Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1016: Tìm hiểu một chút


Đồ

Chiến kỳ đã đổi tên tung bay trong gió.

Diệp Cận Nam không biết vì sao trong lòng lại khó chịu như vậy, liền thu hồi ánh mắt, không nhìn chiến kỳ nữa. La Đồ vẫn đứng trên tường thành nhìn về phía xa xa, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Diệp Cận Nam lấy lý do thân thể không khỏe lui về trước. Lúc xuống thành, y quay đầu nhìn thoáng qua chiến kỳ tung bay trong gió, nhìn thấy chữ Đồ kia như biến thành một khuôn mặt cười dữ tợn, miệng đầy máu.

Lúc chiến kỳ còn chữ ‘La’ kia, Diệp Cận Nam chưa từng rối bời như bây giờ.

Tuy La Diệu chết rồi, nhưng ít nhất còn chiến kỳ là khiến cho nhiều người nhớ lại. Lúc nhìn thấy chiến kỳ, mọi người sẽ nghĩ tới vinh quang từng có. Nhưng hiện tại chiến kỳ đổi thành chữ Đồ, tất cả mọi người cảm thấy xa lạ. Thật giống như mình chưa từng thuộc về đội ngũ này, chưa bao giờ vẩy huyết vì lá cờ này.

Lúc từ tường thành đi xuống, Diệp Cận Nam cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. Y tự nói với mình là trúng gió, nhưng lại quên rất nhiều năm rồi y chưa bị bệnh.

Y ở trong một tòa nhà bình thường của thành Liễu Châu. Lúc La Đồ vào thành, chỉ định cho y một tòa nhà lớn, nhưng y cự tuyệt. Không biết vì sao, càng ngày y càng không thích trương dương. Y luôn có cảm giác nếu xuất hiện ở trước mặt mọi người thì sẽ bị chỉ chỏ, sống lưng luôn lạnh toát.

Trước kia mặc áo giáp cưỡi con ngựa to lớn đi trong đám người, y luôn có cảm giác kiêu ngạo của một quân nhân. Bất kể là giơ cao cờ của Tả Tiền Vệ hay là cờ có chữ La, cảm giác kiêu ngạo đó chưa bao giờ biến mất. Còn hiện tại, Diệp Cận Nam cố hết sức để lấy lại sự kiêu ngạo đó, nhưng vẫn thất bại.

Đi trên đường cái của thành trì xa lạ, nhìn trong mắt người đi đường có sự sợ hãi lẫn chán ghét, Diệp Cận Nam bỗng nhiên muốn khóc.

Nhà của y ở trong một hẻm nhỏ bình thường. Tòa nhà này vốn thuộc về một Giáo úy Lục Phẩm của quân thủ thành Liễu Châu. Rất trùng hợp là vị Giáo úy này chết vào tay của Diệp Cận Nam, chỉ có điều Diệp Cận Nam không để ý. Quân thủ thành của Liễu Châu vẫn dùng cờ của Đại Tùy. Lúc Đồ quân công thành, quân thủ thành chống cự rất mãnh liệt. Đáng tiếc là, thành trì có vị trị chiến lược trên bản đồ Đại Tùy này, đã không còn vững chắc như trước. Đám nhà giàu địa phương không muốn bỏ tiền nuôi dưỡng binh lính.Mà người của thư viện Thông Cổ vài lần phái người tới hạ lệnh điều động quân thủ thành Liễu Châu, lại bị cự tuyệt.

Diệp Cận Nam nghĩ tới những xác chết trên tường thành, đột nhiên cảm thấy đám binh sĩ đã hai, ba năm rồi không nhận được quân lương kia còn kiêu ngạo hơn mình. Ít nhất, bọn họ biết mình vì cái gì mà chiến đấu. Còn Diệp Cận Nam lúc này, đã mất phương hướng.

Không chỉ là y, đội quân này cũng đã bị mất phương hướng.

Có lẽ, lúc này chỉ có cái người tên là Đồ kia mới biết bản thân muốn làm gì.

