Tống Thì Hành

Chương 474: Nhạc binh mã (1)

Phủ Chân Định phái đến binh mã, không có liên quan gì với Ngọc Doãn

 

Nhưng cùng trú ở Túc Ninh, cho dù không trú đóng một chỗ, cấp bậc lễ nghĩa lại phải đến. Người ta đến rồi, Ngọc Doãn làm Đô giám chế thân quân Thái tử, sao có thể nhìn như không thấy? Chỉ là nghe nói chủ tướng lãnh binh chỉ là tì tướng Bình Định quân. Cấp bậc này quá thấp, Ngọc Doãn cũng không thể đi nghênh tiếp, nói thật, đối phương sợ cũng không ăn nổi.

 

Cho nên, hắn chỉ cần xuất hiện ở huyện nha là được, không cần giống như Lý Dật Phong phải ra thành nghênh tiếp.

 

- Lập tức phái người thông báo với Lý huyện tôn, nói một lát nữa ta đến.

 

Trần Quy lĩnh mệnh liền định đi, nhưng lúc y đi tới cửa lều lớn, Ngọc Doãn lại ma xui quỷ khiến hỏi một câu:

 

- Tì tướng đó là ai?

 

- Hình như tên là Nhạc Phi.

 

Trần Quy cũng không để ý, liền tiện miệng trả lời.

 

Trên thực tế, chính là Trưởng Sử thân quân Thái tử của y địa vị cũng cao hơn một tì tướng biên quân nhỏ nhoi.

 

Y tùy ý trả lời, nhưng không ngờ Ngọc Doãn lại ngây ngẩn cả người.

 

- Lang quân, làm sao vậy?

 

Thấy Ngọc Doãn hồi lâu không nói chuyện, Trần Quy không kìm được mở miệng hỏi.

 

Lại thấy vẻ mặt Ngọc Doãn cười chua xót, chậm rãi đứng lên:

 

- Nếu là y đến, ta phải đi nghênh đón y một chuyến.

 

- Hả?

 

Nhạc Phi, lại là Nhạc Phi!

 

Ngọc Doãn cũng không biết nên nói gì mới tốt. Lúc hai ngày trước ở phủ Hà Gian, còn nhắc đến Nhạc Bằng Cử, không ngờ chớp mắt một cái, liền gặp y. Ngọc Doãn trong lòng đối với Nhạc Phi cũng vô cùng rối rắm, một mặt Nhạc Phi là thần tượng trong lòng ở kiếp trước của hắn, mặt khác...Thời gian qua cảnh vật thay đổi, tuy nói Yến Nô đã sinh hạ hai đứa con gái cho hắn, sớm quên đi sự tồn tại của Nhạc Phi, nhưng trong lòng Ngọc Doãn vẫn không thoải mái, có chút ít khúc mắt.

 

- Nếu ta đoán không lầm, Nhạc Phi này chắc hẳn là sư huynh ta.

 

- Sao?

 

- Huynh ấy là đệ tử chân truyền của nhạc phụ ta, còn được truyền thừa xạ thuật của nhạc phụ ta.

 

Ngọc Doãn vừa giải thích, vừa gọi Cao Trạch Dân thay y phục cho hắn, vừa tươi cười giải thích với Trần Quy.

 

Nghe vào hình như rất thân mật.

 

Trần Quy rõ ràng cảm nhận được Ngọc Doãn hình như cũng không phải đặc biệt vui mừng

 

Thay y phục xong, Ngọc Doãn liền dẫn theo Hà Nguyên Khánh và Cao Trạch Dân, cùng với Trần Quy đi ra khỏi cửa.

 

Lúc này binh mã Chân Định đã tới thành tây huyện Túc Ninh. Lý Dật Phong đang mặt mày hớn hở, nói chuyện với một tướng lĩnh thanh niên khôi ngô cường tráng.

 

- Các ngươi là ai!

 

Ngọc Doãn dẫn theo Hà Nguyên Khánh đang muốn tiến lên, lại bị quan gã quan quân ngăn cản lại.

