Tiểu công gia Mộc phủ Mộc Nhàn Quân chắp tay đằng sau nhàn nhã đi dạo bên cạnh hồ nhỏ ở hậu viên, mà Thôi Cửu thì cẩn thận đi theo sau. Y rất sợ hãi vị tiểu công gia này, bởi vì y biết vị tiểu công gia này tàn độc như thế nào. Có rất ít người biết thực ra Thôi Cửu chính là tôi tớ của Mộc Nhàn Quân.
Năm đó lúc Mộc Nhàn Quân mới sinh ra không lâu, Tô Dương của núi Bồng Lai liền phát hiện y có căn cốt rất tốt, vì thế đợi Mộc Nhàn Quân lên bốn tuổi, bảo Mộc Quảng Lăng đưa y tới núi Bồng Lai học nghệ. Thôi Cửu chính là một trong những tôi tớ đi theo hầu hạ Mộc Nhàn Quân.
Gần hai mươi năm trôi qua, chớ nói đám thực khách trong phủ này, cho dù là người trong Mộc phủ cũng không còn mấy người nhớ tới bộ dáng của Thôi Cửu. Huống chi khuôn mặt của y cũng đã thay đổi rất nhiều. Không chỉ già đi, trên mặt còn có thêm hai vết sẹo cực kỳ dữ tợn, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Mà hai vết sẹo này, là tự tay Mộc Nhàn Quân tạo nên.
- Tiểu công gia, tuy đám khách giang hồ này có nhiều cao thủ, nhưng dù sao năm bè bảy mảng. Mà tướng thủ thành Sơn Hải Quan Hạ Định Phương có tu vị không tầm thường, vả lại rất biết trị quân. Nếu không thảo luận kỹ càng, bằng đám khách giang hồ đó, chỉ sợ khó mà đoạt được Sơn Hải Quan. Với lại liệu có thể ám sát được Hạ Định Phương hay không cũng không biết….Cho nên, cụ thể làm như thế nào, kính xin tiểu công gia chỉ rõ.
- Hạ Định Phương là kẻ ngu trung. Kẻ như vậy đầu óc tối tăm, cho dù cường đại hơn cũng không có gì đáng sợ.
Mộc Nhàn Quân vừa đi vừa khinh miệt nói:
- Lúc trước nếu không phải phụ thân tiến cử y, thì y chỉ là một kẻ tù tội bị đày tới biên cương, làm sao thăng lên làm tướng quân Sơn Hải Quan được? Nhưng người này không biết trả ơn gì cả. Nếu y là người niệm tình, thì đã sớm tới đây khuyên bảo phụ thân khởi binh, sau đó mở Sơn Hải Quan cung nghênh phụ thân tiến vào Trung Nguyên rồi…Y không tới, là vi y vẫn còn ngu trung với Đại Tùy. Ngươi này quá cố chấp, đáng chết.
Y nhìn Thôi Cửu, nói:
- Có người nào hoài nghi thân phận của ngươi không?
- Tuyệt đối không có!
Thôi Cửu vội vàng nói:
- Thuộc hạ đã rời khỏi Mộc phủ hai mươi năm rồi, những người quen biết lúc trước cơ bản đều qua đời. Cho dù có mấy người biết, cũng đã quên có một người như thuộc hạ. Lúc trước tiểu công gia nói thuộc hạ đã chết, ai dám hoài nghi lời của tiểu công gia? Không ai trong phủ hoài nghi, đám khách giang hồ kia càng không ai hoài nghi. Bọn họ đều tưởng thuộc hạ giống như bọn họ, là mộ danh mà tới đầu nhập vào Mộc phủ.
- Vậy là tốt rồi…
Mộc Nhàn Quân bình thản nói:
- Phụ thân rất coi trọng tình nghĩa. Hạ Định Phương là thuộc hạ cũ của phụ thân, cho nên không thể để cho phụ thân biết là ta an bài, cũng không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết Mộc gia dính líu vào chuyện này. Phải khiến tất cả mọi người nghĩ rằng, đây là đám khách giang hồ vì muốn báo đáp Mộc phủ mà tự phát hành động. Tới tận bây giờ phụ thân vẫn chưa quyết định, còn không phải do hư danh làm cho mệt mỏi sao? Cho nên, có một số việc phải làm trước, thì phụ thân mới quyết tâm được.
