Trong khi đi đường trường xa hàng nghìn dặm ấy, hai người hỏi thăm đây đó, không những không biết tí gì về âu Dương Thúy, mà cả tin của Không Quần có mượn danh của Ly Cấu Thư Sinh để làm bậy hay không cũng không hay gì nốt, nhưng khi vào đến ranh rời tỉnh Triết Giang mới thu lượm được một chút tin tức .
Khi đi tới núi Điểm Thương, Tư Mã Ngạn ngẫu nhiên gặp một vị võ lâm danh túc, vị ấy chính là Hoàng Sơn Dật Tú Sài Thiên Tảo, người đã nổi danh về môn VÔ ảnh Thập Tam Phiêu.
Ba người gặp nhau ở dưới một cái thác nước. Tư Mã Ngạn và Tiểu Băng đều biết Hoàng Sơn Dật Tú, nên hai người vừa trông thấy mặt Dật Tú đã vội chắp tay chào, nhưng Sài Thiên Tảo trông thấy hai người lại có vẻ kinh ngạc, vội lui về phía sau nửa bước.
Lúc này, Tư Mã Ngạn mới sực nhớ Tiểu Băng đã cải nam trang mà mình không đeo mặt nạ da người nữa, thảo nào mà Sài Thiên Tảo kinh ngạc như thế. Nên chàng vội mỉm cười kêu gọi trước :
- Sài lão tiên sinh, chẳng lẽ đã không nhận được ra tại hạ hay sao?
Sài Thiên Tảo lạnh lùng đáp:
- Sao lão phu lại không nhận ra ngươi được? Ngươi là Ly Cấu Thư Sinh Tư Mã Ngạn đã nổi tiếng giang hồ bằng môn Tam Dương Thần Công chứ gì?
Tư Mã Ngạn thấy Sài Thiên Tảo biết rõ tên tuổi và lai lịch của mình như vậy ngạc nhiên Vô cùng hỏi lại:
- Tuy Tư Mã Ngạn này đã ngưỡng mộ lão tiên sinh đã lâu, nhưng tiếc thay chưa có dịp may nào được hầu chuyện. Lần trước ở trong đại hội Vân Mộng Tranh Kỳ vì có nỗi khổ riêng, tại hạ không dám dùng bộ mặt thực để tham dự . . .
Chàng vừa nói tới đó, Sài Thiên Tảo đã cười như điên như dại và đỡ lời :
- Lão phu biết rõ nỗi khổ tâm ấy của ngươi lắm, tên tuổi của Ly Cấu Thư Sinh được tiếng lắm, nên mới có câu "đường đường quân tử Nguy nguy xuất trần" như thế, nhưng bây giờ bỗng làm ra những việc đê hèn Vô cùng, như vậy thì còn mặt mũi nào dám lộ mặt thực ra cho người ta trông thấy nữa?
Tiểu Băng nghe thấy Sài Thiên Tảo nói như thế tức giận không tả vội xen lời nói :
- Sài Thiên Tảo, ngươi là người có tên tuổi trong võ lâm đương thế, sao ngươi lại ăn nói hàm hồ như vậy, dám nhục mạ Tư Mã huynh của mỗ như thế?
Sài Thiên Tảo nhìn Tiểu Băng một hồi, cười ha hả đang định trả lời thì Tư Mã Ngạn không tức giận chút nào, thủng thẳng hỏi tiếp:
- Xin Sài lão tiên sinh cho biết, tại hạ đã làm ra những việc gì đê hèn?
Sài Thiên Tảo lạnh lùng đáp:
- Theo chỗ lão phu biết, thì trong đại hội Tranh Kỳ Sầm Đại Hóa không phải chết thực !
Tư Mã Ngạn gật đầu đáp:
- Lão tiên sinh nói rất đúng!
- Các người lập cái trò lừa đảo ấy để cướp giật Vô số vật báu của quần hùng phó hội, chả lẽ hành vi của ngươi như thế không là đê hèn thì là gì?