Lúc đẩy cửa sân đi vào, hai lão binh tàn tật vội vàng đi lên chào đón. Một người dắt chiến mã cho y, một người phủi bụi đất trên người y.

- Sao hôm nay Đại tướng quân trở về sớm vậy?

Lão binh cụt một tay cười hỏi. Ông ta chỉ lo phủi đất cho Diệp Cận Nam, lại không chú ý tới sự thương cảm trong mắt của y. Lại nói tiếp, toàn bộ Đồ quân lúc này cũng chỉ có Diệp Cận Nam nuôi một số tàn binh. Lúc rút lui khỏi Giang Bắc, cơ hồ tất cả thương binh đều bị La Đồ hạ lệnh vứt bỏ.

Cho dù La Diệu có lãnh khốc hơn nữa, cũng chưa từng đưa ra quyết định tuyệt tình như vậy.

- Trong doanh không có việc gì, cho nên mới về sớm.

Diệp Cận Nam không yên lòng đáp, sau đó đi về hướng phòng.



- Đúng rồi, hôm nay lúc ngài rời tới đại doanh không lâu, Đại tướng quân Mộc Lê có tới. Nghe nói ngài tới đại doanh rồi, liền quay về. Thuộc hạ nhớ lần trước ngài có nói là y dưỡng bệnh một thời gian, nhưng hôm nay nhìn khí sắc của y không giống như một người có bệnh. Chỉ có điều giữa hai hàng lông mày luôn có sự u sầu.

- Ta mệt rồi, ta đi ngủ trước đây.

Diệp Cận Nam không có tâm tư nói chuyện, cũng không muốn hỏi Mộc Lê tới làm gì. Tâm tư của Mộc Lê, y đã biết từ rất sớm.

Lúc trước La Môn Thập Kiệt, giờ chỉ có ba người còn sống. Nếu không tính cả La Đồ, vậy thì chỉ còn lại y và Mộc Lê.

Mấy vị dưới trướng La Diệu từng được mọi người chú ý kia, trước sau đều chết trận. Người đứng đầu La Môn Thập Kiệt là Chiêm Diệu đã chết ở Ung Châu. Tới hiện tại Diệp Cận Nam vẫn không biết vì sao Chiêm Diệu chết. Văn Tiểu Đao, Đoạn Biên Báo, Đoạn Biên Hùng, Chu Quyền, Thôi Luân Hải, còn có vị Mạc tướng quân thần bí khó lường kia, đều đã chết.

Rất nhiều đêm Diệp Cận Nam mơ thấy mười người bọn họ cưỡi ngựa đi theo sau La Diệu, cho dù là Văn Tiểu Đao, người mà y ghét nhất cũng trở nên thân thiết trong giấc mơ. Giấc mơ này quá chân thực, thật giống như mới xảy ra ngày hôm qua. Lần nào mơ cũng giống nhau, muốn quên nhưng không quên được.

Lúc xuất phát rời khỏi Ung Châu, La Diệu cưỡi chiến mã chỉ tay về phía bắc, hỏi:

- Các ngươi có biết chúng ta tới phương bắc làm gì không?

Tất cả mọi người không dám suy đoán linh tinh, cho nên chờ La Diệu trả lời.

La Diệu chỉ về hướng Trường An nói:

- Ta tham luyến quyền lực thế tục, là vì nếu ta không tham luyến thì không thể cho các ngươi lợi ích. Chỉ khi quyền lực của ta càng ngày càng lớn, thì các ngươi mới được nhiều hơn. Vậy các ngươi nói xem, ta nên làm như thế nào mới cho các ngươi nhiều chỗ tốt nhất?

- Làm Hoàng Đế!

Đoạn Biên Hùng nhanh mồm nhanh miệng hô một câu, La Diệu cười ha hả:

- Các ngươi đều là binh của ta, ta không cho các ngươi chỗ tốt thì cho ai?

Lời này, hình tượng này.

Vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của Diệp Cận Nam.

Y cỏi giầy, nằm trên giường nhìn lên trên, nhưng không buồn ngủ.

