Tần Hà
Đại doanh Cao quân.
Trịnh Tử Vực, đại tướng trấn thủ bờ bắc sông Tần Hà, hiện tại sắc mặt khá khó coi. Mấy tướng lĩnh dưới trướng của y đều cúi thấp đầu. Đứng đối diện soái án là mấy nam tử mặc quần áo màu đen, trên mặc cũng che khăn đen, chỉ lộ đôi mắt. Mấy nam tử này mặc quần áo giống hệt nhau, sau lưng đều đeo một thanh đao.
HÌnh dáng của thanh đao hoàn toàn khác với hoành đao của Đại Tùy, cũng không giống với mạch đao của trọng giáp bộ binh. Đây là một thanh đao có sống đao rất rộng, dài chừng một mét, thoạt nhìn khá nặng.
- Đêm qua các ngươi không nên ra tay nặng như vậy.
Trịnh Tử Vực âm trầm nói:
- Ta mời các ngươi tới không phải là đối phó với đám khách giang hồ kia, mà là đối phó với Phương Giải và Đạo tôn Hạng Thanh Ngưu. Trận chém giết đêm qua, các ngươi đã lộ thực lực ra ngoài, còn muốn giết Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu há có thể dễ dàng?
Hắc y nhân đứng đầu hơi nheo mắt lại, hàn quang trong mắt càng thêm rõ ràng.
- Chớ dùng thái độ này nói chuyện với bọn ta.
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng:
- Là Cao Khai Thái mời bọn ta tới, chứ không phải là ngươi. Bọn ta có cách làm việc của bọn ta, chưa tới lân ngươi ra lệnh. Nếu ngươi cảm thấy bọn ta làm không tốt, vậy thì có thể không cần bọn ta. Các ngươi làm không được, phải nhờ tới bọn ta, cho nên đừng có lải nhải.
Sắc mặt của Trịnh Tử Vực rất khó coi, lời này khiến cho y tức giận cơ hồ muốn nổ phổi. Nhưng y quả thực không làm gì được những người này. Bởi vì thực lực của đám đao khách này quá mạnh, chọc giận bọn chúng, bọn chúng có thể sẽ giết sạch những người trong phòng. Những người này làm việc chưa từng trói buộc gì, nghĩ gì làm nấy. Tuy vẫn ẩn giấu trong chốn giang hồ, nhưng mỗi lần xuất hiện đều gây ra sóng to gió lớn.
Cũng không biết Cao Khai Thái làm sao mời được đám người này, cũng như phải trả cái giá gì.
- Các ngươi không phải là giúp không công, nếu đã thu tiền thì phải làm cho tốt.
Trịnh Tử Vực hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh. Đám thuộc hạ trong lều lớn đều không dám lên tiếng, bởi vì bọn họ biết đám đao khách áo đen này đáng sợ cỡ nào. Nếu đổi thành người khác dám nói chuyện như vậy với Trịnh Tử Vực, đám thuộc hạ này chắc chắn sẽ không đáp ứng. Tuy nhiên, đây cũng là chỗ khiến Trịnh Tử Vực tức giận, y tức giận vì sự nao núng của thuộc hạ nhiều hơn.
- Ngươi không cần quan tâm.
Thủ lĩnh đao khách áo đen không thèm để ý liếc mắt nhìn những người trong phòng:
- Các ngươi làm không được nên mới mời bọn ta tới, cho nên các ngươi dựa vào cái gì ra lệnh cho bọn ta? Nên làm như thế nào, trong lòng bọn ta đều có chừng mực. Nếu ngươi lại vung tay vung chân, bọn ta có thể giúp kẻ địch giết hết các ngươi.
Trịnh Tử Vực nghẹn mồi lửa trong lòng, thực sự không biết phải nói cái gì.
- Các ngươi trở về nghỉ ngơi đi.
Y khoát tay, có chút vô lực nói:
- Đêm qua cũng mệt rồi. Nếu Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu không tự mình tới cửa, thì làm phiền các ngươi tới bờ nam Tần Hà làm nhiệm vụ. Trở về chuẩn bị một chút vẫn tốt hơn. Dù sao tu vị của hai người đó cực cao, trong thiên hạ này không có mấy người thắng được.
Thủ lĩnh đao khách áo đen không nhịn được bật cười:
- Ngươi nói thiên hạ này không mấy người thắng được bọn chúng, là vì thiên hạ trong mắt ngươi quá nhỏ. Giang hồ hiện tại quả thực khá bình tĩnh, phần lớn người đại tu hành quát tháo phong vân đã chết. Cho nên ngươi mới nghĩ rằng người như Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu đã là vô địch. Có một việc ngươi chớ quên, cho dù mấy trăm năm trước với thế lực độc đại của Vạn Kiếm Đường, cũng không thể khiến cho bọn ta xóa nhòa khỏi giang hồ.
