Hai người như Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu, cho dù không phô trương, nhưng đều khiến người đi đường phải ghé mắt. Một người phong thần tuấn lãng, một người béo mập dễ nhìn. Có người trở nên béo nhìn sẽ xấu xí, Hạng Thanh Ngưu thì thuộc béo mập đáng yêu. Bộ đạo bào màu đen mặc trên người y kia, khiến y giống như một nhân vật hoạt hình.
Tuy nhiên, lúc này trên đường không có mấy người đi lại. Quân đội của Kim Thế Hùng không ngừng tấn cộng, khiến dân chúng trong phạm vị mấy trăm dặm đều dời đi. Phương Giải còn nhớ lúc hắn từ Tây Bắc tới Trường An, nhất là tới khu vực Giang Bắc Đạo, trị an tốt giống như trong truyền thuyết, đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường, thầm chí trong thôn trấn hay thành thị đều không nhìn thấy dù chỉ một tên ăn mày.
Nhưng hiện tại, lực phá hoại của chiến tranh đã hoàn toàn lộ rõ ra ngoài. Nơi từng phồn hoa giờ đã tan thành mây khói, thừa lại chỉ là đống đổ nát.
Trên đường gặp không ít trạm canh gác, Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu đều lặng lẽ tránh đi. Bọn họ không muốn gây ra xung đột gì, tuy rằng những binh lính kia muốn ngăn cản cũng không thể ngăn cản được bọn họ.
Đại doanh của Phác Hổ nằm cách Giang Bắc hơn mười dặm. Bởi vì binh lực ít, nên khu vực phòng thủ của binh mã triều đình không ngừng bị thu hẹp xuống. Phản quân của Kim Thế Hùng thật giống như một con dã thú cùng đường, đã sớm quên mất quân luật lúc trước là không được cướp bóc giết hại dân chúng. Hậu cần tiếp tế không đủ, chỉ có thể dựa vào cướp đoạt. Cho nên những lúc không có chiến sự, quân đội được thả ra ngoài cướp giết.
Thật giống như bọn họ cướp đoạt tàn sát căn bản không phải là đồng bào của mình.
Đã từng có người nói vàng bạc tiền tài là thứ thay đổi một người nhanh nhất, nhưng ở trước mặt chiến tranh, uy lực của vàng bạc tiền tài thật quá nhỏ bé. Chiến tranh mới là thứ biến một người thành dã thú nhanh nhất. Lúc dao găm giơ lên, liền quên đi nhân tính. Mà khi dao găm giơ lên nhiều hơn, kỳ thực người cầm dao găm đã chết lặng.
Lúc ở nhà, niềm vui của bọn họ là được đoàn tụ với gia đình, được cha mẹ quan tâm. Nhưng vào lúc này, niềm vui của bọn họ tới từ cướp đoạt và giết chóc.
Nhân tính vặn vẹo.
- Thật là nhanh…
Hạng Thanh Ngưu nhìn thôn xóm đổ nát thê lương ở ven đường, trong mắt đều là hoảng sợ:
- Lúc rời khỏi thành Trường An, tuy thấy được Thiên Hữu Hoàng Đế giơ dao mổ ở trong thành Trường An, nhưng ít nhất không dính líu tới dân chúng, nơi đi qua vẫn là cảnh thái bình…hiện tại, chỉ còn lại một đống đổ nát rồi.
Thấy những cảnh tượng này, cảm giác chờ mong khi sắp gặp lại bạn cũ liền phai nhạt dần.
- Cảnh tượng này không bất ngờ cho lắm.
Phương Giải thấy những cảnh thảm thiết như vậy hơn Hạng Thanh Ngưu rất nhiều. Bất kể là ở Tây Bắc hay là Tây Nam, Phương Giải mới là người đối diện trực tiếp với tử vong trên chiến trường. Những lúc không có việc gì, đám người Hạng Thanh Ngưu luôn được nghỉ ngơi ở phía sau. Có một lần Phương Giải nói rằng sau một buổi giết chóc, ngày hôm sau hô hấp vẫn còn ngửi thấy mùi máu tanh. Mà Hạng Thanh Ngưu thì chưa từng trải qua chuyện như vậy.
