Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1228: Tòa thành điên




Mộc Tam nhìn chuyện xảy ra trước mặt, cảm thấy thân hình của mình cứng lại giống như bức tượng, muốn động đậy nhưng căn bản không nhúc nhích được. Y thấy qua rất nhiều giết chóc, nhưng chưa từng thấy giết chóc mà không có một lý do nào như vậy. Mà quyết định sinh tử của bọn họ, lại từ chính bản thân y.

Lúc y ngã xuống, ngón tay chỉ về phía tây.

Vi Mộc điên cuồng ra lệnh thổi kèn, một đội áo giáp quân lập tức xếp hàng chỉnh tề giống như máy móc rời khỏi phủ tướng quân. Giết chóc liền bắt đầu từ phủ tướng quân sang phía tậy, không hề có dấu hiệu báo trước, tất cả mọi người trong căn nhà đã bị tử thần để ý tới.

Vi Mộc dùng một búa đập nát cửa một nhà, rồi chỉ tay về phía trước:

- Giết hết.

Có thể xây nhà ở bên cạnh Di Thân Vương Dương Dận, tự nhiên không phải là dân chúng bình thường. Một tòa lớn như vậy, không cần đoán cũng biết có rất nhiều người ở. Mộc Tam đã không còn tâm tư suy nghĩ nhà này có vị đại nhân vật nào, thậm chí y đã rơi vào tình trạng đầu óc trống rỗng.

Kẻ điên không đáng sợ, đáng sợ là kẻ điên cầm binh quyền.

Áo giáp quân xông vào nhà rồi, rồi đám binh lính không hề có cảm tình kia bắt đầu giết người một cách máy móc. Lúc tiếng kêu la vang lên trong nhà, Mộc Tam cảm thấy tim mình như bị cái gì đó bóp chặt. Y liều mạng giãy dụa, muốn xông tới ngăn cản Vi Mộc.

Ngay lúc y miễn cưỡng có thể di chuyển được đôi chân, thì lại bị người khác kéo lại.

Mộc Tam quay đầu nhìn, thấy là Dịch Xung không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh mình.

- Ngăn cản y.

Mộc Tam nói ra ba chữ, gần như khóc nức nở.

Nhưng Dịch Xung lắc đầu:


- Giết chóc như vậy chưa hẳn là việc xấu với chúng ta.

- Ngươi…ngươi nói cái gì?

Mộc Tam kinh ngạc nhìn Dịch Xung.

- Gia đình nhà này không trêu chọc ai, cứ thế mà chết chẳng phải là vô tội sao? Sao ngươi có thể máu lạnh như vậy?

- Trong tòa thành này, những người được sống trong nhà cao cửa rộng, không nhiều người vô tội.

Dịch Xung lắc đầu nói:

- Ta là người máu lạnh, làm việc nhiều năm trong Đại Nội Thị Vệ Xử đã khiến cho ta trở nên máu lạnh. Nhưng ta không kích động, cho dù hiện tại ngươi tiến lên liệu có ngăn cản được y không? Vừa rồi lúc ở trong phủ tướng quân, sau một hồi tính toán ta quyết địn không đi lên cứu ngươi. Ngươi có thể nói ta là máu lạnh, nhưng ta cảm thấy đó là bình tĩnh. Thời khắc này Vi Mộc đang ở biên giới điên cuồng. Tuy ta không biết là cái gì bức y thành như vậy, nhưng ta biết không ai ngăn cản được y. Trong đám áo giáp quân phần lớn là vô tình, có mấy kẻ có cảm tình thì cách điên khùng không xa.

Bọn họ chưa rời khỏi Trường An cho nên không biết phương thức khống chế áo giáp quân.

- Có đôi khi, muốn đạt tới mục đích phải làm nhiều chuyện trái lương tâm. Vi Mộc giết người, chúng ta ngồi yên không quan tâm, ngươi liền cảm thấy khó chịu. Vậy ngươi liền suy nghĩ theo một hướng khác…làm như vậy sẽ mang lợi chỗ tốt gì cho ngươi.

- Ngươi có ý gì?

Mộc Tam hỏi.

- Vi Mộc còn chưa hoàn toàn bị điên.


Dịch Xung chỉ giết chóc phía xa, nơi đó có một đội áo giáp quân phá cửa căn nhà thứ hai, một đội khác phá cửa căn nhà thứ ba. Hai nhà này cách nhau bằng mấy gia đình bình thường, mấy gia đình bình thường này là nhà của dân chúng.

- Ngươi tưởng y đã phát điên, còn ta cảm thấy y đang phát tiết. Lúc áp lực lớn tới mức chính mình cũng không khống chế được, thì phải giải phóng khiến cho mình dễ chịu chút. Hiện tại y vẫn biết nên giết ai, không nên giết ai. Chỉ khi y giết cả dân chúng bình thường kia, thì mới chứng tỏ y đã thực sự phát điên.

Mộc Tam cảm thấy mình như tiến vào hố băng, y cảm thấy những người bên cạnh mình trở nên xa lạ. Hôm nay lúc nhìn thấy Dịch Xung, cảm giác ấm áp khiến y cực kỳ kích động. Nhưng hiện tại cảm giác lạnh như băng lại trở về, còn mãnh liệt hơn hai năm trước.

- Đứng ở góc độ của ngươi suy nghĩ mà xem.

