Trần Uyển vô cùng ngưỡng mộ tình yêu sinh viên, bởi vì tình yêu ấy vô cùng trong sáng. Nếu như đến được với nhau thì sẽ ở bên nhau cả đời, đó chính là cao nguyên và gió, băng hà và nước, là sự kết hợp tuyệt vời nhất trên thế giới.
Nhưng mọi người đều nói, cơ hội để mối tình đầu đi được tới cùng là rất ít.
Hơn nửa năm trước, Tiểu Nhã và bạn trai xảy ra mâu thuẫn rất lớn. Bởi vì không nỡ chia tay Triệu Quốc Trị nên ngay cả việc gia đình bảo cô ấy đi du học cô ấy cũng gác sang bên, chăm chỉ tìm đơn vị thực tập, vì bản thân mình và vì cả Triệu Quốc Trị. Cuối cùng mọi nỗ lực cũng thành bong bóng, Triệu Quốc Trị quyết định về quê. Đối với Ninh Tiểu Nhã, cậu ta chỉ buông tay nói: “Xem còn có duyên phận hay không”.
Trần Uyển bị ảnh hưởng bởi sự sa sút tinh thần của Ninh Tiểu Nhã, khiến cô và Tần Hạo càng thêm sóng gió, tiết xuân se lạnh, nhưng trong mắt cô lại là vẻ xơ xác tiêu điều như mùa đông đến.
Sau Tết, Tần Hạo luôn bận bịu, Trần Uyển chỉ biết anh và Diệp Thận Huy làm về bất động sản, mà chưa từng hỏi kĩ anh thế nào. Cô cảm thấy anh hay cáu giận, không đoán được là do công việc hay do sự ngăn cản của cha mẹ, hay bởi vì sự trì hoãn của cô.
Buổi tối, lúc bị anh vờn như vờn mèo, rồi lại bị anh phát cho một cái vào mông, Trần Uyển trừng mắt quát: “Đau!”.
“Anh còn đau hơn em. Đợi em gọi một cuộc điện thoại để giải thích thế mà phải đợi từ trưa đến tận bây giờ. Em cố tình như thế với anh phải không?”
Buổi trưa cô ăn cơm cùng Phương Tồn Chính xong không may gặp Tần Hạo đi vào, anh đi cùng cả chục người khác, cũng không tiện nói nhiều, chỉ chào một tiếng rồi Trần Uyển kéo Phương Tồn Chính đi. “Nói chuyện thôi, tay anh không được làm bậy.” Cô lùi về phía sau, anh lại theo sát như hình với bóng. “Chỉ là ăn cùng bữa cơm thôi, anh đi ăn cùng người khác em có kỳ kèo gì đâu. Em và anh ấy chỉ là bạn bè, có gì mà anh phải tức giận?”
“Cái đó giống nhau sao? Hắn ngày nào chưa cưới vợ thì anh chưa yên tâm ngày đó, em chưa lấy anh, anh càng không yên tâm.”
“Vậy sau này ba người chúng ta sống chung được rồi”, cô nói rồi cười thích thú, “Anh nhẹ chút, làm đau em rồi”.
Anh ngẩng đầu, cố kiềm chế, ánh mắt đầy tức giận, nói: “Rốt cuộc em nghĩ thế nào, nói một câu thành thực với anh xem. Ngày nào em cũng né tránh”. Bàn tay anh nắm chặt lấy eo cô, Trần Uyển cảm nhận được cơn giận dữ từ lòng bàn tay ấy. “Anh đã thông báo hết với mọi người rồi, em định không nói với cậu mà trực tiếp cùng anh đi lấy giấy đăng ký kết hôn, hay là định giữa đường giở quẻ bỏ đi? Trần Uyển, em dám giở quẻ thì anh, anh...” Anh cũng không biết nên nói tiếp thế nào, chỉ cần nghĩ tới chuyện cô từ bỏ giữa chừng, trong trái tim anh lại như vỡ nát.
