Trầm Hương Uyển

Quyển 2 - Chương 70

 

Hà Tâm Mi khom người bên chiếc nôi, tỏ ra bất ngờ: “Mới có một tháng thôi mà thay đổi nhanh thế sao? Mới sinh ra mà như ông cụ non ấy, nhìn này, cái mũi này, cái cằm này, rất giống… người nhà cậu.”

 

“Đứa nhỏ này á, lớn nhanh như thổi. Đừng bảo Đậu Đinh nhà chúng tôi nhỏ nhá, mới một tháng mà đã làm anh lớn rồi đấy”, mợ nghe không hiểu phần mà Hà Tâm Mi cố tình lược đi.

 

Trần Uyển vừa từ bếp đi ra, mỉm cười nói: “Hà Tâm Mi, cậu đầy bụi đất đừng có chạm vào con tớ, rửa sạch sẽ đi đã”.

 

Hà Tâm Mi tốt nghiệp xong được làm việc ở tòa soạn báo, bay nhảy khắp nơi, Tiểu Nhã cũng đã đi khắp gần xa, còn Trần Uyển, sau khi Đậu Đinh đủ tháng, cô lại tiếp tục lao vào cuộc sống của mình.

 

Hà Tâm Mi rửa tay xong đi vào, thấy mợ Trần Uyển đã ra ngoài liền kéo cô ngồi xuống, hỏi: “Diệp Thận Huy đã tặng nhà sao không lấy?”

 

Cô im lặng, cuối cùng mới nói: “Không thể nhận”.

 

“Sao cậu ương ngạnh thế? Cậu cho rằng đó là cho không à? Người ta nói là tiền cảm ơn. Cậu có biết là diệt được nhà họ Hồng, họ đã kiếm được bao nhiêu tiền không? Công ty Hằng Vũ của Hồng Kiến Học bị họ câu kết thâu tóm, cái nhà ấy đối với họ chỉ bằng giá món rau thôi. Chỉ một nửa số tiền chỗ đất khúc ngoặt của Nam Quân cho ngân hàng vay đã là đủ con số này”, nói rồi dùng tay ra dấu, thấy Trần Uyển chỉ cười, thì cô ấy lại hấp tấp nói: “Không có lá thư của cha cậu, liệu họ có dễ dàng vậy không? Diệp Thận Huy cái gì mà chả nhiều, tiền nhiều, nhà nhiều, cậu có lấy một căn cũng chả ảnh hưởng gì”.

 

“Tớ biết giờ cậu làm cho trang Tài chính Kinh tế, biết mọi thông tin nội bộ. Chuyện nhà cửa, tớ cũng đã nghĩ qua, cậu tưởng tớ không động lòng à? Dịp Tết, Tiểu Vũ dẫn bạn gái về, vừa thấy gia cảnh nhà mình là cô bé ấy đã nhăn mặt, may mà không hỏi này nọ nhiều. Mợ tớ đau lòng lắm, ngồi trong phòng nửa ngày không ra. Tiểu Vũ nói học xong Thạc sĩ sẽ tìm cách ở lại Bắc Kinh, nhưng đâu có dễ dàng gì, phải không? Sau này nó phải lấy vợ. Tớ ở đây lại đèo bồng con cái, chẳng còn mặt mũi nào, thấy Diệp Thận Huy tặng nhà làm sao không động lòng cơ chứ? Nhưng tớ nói chuyện đó với cậu, cậu không đồng ý, nói làm như vậy chẳng khác gì là đem cha mẹ tớ ra bán.”

 

Hà Tâm Mi không biết nói sao. “Nhà cậu ai cũng tính khí ngang bướng như vậy.”

 

“Ha ha, cứ nghĩ thế đi.”

 

“Vậy còn công việc?”

 

“Diệp Thận Huy nói giữ một chỗ cho tớ ở Tín Thành, Tồn Chính cũng nói muốn mở quán rượu, hỏi tớ có muốn giúp không. Tớ vẫn chưa nghĩ thông.”

 

“Vậy tốt rồi. Coi bên nào trả nhiều tiền là được.”

 

“Giờ không nói nữa, tớ vào bếp cái đã. Thầy Tống và Tồn Chính sắp đến rồi, đến là nhập tiệc ngay đấy.”

