Tống Thì Hành

Chương 487: Trạm hoa tháp tử (3)

Cảnh Diên Hi kia là chân chó Hán gian, cũng khiến cho Ngọc Doãn vô cùng căm hận. Nếu không có đám người Cảnh Diên Hi trên đường hao hết tâm tư bảo hộ quân Kim. Chỉ sợ quân Kim có thể đến trạm Hoa Tháp Tử cũng sẽ không nhiều như hiện nay, thật là khiến người tức giận.

 

Phải giết Cảnh Diên Hi!

 

Ngọc Doãn quyết định.

 

Tuy rằng Trần Quy không ở bên nhưng Ngọc Doãn cũng không thiếu mưu sĩ.

 

La Đức sau khi trải qua vài năm rèn luyện kinh nghiệm đã không còn giống như lúc ở Khai Phong nữa, gã rõ trạm Hoa Tháp Tử như lòng bàn tay, biết được quân Kim đến Chân Định trước, liền hiến kế cho Ngọc Doãn.

 

- Đoạn đường này Cảnh Diên Hi bảo hộ Lỗ Tặc về Bắc chắc chắn sẽ lo lắng đề phòng.

 

Sau khi Lỗ Tặc vượt qua Khấu Thủy, Cảnh Diên Hi sẽ buông lỏng cảnh giác. Theo ta thấy, rất có thể hắn sẽ tiến hành nghỉ ngơi và chỉnh đốn ở quân thành trại. Lang quân muốn diệt trừ Cảnh Diên Hi, quân thành trại là nơi tốt nhất để thực hiện. Tri trại Quân thành trại là một kẻ nhu nhược, mấy lần trước quân Kim xâm chiếm, gã này không dám ứng chiến. Theo ta được biết, Tri trại kia vẫn muốn rời khỏi quân thành trại, đáng tiếc bất hạnh không có môn lộ. Cho nên Cảnh Diên Hi tới quân thành trại rồi, Tri trại kia chắc chắn nhiệt tình chiêu đãi.

 

La Đức vẻ mặt lành lạnh, làm ra một động tác giết người.

 

Ngọc Doãn còn có chút do dự:

 

- Nếu động thủ ở Quân Thành Trại, chẳng phải là liên lụy Quý sứ quân sao?

 

La Đức cười nói:

 

- Tuyệt đối không. Có điều Lang quân không biết, Tri trại Quân thành trại kia gan rất nhỏ.

 

Cảnh Diên Hi chết ở quân thành trại, hắn không thể đảm đương nổi. Cho nên, Cảnh Diên Hi vừa chết, cái thằng kia tất nhiên sẽ mang theo gia đình bỏ trốn. Ha hả, lúc đó, Quý sứ quân có thể đem tội danh đổ lên người Tri trại bỏ trốn kia, cùng lắm là bị trách cứ một chút, chứ tuyệt đối không bị ảnh hưởng gì. Tóm lại, Cảnh Diên Hi phải chết, chỉ có thể chết ở quân thành trại, không có lựa chọn nào khác.

 

Ngọc Doãn có chút khiếp sợ!

 

Năm đó tại Khai Phong, ấn tượng La Đức để lại cho hắn không tốt chút nào.

 

Lại không nghĩ tới, kinh qua nhiều năm bên ngoài, người này không ngờ âm tàn như thế, hơn nữa tính kế thâm sâu.

 

So sánh với La Đức, Ngọc Doãn thật sự không bằng. Tuy nhiên, Ngọc Doãn cũng không có gì lo lắng, bởi vì hắn cảm nhận được, La Đức cố ý tìm nơi nương tựa ở hắn. Quảng Tín quân dù cho không phồn hoa như Khai Phong, La Đức lại là người sống và lớn lên ở Khai Phong, lúc trước xa xứ, cũng là có chút bất đắc dĩ. Ở trong nội tâm của gã, thủy chung vẫn muốn trở về Đông Kinh.