- Tầm mắt của ngươi quá thấp rồi.
Y dùng ánh mắt thương hại nhìn Trịnh Tử Vực, sau đó lắc đầu:
- Đám quân nhân các ngươi chưa bao giờ hiểu về giang hồ, tất nhiên cũng không biết nước giang hồ sâu cỡ nào. Kỳ thực địa vị của các ngươi khá là xấu hổ. Từ khi có người tu hành, tác dụng của quân nhân đã không còn lớn. Quyết định thắng bại trong chiến tranh thường là người tu hành, mà không phải là đám quân nhân vốn là chủ đạo chiến tranh như các ngươi.
- Đủ rồi!
Sắc mặt của Trịnh Tử Vực cực kỳ âm trầm, thoạt nhìn một giây sau sẽ bùng nổ.
- Cho dù các ngươi rất mạnh, nhưng các ngươi không hiểu bổn phận của mình. Khó trách mấy trăm năm trước bị Vạn Kiếm Đường gần như diệt môn. Ngạo mạn vô lễ không thức thời như vậy, sớm muộn gì cũng gặp đại họa.
Y vừa nói xong, hai mắt của thủ lĩnh đao khách lóe lên.
Phốc!
Không thấy y động thủ.
Soái án trước mặt Trịnh Tử Vực đột nhiên tách ra làm đôi, thẳng tắp giống như là dùng thước để kẻ. Cái bàn nứt ra sau đó là áo giáp trên người Trịnh Tử Vực. Áo giáp chắc chắn dễ dàng bị cắt đôi, cắt tới cổ họng và đôi mắt của Trịnh Tử Vực.
Rắc một tiếng, áo giáp và quần áo bên trong người y đều bị cắt, lộ ra da thịt. Cổ họng của y lạnh lẽo, có một giọt máu chảy ra.
- Nói chuyện với ta như vậy là việc làm rất không lý trý. Nếu có người còn dám nói với bọn ta như vậy, chớ trách ta không nhắc trước. Trong mắt ta, đám người các ngươi mặc kệ có địa vị cao như thế nào, chẳng qua đều là một đám dê đợi làm thịt. Nếu ta thích, tùy ý có thể cắt các ngươi ra làm mấy đoạn. Có những lời nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói ra, bằng không chết rồi lại kêu oan uổng.
Thủ lĩnh đao khách đi tới, giẫm lên bàn lớn cúi đầu nhìn Trịnh Tử Vực đã ngã nhào xuống đất:
- Đều nói tuổi càng cao càng sợ chết, ngươi không sợ?
Sắc mặt của Trịnh Tử Vực biến ảo không ngừng, đứng bật dậy la lớn:
- Ngươi đâu, tới bắt hết những kẻ này cho ta.
Chủ tướng chịu nhục, cho dù đám thủ hạ của Trịnh Tử Vực sợ hãi trong lòng thì cũng đã bị bức tới không còn đường lui. Theo tiếng leng keng, tất cả rút đao ra bao vây đám đao khách áo đen. Thân binh của Trịnh Tử Vực ở bên ngoài cũng xách đao xông tới. Trong nháy mắt không khí trở nên khẩn trương.
- Đúng là…ngu ngốc.
Thủ lĩnh đao khách chậm rãi lắc đầu, tựa hồ rất khinh thường với phản ứng của Trịnh Tử Vực.
Cách một tiếng.
Một đoạn đao rơi xuống đất.
Không thấy ai trong số mấy hắc y nhân xuất thủ, thậm chí không nhìn thấy bọn họ rút đao. Nhưng tất cả những người vây xung quanh đều bị chặt đứt đao. Không chỉ là đao, áo giáp và quần áo trên người cũng cùng lúc bị cắt ra. Đao khí được nắm giữ vô cùng chuẩn. Đao đoạn, quần áo đứt, nhưng không ai bị thương.
Lực khống chế này, cũng đủ đáng sợ rồi.
- Ngay từ lúc đầu ngươi không nên cao ngạo trước mặt ta. Ngay cả Cao Khai Thái cũng không có tư cách đó, ngươi có tư cách gì? Đây là trừng phạt nho nhỏ. Nếu còn nói xằng nói bậy, ngươi biết sẽ có kết cục gì.
Thủ lĩnh đao khách xoay người đi ra ngoài, các đao khách khác cũng đi theo y rời khỏi lều lớn.
Trong lều lớn, giáp trụ của các tướng lĩnh đều bị đứt ra. Nhất là Trịnh Tử Vực, quần áo của y bị cắt từ trên xuống dưới, nhục nhã như vậy, đối với một vị Đại tướng quân mà nói…khó có thể chấp nhận.