Phương Giải nhìn thoáng qua cỏ xanh trên mặt đất:
- Đối với dân chúng, chiến tranh giống như trời đông giá rét với cỏ dại, mỗi mùa đông đi qua, dường như không còn một ngọn cỏ nào. Mà tới mùa xuân, cỏ lại có thể mọc lên từ bùn đất. Con người cũng như vậy, sẽ tốt hơn thôi.
So với Đông Cương mà nói, mùa xuân ở Giang Bắc tới chậm hơn. Đám gười Phương Giải từ Đông Cương trở về đã là lúc cỏ mọc, trải qua hơn một tháng bôn ba, cỏ ở Giang Bắc mới chỉ ló đầu ra.
Hai người nhìn đại doanh liên miên bất tận ở đằng xa, biết không thể tiến thêm được nữa rồi. Chỉ cần tới gần đại doanh, hoa tiêu lập tức sẽ phát hiện. Tới lúc đó nghênh đón bọn họ không phải là Hắc tiểu tử cưỡi con bò già kia, mà là một trận mưa tên và hơn nghìn binh mã.
Bọn họ không e ngại, nhưng sợ phiền toái.
- Đêm nay tới tìm hắn?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Phương Giải tìm một chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống, nhìn về hướng đại doanh xa xa:
- Ngươi khiến nguyên khí thiên địa hỗn loạn một chút, có lẽ tên kia sẽ cảm giác thấy.
- Vì sao không phải là ngươi?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Phương Giải nằm xuống bãi cỏ, thoải mái nói:
- Bởi vì ta lười.
Hạng Thanh Ngưu lườm hắn một cái, dùng Đại Chu Thiên cách trăm mét bắt một con thỏ, cười hắc hắc nói:
- Tí nữa nướng không cho ngươi ăn.
Y bỗng nhiên nghĩ tới một điều:
- Phác Hổ đã sống lâu như vậy, dựa theo đạo lý, tu vị của hắn hẳn là rất mạnh chứ? Ta bỗng nhớ tới ngày đó ở Ung Châu, lúc Trương Dịch Dương tới giết Phác Hổ, có phải chúng ta làm điều thừa hay không? Liệu tên kia có ẩn dấu tu vị, cho dù không có chúng ta hỗ trợ, Trương Dịch Dương muốn giết hắn cũng không dễ dàng như vậy.
Phương Giải cười cười:
- Mặc kệ hắn ẩn dấu tu vị hay không, ngày đó chúng ta ra tay đều đáng giá. Ít nhất có một bằng hữu khi đi ngang qua chỗ nào đó chợt nhớ tới, chẳng phải là điều tốt sao?
- Bằng hữu đi ngang qua chỗ nào đó chợt nhớ tới?
Hạng Thanh Ngưu lặp lại, cảm thấy lời này rất hay.
- Nếu như tới bất kỳ chỗ nào đều có một người bạn muốn gặp thì tốt biết mấy.
Y cầm con thỏ hoang một lúc lâu vẫn không động thủ. Phương Giải nhìn y, hỏi:
- Sao vậy, có cảm xúc nên nảy sinh lòng từ bi, không muốn ăn con thỏ này rồi à?
- Phì!
Hạng Thanh Ngưu khinh miệt nói:
- Chỉ đang nghĩ…làm thịt con thỏ này như thế nào? Đạo gia ta tuy không sành ăn, nhưng chưa từng động tay động chân làm lông dã thú.
Phương Giải ngồi dậy, nhìn Hạng Thanh Ngưu, nói:
- Hóa ra ngươi mới là kẻ lười.
Vừa lúc đó, đại doanh bên kia bỗng xuất hiện mấy thân ảnh, cầm đầu chính là một con bò già. Tốc độ của con bò già này không ngờ nhanh hơn mấy cao thủ ở đằng sau. Nhìn vẻ ngốc ngếch già nua của nó, ai mà ngờ tới con bò già này đã sống tới hai trăm tuổi?
- À?