 

Trần Quy, am hiểu dương mưu, làm người cũng quang minh lỗi lạc.

 

Trần Đông tinh thông chi tiết, mặc dù cũng có kỳ mưu nhưng tính lại quá mức kiên cường.

 

Chu Mộng Thuyết người này tuy rằng lợi hại, nhưng lại quá thư sinh...So sánh ra, Ngọc Doãn hiện giờ chỉ còn thiếu một phụ tá giỏi tính kế như La Đức vậy.

 

- Đại Lang thật bản lãnh, một khi đã như vậy, sẽ xử lý Cảnh Diên Hi ở Quân thành trại.

 

Ngọc Doãn chủ ý quyết định, lập tức mệnh phu thê Lâm Thao, Lý Tiểu Thúy lẻn vào Quân thành trại tìm hiểu tin tức.

 

Cảnh Diên Hi là bị phu thê Lâm Thao, Lý Tiểu Thúy giết chết, lại không biết Tri trại Quân thành trại kia có đúng như lời La Đức nói trốn thoát khỏi quân thành trại không?

 

Tuy nhiên, Ngọc Doãn cũng không quá chú tâm vào Cảnh Diên Hi.

 

Từ lúc quân Kim đến trạm Hoa Tháp Tử, tất cả tin lực của Ngọc Doãn đều tập trung ở nơi đây. Hắn giả trang thân binh của Tôn Hiển nghênh đón quân Kim nhập doanh, kế gậy ông đập lưng ông này cũng đã hoàn thành hơn phân nửa.

 

- Lỗ tặc nay như thế nào?

 

Tôn Hiển lập tức mỉm cười:

 

- Lang quân yên tâm, thuốc mê của Lý nương tử vô sắc vô vị, khó mà phòng bị được.

 

Mà Lỗ Tặc lặn lội đường xa, đã sớm mỏi mệt không chịu nổi rồi.

 

Khi cơm chiều ta đã cho thuốc mê vào cơm canh rượu thịt, lúc ngày ngủ say chẳng khác gì heo chết.

 

Ngọc Doãn lập tức yên lòng.

 

Hắn cất bước đi ra quân trướng, nhìn doanh địa yên tĩnh, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lùng.

 

Gió từ Lang Sơn thổi tới mang theo cái rét lạnh căm, áo bào Ngọc Doãn bay phần phật. Hắn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua trời cao đen xì như mực.

 

- Trăng tối giết người, gió lớn phóng hỏa.

 

Hắn xoay người, gật đầu với Tôn Hiển:

 

- Truyền lệnh xuống, động thủ!

 

Tên kêu bay lên trời, tiếng vang quanh quẩn trời cao.

 

Theo tên kêu vang lên, quân Tống ở trong đại doanh tuần tra lập tức triển khai hành động, từ ngách xông vào trong, rút đoản đao, lắc mình vào quân trướng.

 

Đúng như lời Tôn Hiển nói, quân Kim ngủ chẳng khác gì heo chết, căn bản không có phản ứng.

 

Binh Tống tiến vào lều, dựa theo ánh sáng đèn dầu mờ mờ, đoản đao sắc bén loang loáng, xẹt qua cổ họng quân Kim, máu tươi tóe lên như bông tuyết.

 

Trong phút chốc, toàn bộ đại doanh tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.

 

Hai ngàn thân quân Thái Tử đồng loạt hành động, đâu vào đấy, không chút nào hỗn loạn.

 

Đây cũng là thành qua trải qua huấn luyện vnghiêm khắc, cũng đã trải qua lễ thanh tẩy tại núi Phong Long. Khi thân quân Thái Tử, toàn bộ không một chút thương xót, giống như làm thịt heo mổ dê, động tác gọn gàng, lại không chút phát ra tiếng động.

 

Máu tươi từ lều trại chảy ra, trong chớp mắt liền nhuộm đỏ cả toàn bộ doanh địa.

