Tống Thì Hành

Chương 495: Tình thế hỗn loạn Mạc Bắc (6)

Lúc này, trong thành Khai Phong, mưa gió nổi lên.

 

Tuy Da Luật Dư Đổ không phải là thần tử của Đại Tống, nhưng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, nội bộ của Đại Tống triều vô cùng mâu thuẫn. Tống Huy Tông trở về Khai Phong, dã tâm bừng bừng; Triệu Hoàn tuy là đế vương, nhưng lại rất cẩn thận, thậm chí nhất cử nhất động cũng đều vô cùng cẩn thận.

 

Nếu như là lúc trước, Triệu Hoàn sẽ không quan tâm đến sự tồn tại của Da Luật Dư Đổ, sứ giả của nước Kim này.

 

Nhưng bởi vì minh ước ở Yên Sơn khiến cho Triệu Hoàn không thể không cẩn thận, phải ôn hòa với Da Luật Dư Đổ...

 

Vốn, Da Luật Dư Đổ đã chuẩn bị trở về Thượng kinh.

 

Ngờ đâu lại xảy ra quá nhiều sự việc!

 

Hai mươi ngàn quân Kim, ở trạm Hoa Tháp Tử bị tiêu diệt thần không biết quỷ không hay, thủ đoạn quá tàn nhẫn, khiến cho một người đã trải qua vô số sóng to gió lớn như Da Luật Dư Đổ, cũng có một loại sợ hãi không hiểu được; tiếp đó, Hoàn Nhan Tông Vọng bị giết ở trên biển, quốc sư Thiện Ứng không rõ tung tích. Từ Thượng kinh truyền đến tin tức, muốn Da Luật Dư Đổ phải tìm cách ở lại Khai Phong, tìm hiểu tin tức của triều đình nhà Tống.

 

Nhưng tin tức này, cũng không dễ dàng để mà tìm hiểu!

 

Chưa kể tai tiếng của người Nữ Chân tại Khai Phong vô cùng xấu. Nhớ lúc đầu, Tuần san Thời đại Đại Tống đã từng giới thiệu người Nữ Chân rất tỉ mỉ. Tuy nhiên lúc ấy, phần lớn mọi người đều chê cười lời giới thiệu này, nhưng sau khi trải qua cuộc chiến ở Khai Phong, người Khai Phong bắt đầu tin vào những lời giới thiệu trong Tuần san Thời đại Đại Tống đều là sự thật. Trong mắt của bọn họ, người Nữ Chân cũng đồng nghĩa với sự hung tàn dã man, chưa từng được khai hoá...Cuộc chiến Khai Phong tuy nói Đại Tống đạt được thắng lợi cuối cùng, nhưng vì thắng lợi này lại bỏ ra vô số mạng người. Điều này khiến cho người Khai Phong thù hận Nữ Chân càng ngày càng sâu.

 

Với tình hình như vậy, Da Luật Dư Đổ sứ giả của Đại Kim này, quả thật là có phần lúng túng.

 

Nếu không phải vì trong triều đình Đại Tống vẫn còn giữ sự hậu đãi đối với nước Kim, chỉ sợ nơi dừng chân của sứ đoàn này ngay cả nước cũng không có mà uống.

 

Da Luật Dư Đổ cũng không muốn ở lại Khai Phong, nhưng cũng không thể không ở lại Khai Phong.

 

Nhất định y phải biết cho rõ ràng, rốt cuộc là ai đã ở sau bức màn điều khiển hàng loạt các sự việc này!

 

Nhưng hiện tại, kẻ giấu mặt ở phía sau bức màn vẫn không tìm được. Da Luật Dư Đổ lại cảm thấy được trong thành Khai Phong, giống như có một cánh tay đang tác động đến triều đình Đại Tống cho gió nổi mây vần. Triệu Cát trở về Đông Kinh, rất nhanh đã vãn hồi được thế cục...Nhưng thật sự là do thủ đoạn của Triệu Cát hay sao?

 

Sau khi Triệu Cát trở lại Khai Phong, liền bị Triệu Hoàn giam lỏng, căn bản là không thể tiếp xúc được với bên ngoài.

 

Nếu là như vậy, vậy thì cả chục ngàn dân Phục Khuyết là do ai tác động?

 

Còn có Thái Học Sinh bỏ học biểu tình nữa, dường như cũng có người đang âm thầm bày ra. Dường như tất cả mọi việc đều là đang thúc đẩy Triệu Cát trở về triều đình. Cũng chỉ đơn giản như vậy sao? Da Luật Dư Đổ cảm thấy về mặt này còn có ẩn giấu điều gì khác.