- Sài lão tiên sinh, cái trò đành lừa ấy của Tam Kỳ quả thực là đê hèn, nhưng đó là Vân Mộng Tam Kỳ thông đồng với bọn Liễu Văn Tôn, chứ liên can gì đến Tư Mã Ngạn này?
- Ngươi đừng có giả làm thanh cao, trộm danh lừa đời như thế nữa! Cái tin bí mật ở Nam Hoang không bao lâu đã đồn khắp Trung Nguyên, đến lúc ấy ai chẳng biết Ly Cấu Thư Sinh với Liễu Văn Tôn và Vân Mộng Tam Kỳ đều là người đồng bọn với nhau?
Nghe tới đây, Tiểu Băng không sao nhịn được, liền quát lớn:
- Lão già họ Sài kia, ta không sao nhịn được nữa! Ngươi dám nói xấu người một cách Vô căn cứ như vậy, ta phải cho ngươi ba cái bạt tai mới được !
Sài Thiên Tảo vội đáp:
- Ai bảo lời nói của ta là Vô căn cứ? Ta chả nói cho các ngươi biết rồi là gì? Nam Hoang bi tín sắp sửa truyền khắp Trung nguyên rồi .
Tiểu Băng không sao nhịn được, đang định giở mặt thì Tư Mã Ngạn đã vội xua tay vừa cười vừa nói tiếp:
- Nhiếp hiền đệ nên nhẫn nại một chút, chắc bên trong thể nào cũng có sự bí mật gì đây? Để ngu huynh hỏi cụ họ Sài thì hơn.
Nói xong, chàng liền hỏi Sài Thiên Tảo tiếp:
- Sài lão, vừa rồi Sài lão vừa nói cái tin Nam Hoang bi tín gì đó sắp đồn khắp Trung Nguyên phải không?
Sài Thiên Tảo thấy thái độ của Tư Mã Ngạn rất ung dung, không có vẻ gì là hổ thẹn cả, y liền ngắm nhìn lại chàng một hồi rồi mới thủng thẳng đáp:
- Bây giờ là mồng chín tháng Tám, hơn bầy tháng nữa trong võ lâm sẽ có một tổ chức mới rất tà ác sắp thành lập.
Tiểu Băng nghe nói "ồ" một tiếng rồi hỏi tiếp:
- TỔ chức tà ác ấy tên là gì? Do ai chủ trì? Bao giờ mới thành lập?
Sài Thiên Tảo đáp:
- TỔ chức ấy tên là Bát Bá Bang. Người chủ trì là nhóm Bát Bá thiên của võ lâm, định đến mồng một tháng Tư năm sau sẽ thành lập ở trong hang ác Quỷ trên núi Lục Chiêu. Chúng sẽ gởi thiếp cho khắp thiên hạ, mời các nhân vật có tên tuổi đến dự đại hội khai bang của chúng.
Tư Mã Ngạn vừa cười vừa xen lời hỏi :
- VÕ lâm Bát Bá Thiên là những ai? Cái tên này nghe đầy bá khí thật.
sài Thiên Tảo lạnh lùng đáp:
- Bạn đã biết lại còn cố ý hỏi như vậy làm chi? Nhóm Bát Bá Thiên ấy chỉ trừ có người minh chủ là có thân phận bí ẩn, và không biết tên họ là gì ra, thì còn những người kia là nhóm Vân Mộng Tam Kỳ, với những người đã dự Đại Hội Vân Mộng Tranh Kỳ như Liễu Văn Tôn, Phiên Tăng áo đỏ, tên người Mèo hung ác, với các hạ đây là Ly Cấu Thư Sinh Tư Mã Ngạn chứ còn ai đó nữa?
Tư Mã Ngạn nghe nói cau mày lại, gượng cười hỏi tiếp:
- Không biết ai cho Sài lão hay tin này như thế? Hay là Sài lão đã dò hỏi ở đâu ra?
Sài Thiên Tảo cười ha hả đáp:
- Muốn người ta không biết, chỉ có một cách là mình đừng có nhúng tay thôi. Ngươi không ngờ tại sao lão phu lại dò biết được tin tức này phải không? Tin tức ấy lão phu đã đích tai và do đích mồm ngươi nói chứ còn ở đâu ra nữa?