- Đại tướng quân, Mộc Lê Đại tướng quân lại tới…


Có người ngoài cửa nhẹ nhàng nói một câu, sau đó chờ câu trả lời của y. Diệp Cận Nam cau mày, không muốn gặp Mộc Lê, nhưng cuối cùng vẫn ngồi dậy, phân phó:

- Mời tới phòng khách, ta lập tức tới.





- Đây là lần thứ hai trong ngày ta tới đây.

Mộc Lê liếc nhìn Diệp Cận Nam một cái, sau đó cúi đầu nhìn chén trà bốc hơi. Lúc này Diệp Cận Nam mới phát hiện, hóa ra Mộc Lê đã già rồi. Phải biết rằng lúc trước Mộc Lê nổi tiếng là mỹ nam tử trong Tả Tiền Vệ. Người này vốn xuất thân từ thư sinh, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong độ của người tri thức. Nhưng lúc đi lên chiến trường lại lạnh lùng tàn khốc, La Diệu đã từng nói y có phong độ của Lý Khiếu.

Nhưng hiện tại, hai bên tóc mai của Mộc Lê đã mọc đầy tóc bạc.

- Ta biết không khuyên được ngươi.

Mộc Lê cúi đầu, ngữ khí thê lương:

- Trong lòng ngươi có chấp niệm, vẫn ép mình coi đội ngũ hiện tại là đội ngũ của Đại tướng quân lúc trước. Ngươi sợ nếu mất đi chấp niệm này, liền không có khả năng trở lại như trước. Nhưng…kỳ thực đã không thể như trước được nữa rồi.

Mộc Lê uống một ngụm trà, nói:

- Trước kia muốn khuyên ngươi, là vì ta vẫn còn chưa hết hy vọng với đội quân này. Hôm nay tới không phải khuyên ngươi, bởi vì ta đã hết hy vọng rồi.

Y nhìn Diệp Cận Nam, nói:

- Ta tới để tạm biệt, ta muốn đi.

- Đi?

Diệp Cận Nam quay mạnh đầu nhìn Mộc Lê:

- Ngươi định đi đâu?


- Đi đâu không quan trọng, quan trọng là…ta không muốn ở lại đây nữa.

Hơi nước bốc lên mắt của Mộc Lê, y cúi thấp đầu hơn:

- Kỳ thực từ lúc Đoạn Biên Báo bị tính kế rồi chết, ta đã muốn rời đi. Đoạn Biên Báo vì muốn báo thù cho huynh đệ của mình, kết quả bị ngươi ta coi như thằng ngốc đưa tới phần mộ đào sẵn. Cái chết của y thực con mẹ nó không đáng…chỉ là ta vẫn không buông xuống được, vẫn cảm thấy đây là đội ngũ của Đại tướng quân. Nếu ta đi rồi, chẳng phải là phụ lòng Đại tướng quân tin tưởng nhiều năm sao?

- Hiện tại, chữ La trên chiến kỳ cũng đã mất.

Mộc Lê lắc đầu cười:

- Còn nhớ lúc mười người chúng ta đi theo Đại tướng quân rời khỏi Ung Châu không? Tình cảnh đó xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của ta…

Diệp Cận Nam há hốc miệng, nhưng không biết phải nói gì.

- Sẽ tốt hơn thôi. Một khi ngươi rời đi, binh lính dưới trướng của ngươi làm sao bây giờ? Trong đó không thiếu lão huynh đệ xuất sinh nhập tử với ngươi nhiều năm. Ngươi cứ như vậy mà đi, còn ai quan tâm bọn họ?

- Đây cũng là mục đích mà hôm nay ta tới đây.

Mộc Lê ngẩng đầu, nhìn Diệp Cận Nam, trịnh trọng nói:

- Nếu trong lòng ngươi còn vị huynh đệ là ta, vậy thì giúp ta một chuyện…ngày mai là tới lượt thuộc hạ của ngươi tuần tra, ta tính toán dùng lý do ra khỏi thành huấn luyện để mang theo cả bọn họ đi. Chỉ cần ngươi giúp ta kéo dài một canh giờ là tốt rồi. Chỉ cần một canh giờ thôi.