“Em không có, em cũng thật lòng!” Lần đầu tiên anh gọi cả tên lẫn họ khiến cô thấy thấp thỏm không yên. “Cha mẹ anh đến giờ này cũng chưa quyết định chính xác, cậu em tâm trạng đang buồn bực, ngày nào mặt cũng đăm đăm, làm sao em nói được? Tháng sau! Em bảo đảm! Em xin thề!”
Cánh tay cô vòng lên cổ anh, miệng méo xệch rất đáng thương, dáng vẻ khẩn thiết này anh không thể từ chối được. “Vậy tốt, em nói rồi đó, tháng sau. Tháng sau mà không giữ lời, anh sẽ nuốt chửng em.” Anh vùi mặt vào mái tóc cô, hít thật sâu mùi hương quen thuộc. “Đối với việc gì anh cũng có lòng tin, duy với em là không. Ngày trước em rất kiêu ngạo, không thèm ngước mắt nhìn anh. Biết anh phải khó khăn thế nào mới được như hôm nay không?” Tại sao lúc nào cũng cảm giác như đang mơ? Sợ khi tỉnh dậy lại sẽ trở về trước kia. Trong đầu như có một chiếc máy đếm ngược thời gian, mỗi nhịp đập trong tim cũng khiến anh lo sợ.
Trước đây... Trần Uyển phát hiện mình sắp quên đi ba năm trước, khổ sở van nài, thể xác đau đớn, âm thanh khô khốc khi ném chiếc điện thoại vào tường... Cô thấy mình lạnh run, cánh tay ôm chặt lấy anh. “Không nói chuyện này nữa, được không? Tất cả đều qua rồi, đều trở thành quá khứ rồi.”
Anh gật đầu, ôm cô thật chặt.
Không làm tổn thương nhau thì không gọi là tình yêu. Trong cuộc đời này, tình yêu như thế là quá đủ.
Ninh Tiểu Nhã mỗi lần sau khi cãi nhau với người yêu đều nói thế, nhưng đáng tiếc, ánh mắt trong sáng ấy giờ đã không còn. Khóc mệt rồi, mắng chửi mệt rồi, mắt nhìn chằm chằm vào đầu giường như một kẻ chiến bại thảm hại.
Trần Uyển cầm chặt tờ giấy xét nghiệm, đọc đi đọc lại. Hà Tâm Mi ngồi bên cạnh cắn móng tay, chắc chắn trong đầu cô ấy cũng văng vẳng câu nói của Triệu Quốc Trị, vẻ mặt tức giận. Lúc gọi điện, Triệu Quốc Trị nói: “Tôi cũng chẳng biết phải làm sao”, sau đó hình như lương tâm thức tỉnh liền thêm vào một câu: “Nếu như... tôi có thể xin nghỉ để về, tiền nong cũng dễ nói”.
Trần Uyển cười nhạt. Tuổi xuân và sự trong sáng ngây thơ đã hao mòn, khát khao đối với tình yêu, còn cả cuộc sống bất hạnh, lấy gì mà đền bù? Mất bao lâu mới có thể hàn gắn?
Càng nghĩ càng thấy đau nhói trong tim, nỗi đau như dao cắt, quét sạch mọi hi vọng.
“Hơn hai tháng rồi...”, cô phá vỡ bầu không khí im ắng, biết là tàn nhẫn, nhưng vẫn khẽ nói: “Phải quyết định thôi”.
Có sinh cốt nhục ra không, đối với phụ nữ mà nói đó là lựa chọn đau đớn đến xương tủy. Nước mắt giàn giụa nơi khóe mắt Tiểu Nhã.
“Tớ thấy không thể để”, Hà Tâm Mi cắn trụi hết móng tay, nhắc lại: “Tiểu Nhã, không nỡ cũng không được”.
