cũng dưới sự dẫn dắt của Trương Khởi bắt đầu thao luyện.

 

Đối với Ngọc Doãn mà nói, mọi việc đều cho thấy vô cùng thuận lợi...

 

Thời gian vô tình trôi qua, chẳng mấy chốc mà đã sắp hết tháng hai.

 

Ngọc Doãn lại nhận được một tin tốt, đội buôn phía tây của Liễu Thanh và Lê Đại Ẩn đã từ Tây Châu trở về, mang theo rất nhiều của cải.

 

Ngọc phủ ngõ Quan Âm, đang xây dựng thêm.

 

Địa vị của Ngọc Doãn được nâng cao, phủ đệ lúc đầu giờ đã có phần nhỏ hẹp.

 

May mà lúc trước Ngọc Doãn mua được bảy thành (thuở đất vuông mười dặm) đất ở ngõ Quan Âm với giá thấp cho nên hắn mới có đủ chỗ để tiến hành xây dựng thêm.

 

Cuối tháng hai, Ngọc Doãn nghe theo sự khuyên bảo của mọi người, đồng ý tiến hành xây dựng thêm trên nền tảng đã có, ngõ Quan Âm lập tức động thổ khởi công.

 

Những nhà dân lúc đầu đều được dỡ xuống, quy hoạch thiết kế một lần nữa.

 

Vì thế, Yến Nô còn đặc biệt mời chuyên gia tới thăm dò phong thuỷ, tiến hành thiết kế. Toàn bộ công trình khi kết thúc, ước chừng phải ba tháng. Dù sao hiện nay Khai Phong có không ít công nhân lao động phổ thông đang nhàn rỗi. Tiền công cũng không cao lắm, toàn bộ công trình cũng không mất quá bảy ngàn quan, đối với Ngọc Doãn mà nói, cũng không phải không lo nổi. Chỉ vì do ngõ Quan Âm khởi công, Ngọc Doãn phải tạm thời từ ngõ Quan Âm chuyển ra gần Tây Thủy môn tìm một tòa nhà để không để ở tạm.

 

Sau khi bọn người Liễu Thanh trở về Khai Phong, đã nhanh chóng tìm tới tận nơi rồi.

 

- Viên ngoại, lúc này đại phát, đại phát rồi!

 

Liễu Thanh lộ ra vẻ vô cùng kích động, vừa vào cửa đã hưng phấn kêu ầm lên.

 

Ngọc Doãn cười ha hả nói:

 

- Đã làm đại quan nhân rồi sao lại thất thố như thế? Đại phát thì sao hả?

 

Liễu Thanh lúc này mới bình tĩnh lại, cười xấu hổ, cùng với Lê Đại Ẩn ngồi xuống, trình bày chi tiết với Ngọc Doãn những thu hoạch được khi đi về phía tây lần này.

 

Tây Châu hiện nay quả là thiếu thốn đồ tiêu dùng.

 

Bọn người Liễu Thanh mang đến lương thực và đồ tiêu dùng giống như đưa than đến để sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, khiến cho Da Luật Dư Lý Diễn vô cùng vui mừng.

 

Thậm chí nàng còn đích thân triệu kiến bọn người Liễu Thanh, khen ngợi hết lời. Dư Lê Yến nói với Liễu Thanh và Lê Đại Ẩn, nàng sẽ bảo đảm việc mua bán của hai người ở Tây Châu sẽ được suôn sẻ, còn hy vọng có thể gia tăng việc mua bán hơn nữa.

 

Rất nhiều lương thực và đồ tiêu dùng, đã được đổi lấy sự đền đáp hậu hĩnh.

 

Đồng thời, Dư Lê Yến còn viết một phong thư, nhờ Liễu Thanh mang cho Ngọc Doãn.

 

Trong thư, Dư Lê Yến nói với Ngọc Doãn, nàng đồng ý với kế hoạch dùng binh khí để đổi giáp trụ của Ngọc Doãn lúc trước. Cũng bày tỏ sự đồng ý phối hợp với Tây Hạ, trợ giúp việc buôn bán. Nội dung bức thư rất đơn giản, nhưng Ngọc Doãn lại có thể nhìn ra, ẩn chứa ở trong đó nỗi nhớ nhung vô hạn.

 

Dư Lê Yến ám chỉ Ngọc Doãn, hy vọng hắn lúc rảnh rỗi có thể tới Tây Châu làm khách.