Dịch Xung nhìn Mộc Tam:

- Trong thành có rất nhiều đại nhân vật, phía sau bọn họ đều đại biểu cho một gia tộc khổng lồ. Người như vậy, sau khi vào thành Chủ Công đều phải giải quyết. Nhưng nếu chia một bộ phận chức quan cho những kẻ đó, liệu có công bằng với các tướng sĩ Hắc Kỳ Quân anh dũng chém giết không? Có công bằng với những người đã phải trả giá lớn như ta và ngươi không? Chỉ vì bọn họ có gia tộc khổng lồ ở phía sau, liền khiến bọn họ được chiếu cố đặc thù, có công bằng không?

Y liên tục hỏi ba lần công bằng không.

Không công bằng.

Mộc Tam biết không công bằng.

- Đám người ăn ngon mặc đẹp kia, chỉ cần vào cái ngày Vi Mộc mở cửa thành Trường An cho Chủ Công, bọn họ liền giả vờ giả vịt nghênh đón Chủ Công, bọn họ liền có công lao. Chủ Công không thể không cho bọn họ một ít lợi ích. Những kẻ có chức vị trong triều đình kia, Chủ Công không có khả năng phế bỏ bọn họ. Cho nên bọn họ vẫn chiếm một vài vị trí trong triều đình. Ta nói có đúng không?

- Đúng vậy!


Mộc Tam không thể phản bác.

- Cho nên chết càng nhiều càng tốt.

Khóe miệng của Dịch Xung hơi co giật, rốt cuộc lộ ra vẻ không bình tĩnh trong bình tĩnh.

- Những người này chết càng nhiều, càng có lợi cho các tướng sĩ Hắc Kỳ Quân. Đối với ngươi và ta mà nói, cũng là chuyện tốt. Làm sao ngươi biết, nếu những người này không chết, tương lai có chiếm mất vị trí của ngươi trong triều đình không?

Dịch Xung cười lạnh.

- Chủ Công sẽ không làm như vậy. Không chỉ là Chủ Công, hễ là người có lý trí sẽ không làm chuyện như vậy. Thế nên hãy để tên điên Vi Mộc kia làm đi. Thế giới này vốn tràn đầy bất công, lần này cũng để cho bọn họ nếm thử một chút, cái gì gọi là bất công.

Y nói.

Ánh mắt âm tàn.





Từng là phủ của Hộ Bộ Thị Lang, cửa chính đã bị đập nát. Một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo người hầu chạy ra từ cửa, trên người dính đầy máu. Nhưng y còn chưa chạy được vài bước thì đã bị kéo lại vào trong, lưu lại vết máu rợn người trên bậc thang.

Máu loãng trôi xuống bậc thang, dần dần tụ lại thành vũng máu.

Bốp!

Một chiếc giày giẫm lên vũng máu, khiến máu văng tung tóe.



Vi Mộc đứng ở cửa nhìn, vẻ dữ tợn trên khuôn mặt vẫn chưa biến mất. Y mang theo áo giáp quân bắt đầu giết về phía tây phủ tướng quân, không buông tha gia đình giàu có nào. Hễ là có chức vị hoặc từng có chức vị trong triều đình, tất cả đều gặp nạn.

Y bước tới cửa chính của gia đình này, một cước đá văng thi thể ở trước thềm đá. Trong sân giống như là địa ngục, khắp nơi là tôi tớ chạy trốn điên cuồng, có nam có nữ. Bọn họ bị sợ tới choáng váng, không biết phải chạy trốn về hướng nào. Đám áo giáp quân lạnh lùng kết liễu từng sinh mạng một.

Một nữ nhân mập mạp mặc áo gấm kêu gào thảm thiết chạy tới cửa lớn. Lúc chạy tới cửa phát hiện Vi Mộc đứng ở đó. Nữ nhân này sợ tới mức lập tức dừng lại, tiếng kêu sắc nhọn làm đau cả tai. Trong mắt bà ta đầy hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy.

- A!

Bà ta kêu lên sợ hãi, xoay người muốn chạy về.

Vi Mộc ném cây chùy của mình, đập trúng sau ót của nữ nhân kia. Lực va chạm quá lớn, đầu của nữ nhân kia liền vỡ nát giống như quả dưa hấu, hỗn hợp màu trắng đỏ bay ra ngoài, cảnh tượng cực kỳ máu tanh. Nhưng Vi Mộc vẫn bật cười ha hả, giống như thấy chuyện gì đó rất vui vẻ.

Y bước nhanh vào trong sân, thi thể chậm rãi ngã xuống bên cạnh y.

Gia đình này, có lẽ nằm mơ cũng không nghĩ tới một chuyện đáng sợ như vậy lại phát sinh trên người của mình. Đây vốn là chuyện không thể đoán trước được, xảy ra một cách bất hợp lý.

Trời còn chưa tối.

Mặc dù trời tối đen, giết chóc cũng không dừng lại.

Xa xa, một đội binh lính mặc áo giáp chạy tới, nhìn thấy áo giáp quân phong tỏa đường phố, bọn họ liền do dự dừng lại. Tướng lĩnh cầm đầu sắc mặt rất khó coi. Thủ hạ của y đều nhìn y chờ đợi mệnh lệnh, nhưng cuối cùng, tướng lĩnh này vô lực khoát tay, sau đó quay người trở về.

- Chúng ta không làm được gì cả.

Y nói

Trong lòng binh lính đều hiểu.



back top