- Ta…

Diệp Cận Nam muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ biết thở dài.

- Cảnh còn người mất.

Mộc Lê đứng dậy, chuẩn bị cáo từ:

- Kỳ thực trước khi tới ta đã nghĩ qua, nếu ta nói thật cho ngươi biết, có lẽ ngày mai là ngày chết của ta và thuộc hạ. Nhưng ta hiểu ngươi, cũng không muốn lừa dối ngươi. Thực ra nếu ta không nói, ngày mai ta mang quân ra khỏi thành huấn luyện, cũng không ai hoài nghi ta. Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết…Cận Nam à, đội quân này, từ khi treo lá cờ chữ Đồ, còn đáng giá để ngươi tận tụy vì nó không?

Diệp Cận Nam lắc đầu:

- Ngươi đi đi, coi như ngươi chưa từng tới gặp ta.

Mộc Lê cười khổ, xoay người đi về hướng cửa.

- Đi về phía tây đi. Nếu các ngươi may mắn, có thể vượt qua chiến trường của Dương Kiên và thư viện Thông Cổ, trở về Tây Nam. Tuy ta không hiểu rõ về Phương Giải cho lắm, nhưng ta tin tưởng hắn sẽ lưu các ngươi lại. Hoặc ít nhất, các ngươi còn có thể trở về nhà…Ta nghe nói ở Tây Nam, Phương Giải chia ruộng đất cho dân chúng, dân chúng sống rất tốt. Sau khi trở về nếu các ngươi không muốn cầm đao nữa, thì đổi thành cái cuốc…

Diệp Cận Nam nhìn bóng lưng của Mộc Lê, nói.



- Về nhà?

Mộc Lê cười buồn:

- Từ lâu đã không còn nhà rồi…





Ngoài thành Liễu Châu.

Vài người dấu trong bụi cỏ nhìn về phía cờ xí trên tường thành, người cầm đầu mắt lóe lên một cái, sau đó thoải mái nói:

- Theo dõi lâu như vậy, rốt cuộc biết số hỏa khí kia là ai mua…

Y xoay người một cái, bụi đất trên quần áo rơi lả tả.

- Đoàn suất, chúng ta từ Mưu Bình tới nơi này, cuối cùng biết được người nước ngoài giao dịch với ai. Vốn tưởng rằng người của Mộc phủ chuẩn bị bước chân vào cuộc chiến tranh bá, hóa ra chẳng liên quan gì tới Mộc phủ.

Một người trẻ tuổi nói.

- Chưa hẳn.

Được gọi là Đoàn suất day day hàng lông mày, nói:

- Tới đây, nhiệm vụ của chúng ta coi như là hoàn thành. Điều cần làm bây giờ là nhanh chóng gửi tin tức về cho Chủ Công. Điều cao hứng là chúng ta còn cách Tây Nam không tính là xa, vô tình đã đi được hơn nửa đoạn được. Tiểu Đỗ Tử, ngươi và Đại Lôi trở về trước đi, còn ta và các huynh đệ khác ở lại.

Nam tử trẻ tuổi tên là Tiểu Đỗ Tử khó hiểu hỏi:

- Đã điều tra rõ ràng rồi, vì sao Đoàn suất không về cùng luôn?

- Không thể về a!

Nam tử gọi là Đoàn suất lắc đầu:

- Ta cảm thấy lưu lại sẽ có nhiều thu hoạch hơn. Kiêu Kỵ Giáo chúng ta tồn tại chính là vì tìm hiểu tin tức cho Chủ Công. Hiện tại gặp được một chuyện lớn như vậy mà qua loa rút về, ta không cam lòng. Các ngươi lập tức đi đi. Trên đường nếu như liên hệ được với người của chúng ta thì bảo bọn họ trợ giúp.

Y xoay người nhìn về phía Liễu Châu:

- Ta muốn tìm hiểu một chút về nơi này!




back top