Nữ giáo thụ không ngờ Phương Giải lại để nàng đặt tên cho con chiến mã của mình, do dự một chút rồi đứng dậy, chậm bước quanh con xích hồng mã một vòng, không kìm được sáng mắt lên:
- Chẳng trách được ngươi kiên quyết dùng ngựa của mình, con Hàn huyết bảo mã này dù là ở Diễn Vũ Viện cũng không tìm được mấy con có thể được như vậy. Con ngựa xuất sắc như vậy lại đến một cái tên cũng không có, đáng tiếc quá.
Mặt Phương Giải hơi đỏ lên, tự nhủ cô nói đáng tiếc là đáng tiếc ngựa không có tên hay là đáng tiếc ngựa là của một tên vô danh tiểu tốt như ta?
Nghe được bốn chữ Hàn huyết bảo mã, sinh đồ phía sau có người không nhịn được phát ra tiếng hô nhỏ.
- Tên đó... không ngờ lại có một con Hãn huyết bảo mã!
Nghe thấy câu này, nữ giáo thụ mỉm cười lắc đầu:
- Không phải là Hãn huyết, là Hàn huyết.
Nhưng rất hiển nhiên, tuyệt đại đa số mọi người vẫn không hiểu ý của nàng.
Nàng cũng lười giải thích gì thêm gì, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ con xích hồng mã mấy cái, rồi nói với Phương Giải:
- Con ngựa đẹp thế này, hãy gọi là Nghê Thường được không?
- Nghê Thường?
Phương Giải ngẩn người ra, gãi gãi đầu hỏi:
- Có phải là hơi nhu mỹ quá không? Nó là chiến mã...
Nữ giáo thụ cũng ngẩn ra một chút, sau đó có chút ảo não hỏi:
- Đây đúng là ngựa của ngươi chứ? Đây đúng là một con chiến mã... nhưng trước hết, nó là một con ngựa cái.
...
...
Cũng không để ý Phương Giải có đồng ý hay không, nữ giáo thụ với ánh mắt rất đặc biệt lại ngồi xuống sau chiếc bàn sách, sau đó nhấc bút lông lên dùng chữ viết xinh đẹp viết tên con ngựa ở ngay sau tên của Phương Giải... Nghê Thường. Thế nên con ngựa chiến rất to lớn này lập tức có tên mới. Hơn nữa nếu tên này được ghi danh ở Diễn Vũ Viện, vậy thì coi như đã được quyết định không có hy vọng thay đổi được rồi.
Phương Giải ngượng ngùng cười cười, nói một tiếng cảm ơn rồi dắt ngựa rời đi. Mới đi được mấy bước lại nghe thấy tiếng nữ giáo thụ dịu dàng ôn hoà vang lên phía sau lưng mình.
- Ta tên là Khâu Dư, là một trong những giám khảo của cuộc thi võ năm nay, hy vọng lát nữa trong cuộc thi võ nghệ, biểu hiện của ngươi đừng bôi nhọ con ngựa tốt này.
Phương Giải không đáp, cũng không quay người, gật gật đầu rồi tiếp tục bước đi.
Theo đường đá, Phương Giải theo sau những thí sinh phía trước đi vào sâu trong Diễn Vũ Viện. Đến đây rồi Phương Giải mới phát hiện, hoá ra Diễn Vũ Viện thực sự là không quá rộng lớn. Sau khi mấy nghìn thí sinh vào trong này, hậu viện cuộc thi có vẻ chật chội. Bởi vì nguyên do số lượng thí sinh quá nhiều, Diễn Vũ Viện không có nhiều phòng làm trường thi, cho nên bất luận là thi văn hay thi võ đều tiến hành ở giáo trường.
Đầu tiên phải thi năm môn văn khoa, cho nên Phương Giải giao Nghê Thường cho người ở Diễn Vũ Viện trông giữ. Sau đó ở giáo trường tìm thấy chỗ ngồi của mình, trên bàn có dán tên của hắn. Tình cảnh quen thuộc này khiến Phương Giải bất giác nhớ lại kiếp trước thời là học sinh thường xuyên ứng phó với các cuộc thi.