 

Ngọc Doãn xem xong thư, không nói gì thêm, chỉ xếp lại thật cẩn thận rồi cho vào trong ngực.

 

- Hai vị đại quan nhân, lần này đi về phía tây, tiền lời bao nhiêu?

 

- Ở trên đường tiểu nhân đã từng tính toán sơ qua, nếu không tính cả hàng hóa phải tiêu thụ ở phía đông nam, tiền lời xuất hành lần này, ước chừng khoảng bốn trăm ngàn quan. Đợi lão Lê bán ra toàn bộ hàng hóa trong tay, có lẽ là khoảng bảy trăm ngàn quan.

 

Ngọc Doãn nghe vậy, hoảng sợ.

 

Bảy trăm ngàn quan?

 

Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, lợi nhuận là bảy trăm ngàn quan?

 

Ngọc Doãn đầu tư vào đó một trăm ngàn quan, nói cách khác, trừ tiền vốn ra, hắn đã có được gần hai trăm ngàn quan tiền lời.

 

Lợi nhuận thật lớn như thế, khiến Ngọc Doãn líu lưỡi không ngừng.

 

Thảo nào Liễu Thanh biết rõ đi về phía tây quá mạo hiểm, nhưng vẫn nhớ mãi không quên chuyến đi lần này.

 

Lê Đại Ẩn nói:

 

- Ngày mai tiểu nhân lập tức lên đường quay lại Hàng Châu, bắt tay vào việc xử lý hàng hóa trong tay.

 

Không biết viên ngoại có tính toán gì tiếp theo hay không? Lần này đi về phía tây thật là thành công, lần sau thì khi nào lại tiếp tục?

 

- Liễu đại quan nhân nghĩ như thế nào?

 

Liễu Thanh nói:

 

- Lần này nhờ có viên ngoại bày mưu nghĩ kế, có thể nói là một đường trôi chảy.

 

Tiểu nhân nghĩ nên rèn sắt khi còn nóng, cần phải gia tăng hơn nữa. Lại không biết...

 

Ngọc Doãn hiện giờ, đã không phải là một tiểu nhân vật mà Liễu Thanh và Lê Đại Ẩn có thể trêu chọc.

 

Trọng yếu hơn là, trong chuyến đi phía tây lần sau của hai người bọn họ, đã nhìn ra khả năng vô hạn của Ngọc Doãn ở Tây Châu.

 

Ngọc Doãn trầm giọng nói:

 

- Gia tăng hơn nữa, tất nhiên là phải làm, thật ra ta không có ý kiến.

 

Lần sau khi tiến hành giao dịch lần nữa, ta vẫn bỏ vốn một trăm ngàn quan. Lần này tiền lời hai trăm ngàn quan, hãy nhanh chóng đưa tới, phía ta đây có chỗ cần dùng. Trừ lần đó ra, ta cùng với Lão Chủng tướng công đã thỏa thuận, ngày sau Chủng gia ở Lạc Dương cũng sẽ tham dự vào. Còn có phía quốc trượng, đối với cái này cũng có phần hứng thú, ta phỏng chừng hai nhà bọn họ có thể bỏ vốn chừng ba trăm ngàn quan, các ngươi có thể xem xét mà sắp đặt.

 

Mặt khác, hiện nay ta cùng với Diêu gia Ngũ Nguyên cũng có chút giao tình.

 

Thương lộ Mạc Bắc không thể bỏ qua, ta đang lo lắng, làm sao có thể mở ra thương lộ ở Mạc Bắc...Liễu đại quan nhân từng đi qua Mạc Bắc, có lẽ đối với nơi đó cũng không xa lạ gì. Đừng ngại mà định một chương trình đi, ta cũng sẽ mau chóng quyết định. Lần này giao dịch thật là thành công, nhưng giao dịch kế tiếp, sẽ càng lúc càng lớn, hai người các ngươi chuẩn bị trước đi...Ta hy vọng đội buôn lên đường lần sau, có thể trước khi vào hè. Như vậy, có thể trở về trước khi mùa đông bắt đầu, không biết ý của hai người các ngươi như thế nào?

 

Liễu Thanh và Lê Đại Ẩn sau khi nghe xong, không khỏi hít sâu một hơi, nhìn Ngọc Doãn, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào!

back top