 

Chân mày hơi chau lại, Ngọc Doãn vừa muốn mở miệng, đã thấy Hà Nguyên Khánh đã phóng ngựa đến, lớn tiếng quát:

 

- Đô thống chế thân quân Thái tử, Binh bộ lang trung Ngọc Lang quân ở đây, còn không lui xuống.

 

Hai tên quan quân nghe thấy, nhìn nhau sau đó nói:

 

- Xin Lang quân đợi một chút, mạt tướng chưa phụng mệnh lệnh, không dám tự tiện cho đi.

 

Hà Nguyên Khánh nổi giận tím mặt, phóng ngựa liền muốn xông qua.

 

Hai tên quan quân lại không chút sợ hãi, rút kiếm ra, liền muốn ngăn cản Hà Nguyên Khánh.

 

Cùng lúc này, một đội quân tốt cũng bày trận tiến lên, trường thương chói sáng san sát, đối mặt với đám người Ngọc Doãn vận sức chờ phát động.

 

Quân trị Nhạc Phi này quả là bất phàm.

 

Thấy hai tên quân quan này cũng không phải hạng người đầu đường xó chợ, lộ ra một nguồn sát khí

 

- Tiểu Ất, khoan đã!

 

- Vương đại ca, Trương tứ ca, đừng hành động thiếu suy nghĩ, mau buông vũ khí xuống

 

Lúc Ngọc Doãn quát bảo ngăn cản Hà Nguyên Khánh, chỗ xa Nhạc Phi đang cùng Lý Dật Phi chào nhau, cũng phát hiện tình hình, y vội vàng lớn tiếng hét, nhanh đi lên trước.

 

Ngọc Doãn bên này cũng xuống ngựa, chậm rãi đi lên trước.

 

Còn hai tên quân quan sau khi nghe thấy tiếng hô của Nhạc Phi vội thu binh khí lại, lùi lại sau hai bước.

 

Một người trong đó xua tay, ra hiệu quân tốt lui lại sau. Kỳ thật bọn họ trong lòng cũng rất thấp thỏm, thân quân Thái tử không phải một đội biên quân như bọn họ có thể trêu chọc. Cũng may đối phương cũng xem như thông hiểu lí lẽ, bằng không chuyện này thật không biết xử lý thế nào mới tốt.

 

- Ngũ ca!

 

Hai gã quan quân khom người thi lễ.

 

Nhạc Phi và một người thanh niên vội vàng đi lên trước, nhưng lúc y nhìn thấy Ngọc Doãn, cũng ngây ngẩn người.

 

Người trước mắt này sao nhìn trong quen mắt như vậy?

 

So với ba năm trước, Nhạc phi trông gầy không ít, cũng đen không ít.

 

Nhưng cả người lại càng tinh thần, đứng ở chỗ cũ, càng lộ ra một nguồn khí trầm ổn.

 

- Ngọc Lang quân, chớ vội hiểu lầm...

 

Lý Dật Phong cũng chạy đến, lớn tiếng giải thích:

 

- Nhạc binh mã không biết Ngọc Lang quân đến, cho nên mới không có căn dặn...

 

Ai ngờ một binh mã sứ nhỏ nhoi, có thể làm đường đường Đô thống chế thân quân Thái tử đến chào đón?

 

Lý Dật Phong đang muốn giải thích với Ngọc Doãn, lại thấy Ngọc Doãn cười khổ một tiếng, khoát tay với y, rồi sau đó cất bước đi lên trước.

 

Hai gã quan quân trước ngăn cản Ngọc Doãn cùng theo Nhạc Phi cùng tiến đến, cũng lộ ra vẻ khẩn trương.

 

- Ngũ ca, đã lâu không gặp.

 

Ngọc Doãn lời này vừa ra khỏi miệng, làm mọi người đều ngây ngẩn người.

 

Nhạc Phi vẻ mặt không thể tin nổi, lắp bắp nói:

 

- Ngươi...là Tiểu Ất?

 

- Phải.

 

- Cái này...

 

Nhạc Phi cảm thấy đầu mình có chút không thể dùng.