Ninh Tiểu Nhã mím chặt miệng gật đầu, đặt tay lên bụng mình xoa nhẹ.
“Đừng ngốc, nghĩ đến tương lai đi, vẫn còn mấy chục năm nữa. Cái tên hèn hạ Triệu Quốc Trị ấy, cứ để cậu ta chết đi, sau này nhất định cậu sẽ sống hạnh phúc hơn cậu ta, hãy tin tớ.”
Trần Uyển định mở lời, bỗng chuông điện thoại vang lên. Nghe xong điện thoại, cô từ bên ngoài đi vào, khóe mắt nóng bừng, nói với Hà Tâm Mi: “Mẹ Tần Hạo nói đang dạo ngoài đường, chợt nhớ đến tớ. Hỏi là tớ có bận học không, muốn gặp tớ nói chuyện”.
Hà Tâm Mi cười ha hả, “Điều gì đến sẽ phải đến. Cần tớ ra nói trước cho một tiếng không?”
Trần Uyển trầm ngâm một lúc, “Không cần, tớ tự đối phó”.
Hà Tâm Mi nhìn Trần Uyển từ đầu đến chân, “Mặc đẹp một chút, đánh thắng trận”.
Lúc mở cửa bước ra, lời nói của Hà Tâm Mi còn vẳng bên tai “Đánh thắng trận”, Trần Uyển tự động viên bản thân.
Mẹ Tần Hạo thấy cô, mặt tươi cười vui vẻ, “Đây là quán duy nhất ở Tế Thành có trà chiều Quảng Đông, đồ ăn vặt cũng ngon, cháu đợi chút rồi nếm thử.”
Đây là trà hoa cúc, Trần Uyển đứng dậy khom người rót trà. Biết rõ là bà đến với ý đồ không tốt, nhưng thái độ lại cứ như một người mẹ đầy tình yêu thương. Ninh Tiểu Nhã nói thế nào nhỉ? “Khuôn mẫu của tầng lớp quý tộc Anh, trong phép lịch sự có sự khiêm tốn, cẩn trọng của người cao quý.” Kết quả là bị Hà Tâm Mi mỉa mai: “Đừng nói hồ đồ, người khẩu Phật tâm xà mà cậu lại cho là hay ho”.
Nhớ đến chuyện này, Trần Uyển khẽ cười.
“Chẳng trách Tiểu Ngũ nhà bác nói gặp được cháu là phúc của nó, đây là một hình mẫu điển hình, thằng con ngốc nhà bác không rung động mới lạ.”
Ý nói Tần Hạo bị sắc đẹp của hồ ly tinh mê hoặc? Trần Uyển cười cười, im lặng không nói.
“Nói Tiểu Ngũ nhà này ngốc, thật sự không phải là nói dối đâu. Con trai bác như thế nào, bác là người hiểu nhất. Lúc nhỏ ngang bướng, kỳ quặc, nhưng không phải là đứa hư. Nó thuộc loại mắc những lỗi nhỏ nhưng không bao giờ mắc lỗi lớn, chỉ có điều tính khí vội vàng, cái gì không hài lòng là thể hiện ngay. Rất ít người có thể điều tiết tính khí nó. Đừng chỉ chăm chú nghe bác nói chuyện như thế, nói về Tần Hạo thì không hết đâu. Thử món sủi cảo tôm xem.” Bà Thạch Hương Lan ngừng một lúc rồi chuyển chủ đề: “Sắp tốt nghiệp rồi à, tìm được việc gì rồi?”.
“Cháu vẫn đang tìm ạ.”
“Bác thấy việc ở ngân hàng rất tốt, cũng hợp với ngành nghề của cháu, lại ổn định, nhẹ nhàng, đi ra ngoài cũng có thể diện. Theo như hoàn cảnh của cháu mà nói, có thể hoàn thành việc học, lại tìm được công việc tốt, tương lai có thể chăm sóc cho cậu mợ, con đường để đạt được quả là có nhiều gian khổ.”