 

Triệu Cấu đến tìm hiểu, càng làm cho Da Luật Dư Đổ tin chắc như vậy.

 

Đại khái y có thể hiểu được tâm tư của Triệu Cấu...Nội dung của minh ước Yên Sơn, là do một tay Triệu Hoàn ở sau lưng thúc đẩy. Kết quả là Triệu Cấu lại trở thành người chịu tội thay, thậm chí còn bị bãi miễn vương vị. Tuy nói Triệu Cấu vẫn là Tề quốc công, nhưng quyền lợi giữa Quốc công và Thân Vương thật là cách nhau một trời một vực. Làm Khang Vương nhiều năm như vậy bỗng nhiên lại trở thành Quốc công, trong lòng của y làm sao mà chấp nhận được?

 

Nhưng Triệu Cấu có loại dũng khí này sao?

 

Da Luật Dư Đổ, có chút hoài nghi...

 

Nếu như mọi việc đều không phải là do Triệu Cấu bày ra, như vậy là Triệu Cát đứng ở đằng sau Triệu Cấu. Tất nhiên còn có sự tồn tại của một người giấu mặt ở phía sau.

 

Tình hình của nước Kim bất ổn, Đại Tống dường như cũng không yên.

 

Lúc này, là thời cơ tốt nhất để Tây Liêu bắc tiến, trong lòng của Da Luật Dư Đổ vẫn mang ý tưởng này nhưng lại không biết nên nói cùng với ai.

 

Thở dài một hơi, Da Luật Dư Đổ buông tờ báo.

 

Ngoài phòng gió đã dừng, nhưng trời đã tối rồi.

 

Xung quanh không có việc gì, Da Luật Dư Đổ liền thay đổi một bộ y phục, mang theo hai gia nô, thản nhiên đi ra khỏi chỗ ở của sứ đoàn, hướng về phía Châu Kiều bước tới.

 

Trong triều hỗn loạn nhưng không ảnh hưởng đến sự hoa lệ của Đông Kinh.

 

Sau khi trải qua một thời gian ngắn khôi phục và phát triển, thành Khai Phong lại toả sáng sức sống.

 

Chợ đêm Châu Kiều vẫn náo nhiệt như trước.

 

Tuy thời tiết rét lạnh, nhưng người người đi lại tạo nên một cảnh tượng hết sức phồn thịnh.

 

Kinh Đô Đại Liêu ngày xưa cũng như thế...Có lẽ không phồn hoa náo nhiệt giống như Khai Phong nhưng cũng có đặc trưng riêng. Hiện giờ năm tháng trôi qua cảnh vật đã đổi thay. Trung Kinh đã do người Nữ Chân cai trị, hai trăm năm lịch sử của Đại Liêu đã tan thành mây khói từ lâu rồi.

 

Nghĩ đến điều này, trong lòng của Da Luật Dư Đổ không thể nào chịu nổi.

 

Đại Tống nhu nhược mà vẫn nhiệt náo như trước nhưng hùng mạnh như Đại Liêu lại không còn thấy bóng dáng...Không đúng, còn có Tây Liêu. Không biết Thục quốc hiện giờ như thế nào? Một cô gái như nàng, một mình ở Tây Châu chống chịu với những tình thế nguy hiểm thực sự rất vất vả. Mà một tôn thất của Đại Liêu như hắn, lúc trước là hoàng thân quốc thích, lại đầu phục kẻ thù, trợ giúp cho người Nữ Chân, tiêu diệt quốc vận của Đại Liêu.

 

Tâm tư của Da Luật Dư Đổ đã bay xa, có phần ngẩn ngơ.

 

- Đại quan nhân, có muốn tìm chỗ nào uống chén rượu không?

 

Âm thanh của tên gia nô, làm cho Da Luật Dư Đổ từ trong trầm tư tỉnh lại.

 

Ngẩng đầu nhìn, thấy bên đường có một quán rượu nhỏ, nhìn qua có chút náo nhiệt.

 

Quán rượu này nằm ở một mặt của Châu Kiều, ngồi ở bên trong có thể thưởng thức cảnh đẹp của Biện Hà.

 

- Vậy uống một chén rượu đi.

 

Da Luật Dư Đổ có thể nói một mạch tiếng Quan thoại vô cùng lưu loát, cho dù là ở Khai Phong, cũng sẽ không có người nào nhận ra được thân phận của y.

 

Sau khi cất bước đi vào quán rượu, Da Luật Dư Đổ vừa mới ngồi xuống, đã thấy một người tiến đến, ngồi đối diện với y...