 

Ba năm trước, y và Ngọc Doãn vội vàng gặp một chuyến, còn đánh một trận, sau đó thậm chí không kịp nói với Ngọc Doãn một câu, liền vội vàng đi đầu quân. Thoáng cái gần ba năm trôi qua, Nhạc Phi tuyệt không thể ngờ, có thể gặp mặt Ngọc Doãn ở đây.

 

Y càng không thể tin, đường đường Đô thống chế thân quân Thái tử lại chính là Ngọc Doãn.

 

Từ Tuyên Hòa năm thứ sáu đầu quân, Nhạc Phi rời xa Kinh Kỳ, luôn trú đóng ở Bình Định quân thuộc phủ Chân Định, cho nên đối với chuyện của Ngọc Doãn y cũng không rõ lắm. Tuy nói ngẫu nhiên nghe người ta nói đến cái tên Ngọc Doãn, y cũng không có suy nghĩ nhiều lắm. Vả lại nói, Nhạc Phi chỉ biết Ngọc Doãn tên Ngọc Tiểu Ất, lại không nhớ rõ đại danh của Ngọc Doãn. Thế cho nên sau này cuộc chiến Trần Kiều kết thúc, Ngọc Doãn tuy vang danh khắp thiên hạ, nhưng Nhạc Phi vẫn không có liên hệ với Ngọc Tiểu Ất là cùng một người.

 

Bây giờ gặp lại ở Túc Ninh, Nhạc Phi hơi có chút choáng váng.

 

Dù sao ba năm trước, lúc Nhạc Phi gặp Ngọc Doãn chỉ nghe người ta nói hắn là lưu manh phủ Khai Phong. Ba năm sau, Ngọc Doãn lại trở thành đại anh hùng nổi danh thiên hạ, Binh bộ lang trung Đô thống chế thân quân Thái tử đại danh đỉnh đỉnh, thượng quân của y.

 

Thấy dáng vẻ ngây ngẩn của Nhạc Phi, Ngọc Doãn cũng không biết nên nói gì mới tốt.

 

Một hồi sau, hắn mới mở miệng nói:

 

- Mấy ngày trước Đại Lang nói với ta về binh mã của phủ Chân Định phái đến, không ngờ lại là Ngũ ca đến. Đúng lúc giảm đi phí trắc trở của ta. Trước khi ta rời khỏi Đông Kinh, Yến Nô còn căn dặn ta đi Thang Âm thăm viếng Ngũ ca. Chỉ là chậm trễ thời gian ở Bạch Mã, cho nên không rút thân ra đến Thang Âm được. Đang cân nhắc qua ít hôm sẽ đi một chuyến, nào ngờ lại ở đây cùng Ngũ ca trùng phùng...ha ha, kính xin Ngũ ca giúp đỡ nhiều.

 

Trong nhà Nhạc Phi đứng thứ 5, tuổi tác lớn hơn Ngọc Doãn, cho nên gọi Nhạc Phi Ngũ ca, ngược lại không có gì không ổn.

 

- Đâu có, đâu có, còn phải xin Lang quân chiếu cố.

 

Nhạc Phi lúc này cũng tỉnh táo lại, vội đáp lễ Ngọc Doãn

 

Hai người hàn huyên mấy câu, nhưng vẫn không bớt đi vài phần xa lạ.

 

Tuy nói bọn họ có quan hệ sư huynh đệ, dù sao không có mấy lần gặp mặt.

 

Lòng Ngọc Doãn có chút khúc mắc, cho nên cảm thấy không thoải mái lắm. Còn Nhạc Phi thì tuy nói lòng dạ rộng rãi, nhưng nghĩ không hiểu ba năm trước Ngọc Tiểu Ất chơi bời lêu lổng này làm sao thoáng một cái biến thành Ngọc Lang quân, cũng tỏ ra có chút câu nệ.

 

Lý Dật Phong sơ lược nghe hiểu quan hệ của hai người, vội đi lên nói;

 

- Thì ra Lang quan và Nhạc binh mã còn có quan hệ như vậy. Ha ha, vậy say này quân vụ của địa phương Túc Ninh nay kính xin hai vị phối hợp nhiều, cũng phải giúp đỡ thật nhiều mới được.

 

Ngọc Doãn và Nhạc Phi vội đồng thanh khiêm nhường.