Hắc tiểu tử cưỡi con bò già từ phía bắc đi tới, lúc nhìn thấy hai người, đôi mắt liền sáng lên, lập tức nhảy xuống lưng bò, khoát tay ra lệnh cho người của mình trở về:
- Không có việc gì, các ngươi đều trở về trước đi, là bằng hữu của ta.
Y nhìn về phía Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu, cười hì hì nói:
- Tới địa bàn của lão tử bắt thỏ, đã được lão tử cho phép chưa? Con mẹ các ngươi chẳng lẽ không biết chỗ này do ta bảo kê rồi sao? Làm càn như vậy là không nể mặt ta rồi!
- Vị đại gia này, không biết bồi thường như thế nào?
Phương Giải chỉ Hạng Thanh Ngưu:
- Hay là để tên béo kia lấy thân báo đáp?
Phác Hổ gắt một cái:
- Lăn…
…
…
Phác Hổ thỉnh thoảng lại nhìn con bò già đang ngặm cỏ, trong mắt đầy dịu dàng. Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu cũng nhìn ra được con bò già này có vị trí quan trọng như thế nào trong lòng Phác Hổ. Ở một nơi tịch mịch tối đen, chỉ có nó vẫn luôn bên cạnh Phác Hổ. Mà chính vì thế, Phác Hổ mới không tiếc một nửa tu vị để cho con bò già kia sống lâu hơn.
- Gần đây nó càng lúc càng giống một con bò rồi.
Phác Hổ cười cười, trong mắt lóe lên sự thương cảm. Tuy chỉ lóe lên, nhưng Phương Giải vẫn nhạy bén phát hiện. Cho nên Phương Giải vô thức nhìn thoáng qua con bò già, trong lòng căng thẳng, bỗng nhiên hiểu ra cái gì đó.
- Từ lúc nó bắt đầu ăn thịt, liền không ăn cỏ nữa. Nhưng từ đầu xuân tới giờ, không ngờ nó lại không thèm thịt nữa, mặc kệ thịt có tươi cỡ nào nó cũng không ngửi một cái, hơn nữa biểu hiện chán ghét…Nó càng ngày càng trở về với bản tính của nó, mỗi ngày đều ăn cỏ trên đất ngon lành.
Phác Hổ uống một ngụm rượu, ánh mắt mê man.
Tuy nhiên, lúc này trên đường không có mấy người đi lại. Quân đội của Kim Thế Hùng không ngừng tấn cộng, khiến dân chúng trong phạm vị mấy trăm dặm đều dời đi. Phương Giải còn nhớ lúc hắn từ Tây Bắc tới Trường An, nhất là tới khu vực Giang Bắc Đạo, trị an tốt giống như trong truyền thuyết, đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường, thầm chí trong thôn trấn hay thành thị đều không nhìn thấy dù chỉ một tên ăn mày.
Nhưng hiện tại, lực phá hoại của chiến tranh đã hoàn toàn lộ rõ ra ngoài. Nơi từng phồn hoa giờ đã tan thành mây khói, thừa lại chỉ là đống đổ nát.
Trên đường gặp không ít trạm canh gác, Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu đều lặng lẽ tránh đi. Bọn họ không muốn gây ra xung đột gì, tuy rằng những binh lính kia muốn ngăn cản cũng không thể ngăn cản được bọn họ.
Đại doanh của Phác Hổ nằm cách Giang Bắc hơn mười dặm. Bởi vì binh lực ít, nên khu vực phòng thủ của binh mã triều đình không ngừng bị thu hẹp xuống. Phản quân của Kim Thế Hùng thật giống như một con dã thú cùng đường, đã sớm quên mất quân luật lúc trước là không được cướp bóc giết hại dân chúng. Hậu cần tiếp tế không đủ, chỉ có thể dựa vào cướp đoạt. Cho nên những lúc không có chiến sự, quân đội được thả ra ngoài cướp giết.
Thật giống như bọn họ cướp đoạt tàn sát căn bản không phải là đồng bào của mình.
