Công phu người này không thua Nhạc Phi, thậm chí khí lực còn lớn hơn cả Nhạc Phi. Ngọc Doãn không nghĩ rằng gã lại rơi vào trong tay mình.
Còn bên kia Dương Tái Hưng đã quỳ gối trước mặt Trương nhị tỷ:
- Mẹ à, cha đi đâu rồi?
Con nhận được thư của cha mẹ, sau khi xử lý xong chuyện tiền tới Đông Kinh. Vừa vào cửa thì thằng khốn này liền nói lời vô lễ. Con nhất thời giận dữ nên mới động thủ với hắn. Thằng khốn này là ai? Nhưng thực ra hắn cũng có chút khí lực.
- Chớ có nói bậy. Đây là Tiểu Ất ca mà ta đã nói.
Dương Tái Hưng mở miệng nói “thằng khốn”, dứt lời cũng nói “thằng khốn” khiến cho Ngọc Doãn không khỏi xấu hổ.
Trương Nhị tỷ càng thêm tức giận, vội lớn tiếng quát:
- Ngươi mà nói lung tung thì đừng trách vi nương giáo huấn ngươi. Còn không mau xin lỗi Tiểu Ất ca và Cửu Nhi tỷ đi. Về sau con ở đây phải nghe theo sự chỉ bảo của Tiểu Ất ca và Cửu Nhi tỷ.
Rõ ràng Dương Tái Hưng là một hiếu tử.
Gã nghe Trương Nhị tỷ nói như vậy thì liền không dám nói như vậy nữa.
Chỉ có điều, bảo gã xin lỗi Ngọc Doãn thì gã có phần không tình nguyện, chỉ đứng đó lề mà lề mề không chịu mở miệng.
Trương Nhị tỷ định khiển trách thì bị Ngọc Doãn ngăn lại.
- Đại Lang thật bản lãnh. Tiểu Ất thật khâm phục. Vừa rồi ta nói sai cho nên Đại Lang mới hiểu lầm. Không thể trách được Đại Lang, không thể trách được Đại Lang.
Có câu người ta kính mình một thước, mình kính người ta một trượng.
Dương Tái Hưng cũng là người biết điều này.
Ngọc Doãn tự nhận sai khiến sắc mặt Dương Tái Hưng cũng đỡ hơn, liền chắp tay nói:
- Tiểu Ất ca, đa tạ trước nay vẫn chiếu cố cha mẹ ta. Vừa rồi ta thật là lỗ mãng, thật vô lễ. Xin hãy thứ lỗi cho ta.
- Không dám, không dám!
Ngọc Doãn kéo tay Dương Tái Hưng, cười ha hả.
Sắc mặt Trương Nhị tỷ lúc này mới khá hơn một chút, rồi giới thiệu với Yến Nô:
- Cửu Nhi tỷ, đây là Đại Lang nhà ta.
- Đại Lang thật là có bản lãnh, Yến Nô khâm phục!
Nếu là hiểu lầm, Yến Nô sẽ không để lại trong lòng.
- Bản lĩnh của Đại Lang là thừa hưởng từ ai vậy?
Dương Tái Hưng ngẩn ra rồi chắp tay nói:
- Là ta học được quyền cước thương bổng từ một lão đạo sĩ ở quê nhà, đã làm cho Cửu Nhi tỷ chê cười rồi.
Dứt lời, hắn đột nhiên nghiêng đầu, hạ giọng nói với Ngọc Doãn:
- Quyền cước của Tiểu Ất không so được với Cửu Nhi tỷ.
Một câu khiến cho Ngọc Doãn đỏ bừng mặt.
Bị người ta coi thường rồi!
Hắn lại không biết nên giải thích như thế nào.
Dương Tái Hưng không mang theo quà cáp gì ngoại trừ cái côn bị Yến Nô đã gãy lúc nãy và một cái bọc.