Năm môn văn khoa chính là toán khoa, lễ khoa, nhạc khoa, địa lý và mưu lược binh pháp.
Mấy ngàn thí sinh trong thời gian rất ngắn được người của Diễn Vũ Viện chỉ điểm tìm thấy chỗ ngồi của mình. Tiếng bước chân tán đi, tình cảnh lập tức trở nên yên tĩnh.
Phía chính bắc của giáo trường là đài điểm tướng, chỉ cần là những người xuất thân trong quân đội đều không lạ lẫm với cách bố trí này. Đài điểm tướng của giáo trường Diễn Vũ Viện rất lớn, hẳn là được làm tạm thời cho cuộc thi. Sau khi Phương Giải ngồi xuống, nhìn về phía đài điểm tướng một cái, liền thấy là một ô hoàng la đại biểu cho thân phận chí tôn.
Không ngờ Hoàng đế cũng tới.
Tuy Phương Giải sớm biết Hoàng đế rất coi trọng cuộc thi ở Diễn Vũ Viện, nhưng không nghĩ rằng Hoàng đế lại có thể dứt bỏ việc triều sự phức tạp mà đích thân đến. Dưới chiếc ô hoàng la, ngồi ở giữa chính là đương kim Hoàng đế Thiên Hữu chí tôn của Đại Tuỳ Dương Dịch. Trên người ông ta mặc trang phục mà chỉ lúc có triều hội lớn mới mặc, nhìn rất tôn sùng mà trang nghiêm. Bên cạnh ông ta, bên trái là Di Thân Vương Dương Dận, ngồi bên phải là Viện trưởng Diễn Vũ Viện Chu Bán Xuyên.
- Cuộc thi Diễn Vũ Viện, quy mô càng ngày càng lớn, trong lòng trẫm được an ủi, trẫm đã từng nói, Đại Tuỳ chưa bao giờ thiếu nhân tài, những thí sinh này... đều là trụ cột của triều đình trong tương lai.
Dương Dịch chỉ những thí sinh đông đúc phía dưới, cười cười nói:
- Trẫm nghe nói người Mông Nguyên mấy năm trước cũng học tập Diễn Vũ Viện của chúng ta, sửa một toà Liệp Vũ đường, cứ ba năm cũng chọn lựa những thanh niên tuấn kiệt dự thi, nhưng học chẳng đến đầu đến đuôi, lộ ra một bộ dạng đồ lởm.
Lời này nói xong, những quan viên bên cạnh lập tức đều cười rộ lên.
Tiếng cười trên Đài điểm tướng không khiến cho Phương Giải chú ý, nhưng cái kẻ ngồi bên cạnh hắn lại làm cho hắn cảm thấy nhức đầu. Người này ngồi nghiêng ngả trên ghế, cánh tay đặt trên bàn đỡ lấy cằm, cũng không nhìn lên Đài điểm tướng, chỉ nhìn Phương Giải vẻ mặt như cười như không.
- Sao ngươi cũng đến...
Phương Giải hạ thấp giọng hỏi một câu.
Người nọ cười hì hì, nhưng không trả lời. Nụ cười xinh đẹp này khiến người ta không muốn dịch chuyển tầm mắt, đôi mắt hơi nheo lại, đường cong lại càng lộ ra vẻ đáng yêu. Không sai, đây là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái đẹp, lại là một cô gái mà Phương Giải biết.
Ngô Ẩn Ngọc
Phương Giải nhìn thấy tiểu nha đầu này thật có chút kinh ngạc, hắn biết Ngô Nhất Đạo lần trước đưa đại tiểu thư ngang ngược này đến Thanh Nhạc Sơn Nhất Khí Quan để học đạo. Lẽ nào vào cửa Nhất Khí Quan, còn có thể đến Diễn Vũ Viện sao?
Nếu Phương Giải biết Ngô Nhất Đạo đưa bao nhiêu tiền vào Diễn Vũ Viện, hắn sẽ không kinh ngạc như vậy.