 

Tồn Chính và Tống Thư Ngu bước vào cửa làm cơn gió lạnh ùa vào. “Gặp ở dưới cầu thang, trở trời rồi, ngoài kia gió lớn lắm”, Tồn Chính vừa nói vừa xách giỏ lớn đựng đầy trứng gà bước vào bếp, “Mẹ anh mua giúp ở mấy nhà bà con dưới quê.”

 

“Sáng sớm vậy mà anh đi trấn Thành Quan à? Lạnh thế sao?”

 

“Sáng anh ngủ ở Đế Cung mấy tiếng, không nhân lúc đồ còn tươi mang về thì còn đợi đến khi nào?”

 

“Lần trước còn ăn chưa hết, anh cứ để đấy đã. Anh ra ngồi với thầy Tống một chút, em ở đây sắp xong rồi.”

 

“Thầy Tống có cậu và Hà Tâm Mi lo rồi, anh ở đây giúp em một tay.”

 

“Không cần đâu, anh cái gì cũng không biết làm, cứ ra ngồi trước đi”. Tấm lòng của Phương Tồn Chính, không phải Trần Uyển không hiểu, mấy năm trước cô cũng từng rung động, muốn cuộc sống yên ổn, nhưng bây giờ cho dù mợ có gợi ý thế nào chăng nữa cô cũng tuyệt đối không đón nhận. Lợi dụng tình yêu của Phương Tồn Chính, quả thật không công bằng đối với anh ta. Giọt dầu nóng bắn lên mu bàn tay, cô giật mình vội lùi lại.

 

Người không nhiều, nhưng Trần Uyển rất chú tâm vào nấu nướng, so với hồi nấu tiệc ngày xưa ở con hẻm Chu Tước thì năng lực của cô đã lên mấy cấp. Trong bát Hà Tâm Mi đầy thịt gà hầm nấm, miệng thì nhai vịt hấp gừng, vậy mà vẫn nói oang oang. “Trần Uyển, cậu thiên vị, trước đây đến Kim Thịnh chưa từng thấy cậu làm mấy món này”. Nói xong thì bị Tống Thư Ngu đá cho một cái ở dưới gầm bàn, giật mình nhận thức được, liền đưa mắt lén nhìn sắc mặt cậu Trần Uyển, nói bổ sung: “Thầy Tống, chúng ta ở nhà thầy nấu cơm, Trần Uyển đúng là số một.”

 

Ông Củng Tự Cường nhâm nhi ly rượu nói: “Thật ra món càng đơn giản càng thử được tài nghệ, những món ăn thường ngày mới thấy rõ thực lực.”

 

Tống Thư Ngu gật đầu tư lự, bỗng hỏi: “Chú Củng, tiệm ăn nhà mình đã đóng cửa từ lâu, chú có nghĩ tới việc mở một tiệm khác không?”

 

Ông Củng Tự Cường vẻ chán nản, “Mở tiệm phải có mặt bằng, có người ăn, nếu không tay nghề có cao thế nào cũng chẳng ích gì. Giờ tìm một vị trí có mặt bằng tốt không dễ dàng gì.”

 

Chẳng qua là chuyện tiền nong thôi, Tống Thư Ngu gật gù, nghĩ ngợi rồi nói: “Thật ra không phải lo lắng khi mở quán ăn tại nhà riêng, khách khứa thì không lo, cháu và Diệp Thận Huy quen biết rộng, sẽ giới thiệu đến, chỉ cần tay nghề chú và Tiểu Uyên có thể giữ khách thôi.”

 

“Quán ăn tại nhà riêng?”, Trần Uyển và Phương Tồn Chính cùng thốt lên hào hứng.

 

“Không cần tìm mặt bằng ở giáp mặt đường, bình thường là được, chỉ cần ra vào thuận tiện, dễ đậu xe. Trang trí tao nhã một chút, cũng chẳng tốn là bao.”

 

“Cháu có thể đến tòa báo tìm người giúp để được quảng cáo miễn phí”, Hà Tâm Mi cũng hứng thú, “Làm cái này tốt hơn vào công ty của Diệp Thận Huy, chỉ làm buổi tối, cậu cũng có nhiều thời gian chăm sóc cho Đậu Đinh. Hơn nữa, không cần quá nhiều tiền, chỉ mất tiền trang trí, sửa chữa thôi.”