Ngay sau đó, Ngọc Doãn liền xếp cho Dương Tái Hương ở tại xưởng thịt.
Dù sao thì xưởng thịt có hai tầng, phòng trên lầu cũng đầy đủ. Dương Tái Hưng là người một nhà, tất nhiên là hy vọng được ở chung một chỗ với mọi người, như vậy càng thêm thuận tiện.
- Mã Nương Tử đã đưa tiền.
Yến Nô nói với Ngọc Doãn:
- Vừa rồi khi Mã Nương Tử gặp ta thì liên tục xin lỗi, nói là Bạch Thế Minh kia không hiểu việc nên mới làm việc như thế. Bà ta đã trách phạt Bạch Thế Minh và miễn đi chức vụ của Bạch Thế Minh, còn nói là xin Tiểu Ất ca thứ lỗi.
Ngọc Doãn nghe được thì cười khẩy một cái.
- Bây giờ trả tiền thì còn có ích lợi gì?
Hắn mở rương ra lấy ra một thỏi bạc, cầm trong tay, suy nghĩ một chút.
Mã Nương Tử trả tiền bằng ngân lượng, không giống như Lý Sư Sư trả bằng quan ngân chỉnh tề. Hơn nữa, theo số lượng mà nói thì chỉ nhiều không ít nhưng lại khiến cho Ngọc Doãn sinh làm cảm kích. Thêu gấm thêu hoa thì dễ dàng mà đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó khăn.
Nếu như sớm hai ngày thì Ngọc Doãn còn cảm kích. Tuy nhiên bây giờ…
Ngọc Doãn cầm trong tay thỏi bạc, suy nghĩ một chút, ước chừng thỏi bạc nặng bốn năm lượng.
- Đại Lang mới tới Khai Phong, chắc còn nhiều đồ cần phải mua thêm. Ngươi hãy cầm lấy mà dùng, nếu không đủ thì tới nói với ta.
- Tiểu Ất ca, việc này sao có thể được?
Vợ chồng Dương Nhập Cửu và Trương Nhị tỷ sợ hãi.
Ngọc Doãn cười nói:
- Nhị tỷ đừng vội hỏi nhiều. Đại Lang tới đây giúp ta, sao ta lại có thể nào keo kiệt được? Hãy cầm lấy mà dùng, đừng khách sáo.
Dương Tái Hưng cười, cũng không khách khí nữa, bỏ nén bạc vào trong ngực.
- Một khi đã như vậy, nếu ta còn từ chối thì thật bất lính. Ngay sau kính xin Tiểu Ất ca chiếu cố cho mới phải.
Ngõ Sát Trư, quán Tiêu Tương.
Lã Chi Sĩ mở rộng vạt áo, để lộ bộ ngực có nhiều lông, ôm ấp một cô nàng nửa thân trần, đang ngồi cười cợt với đám bạn bè hư hỏng.
Chén bát trên bàn hỗn độn, không biết là đã uống hết bao nhiêu rượu.
Lã Chi Sĩ ngà ngà say, bàn tay to xoa nắn bộ ngực lõa lồ của cô nàng kia, bộ dạng có vẻ kiêu ngạo.
- Chúc Bát ca ngày mai mở cờ thắng lợi.
- Cạn!
Mấy kẻ đầu gấu nịnh nọt dâng rượu lên chúc.
Lã Chi Sĩ uống một hơi cạn sạch rồi lại ôm cô nàng kia vào trong lồng ngực, hung hăng hôn một cái rồi sau đó toét miệng cười.
- Tất nhiên rồi. Ngọc Tiểu Ất kia làm sao có thể là đối thủ của ta?
- Bát ca nhất định phải giáo huấn thằng kia, phải cho hắn biết thế nào là lợi hại.
Cô nàng trong lồng ngực hắn đột nhiên nói chuyện, trong giọng nói có ý hận thù sâu sắc.