Đã từng có người nói vàng bạc tiền tài là thứ thay đổi một người nhanh nhất, nhưng ở trước mặt chiến tranh, uy lực của vàng bạc tiền tài thật quá nhỏ bé. Chiến tranh mới là thứ biến một người thành dã thú nhanh nhất. Lúc dao găm giơ lên, liền quên đi nhân tính. Mà khi dao găm giơ lên nhiều hơn, kỳ thực người cầm dao găm đã chết lặng.
Lúc ở nhà, niềm vui của bọn họ là được đoàn tụ với gia đình, được cha mẹ quan tâm. Nhưng vào lúc này, niềm vui của bọn họ tới từ cướp đoạt và giết chóc.
Nhân tính vặn vẹo.
- Thật là nhanh…
Hạng Thanh Ngưu nhìn thôn xóm đổ nát thê lương ở ven đường, trong mắt đều là hoảng sợ:
- Lúc rời khỏi thành Trường An, tuy thấy được Thiên Hữu Hoàng Đế giơ dao mổ ở trong thành Trường An, nhưng ít nhất không dính líu tới dân chúng, nơi đi qua vẫn là cảnh thái bình…hiện tại, chỉ còn lại một đống đổ nát rồi.
Thấy những cảnh tượng này, cảm giác chờ mong khi sắp gặp lại bạn cũ liền phai nhạt dần.
- Cảnh tượng này không bất ngờ cho lắm.
Phương Giải thấy những cảnh thảm thiết như vậy hơn Hạng Thanh Ngưu rất nhiều. Bất kể là ở Tây Bắc hay là Tây Nam, Phương Giải mới là người đối diện trực tiếp với tử vong trên chiến trường. Những lúc không có việc gì, đám người Hạng Thanh Ngưu luôn được nghỉ ngơi ở phía sau. Có một lần Phương Giải nói rằng sau một buổi giết chóc, ngày hôm sau hô hấp vẫn còn ngửi thấy mùi máu tanh. Mà Hạng Thanh Ngưu thì chưa từng trải qua chuyện như vậy.
Phương Giải nhìn thoáng qua cỏ xanh trên mặt đất:
- Đối với dân chúng, chiến tranh giống như trời đông giá rét với cỏ dại, mỗi mùa đông đi qua, dường như không còn một ngọn cỏ nào. Mà tới mùa xuân, cỏ lại có thể mọc lên từ bùn đất. Con người cũng như vậy, sẽ tốt hơn thôi.
So với Đông Cương mà nói, mùa xuân ở Giang Bắc tới chậm hơn. Đám gười Phương Giải từ Đông Cương trở về đã là lúc cỏ mọc, trải qua hơn một tháng bôn ba, cỏ ở Giang Bắc mới chỉ ló đầu ra.
Hai người nhìn đại doanh liên miên bất tận ở đằng xa, biết không thể tiến thêm được nữa rồi. Chỉ cần tới gần đại doanh, hoa tiêu lập tức sẽ phát hiện. Tới lúc đó nghênh đón bọn họ không phải là Hắc tiểu tử cưỡi con bò già kia, mà là một trận mưa tên và hơn nghìn binh mã.
Bọn họ không e ngại, nhưng sợ phiền toái.
- Đêm nay tới tìm hắn?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Phương Giải tìm một chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống, nhìn về hướng đại doanh xa xa:
- Ngươi khiến nguyên khí thiên địa hỗn loạn một chút, có lẽ tên kia sẽ cảm giác thấy.
- Vì sao không phải là ngươi?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Phương Giải nằm xuống bãi cỏ, thoải mái nói:
- Bởi vì ta lười.
Hạng Thanh Ngưu lườm hắn một cái, dùng Đại Chu Thiên cách trăm mét bắt một con thỏ, cười hắc hắc nói:
- Tí nữa nướng không cho ngươi ăn.
Y bỗng nhiên nghĩ tới một điều:
- Phác Hổ đã sống lâu như vậy, dựa theo đạo lý, tu vị của hắn hẳn là rất mạnh chứ? Ta bỗng nhớ tới ngày đó ở Ung Châu, lúc Trương Dịch Dương tới giết Phác Hổ, có phải chúng ta làm điều thừa hay không? Liệu tên kia có ẩn dấu tu vị, cho dù không có chúng ta hỗ trợ, Trương Dịch Dương muốn giết hắn cũng không dễ dàng như vậy.