 

- Cái người này, sao lại vô lễ thế?

 

Gia nô vừa thấy, giận tím mặt, đã muốn tiến lên xua đuổi.

 

Nào ngờ Da Luật Dư Đổ lại đột nhiên đưa tay, ngăn gia nô lại, ra hiệu cho bọn họ lui sang một bên.

 

Ngồi đối diện với y, chính là một lão già tóc trắng xoá, sắc mặt hồng hào, hàm không có râu.

 

- Đại tướng quân, đã lâu không gặp?

 

Lão nhân mở miệng xưng hô, trên mặt lộ ra một chút tươi cười.

 

Da Luật Dư Đổ ở nước Liêu, đã từng là Kim Ngô Vệ đại tướng quân, Đô Thống Đông Lộ.

 

Chỉ có điều xưng hô này, sau khi y đầu hàng Nữ Chân đã không còn ai dùng nữa, thế cho nên khi nghe lão nhân gọi như thế, Da Luật Dư Đổ lộ ra vài phần kích động. Y hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, nhìn lão nhân, ánh mắt phức tạp.

 

- Đã lâu rồi không có ai gọi ta như thế.

 

Lão nhân cười nói:

 

- Đúng thế, Đại tướng quân là đại tướng quân của Đại Liêu ta, nhưng hiện giờ lại là nô lệ của Lỗ Tặc, làm sao có thể gọi như trước được?

 

- Lão Nhâm, ngươi đang giễu cợt ta sao?

 

Lão nhân cười ha hả nói:

 

- Đại tướng quân nghĩ nhiều rồi, nô tài cũng không to gan như vậy.

 

Một thiếu phụ mang tạp dề trước người đang đi tới, Da Luật Dư Đổ vội vàng đưa mắt một cái, ra hiệu cho lão nhân đừng nói nữa.

 

- Hiện nay ta có thể làm một phú ông là đủ rồi, hay là lão Nhâm ngươi cứ gọi tên ta đi.

 

Dứt lời, y cười ha hả dùng tiếng Khai Phong chính gốc gọi thiếu phụ mang rượu và hai cái bánh bao thịt tới.

 

Lão nhân, chính là Nhâm Trọng.

 

Nghe xong lời nói của Da Luật Dư Đổ, ngay cả khẩu âm cũng biến đổi, trở thành ngôn ngữ Khai Phong.

 

Những người này, đều đã từng tới Trung Nguyên.

 

Da Luật Dư Đổ đã qua lại với Đại Tống rất nhiều lần, có thể nói được tiếng địa phương; mà Nhâm Trọng lại sống ở Đại Tống, nói rất lưu loát tiếng Khai Phong, cho dù là người Khai Phong chính gốc cũng tìm không ra sơ hở.

 

- Là bệ hạ muốn ta tới tìm ngươi.

 

Thân mình Da Luật Dư Đổ run lên, hoảng sợ ngẩng đầu lên.

 

Y nhìn chằm chằm Nhâm Trọng sau một lúc lâu, rồi cười khổ nói:

 

- Thục quốc muốn mắng ta thì cứ mắng đi.

 

- Đại quan nhân là di trượng (dượng) của bệ hạ, bệ hạ đâu thể làm việc phạm thượng.

 

Nàng muốn lão nô đến, chỉ có một câu muốn lão nô hỏi đại quan nhân: dòng máu chảy trong cơ thể người có còn là máu của con cháu A Bảo Cơ hay không?

 

- Ta...

 

Hai má của Da Luật Dư Đổ co giật, thanh âm run rẩy nói:

 

- Dư Đô Cô chưa bao giờ quên máu chảy trong thân thể ta chính là máu của con cháu A Bảo Cơ.

 

Nhâm Trọng nhìn y, chẳng nói câu nào.

 

Mà Da Luật Dư Đổ thì thần sắc dữ tợn, có vẻ kích động vô cùng.

 

Cũng may là bọn họ ngồi ở trong góc. Bên ngoài còn có hai gia nô che chắn, mới không làm cho người khác chú ý.

 

Lúc này, thiếu phụ đưa tới hai cái bánh bao thịt dê nóng hôi hổi, còn có hai bình rượu ngon nóng. Nhâm Trọng cầm lấy một cái bánh bao, cắn mạnh một cái, nhắm mắt lại, hình như là đang thưởng thức mùi vị tuyệt vời của cái bánh.

 

- Rất ngon!

