Tống Thì Hành

Chương 482: Hội minh Mộc Đao Câu (6)

Nói xong, gã xoay chuyển ánh mắt dừng ở trên người vị 'Trương đại ca' đứng ở bên ngoài lương đình kia.

 

- Nghĩ chắc vị này là Trương Thái Bảo rồi!

 

Lâm Thao ở bên ngoài lương đình khẽ mỉm cười, không mở miệng.

 

Chẳng trách không có tin tức của Xích Trung, hoá ra bị Ngọc Doãn thần không biết quỷ không hay xử lý rồi.

 

Mã Khuyếch không khỏi bắt đầu thấp thỏm không yên, nhưng gã biết, cô gái thanh tú xinh đẹp trước mắt thật sự là Mẫu Dạ Xoa, thủ đoạn dùng độc của nàng quỷ thần khó lường, mà ám khí của nàng càng làm cho người ta khó lòng phòng bị.

 

Cũng chỉ có nhân vật như vậy, mới có thể xử lý đám người Xích Trung, hơn nữa còn lặng yên không một tiếng động.

 

Mã Khuyếch rất rõ ràng, Xích Trung coi như là độc nhân vật, võ nghệ cao cường, trời sinh tính đa nghi.

 

Dưới trướng hắn có Thập bát La Hán, cũng tiếng tăm lừng lẫy ở Hà Bắc lộ. Không nghĩ tới gặp được Ngọc Doãn, lại bị chết sảng khoái như thế...

 

Mã Khuyếch lúc này cũng không dám tỏ vẻ gì nữa.

 

Sau khi do dự một chút, gã hạ giọng nói:

 

- Xin hỏi lang quân có cao kiến gì?

 

- Trạm Hoa Tháp Tử.

 

- Hả?

 

- Tán Hoàng đã không nên động thủ, núi Phong Long cũng không phải nơi tốt.

 

Đoạn đường đi phía bắc này, chỉ có trạm Hoa Tháp Tử thỏa đáng nhất...Ta cũng cần mã Thông phán trợ giúp, tuy nhiên việc này, tốt nhất không nên nói cho bất cứ kẻ nào. Để Ngũ Mã trại, Ngũ Nhạc trại ven đường tập kích quấy rối, bám trụ tốc độ Lỗ Tặc, rồi sau đó ta và ngươi liên kết, ở trạm Hoa Tháp Tử một lưới bắt hết Lỗ Tặc. Vẫn là câu nói kia, giết một Lỗ Tặc, được mười quán tiền...Ta có thể thêm một trăm ngàn quán ám hoa, trả cho các hảo hán tập kích quấy rối Lỗ Tặc. Không biết Mã Thông phán, ý như thế nào?

 

Mã Khuyếch nheo mắt lại, lâm vào trầm tư.

 

Làm vậy, chẳng khác nào liên kết với quan quân.

 

Gã nghe hiểu rõ ý tứ Ngọc Doãn, nhưng liên kết quan quân, chỉ sợ các lộ hảo hán chưa chắc đáp ứng.

 

Từ xưa đến nay, quan là quan, phỉ là phỉ.

 

Nếu là quan quân liên kết, chỉ sợ phá hỏng quy củ.

 

Nhưng hiện tại, núi Phong Long xong đời, mà đám người Cảnh Trọng Nam, Đỗ Sung lại quyết tâm muốn bảo vệ người Nữ Chân lên phía bắc. Chỉ dựa vào hảo hán lục lâm đạo kia, chỉ sợ cũng ngăn không được hai vạn Lỗ Tặc này. Nếu là quan quân có thể ra tay, thật là lựa chọn tốt nhất.

 

Ngọc Doãn nói:

 

- Ta biết Mã Thông phán là sợ phá hỏng quy củ.

 

Nhưng Mã Thông phán phải hiểu, ngươi là mệnh quan triều đình, không đơn thuần là trộm cướp. Trước đây sở dĩ ngươi trốn ở động Hòa Thượng cũng là có chút bất đắc dĩ. Hiện giờ là cơ hội, sao không quay về triều đình, làm đại sự? Ta biết mã Thông phán không muốn trở về Đông Kinh. Vậy cũng không khó. Quảng Tín quân ở biên ải kia, ta cũng có chút giao tình.

 

Chỉ cần Mã Thông phán gật đầu, đại khái có thể đến Quảng Tín quân làm một Hành quân Tư mã, chưa chắc kém hơn Thông phán Yến sơn trước kia.

 

Ý nghĩ Mã Khuyếch rất quái dị, tình nguyện làm phỉ, cũng không muốn trở về triều đình.

 

Mà trong lịch sử, gã cũng đích thật là lựa chọn như vậy.