Lã Chi Sĩ nói:
- Người đẹp yên tâm. Ta nhất định dạy dỗ cẩn thận tên Ngọc Tiểu Ất kia. Cái gì mà Ngọc Giao Long! Ngay ta ta sẽ biến hắn thành một con sâu!
- Vậy nô xin kính Bát ca một ly.
Cô nàng bèn giơ chén đua lên miệng Lã Chi Sĩ.
Lã Chi Sĩ lại cười dâm đãng nói:
- Ta cũng phải dạy mỹ nhân uống rượu mới được.
Cô nàng cười một tiếng rồi uống hết chén rượu rồi sau đó ôm lấy đầu của Lã Chi Sĩ rồi dùng miệng đưa rượu sang. Lập tức đám lưu manh không ngừng hú lên những tiếng kì quái.
Dưới ánh đèn, nhìn kỹ lại thì không ngờ cô nàng này chính là nha hoàn Nô Ca bên cạnh thượng hành thủ Tiếu Chi Nhi ở lầu Bạch Phàn ngày xưa.
Nói đến Nô Ca thì cũng thực thê thảm.
Cô nàng bị Tiếu Chi Nhi phạt, vốn còn nuôi cơ hội phục thù.
Nào ngờ Phùng Siêu đấu cầm thất bại trước Ngọc Doãn, Tiếu Chi Nhi không ngờ lại đi theo Phùng Siêu rời khỏi Khai Phong khiến cho Nô Ca tuyệt vọng vô cùng. Nàng ta mới tìm đến thượng hành thủ Phùng Tranh là một người chủ nhân rất soi mói bắt bẻ. Nô Ca đã từng phạm sai lầm nên muốn được ưu ái thêm lần nữa càng thêm khó. Thêm nữa, sau đó Mã Nương Tử biết được Nô Ca có ý đồ bên trong nên càng giận, đuổi Nô Ca ra khỏi lầu Bạch Phàn. Cũng là do trước đây Nô Ca không đối đãi người khác tốt nên không có ai đứng ra cầu xin cho nàng ta. Sau khi bị đuổi ra khỏi lầu Bạch Phàn cũng không có ai đồng ý nhận nàng ta về nên nàng ta đành phải lưu lạc ở đầu đường xó chợ.
Nàng ta không giống Tiếu Chi Nhi là có chút tài nghệ, lại càng không giống đám người Lý Sư Sư, Phong Nghi Nô có bản lĩnh và tài học.
Bây giờ nàng ta đành phải mặt dày cắn răng đưa chân làm gái giang hồ.
Tuy nhiên, không bao lâu, Nô Ca gặp được Lã Chi Sĩ. Lã Chi Sĩ đương nhiên biết Nô Ca, thậm chí còn thích, liền giữ Nô Ca lại bên người, nên hoàn cảnh của Nô Ca ở ngõ Sát Trư có phần khởi sắc.
Chỉ có điều, con gái nhà đàng hoàng, nếu không bất đắc dĩ thì ai muốn làm nghề này?
Nô Ca ghi hận với Ngọc Doãn trong lòng, nghe nói Lã Chi Sĩ đấu với Ngọc Doãn nên bắt đầu khích Lã Chi Sĩ.
Mỹ nhân đã yêu cầu thì Lã Chi Sĩ làm sao có thể cự tuyệt.
Gã uống một ngụm rượu nói với Nô Ca:
- Mỹ nhân không phải bận tâm đến Ngọc Tiểu Ất nữa. Đợi ngày mai ta sẽ quật chết thằng nhãi đấy cho nàng.
- Bát ca, khẩu khí của ngươi thật là lớn!
Lã Chi Sĩ còn chưa dứt lời thì ngoài cửa truyền đến một tiếng lạnh lẽo.
- Kẻ nào không có mắt dám hùng hồn miệng lưỡi?