Phương Giải cười cười:
- Mặc kệ hắn ẩn dấu tu vị hay không, ngày đó chúng ta ra tay đều đáng giá. Ít nhất có một bằng hữu khi đi ngang qua chỗ nào đó chợt nhớ tới, chẳng phải là điều tốt sao?
- Bằng hữu đi ngang qua chỗ nào đó chợt nhớ tới?
Hạng Thanh Ngưu lặp lại, cảm thấy lời này rất hay.
- Nếu như tới bất kỳ chỗ nào đều có một người bạn muốn gặp thì tốt biết mấy.
Y cầm con thỏ hoang một lúc lâu vẫn không động thủ. Phương Giải nhìn y, hỏi:
- Sao vậy, có cảm xúc nên nảy sinh lòng từ bi, không muốn ăn con thỏ này rồi à?
- Phì!
Hạng Thanh Ngưu khinh miệt nói:
- Chỉ đang nghĩ…làm thịt con thỏ này như thế nào? Đạo gia ta tuy không sành ăn, nhưng chưa từng động tay động chân làm lông dã thú.
Phương Giải ngồi dậy, nhìn Hạng Thanh Ngưu, nói:
- Hóa ra ngươi mới là kẻ lười.
Vừa lúc đó, đại doanh bên kia bỗng xuất hiện mấy thân ảnh, cầm đầu chính là một con bò già. Tốc độ của con bò già này không ngờ nhanh hơn mấy cao thủ ở đằng sau. Nhìn vẻ ngốc ngếch già nua của nó, ai mà ngờ tới con bò già này đã sống tới hai trăm tuổi?
- À?
Hắc tiểu tử cưỡi con bò già từ phía bắc đi tới, lúc nhìn thấy hai người, đôi mắt liền sáng lên, lập tức nhảy xuống lưng bò, khoát tay ra lệnh cho người của mình trở về:
- Không có việc gì, các ngươi đều trở về trước đi, là bằng hữu của ta.
Y nhìn về phía Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu, cười hì hì nói:
- Tới địa bàn của lão tử bắt thỏ, đã được lão tử cho phép chưa? Con mẹ các ngươi chẳng lẽ không biết chỗ này do ta bảo kê rồi sao? Làm càn như vậy là không nể mặt ta rồi!
- Vị đại gia này, không biết bồi thường như thế nào?
Phương Giải chỉ Hạng Thanh Ngưu:
- Hay là để tên béo kia lấy thân báo đáp?
Phác Hổ gắt một cái:
- Lăn…
…
…
Phác Hổ thỉnh thoảng lại nhìn con bò già đang ngặm cỏ, trong mắt đầy dịu dàng. Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu cũng nhìn ra được con bò già này có vị trí quan trọng như thế nào trong lòng Phác Hổ. Ở một nơi tịch mịch tối đen, chỉ có nó vẫn luôn bên cạnh Phác Hổ. Mà chính vì thế, Phác Hổ mới không tiếc một nửa tu vị để cho con bò già kia sống lâu hơn.
- Gần đây nó càng lúc càng giống một con bò rồi.
Phác Hổ cười cười, trong mắt lóe lên sự thương cảm. Tuy chỉ lóe lên, nhưng Phương Giải vẫn nhạy bén phát hiện. Cho nên Phương Giải vô thức nhìn thoáng qua con bò già, trong lòng căng thẳng, bỗng nhiên hiểu ra cái gì đó.
- Từ lúc nó bắt đầu ăn thịt, liền không ăn cỏ nữa. Nhưng từ đầu xuân tới giờ, không ngờ nó lại không thèm thịt nữa, mặc kệ thịt có tươi cỡ nào nó cũng không ngửi một cái, hơn nữa biểu hiện chán ghét…Nó càng ngày càng trở về với bản tính của nó, mỗi ngày đều ăn cỏ trên đất ngon lành.
Phác Hổ uống một ngụm rượu, ánh mắt mê man.