Trần Uyển cắn chặt môi, không nói gì.
“Thời gian trước bác nghe nói Tiểu Ngũ có hỏi một người bác, xin giúp một vị trí trong ngân hàng. Thằng bé này, tùy tiện quen rồi, rất nhiều chuyện không chịu nói để bàn bạc với người lớn, cha nó không vui vì nó âm thầm lợi dụng mối quan hệ gia đình. Trước đây, bác không hiểu về cháu lắm, sau này nghe được cũng nhiều, bác và cha Tiểu Ngũ nói, Tiểu Uyển là cô gái tốt, nếu như vào đó có thể nỗ lực làm việc, là một người chân thực thì dựa vào bản thân để lo liệu cho cuộc sống cũng chẳng khó gì.”
“Bác à, cháu nghĩ bác hiểu lầm. Chuyện Tần Hạo giúp cháu tìm việc không phải là cháu nhờ anh ấy...”
“Cũng không quan trọng, nó thích giúp người khác, huống hồ cháu và nó sống chung đã mấy năm, giúp cháu tìm một công việc cũng đâu có gì là to tát. Cha nó chỉ giận là tự ý lén lút đi tìm người giúp, thật ra nếu nói thẳng với các bác, thì các bác không giúp sao được?”
“Bác, bác hiểu lầm rồi. Sự thật là đợi sau khi có đề tài luận văn cháu sẽ tự đi tìm. Hơn nữa gia đình cháu còn chút tiền bán nhà hai năm trước, cậu cháu muốn mở một quán ăn. Sau này không tìm được công việc như bác nói thì cháu cũng có thể tự dựa vào bản thân mà kiến cơm.”
Bà Thạch Hương Lan ngừng đũa, “Đó là phương án xấu nhất phải không? Con người thường tìm đi đến địa vị cao sang, dù là thời đại nào thì đó cũng là chân lý. Bác nghe nói năm nào kết quả thi của cháu cũng đứng thứ nhất, năm nào cũng có học bổng, thông minh vậy, nếu như quay lại cuộc sống gia đình khi xưa chẳng phải là chôn vùi bản thân sao?”.
Nói đi nói lại vẫn có ý bảo cô bám vào cành cao, lợi dụng Tần Hạo để leo lên, Trần Uyển nén cơn giận nói: “Bác à, cháu nhớ lần trước nhìn thấy trong phòng sách bác trai có một bức điêu khắc, trên đó khắc: Cư miếu đường chi cao, tu hữu sơn lâm khí vị. Xứ giang hồ chi viễn, tu hữu đường miếu kinh luân[1]. Bác Tần cũng là người có tấm lòng tự nhiên, cháu nghĩ vinh hoa phú quý, những thứ như vậy không phải ai cũng cần. Cháu cũng thế, có thể sống cuộc sống không bằng ai, nhưng lại có những ngày bình yên”.
[1] Nghĩa là: Người làm quan thì nên có cách nghĩ là quay về ở ẩn núi rừng, coi thường danh lợi. Người đi chu du khắp nơi, cần có cách nhìn nhận, có chủ kiến về thời cuộc.
Bà Thạch Hương Lan hơi sững người, nhưng ngay lập tức khẽ cười, “Nói như vậy, cố gắng làm việc, trở thành một người thực tế, nhưng mấy ai có thể làm được? Như Tiểu Ngũ nhà bác, cũng lanh lợi thông minh, lúc tốt nghiệp cha nó đã giúp nó chọn con đường tốt để đi nhưng nó không nghe theo, kết quả là lăn lộn đến giờ. Theo đó mà nói, Tiểu Ngũ là người thẳng tính, rất dễ bị lợi dụng, bị chi phối, nếu như nó vào một đơn vị hành chính nào thì bác cũng lo lắng”.