Một gã lưu manh đứng dậy mở cửa thì người ngoài cửa đột nhiên ra tay, tung một quyền khiến cho gã lưu manh kia ngã bay ra mặt đất.
Một người đàn ông trung niên từ ngoài cửa đi vào,cao chừng 1m75, khí vũ hiên ngang.
Hắn ta mặc một cái áo dài màu xanh đen, eo thắt một cái đai lớn. Người đàn ông trung niên đi vào, lập tức khiến cho mọi người trong phòng cảm thấy có áp lực. Lã Chi Sĩ vừa thấy rõ người đi tới thì lập tức sợ tới mức không dám uống rượu nữa, lập tức tỉnh táo lại.
- Sao lão gia lại tới đây?
- Ở đây “lão gia” không phải là ý phụ thân mà là cách gọi tôn kính bề trên.
Sau khi đi vào nhà, người kia nhìn lướt qua rồi quát lên:
- Không liên quan gì thì tất cả cút ra ngoài cho ta! Có phải các người muốn hại Bát lang hay không?
Mấy tên lưu manh sợ tới mức vội vàng đỡ tên lưu manh mới bị ngã kia dậy rồi luống cuống bỏ đi.
Nô Ca cũng thất kinh, nhặt y phục lên rồi chạy ra ngoài.
Nàng ta nhận ra được người đàn ông này chính là ân sư thụ nghiệp của Lã Chi Sĩ, lực sĩ đô vật tiếng tăm lừng lẫy tại Khai Phong; Tiểu Quan Tác Lý Bảo.
Nếu xét về tướng mạo thì Lý Bảo cũng được xem là mỹ nam tử.
Trên đầy hắn ta vấn khăn, cài một đóa hoa. Tiểu Quan Tác kéo áo ngồi xuống. Lã Chi Sĩ vội vàng cung kính mời rượu.
- Lão gia sao lại có nhã hứng?
- Nhã hứng?
Lý Bảo cười lạnh một tiếng:
- Nếu ta không đến thì chỉ sợ ngày mai ngươi đã gặp nạn.
Hai cánh tay của Lý Bảo dài hơn so với tay của người bình thường. Mặt hắn như quan ngọc, mũi thẳng mồm vuông, chỉ có điều ánh mắt kia có chút lạnh lẽo khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái. Hắn nhấp một ngụm rượu rồi nhìn chằm chằm Lã Chi Sĩ mắng:
- Thằng khốn ngươi thật không hiểu sự. Ngày mai ngươi giao đấu, không nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt lại ở đây uống rượu. Ngươi cũng biết rượu như thứ độc dược xuyên tràng, sắc như đao thép cứa đến tận xương. Ngươi không cẩn thận như vậy, ngày mai khi giao đấu với Ngọc Tiểu Ất, làm sao có thể làm đối thủ của hắn?
Lã Chi Sĩ ngạc nhiên nói:
- Vì sao lão gia nói như vậy?
Ngọc Tiểu Ất kia nói toạc ra cũng chỉ là một lực sĩ cấp ba. Đệ tử cho dù là gì cũng không có khả năng thua hắn.
- Lực sĩ cấp ba?
Lý Bảo cười lạnh nói:
- Vậy là ngươi đã khinh thường Ngọc Tiểu Ất.
Thằng nhãi này lần trước suýt nữa bị ta vật chết, sau đó dường như thay đổi thành người khác. Ta đã bí mật quan sát nó nhiều ngày nay, phát hiện ra không biết từ lúc nào đã luyện thành công phu tầng thứ hai. Tuy nói hắn vừa mới thăng cấp nhưng người phải biết rằng giữa lực sĩ cấp bốn và lực sĩ cấp ba có sự chênh lệch rất lớn. Đừng nói là thằng khốn đó trờ sinh quái lực. Lần trước ngay cả ta thiếu chút nữa cũng trúng đòn của hắn.
Ngươi không để ý như vậy, chắc chắn sẽ thua.