Nghe tới đó, Tiểu Băng mỉm cười lớn tiếng xen lời nói :
- Đệ đã hiểu rồi.
Tư Mã Ngạn xua tay bảo nàng đừng nói, rồi chàng lại hỏi Sài Thiên Tảo tiếp:
- Không hiểu giờ nào và ở đâu Sài lão đã được nghe Tư Mã Ngạn này nói như vậy?
- Nếu lão phu không đem bằng cớ chính thức ra, có lẽ ngươi vẫn chưa chịu nhìn nhận Lúc đó vào hồi sau tết Đoan Ngọ chừng bốn năm ngày, trong một khu rừng rậm, ở trên Mạc Phụ, lão phu trông thấy ngươi với Trường Cước Tiên Nhân Khang Tuý Thiên, lão nhị của nhóm Vân Mộng Tam Kỳ, đang đàm luận việc tổ chức Bát Bá Bang.
Túy Thiên còn nói: Gần đây y mới quen được một tuyệt thế quái nhân, võ công đã luyện tới mức siêu phàm nhập thánh rồi, và cũng có thể nói là tay Vô địch thiên hạ đáng được làm bá chủ của nhóm Bát Bá.
Tư Mã Ngạn lẳng lặng nghe xong, liền quay đầu lại mỉm cười hỏi :
- Nhiếp hiền đệ, bây giờ ngu huynh phải nhờ hiền đệ làm chứng mới được. Ngày hôm mười sáu tháng năm, ngu huynh đang ở Hắc Sảnh Cốc trên núi VÔ Lượng, thì làm sao tết Đoan Ngọ bốn năm ngày, có thể xuất hiện ở trên núi Mạc Phụ được?
Tiểu Băng lắc đầu, vừa cười vừa đáp:
- Làm sao được, trừ phi huynh biết bay hay là một vị kiếm tiên như người ta vẫn đồn đại, trong thời gian năm sáu ngày như thế, làm sao mà đi được hàng vạn dặm như thế?
Sài Thiên Tảo cười nhạt, xen lời nói :
- Hai người đừng có kẻ xướng người họa như thế nữa! Khi nào lão phu lại tin được lời nói như vậy.
Tiểu Băng có vẻ không vui, trợn mắt lên hỏi :
- MỖ đã chứng minh cho Tư Mã huynh, sao ngươi lại không tin?
sài Thiên Tảo kêu "ủa" một tiếng, hỏi lại Tiểu Băng rằng:
- Sao lão phu lại phải tin lời nói của ngươi?
Tiểu Băng nhìn Sài Thiên Tảo từ từ và đáp:
- Tất nhiên ngươi phải tin tưởng lời nói của chúng ta. Tên tuổi của ở trong võ lâm có kém gì cái tên Hoàng Sơn Dật Tú của ngươi đâu?
Sài Thiên Tảo cười ha hả, nói tiếp:
- CÓ lẽ Sài Thiên Tảo này là kẻ quê mùa, ít nghe nói nên mới không biết trong đương kim võ lâm lại có một người có tên tuổi mà trẻ như thiếu niên họ Nhiếp này.
Tư Mã Ngạn thấy Tiểu Băng định thổ lộ thân phận thật của mình, chàng vội đưa mắt ra hiệu . Tiểu Băng hiểu ý, liền cười và nói tiếp:
- Tư Mã huynh, vị Sài lão tiên sinh này, tuy kiêu ngạo tự phụ, không coi ai ra gì hết, nhưng dù sao tiếng hiệp danh cũng lừng lẫy đã lâu, chứ không phải là những kẻ gian ác Đệ có thổ lộ thân phận cho Sài lão tiên sinh hay cũng không sao. Bằng không, lão tiên sinh không chịu tin lời nói của tiểu đệ, cứ bảo gà là cuốc, như vậy có phải là huynh bị mang tiếng oan, không sao rửa sạch không?