- Sau khi ngươi làm xong chuyện này, ta có thể danh chính ngôn thuận đề bạt ngươi.
Mộc Nhàn Quân dừng lại, quay người vỗ vai Thôi Cửu:
- Ngươi đi theo ta đã nhiều năm, làm việc đâu ra đấy, chắc chắn tin cậy, hơn nữa biết cách làm một nô tài, cho nên ta sẽ ghi nhớ công lao của ngươi. Sau khi chuyện này thành công, ta sẽ bảo phụ thân gom khách giang hồ thành một đội quân, rồi giao đội quân này cho ngươi chỉ huy.
Cái vỗ của Mộc Nhàn Quân khiến cho Thôi Cửu run rẩy.
- Tạ ơn tiểu công gia tài bồi! Thuộc hạ chắc chắn sẽ không phụ lòng hy vọng của tiểu công gia, toàn lực làm tốt chuyện này.
- Ừ!
Mộc Nhàn Quân rất hài lòng với biểu hiện của Thôi Cửu. Y vẫn luôn cho rằng, chỉ khiến cho người phía dưới tuyệt đối sợ hãi, thì bọn họ mới tuyệt đối phục tùng. Nhưng nhiều năm qua Mộc phủ luôn giữ gìn hư danh kia, mà y không thể vi phạm ý nguyện của phụ thân được, cho nên y rất khách khí đối xử với mọi người, hơn nữa biểu hiện rất chân thành.
Đương nhiên, y làm rất tốt. Không ai hoài nghi ánh mắt khiêm tốn khách khí kia, bởi vì y quá giỏi diễn trò. Chẳng những lừa được khách giang hồ, còn lừa được các sư huynh đệ của núi Bồng Lai, thậm chí ngay cả sư phụ của y là Tô Dương đều cho rằng y là người khiêm tốn, hiền hòa.
Chỉ có Thôi Cửu biết rằng, người này tàn độc âm hiểm tới cỡ nào. Mấy năm trước Mộc Nhàn Quân đã bố trí mọi chuyện cho ngày hôm nay. Y cố ý nói với người nhà rằng Thôi Cửu không cẩn thận ngã xuống núi chết, sau đó tự tay cắt mặt Thôi Cửu, bảo y rời khỏi núi Bồng Lai, dùng thân phận khách giang hồ nghèo tùng tới Mộc phủ. Tới hiện tại, chỉ có Mộc Nhàn Quân là biết thân phận của Thôi Cửu, ngay cả người trong Mộc phủ cũng không ai nhìn ra sơ hở.
Về phần khách giang hồ, càng không cần phải nói. Ai sẽ vô duyên vô cớ hoài nghi lai lịch của Thôi Cửu?
Thôi Cửu biết rằng, Mộc Nhàn Quân một mực chờ đời Mộc Quảng Lăng gọi y từ núi Bồng Lai trở về. Một người trẻ tuổi từ mấy năm trước đã suy tính của việc mấy năm sau, sao mà đáng sợ?
Ánh mắt của Thôi Cửu nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy vết sẹo ghê tởm giống như con giun ở gò má của mình. Mà mỗi lần nhìn xuống, trong lòng y đều phát run.
- Dùng người, nên tin người.
Mộc Nhàn Quân có vẻ như cười áy náy:
- Ta biết lúc trước làm vậy với ngươi là hơi quá, nhưng cũng là suy xét cho tiền đồ về sau của ngươi. Chỉ làm như vậy ngươi mới có thể lập nhiều công lớn, mới có thể nổi bật. Bản thân ngươi cũng hiểu, ngươi chỉ là một nô lệ của Mộc gia. Người như ngươi, nếu không thoát khỏi nô tịch, cho dù lập công lao thì cũng làm gì được chứ? Vẫn chỉ là một nô tài. Muốn xóa nô tịch, cần có phụ thân đồng ý…hơn nữa, với tính cách của phụ thân, liệu ông ấy có dễ dàng giao cho ngươi trọng trách không?