 

Trần Uyển nhìn sang cậu, thấy cậu cũng có chút hứng thú. Muốn hỏi cho kĩ một chút thì Tống Thư Ngu đứng dậy nói xin lỗi, rồi vào bếp nghe điện thoại. Hà Tâm Mi nhếch môi, “Giả vờ giả vịt, chắc lại là sư mẫu đây mà”. Thấy Trần Uyển tò mò, cô ấy liền giải thích: “Thời gian gần đây lúc nào anh ấy cũng tỏ ra bí mật, hỏi có phải là sư mẫu của chúng ta không thì không thừa nhận.”

 

Đổi cho mợ ăn cơm, Trần Uyển ôm Đậu Đinh về phòng. Ru con ngủ xong, cô mở tủ, lấy từ dưới đáy lên một cái hộp. Vuốt ve mặt nhung màu tím lúc lâu mới lấy hai chiếc đồng hồ ra, một là của cha, một là của anh ấy tặng. Không biết vì mỗi ngày phải lên dây cót đồng hồ mà nhớ về họ, hay do nhớ tới họ nên mới lên dây cót mỗi ngày. Cô sờ lên cái tên được khắc trên mặt sau của đồng hồ, từng vòng từng vòng một, hàng trăm cảm xúc như những đợt sóng dữ dội táp vào trái tim cô.

 

Lúc tiễn mấy người về, Trần Uyển gọi Tống Thư Ngu đi chậm lại một chút, “Thầy Tống, thầy quen biết nhiều người. Phiền thầy giúp em bán cái này được không?”.

 

Tống Thư Ngu nhìn cái hộp trong túi, rồi giương mắt nhìn cô.

 

“Em chỉ có cái này đáng tiền. Em... tiền viện phí, em tiêu của cậu nhiều quá rồi.”

 

Tống Thư Ngu gật đầu bước đi, được mấy bước thì quay đầu lại nói: “Nếu thật sự muốn làm quán ăn tại nhà riêng thì để anh hỏi Diệp Thận Huy, anh ta làm việc đó tốt, tìm địa điểm dễ dàng. Tiền thuê thì em cũng không cần lo, để anh bàn với anh ta”. Lúc lên xe anh quay đầu nhìn thì thấy Trần Uyển vẫn đứng ở đó, mập mạp hơn năm trước, lưng thẳng đứng, đầu hơi nghếch lên, giống hệt như những cây mai ở Tiểu Hoàn Sơn.

 

Đưa Hà Tâm Mi về. Anh tiếp tục quay về nhà mình, bấm thang máy đi lên, Tống Thư Ngu không ngạc nhiên khi thấy Tần Hạo đang đứng ở cửa nhà. “Cậu theo tớ cả đoạn đường là biết ngay có chuyện chẳng hay. Nhưng tớ ăn no rồi, giờ muốn ngủ, cậu cứ tự nhiên.”

 

“Đừng thừa nước đục thả câu, cậu nhanh nhanh chút nào”, Tần Hạo vừa ngồi xuống đã giục.

 

“Ha ha.” Tống Thư Ngu thong thả mở chai rượu đưa cho bạn, đi vào thay quần áo xong mới bước ra đưa hai tấm ảnh, “Ảnh chụp đầy tháng, tớ giúp cậu rồi, cậu cảm tạ tớ thế nào đây?”.

 

Nhưng Tần Hạo dường như không nghe những gì Tống Thư Ngu nói, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đôi mắt lóe lên những tia lấp lánh. “Lớn hơn rất nhiều. Mắt mũi cũng lớn hơn, rất giống, rất giống tớ.”