 

Lại hàn huyên mấy câu, dưới dẫn dắt của Lý Dật Phong, Ngọc Doãn và Nhạc Phi hai người liền vào thành huyện Túc Ninh.

 

Lần này Nhạc Phi đến Túc Ninh, chỉ dẫn theo ba trăm binh tốt. Y ở trong quân chỉ là thân phận tì tướng, lần này vì vâng lệnh đến, cho nên mới lâm thời giữ chức vụ Binh mã sứ này. Ba trăm binh mã, đối với huyện Túc Ninh mà nói đã đủ rồi. Lý Dật Phong ban đầu cũng chính là muốn dùng những binh mã này để chấn nhiếp đạo phỉ trong huyện thành Túc Ninh.

 

Nhưng trong mắt Lý Dật Phong, thật sự có thể có được chỗ ích, vẫn là tám ngàn thân quân Thái tử đó của Ngọc Doãn.

 

Chỉ là cấp bậc của thân quân Thái tử quá cao, Lý Dật Phong cũng không thể mọi chuyện nhờ Ngọc Doãn giúp đỡ, càng không lộ ra ý đồ của mình.

 

- Yến Nô bây giờ có khỏe không?

 

Trong bữa tiệc rượu, Nhạc Phi mở miệng nói.

 

Ngọc Doãn nhất thời có chút không tự nhiên. Tuy biết Nhạc Phi là người quang minh lỗi lạc, hỏi câu này cũng không có dụng ý khác, nhưng ở đây vẫn không thoải mái lắm.

 

- Yến Nô rất tốt, năm nay lại thêm một bé gái.

 

- Thật à!

 

Nhạc Phi lập tức tươi cười rạng rở, ý không thoải mái trước đây sớm đã tan thành mây khói. Nghĩ Ngọc Tiểu Ất, tuy nói ba năm trước là lưu manh, nhưng lãng tử quay đầu quý hơn vàng, bây giờ trở nên nở mày nở mặt như vậy, tất nhiên cũng là bản lĩnh của hắn. Dù sao lúc cuộc chiến Khai Phong, Ngọc Doãn tam chiến thành danh, thanh danh hiển hách, Nhạc Phi cũng là vô cùng kính nể.

 

Mọi người có thể nói Ngọc Doãn là vận khí tốt, nhưng không thể phủ nhận, nếu thật không có bản lĩnh, thì dù có cơ duyên cũng không thể nắm bắt.

 

Nhãn quang của ân sư quả nhiênkhông sai, Tiểu Ất trước đây chỉ là không có cơ hội, bây giờ vừa gặp phong vân liền hóa rồng, đó là bản lĩnh của hắn.

 

Nhạc Phi cười nói:

 

- Nói như vậy, phải chúc mừng Lang quân.

 

- Ngũ ca...huynh cứ gọi ta Tiểu Ất cho tiện, nếu bị Yến Nô biết ta tự cao, sau khi trở về nhất định sẽ trách cứ ta.

 

- Ha ha ha!

 

Nhạc Phi mỉm cười, cảm thán nói:

 

- Ba năm trước lúc mới gặp Tiểu Ất, ta là thật không ngờ Tiểu Ất lại tài giỏi như vậy.

 

- Ha ha, bản lĩnh của Tiểu Ất đâu chỉ là hành quân đánh trận.

 

Nhớ ngày đó ai mà chẳng biết Tiểu Ất cầm kỹ phi phàm, văn chương không tầm thường. Đời người là ba năm không kêu, vừa kêu đã kinh người, chính là giống như Tiểu Ất vậy. Chớ nói Ngũ ca, dù là ta lần đầu tiên gặp Tiểu Ất, làm sao dám nghĩ tới Tiểu Ất sẽ bản lĩnh như bây giờ?

 

Ngọc Doãn lập tức mặt đỏ bừng.

 

- Ngũ ca, huynh vẫn chưa giới thiệu vị hảo hán bên cạnh huynh.

 

Ngọc Doãn có chút không kìm được, thế là chuyển đề tài, liền chỉ người thanh niên bên cạnh Nhạc Phi.

back top