Thôi Cửu vội vàng lắc đầu:
- Thuộc hạ hiểu khổ tâm của tiểu công gia. Trong lòng thuộc hạ vẫn luôn nhớ tới ân đức của tiểu công gia, hận không thể dùng cái chết để báo đáp.
- Ngươi hiểu vậy là tốt rồi.
Mộc Nhàn Quân nói:
- Chỉ có như vậy, ngươi mới thoát ly Mộc gia, không còn là nô tài Tiểu Cửu Tử lúc trước nữa, mà là khách giang hồ Thôi Cửu. Nếu ngươi làm tốt chuyện ở Sơn Hải Quan, phụ thân khởi binh, vì trấn an lòng người sẽ không bỏ qua cho công lao của ngươi. Tới lúc đó ta sẽ giúp ngươi xin một vị trí tướng quân Ngũ Phẩm. Thôi Cửu…đời người mặc kệ xuất thân cao quý hay là ti tiện, luôn gặp được một số cơ hội. Khi cơ hội tới, chỉ có rác rưởi mới trơ mắt nhìn nó trôi qua. Ngươi hiểu không?
- Thuộc hạ đã hiểu!
Thôi Cửu cúi đầu nói:
- Tiểu công gia chỉ bảo, thuộc hạ muôn lần chết không chối từ.
- Đi thôi!
Mộc Nhàn Quân khoát tay nói:
- Nên làm gì thì đi làm đi…vừa rồi ngươi hỏi ta làm sao diệt trừ được Hạ Định Phương, chẳng lẽ ngươi không biết Hạ Định Phương mãi tới năm mươi tuổi mới có con sao? Hiện tại đứa bé kia đang tuổi trăng tròn, đó chính là điểm yếu của y…Nếu chuyện này còn cần ta tỉ mỉ bày kế, vậy thì ta cần ngươi làm cái gì?
- Thuộc hạ đã hiểu!
Thôi Cửu vội vàng gật đầu, khom người lui ra ngoài.
Mộc Nhàn Quân nhìn thoáng qua bóng lưng của Thôi Cửu, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.
Chuyện này không thể có bóng dáng của người Mộc gia tham gia trong đó. Phải cho mọi người nghĩ rằng là khách giang hồ vì muốn báo ân mà tự tổ chức hành động, không chút quan hệ nào tới Mộc phủ…Lời này là vừa rồi y nói với Thôi Cửu, nếu Thôi Cửu hiểu được ý của y…còn có thể cảm ơn y sao?
…
…
Núi Bồng Lai
Lúc người trong giang hồ thảo luận tới thánh địa giang hồ, người của Tây Vực tất nhiên sẽ coi Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn là thánh địa. Người củ Trung Nguyên thì không có tín ngưỡng đó, cho nên khái niệm về thánh địa của bọn họ khác với người Tây Vực. Tuy nhiên, Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc, Tam Thanh Quan núi Võ Đang đều được công nhận là thánh địa giang hồ. Bởi vì đó là hai nơi mà khách giang hồ bình thường không dám đắc tội.
Người trong giang hồ Trung Nguyên, ít nhiều cũng nghe qua về núi Bồng Lai ở Đông Hải. Chẳng qua các đệ tử của môn phái này đều vô danh, rất ít đi lại trong giang hồ, cũng không có sự tích nào được tuyên dương, cho nên chỉ nghe nói mà thôi. Phần lớn khách giang hồ khi nghĩ tới thánh địa võ học, đều không nghĩ tới núi Bồng Lai.
Nơi này, một là chưa từng xuất hiện một người tu hành cường đại như Trương chân nhân, cho dù xuất hiện cũng không ai biết. Hai là chưa từng được triều đình công nhận, hơn nữa khoảng cách xa xôi.
Núi Bồng Lai ở trên đảo Bồng Lai.