Đúng lúc Phương Giải đang tư duy xem vì sao Ngô Ẩn Ngọc lại xuất hiện ở đây, đột nhiên có giáo thụ của Diễn Vũ Viện cao giọng hô một câu, lập tức tất cả thí sinh đều đứng dậy, sau đó kéo nhau đứng sang một bên đường. Phương Giải cũng vội vàng đứng dậy, biết rằng đây là người đã đến đủ, phải hành lễ với Hoàng thượng, nhưng sau khi mọi người đứng dậy, lại không ai cho bọn họ quỳ xuống yết kiến.
Đang hết sức ngạc nhiên, lại thấy viên thái giám mình đã gặp ở Sướng Xuân Viên tay cầm thánh chỉ đi đến trước Đài điểm tướng. Giở thánh chỉ ra, hắng giọng một cái rồi bắt đầu đọc to.
Trước ý chỉ, đơn giản là lời khen và hỏi han của Hoàng thượng đối với thí sinh, tiếp nữa là sự khẳng định và tôn kính với Diễn Vũ Viện. Những lời này lại không có ý gì mới. Văn tự giản dị cũng không hoa mỹ, dường như là dùng khẩu khí nói chuyện của bệ hạ để viết. Nghe những lời này vốn không có cảm giác gì, nhưng đến khi nghe thấy câu cuối cùng lại khiến Phương Giải chấn động trong lòng!
- Phàm những người dùng số tiền lớn để mua đề thi của Diễn Vũ Viện, tự động bước ra khỏi hàng, huỷ bỏ tư cách dự thi Diễn Vũ Viện, tước bỏ công danh, trả về nhà suy ngẫm! Trong vòng năm năm không được nhập sĩ. Nếu lại làm việc xấu, trọn đời không được tuyển dụng. Bệ hạ nhân từ niệm tình các ngươi lần đầu phạm tội lại là nhân tài Đại Tuỳ, tâm niệm chợt có lệch lạc, không nỡ phạt nặng, còn hy vọng các ngươi tự mình tỉnh ngộ ghi nhớ giáo huấn.
Trong nháy mắt, hàng trăm người lập tức trở nên mặt cắt không còn chút máu.
Trong đó bao gồm cả Thôi Lược Thương.
- Chẳng trách được ngươi kiên quyết dùng ngựa của mình, con Hàn huyết bảo mã này dù là ở Diễn Vũ Viện cũng không tìm được mấy con có thể được như vậy. Con ngựa xuất sắc như vậy lại đến một cái tên cũng không có, đáng tiếc quá.
Mặt Phương Giải hơi đỏ lên, tự nhủ cô nói đáng tiếc là đáng tiếc ngựa không có tên hay là đáng tiếc ngựa là của một tên vô danh tiểu tốt như ta?
Nghe được bốn chữ Hàn huyết bảo mã, sinh đồ phía sau có người không nhịn được phát ra tiếng hô nhỏ.
- Tên đó... không ngờ lại có một con Hãn huyết bảo mã!
Nghe thấy câu này, nữ giáo thụ mỉm cười lắc đầu:
- Không phải là Hãn huyết, là Hàn huyết.
Nhưng rất hiển nhiên, tuyệt đại đa số mọi người vẫn không hiểu ý của nàng.
Nàng cũng lười giải thích gì thêm gì, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ con xích hồng mã mấy cái, rồi nói với Phương Giải:
- Con ngựa đẹp thế này, hãy gọi là Nghê Thường được không?
- Nghê Thường?
Phương Giải ngẩn người ra, gãi gãi đầu hỏi:
- Có phải là hơi nhu mỹ quá không? Nó là chiến mã...
Nữ giáo thụ cũng ngẩn ra một chút, sau đó có chút ảo não hỏi:
- Đây đúng là ngựa của ngươi chứ? Đây đúng là một con chiến mã... nhưng trước hết, nó là một con ngựa cái.
...
...