 

Tôn Hiển mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thân quân Thái Tử đâu vào đấy ra vào quân trướng, một đám máu nhuộm chiến bào, mặt không đổi sắc thì da đầu run lên từng đợt. Chẳng trách có người nói, thân quân Thái Tử giết người như ngóe. Nếu không có hảo hán như vậy, sao có thể ngăn cản được rất nhiều quân Kim ở Trần Kiều. Nhìn bộ dạng thân quân Thái Tử giết người giống như giết gà vô cùng thoải mái, Tôn Hiển tự nhận cũng là hảo hán, nhiều lần tham chiến, giết nhiều giặc Kim nhưng lúc này y tự nhận mình không thể nào sánh bằng thân quân Thái Tử, giết người mà mặt không đổi sắc như vậy.

 

Nhìn lén thoáng qua Ngọc Doãn, Tôn Hiển nuốt nước miếng, trong lòng dâng lên cảm giác kính nể.

 

Ngọc Lang quân, thật sự là Ngọc đồ tể, giết người không chút nào nương tay!

 

Trong đại trướng trung quân đèn đuốc sáng trưng.

 

Ngọc Doãn cất bước đi vào lều lớn, chỉ thấy đám người Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ đang nằm trên giường, ngáy như sấm.

 

- Lang quân...

 

Tôn Hiển rút đao bên hông ra, đưa cho Ngọc Doãn.

 

Đã thấy Ngọc Doãn mặt không đổi sắc, quơ lấy đao thép, tiến lên, giơ tay chém xuống chặt đầu ba người Bồ lỗ hổ, Hoàn Nhan Thi Lý và Ngột Lâm Đáp Lỗ Mỗ. Máu tươi bắn tóe lên, làm lều trại kia cũng bị nhuộm đỏ. Trong đại trướng trung quân tràn ngập mùi máu. Ngọc Doãn giơ tay cầm ba đầu người lên, xoay người đi nhanh ra ngoài lều, khi đi qua Tôn Hiển, hắn thuận tay nhét thanh đao trả vào tay Tôn Hiển:

 

- Tôn Đô Giám, đám người còn lại, liền giao cho ngươi đến giải quyết...

 

Tốc chiến tốc thắng, sau đó đem nơi này rửa sạch sạch sẽ, không thể lưu lại bất luận dấu vết gì.

 

Trước khi hừng đông, toàn quân nhất định phải rút lui khỏi trạm Hoa Tháp Tử, ngày mai theo ta ra Lang Sơn, chúng ta còn phải đi Yến sơn hội hợp với Tiểu Chủng tướng công.

 

Tôn Hiển nghe vậy lập tức mừng rỡ.

 

Y nằm mộng cũng muốn trở về Yến sơn phủ, tử chiến với quân Kim rửa sạch khuất nhục trước kia.

 

Những lời Ngọc Doãn nói rõ ràng đã coi y là người một nhà. Dù không được nhập vào Thân quân Thái tử, nhưng nghĩ ở bên Tiểu Chủng tướng công cũng có thể đạt được thành tựu. Trước khi rời khỏi Toại Thành, Quý Đình từng nói cho Tôn Hiển, muốn y nghe theo phân phó của Ngọc Doãn.

 

Mà nay đại công cáo thành thì có thể công thành lui thân rồi!

 

Tôn Hiển không nói hai lời, cầm đao vào trong trướng lần lượt giết chết từng quân Kim đang ngủ say.

 

Đợi khi y ra khỏi lều lớn, Ngọc Doãn đã đi ra viên môn.

 

Thân quân Thái tử cũng kết thúc hành động, đều tập kết ở viên môn.

 

Tôn Hiển nhìn doanh địa biến thành tử doanh, trên mặt hiện lên nụ cười dữ tợn:

 

- Truyền lệnh xuống, phóng hỏa đốt doanh!

back top