Ngư dân ở vùng này luôn truyền cho nhau truyền thuyết kiếm tiên. Ở trong truyền thuyến, luôn có ngư dân đánh cá bắt gặp một vị kiếm tiên đại thần thông diệt trừ Giao Long hung ác, hoặc là cứu ngư dân rơi xuống biển. Dù sao đều là hóa thân của chính nghĩa.
Những truyền thuyết đó, hơn nửa là có liên quan tới người tu hành trên núi Bồng Lai.
Trên đảo Bồng Lai chỉ có một môn phái, tên là Bồng Lai Tông. Tông môn này đã được thành lập khá lâu, ít nhất còn lâu hơn Đại Tùy lập quốc. Dựa theo quy củ của tổ sư gia lập phái định ra, đảo Bồng Lai chỉ nhận người có lòng cầu học thuần túy, không có dục vọng khác, chỉ một lòng tu hành. Cho nên Bồng Lai Tông không có nhiều đệ tử cho lắm. Dù sao không có nhiều người thực sự chỉ đặt mục tiêu ở tu hành, vứt bỏ mọi dục vọng.
Cũng chính vì thế, Tô Dương, người đương nhiệm tông chủ cảm thấy nên thay đổi quy củ này một chút. Bởi vì tới thế hệ của ông ta, cả Bồng Lai Tông có chưa tới ba mươi người. Lúc ông ta kế thừa ngôi vị tông chủ, không có một đệ tử mới nào! Cho nên Tô Dương rất e ngại, cứ thế mãi, chẳng bao lâu nữa Bồng Lai Tông có khả năng diệt vong.
Kỳ thực Tô Dương cũng mơ hồ cảm thấy, suy nghĩ này của mình, sẽ rời xa tôn chỉ mà tổ sư gia đặt lúc đầu.
Lúc ông ta muốn tông môn kéo dài, thì dục vọng đã nảy sinh.
Vì thế ông ta nhiều lần rời khỏi đảo Bồng Lai, thu rất nhiều đệ tử, sau đó lại kết bạn với gia chủ Mộc phủ Mộc Quảng Lăng. Chỉ hai mươi mấy năm ngắn ngủi, hiện tại đảo Bồng Lai đã rất phồn thịnh. Đệ tử có 800 người, sơn môn cũng được mở rộng.
Tô Dương đứng dưới một cây đại thu, nhìn các đệ tử luyện võ ở quảng trưởng, không nhịn được hài lòng nói:
- Sơn môn càng ngày càng thịnh vượng, coi như ta không làm thất vọng tổ tiên. Không thể để Bồng Lai Tông diệt vong trong tay của ta, vả lại còn muốn Bồng Lai Tông phát triển lớn mạnh hơn…vậy thì kế tiếp phải làm gì?
Người đứng bên cạnh y trầm mặc một lúc, lắc đầu nói:
- Thế nhân chỉ biết Trung Nguyên có Đạo tông, đau biết có Bồng Lai Tông chúng ta. Vì sao?
Y hỏi.
Tô Dương hơi sửng sốt, sau đó gật đầu:
- Đúng vậy a…Nếu muốn tông môn tiếp tục kéo dài, sao có thể không dính tới quyền lực thế tục được? Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc chỉ mất mười mấy năm liền nổi tiếng khắp thiên hạ, còn không phải được triều đình phong cho danh hiệu Quốc Sư?
Bên cạnh ông ta có người nói:
- Người của Dương gia dưng lên Đại Tùy, tôn vinh Đạo tông…hiện tại thiên hạ đại loạn, Chưởng giáo, chẳng lẽ ngài không nhìn ra, đang có một cơ hội trước mặt sao? Nếu có người có thể tiêu diệt Đại Tùy, lập ra quốc gia mới, mà người này có quan hệ mật thiết với Chưởng giáo, vậy thì Bồng Lai Tông của chúng ta có thể thay thế Đạo tông, thậm chí siêu việt Đạo tông. Chẳng lẽ Chưởng giáo không tin vào điều đó sao?