 

Nguyên niên Tĩnh Khang, Tây Sơn động Hòa Thượng bị người Nữ Chân phá, Mã Khuyếch bị người Nữ Chân bắt làm tù binh. Nhưng sau đó gã lại chạy thoát, chạy tới Ngũ Mã trại liên kết với Chu Lương kháng Kim, kéo hơn mười vạn nhân mã. Lúc ấy gã từng mấy lần chờ lệnh triều đình, khẩn cầu Tống Cao Tông Triệu Cấu xuất binh thu phục Hà Bắc. Nhưng triều đình lại chẳng quan tâm, thế cho nên cuối cùng nghĩa quân Ngũ Mã trại chống đỡ Kim bị người Nữ Chân đánh bại. Mã Khuyếch từ sau đó ở các nơi Hà Bắc tổ chức nghĩa quân, cũng đều lần lượt thất bại.

 

Cuối cùng, gã nản lòng thoái chí trở về Giang Nam, buồn bực sầu não mà chết.

 

Ngọc Doãn không rõ lắm Mã Khuyếch lịch sử, nhưng từ những hành động của gã cho thấy, gã cũng không muốn trở về triều đình.

 

Mã Khuyếch do dự hồi lâu, hạ giọng nói:

 

- Ta có thể nghe theo chỉ bảo của lang quân, nhưng có một điểm, động Hòa Thượng ta là động Hòa Thượng, không quan hệ với triều đình. Dù là phối hợp lang quân, cũng là vì giết Lỗ Tặc...Việc này sau khi kết thúc. Ta cũng không nguyện trở về triều đình.

 

- Có thể!

 

Ngọc Doãn không chút do dự đáp ứng.

 

- Tuy nhiên có một việc, Mã Thông phán phải hiểu.

 

Mặc kệ ngươi lần này có giết Lỗ Tặc thành công hay không, Tây Sơn động Hòa Thượng đều không thể tránh khỏi sẽ biến thành cái đinh trong mắt triều đình.

 

Mã Khuyếch lộ vẻ ảm đạm, sau một lúc lâu nói:

 

- Ta hiểu được.

 

Gã hít sâu một hơi, hạ giọng nói:

 

- Nhưng ta từng thề, phải giết tận Lỗ Tặc.

 

Dù là Quan gia không ưa ta, cũng sẽ không làm ta thay đổi chủ ý.

 

Người này thật đúng là một Ảo tướng công!

 

Ngọc Doãn không khỏi mỉm cười, lắc lắc đầu nói:

 

- Tâm ý của Mã Thông phán, ta hiểu được.

 

Tuy nhiên muốn giết Lỗ Tặc, động Hòa Thượng cũng không phải một lựa chọn tốt nhất. Tuy nói Tây Sơn và biên tái cách xa không xa, nhưng dù sao cũng là thuộc cai trị của Đại Tống ta, sớm hay muộn sẽ bị triều đình nắm giữ. Đến lúc đó, ngươi phải lựa chọn như thế nào?

 

- Việc này...

 

Mã Khuyếch do dự một chút, hạ giọng nói:

 

- Kính xin lang quân chỉ giáo.

 

Ngọc Doãn nói:

 

- Ta có hai nơi đi, có thể cho Mã Thông phán lựa chọn.

 

Thứ nhất, trạm Hoa Tháp Tử sau khi cướp giết Lỗ Tặc, Mã Thông phán có thể dẫn hảo hán động Hòa Thượng lên Lang Sơn phía bắc, vào rừng làm cướp ở Ngũ Hồi Lĩnh.

 

Ngũ Hồi Lĩnh, là nơi giao thoa giữa Nam Kinh và Tây Kinh, tiến có thể đi phía bắc đi tập kích quấy rối Lỗ Tặc, lui có thể trợ giúp Quảng Tín quân.

 

Vả lại địa thế Ngũ Hồi Lĩnh phức tạp, dãy núi liên kết...Dù Lỗ Tặc muốn phải bao vây tiễu trừ, cũng không quá dễ dàng, là một nơi để đi.

 

Nếu Mã Thông phán không muốn đến Ngũ Hồi Lĩnh, có thể tây tiến Sóc Châu, vào rừng làm cướp tại Lục Thự Lĩnh.

 

Không dối gạt Mã Thông phán, Tiểu Ất và bộ lạc Mạc Bắc có chút giao tình, cũng có liên lạc với tổng quản Thái Nguyên Vương Bẩm. Đến lúc đó Mã Thông phán có thể suất chúng hảo hán bắc tiến Đại Đồng, xuôi nam Hạ Ninh Hóa quân, cũng là một nơi tiến có thể công, lui có thể thủ.

 

Mà hai địa phương này Mã Thông phán chỉ có thể đảm nhiệm chọn một mà thôi. Tiểu Ất sẽ cố gắng đứng giữa điều đình cho Mã Thông phán.

 

Mã Khuyếch lộ ra vẻ kinh ngạc, sau một lúc lâu cười khổ lắc đầu nói:

 

- Ngọc Lang Quân quả nhiên tài giỏi, đã lựa chọn sẵn hai nơi cho ta rồi.

 

Tuy nhiên, việc này quan hệ trọng đại, ta cũng không dám lập tức quyết định.