Trần Uyển giữ chặt cánh tay đang run lên của mình dưới bàn, nhìn chằm chằm vào người ngồi đối diện. “Bác, Tần Hạo có phải là người dễ bị lợi dụng hay không, quen biết anh ấy mấy năm nay, cháu rất rõ.”
“Có rõ thế nào thì cũng không thể hiểu rõ bằng người mẹ như bác hiểu tính cách con mình.” Bà Thạch Hương Lan nhìn cô chằm chằm, hồi lâu nói: “Bác không vòng vo nữa. Tất cả mọi người, bao gồm cả Tiểu Ngũ, đều khen cháu kiên cường tự lập, nhưng hành vi của cháu đều ngược lại với lời tán dương của người khác. Cháu nghĩ người làm cha mẹ như các bác phải nhìn nhận thế nào đây? Phải đánh giá về sự tự lập và tự trọng của cháu như thế nào đây?”.
“Bác, cháu không hiểu bác nói ý gì? Thích Tần Hạo chính là không tự lập, không tự trọng sao? Nếu là ý đó, thí bác quá xem thường anh ấy và quá đề cao địa vị của gia đình bác rồi.” Trần Uyển thấy hơi thở gấp gáp, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Người khác chỉ nhìn thấy ánh hào quang sau lưng anh ấy, nhưng trong mắt cháu chỉ có anh ấy thôi. Địa vị gia đình anh ấy và nụ cười của anh ấy, chỉ là một phần cuộc sống của anh ấy mà thôi. Đối với cháu mà nói, thậm chí nếu chẳng có nụ cười của anh ấy thì anh ấy vẫn vô cùng quan trọng”.
“Nếu tất cả những thứ khác đều không quan trọng, vậy thì nghe bác nói một câu, hai đứa không hợp nhau. Tiểu Ngũ sinh ra đã phải gánh vác nhiều trách nhiệm, bác nghĩ mấy đứa các cháu không hiểu rõ tính tất yếu của những trách nhiệm này. Bác nói nhiều như vậy, không muốn nhắc đến cha cháu, nhưng không thể không nhắc. Trên đường chính trị, không thể phạm sai lầm, sai lầm dù trong chốc lát cũng sẽ phải mang tiếng cả đời. Gia đình bác tiến bộ, không có tư tưởng phong kiến, nhưng gia thế trong sạch là điều kiện đầu tiên để bước vào nhà bác. Nếu không thì Tiểu Ngũ, thậm chí là cha nó đều sẽ bị ảnh hưởng...”
Đầu Trần Uyển vang vọng những tiếng ong ong, nhất thời chỉ nhìn thấy miệng bà ta cử động lên xuống, không nhận thức được bà ta nói cái gì. Đánh thắng trận trở về, hình như là lời Hà Tâm Mi nói. Cô hít một hơi thật sâu, rồi chầm chậm thở ra, nghe mẹ Tần Hạo nói: “Bác hiểu rõ tính người, sinh tồn là bản năng đầu tiên. Tiểu Uyển, cháu rất thông minh, bác biết cháu...”.
Cô đứng thẳng dậy, không để ý khiến đôi đũa trên bàn rơi xuống đất, cố gắng trấn tĩnh nói: “Bác, điều bác muốn nói cháu đã hiểu. Cám ơn bác nhiều vì không đề cập đến điều kiện hay giá cả nào cho việc chia tay. Còn việc hợp hay không thì người cháu yêu là Tần Hạo, người cháu muốn lấy là anh ấy. Đổi lại, cháu nghĩ anh ấy cũng vậy. Bác cho rằng gia đình cháu không trong sạch, bác có thể tìm Tần Hạo nói chuyện, nếu như anh ấy cũng tán thành cách nhìn của bác, cho rằng cháu làm anh ấy mê mẩn mụ mị thì mời anh ấy đến trước mặt cháu nói thẳng, cháu sẽ không phản đối chuyện chia tay. Cháu phải lên lớp, xin phép đi trước”.