 

“Đúng là giống cậu, có thể hành hạ người ta đến chết. Tớ ở nhà cô ấy có hai, ba tiếng mà không lúc nào thấy thằng nhỏ ở yên. Cả nhà có mấy ngươi cứ phải thay phiên nhau bế, Trần Uyển ăn cơm cũng không được ngon. Đến khi chúng tớ ăn xong thì thấy thằng bé đã ngủ vì hành hạ mọi người đến mức mệt rồi.” Tống Thư Ngu và Tần Hạo nhìn nhau cười, thấy trong mắt Tần Hạo có niềm tự hào của một người cha, anh bất giác thở dài. “Tên cũng đặt rồi. Trần Khắc Lễ. Nghĩa là phải giữ lấy lễ, tớ nghe mà cảm thấy như đang cảnh cáo cậu vậy?”

 

“Được rồi, cậu đừng lấy tớ ra đùa giỡn nữa”, Tần Hạo có chút đau khổ, “Cô ấy khỏe không?”.

 

“Chẳng phải cậu luôn theo sát cô ấy suốt tháng nay sao? Cô ấy khỏe hay không, chẳng lẽ cậu không biết?”

 

“Cô ấy không hay xuống lầu, đứng xa nhìn thấy được à?”

 

“Dĩ nhiên là không quá khỏe. Có cái này cho cậu”, Tống Thư Ngu vào phòng lấy chiếc hộp mà Trần Uyển đưa ra, “Nói là muốn bán đi”.

 

Chỉ cần nhìn chiếc hộp là Tần Hạo đã biết đó là gì, anh sờ sờ vào chiếc đồng hồ nơi cổ tay mình, tên cô mỗi phút giây đều gần kề từng mạch đập của anh, nhưng người thì anh chỉ có thể đứng nhìn từ xa. “Cậu giúp tớ đưa tiền cho cô ấy, bao nhiêu tiền tớ chuyển cho cậu.”

 

“Tiểu Ngũ, cậu nghĩ gì thê? Cậu vẫn chỉ biết có vậy thôi sao?”

 

Tần Hạo nhìn vào chiếc ly trong tay, im lặng, hồi sau mới nói: “Cô ấy hận tớ tới mức này, tớ còn có thể làm thế nào? Đành ngậm đắng đứng từ xa nhìn cô ấy thôi”.

 

“Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đứa con là sau khi chia tay mới biết. Cô ấy hận cậu thì liệu có sinh nó ra không?”

 

“Cho dù không hận tớ, cô ấy cũng không muốn quay về với tớ.” Anh thu mình vào góc sofa, ánh mắt buồn bã xót xa. “Lấy việc bảo rằng đã phá thai làm lý do chia tay, tớ hiểu ý của cô ấy. Muốn tớ hận cô ấy, giận đến mức không cần quan tâm đến chuyện sinh lão bệnh tử, như vậy cô ấy mới có thể sống bình yên. Tớ theo ý của cô ấy, đứng từ xa nhìn về. Sau này...” Sau này anh không dám nghĩ đến, sinh lão bệnh tử, tiếp đó lại câu nam cưới vợ nữ lấy chồng. Mấy lần anh thấy xe của Phương Tồn Chính đậu ở dưới nhà cô, còn thấy anh ta mang chiếc xe đồ chơi lên lầu. Anh đã cố kiềm chế tâm trạng, sau đó liền cảm thấy tim minh nhói lên từng cơn đau đớn.

 

“Mọi người trong nhà đều biết rồi à?”

 

Tần Hạo lặng lẽ gật đầu, “Ông nội không ngừng gọi điện đến mắng, mẹ tớ chẳng biết phải làm sao nói sẽ đi xin lỗi thì bị ông mắng thêm trận nữa, bảo mẹ đừng có nhúng vào. Ban đầu đã không thích thì sẽ không ép phải thích”, anh nhếch khóe miệng, "Tớ cũng nói rồi, bảo bà ấy đừng can dự nữa. Không phải họ...”. Anh ôm mặt, nỗi đau đớn trong tim cứ thế lan ra khắp cơ thể mà không tài nào ngăn nổi.

 

Tống Thư Ngu chẳng biết phải làm sao.

 

Mọi người đều hiểu tình yêu, mọi người đều cho rằng mình hiểu tình yêu. Nhưng, còn có một tình cảm xa xỉ hơn, quý báu hơn, không cần đòi hỏi, không mong được đền bù thì chỉ có vài người thấu hiểu?

 

“Tiểu Ngũ, uống rượu ít thôi. Uống nữa sẽ bệnh đấy.”

back top