 

Như vậy đi, đợi sau khi cướp giết Lỗ Tặc ở trạm Hoa Tháp Tử xong, chắc chắn ta sẽ có câu trả lời chính xác với Lang quân. Không biết lang quân nghĩ như thế nào?

 

Loại chuyện như này, chắc chắn phải cân nhắc kỹ.

 

Ngọc Doãn cũng biết Mã Khuyếch không thể nào quyết định ngay được, cho nên cũng không sốt ruột.

 

Việc này mục đích chủ yếu, đó là mời chào được Mã Khuyếch về mình. Từ tình hình trước mắt mà thấy, tiến hành coi như thuận lợi.

 

- Một khi đã như vậy, xin đợi tin lành từ Mã Thông phán.

 

Ngọc Doãn đứng dậy cười nói:

 

- Nên nói cũng đã nói, nên làm cũng đã làm rồi.

 

Ta không giữ lại Mã Thông phán, nghĩ chắc bên Mã Thông phán cũng có rất nhiều chuyện phải làm. Tối nay ta đi Bình Sơn trấn, Thiếu Dương cũng đi theo ta, ta còn có chuyện quan trọng thảo luận cùng ngươi. Trương Thái Bảo và Lý nương tử ở lại, hiệp trợ Mã Thông phán làm việc. Đợi sự việc bên này chấm dứt, kính xin Mã Thông phán mau chóng cùng ta hội hợp ở trạm Hoa Tháp Tử.

 

Mã Khuyếch vội vàng đứng dậy, chắp tay đáp ứng.

 

Bất tri bất giác, gã đã đặt mình vào vị trí phụ thuộc.

 

Tuy nói có chút không muốn để Trần Đông rời đi, nhưng có vợ chồng Lâm Thao và Lý Tiểu Thúy tương trợ, Mã Khuyếch tin tưởng sẽ thành công nhiều hơn.

 

Ngày 25 tháng 9 Nguyên niên Tĩnh Khang.

 

Đô Thống chế Bình định quân Vương Ngạn suất bộ hợp binh với Thống Chế thân quân Thái Tử Ngô Giới, tổng cộng năm nghìn binh mã, cường công núi Phong Long.

 

Cửu Long trại có binh mã hơn vạn, thật là trở tay không kịp.

 

Trước đây Đỗ Sung đã bí mật chiêu an Cửu Long trại, cho nên đạo phỉ Cửu Long trại căn bản cũng không nghĩ đến, quan quân lại đột nhiên tấn công. Cộng thêm Xích Trung và nhóm thủ lĩnh trong trại liên can cũng không ở đó, cho nên rắn mất đầu, căn bản không thể ngăn cản sự tấn công của quan quân.

 

Chỉ hai canh giờ, Cửu Long trại liền hóa thành đống hoang tàn.

 

Quan quân ở Cửu Long trại tru sát đạo phỉ hơn ngàn người, bắt tù binh mấy nghìn người, những người còn lại chạy trốn, không dám ở lưu lại Hà Bắc lộ.

 

Trời mới biết, kế tiếp quan quân, còn có động tác gì?

 

Tin tức truyền vào Tương Châu, Tri phủ Tương Châu cũng giận tím mặt.

 

Đỗ Sung tố cáo thân quân Thái Tử với Nguyên soái phủ binh Mã Hà Bắc, nói núi Phong Long đã bị y chiêu an, vì sao đột nhiên lại tấn công?

 

phó Nguyên soái Trương Sở binh mã Hà Bắc cũng không biết nên giải thích thế nào.

 

- Đỗ phủ tôn chớ giận, Cửu Long trại đã tiếp thu chiêu an, căn bản không biết được.

 

Hành động lần này của thân quân Thái Tử đã trình báo Hoàng phó soái Hà Gian phủ. Mục đích gì hẳn cũng không phải làm khó phủ tôn, mà là xuất phát từ mục đích luyện binh thôi.

 

Đỗ Sung á khẩu không trả lời được.

 

Y có tâm làm khó dễ, nhưng thân quân Thái Tử thuộc Đông cung, không phải là y có thể làm khó dễ.

 

Ngọc Doãn càng không phải thuộc hạ của y, Đỗ Sung cũng chỉ có thể câm điếc ngậm bồ hòn mà im.

 

Tuy nhiên bởi vậy, cũng là một chuyện tốt.

 

Cường nhân Ngũ Mã trại lập tức lui nhập núi Tán Hoàng, không dám lần nữa hành động thiếu suy nghĩ.

 

Con đường về bắc của người Nữ Chân cũng bởi vậy bị quét dọn rất nhiều chướng ngại. Đỗ Sung đang cùng Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ và Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ thảo luận, quyết nghị trước tiên xuất phát, tốc độ về bắc phải nhanh hơn.

 

Thời tiết đã càng ngày càng lạnh!

 

Ngày 27 tháng 9, tuyết đầu mùa phương bắc đã đến, nhuộm trắng khắp nơi.

back top