 

Lão khe khẽ thở dài:

 

- Nhưng vẫn không bằng bánh bao thịt dê của phường Trường Hưng phủ Đại Định...Ha ha, mỗi ngày ăn một miếng banh bao thịt dê của phường Trường Hưng và một chén canh thịt bò của quán Đại Chính, đây mới thực sự là mỹ vị của nhân gian, nhớ tới khiến cho người ta hoài niệm.

 

Khóe mắt của Da Luật Dư Đổ nhảy lên hai cái, hạ giọng nói:

 

- Đúng vậy a, ta cũng rất nhớ bánh bao nhà lão Trịnh.

 

Hai người bọn họ nói, chính là những thức ăn ngon của Trung Kinh Đại Liêu lúc trước.

 

Đột nhiên Nhâm Trọng ngẩng đầu lên nói:

 

- Nhưng ta nghe nói, lúc phủ Đại Định bị chiếm đóng, một nhà bảy người của Trịnh gia đều chết vào tay của Lỗ Tặc.

 

Muốn thưởng thức bánh bao thịt dê của phường Trường Hưng, sợ là rất khó rồi.

 

Da Luật Dư Đổ cúi đầu, lộ ra một tia ảm đạm.

 

Sau một lúc lâu hỏi lão:

 

- Lão Nhâm, ngươi đến tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì?

 

Nhâm Trọng nuốt miếng bánh, lại uống một ngụm rượu, cười tủm tỉm nói:

 

- Bệ hạ hy vọng Đại tướng quân trở về.

 

- Sao?

 

Da Luật Dư Đổ ngẩn ra, lộ ra vẻ kích động.

 

Miệng y hết mở rồi lại mở, cuối cùng lại hóa thành một tiếng than nhẹ:

 

- Nước đổ khó hốt, Thục quốc có tốt không?

 

- Bệ hạ rất vất vả!

 

Nhâm Trọng nói:

 

- Bên cạnh nàng, mặc dù có rất nhiều người, nhưng vì không có ai có khả năng giúp nàng trấn trụ cục diện.

 

Những tôn thất này, đều tìm đến nương tựa Tây Liêu, cả ngày ăn không ngồi rồi, nhưng lại cứ khoa tay múa chân. Bệ hạ mệt chết đi...Dù sao tuổi còn rất trẻ, lại là nữ tử. Những người đó đều là bề trên của cô ấy, cũng muốn trách cứ nhưng rồi lại không thể không nể mặt mà quở trách.

 

Lại còn có Lý Càn Thuận cũng thường xuyên ức hiếp bệ hạ.

 

Gã ỷ vào thực lực mạnh mẽ của Tây Hạ, một mực kìm hãm bệ hạ phát triển, thậm chí có tâm thâu tóm Tây Liêu...Có lẽ đại quan nhân còn không biết, Lý Càn Thuận này không ngờ lại còn ngang nhiên muốn Nhâm Đắc Kính cưới bệ hạ làm vợ. Nhâm Đắc Kính là cái gì? Bất quá cũng chỉ là hạng người bán chủ cầu vinh, dựa vào con gái của hắn mới có địa vị hôm nay, lại si tâm vọng tưởng, muốn kết hôn với thiên kiều của Đại Liêu ta?

 

Da Luật Dư Đổ giận tím mặt:

 

- Lý Càn Thuận dám lớn lối như vậy sao?

 

Vì sao Nam Tiên lại không ngăn cản?

 

Nhâm Trọng cười khổ nói:

 

- Công chúa Thành An hiện nay cũng không là gì...Hiện giờ Lý Càn Thuận sủng ái Tào phi, Nhâm Phi, làm sao còn có thể nghe lời khuyên can của công chúa Thành An? Ta nghe nói, Thái Tử Nhân Ái hiện giờ cũng gặp nguy hiểm, Lý Càn Thuận dường như muốn phế đi chức vị của Thái Tử Nhân Ái, lập Nhân Hiếu làm Thái Tử. Bệ hạ...thật là khổ! Nhưng ngay cả người làm chủ cho nàng cũng đều không có.

 

Nói đến điều này, Da Luật Dư Đổ làm gì không rõ ý tứ của Nhâm Trọng?

 

Y do dự một chút:

 

- Thục quốc, nàng không trách ta sao?

 

Nhâm Trọng nói:

 

- Bệ hạ đã nói, Đại tướng quân vĩnh viễn là di trượng của nàng, chỉ sợ Đại tướng quân...Nhưng trước sau gì cũng vẫn là Dư Đô Cô mà mỗi mùa xuân, sẽ mang theo Thục quốc, để cho Thục quốc ở trên cổ chơi đùa. Bệ hạ mong ngươi có thể quay về.

 

Da Luật Dư Đổ, trầm mặc...!

back top