Cũng không để ý Phương Giải có đồng ý hay không, nữ giáo thụ với ánh mắt rất đặc biệt lại ngồi xuống sau chiếc bàn sách, sau đó nhấc bút lông lên dùng chữ viết xinh đẹp viết tên con ngựa ở ngay sau tên của Phương Giải... Nghê Thường. Thế nên con ngựa chiến rất to lớn này lập tức có tên mới. Hơn nữa nếu tên này được ghi danh ở Diễn Vũ Viện, vậy thì coi như đã được quyết định không có hy vọng thay đổi được rồi.
Phương Giải ngượng ngùng cười cười, nói một tiếng cảm ơn rồi dắt ngựa rời đi. Mới đi được mấy bước lại nghe thấy tiếng nữ giáo thụ dịu dàng ôn hoà vang lên phía sau lưng mình.
- Ta tên là Khâu Dư, là một trong những giám khảo của cuộc thi võ năm nay, hy vọng lát nữa trong cuộc thi võ nghệ, biểu hiện của ngươi đừng bôi nhọ con ngựa tốt này.
Phương Giải không đáp, cũng không quay người, gật gật đầu rồi tiếp tục bước đi.
Theo đường đá, Phương Giải theo sau những thí sinh phía trước đi vào sâu trong Diễn Vũ Viện. Đến đây rồi Phương Giải mới phát hiện, hoá ra Diễn Vũ Viện thực sự là không quá rộng lớn. Sau khi mấy nghìn thí sinh vào trong này, hậu viện cuộc thi có vẻ chật chội. Bởi vì nguyên do số lượng thí sinh quá nhiều, Diễn Vũ Viện không có nhiều phòng làm trường thi, cho nên bất luận là thi văn hay thi võ đều tiến hành ở giáo trường.
Đầu tiên phải thi năm môn văn khoa, cho nên Phương Giải giao Nghê Thường cho người ở Diễn Vũ Viện trông giữ. Sau đó ở giáo trường tìm thấy chỗ ngồi của mình, trên bàn có dán tên của hắn. Tình cảnh quen thuộc này khiến Phương Giải bất giác nhớ lại kiếp trước thời là học sinh thường xuyên ứng phó với các cuộc thi.
Năm môn văn khoa chính là toán khoa, lễ khoa, nhạc khoa, địa lý và mưu lược binh pháp.
Mấy ngàn thí sinh trong thời gian rất ngắn được người của Diễn Vũ Viện chỉ điểm tìm thấy chỗ ngồi của mình. Tiếng bước chân tán đi, tình cảnh lập tức trở nên yên tĩnh.
Phía chính bắc của giáo trường là đài điểm tướng, chỉ cần là những người xuất thân trong quân đội đều không lạ lẫm với cách bố trí này. Đài điểm tướng của giáo trường Diễn Vũ Viện rất lớn, hẳn là được làm tạm thời cho cuộc thi. Sau khi Phương Giải ngồi xuống, nhìn về phía đài điểm tướng một cái, liền thấy là một ô hoàng la đại biểu cho thân phận chí tôn.
Không ngờ Hoàng đế cũng tới.
Tuy Phương Giải sớm biết Hoàng đế rất coi trọng cuộc thi ở Diễn Vũ Viện, nhưng không nghĩ rằng Hoàng đế lại có thể dứt bỏ việc triều sự phức tạp mà đích thân đến. Dưới chiếc ô hoàng la, ngồi ở giữa chính là đương kim Hoàng đế Thiên Hữu chí tôn của Đại Tuỳ Dương Dịch. Trên người ông ta mặc trang phục mà chỉ lúc có triều hội lớn mới mặc, nhìn rất tôn sùng mà trang nghiêm. Bên cạnh ông ta, bên trái là Di Thân Vương Dương Dận, ngồi bên phải là Viện trưởng Diễn Vũ Viện Chu Bán Xuyên.
- Cuộc thi Diễn Vũ Viện, quy mô càng ngày càng lớn, trong lòng trẫm được an ủi, trẫm đã từng nói, Đại Tuỳ chưa bao giờ thiếu nhân tài, những thí sinh này... đều là trụ cột của triều đình trong tương lai.
Dương Dịch chỉ những thí sinh đông đúc phía dưới, cười cười nói:
- Trẫm nghe nói người Mông Nguyên mấy năm trước cũng học tập Diễn Vũ Viện của chúng ta, sửa một toà Liệp Vũ đường, cứ ba năm cũng chọn lựa những thanh niên tuấn kiệt dự thi, nhưng học chẳng đến đầu đến đuôi, lộ ra một bộ dạng đồ lởm.
Lời này nói xong, những quan viên bên cạnh lập tức đều cười rộ lên.
Tiếng cười trên Đài điểm tướng không khiến cho Phương Giải chú ý, nhưng cái kẻ ngồi bên cạnh hắn lại làm cho hắn cảm thấy nhức đầu. Người này ngồi nghiêng ngả trên ghế, cánh tay đặt trên bàn đỡ lấy cằm, cũng không nhìn lên Đài điểm tướng, chỉ nhìn Phương Giải vẻ mặt như cười như không.
- Sao ngươi cũng đến...
Phương Giải hạ thấp giọng hỏi một câu.
Người nọ cười hì hì, nhưng không trả lời. Nụ cười xinh đẹp này khiến người ta không muốn dịch chuyển tầm mắt, đôi mắt hơi nheo lại, đường cong lại càng lộ ra vẻ đáng yêu. Không sai, đây là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái đẹp, lại là một cô gái mà Phương Giải biết.
Ngô Ẩn Ngọc
Phương Giải nhìn thấy tiểu nha đầu này thật có chút kinh ngạc, hắn biết Ngô Nhất Đạo lần trước đưa đại tiểu thư ngang ngược này đến Thanh Nhạc Sơn Nhất Khí Quan để học đạo. Lẽ nào vào cửa Nhất Khí Quan, còn có thể đến Diễn Vũ Viện sao?
Nếu Phương Giải biết Ngô Nhất Đạo đưa bao nhiêu tiền vào Diễn Vũ Viện, hắn sẽ không kinh ngạc như vậy.
Đúng lúc Phương Giải đang tư duy xem vì sao Ngô Ẩn Ngọc lại xuất hiện ở đây, đột nhiên có giáo thụ của Diễn Vũ Viện cao giọng hô một câu, lập tức tất cả thí sinh đều đứng dậy, sau đó kéo nhau đứng sang một bên đường. Phương Giải cũng vội vàng đứng dậy, biết rằng đây là người đã đến đủ, phải hành lễ với Hoàng thượng, nhưng sau khi mọi người đứng dậy, lại không ai cho bọn họ quỳ xuống yết kiến.
Đang hết sức ngạc nhiên, lại thấy viên thái giám mình đã gặp ở Sướng Xuân Viên tay cầm thánh chỉ đi đến trước Đài điểm tướng. Giở thánh chỉ ra, hắng giọng một cái rồi bắt đầu đọc to.
Trước ý chỉ, đơn giản là lời khen và hỏi han của Hoàng thượng đối với thí sinh, tiếp nữa là sự khẳng định và tôn kính với Diễn Vũ Viện. Những lời này lại không có ý gì mới. Văn tự giản dị cũng không hoa mỹ, dường như là dùng khẩu khí nói chuyện của bệ hạ để viết. Nghe những lời này vốn không có cảm giác gì, nhưng đến khi nghe thấy câu cuối cùng lại khiến Phương Giải chấn động trong lòng!
- Phàm những người dùng số tiền lớn để mua đề thi của Diễn Vũ Viện, tự động bước ra khỏi hàng, huỷ bỏ tư cách dự thi Diễn Vũ Viện, tước bỏ công danh, trả về nhà suy ngẫm! Trong vòng năm năm không được nhập sĩ. Nếu lại làm việc xấu, trọn đời không được tuyển dụng. Bệ hạ nhân từ niệm tình các ngươi lần đầu phạm tội lại là nhân tài Đại Tuỳ, tâm niệm chợt có lệch lạc, không nỡ phạt nặng, còn hy vọng các ngươi tự mình tỉnh ngộ ghi nhớ giáo huấn.
Trong nháy mắt, hàng trăm người lập tức trở nên mặt cắt không còn chút máu.
Trong đó bao gồm cả Thôi Lược Thương.