Nữ tử xuất hiện trước mặt ông ta rất đẹp.
Nhưng từ trước tới nay ông ta giết người không phân biệt nam nữ.
Thanh kiếm kia không hề có uy hiếp gì với ông ta. Ông ta giơ tay cái là có thể hủy diệt thanh kiếm lẫn nữ tử kia.
Kiếm gãy
Ông ta tưởng nữ nhân kia sẽ chết.
Nhưng không
Một nữ nhân khác xuất hiện, tay ôm một đứa bé.
Nàng dùng một tay tiếp được chiêu của ông ta.
Nàng là Tang Táp Táp.
Ninh Nhi còn đang ngủ say trong ngực nàng. Nàng ngăn được một chiêu cho Ngô Ẩn Ngọc, sau đó quay đầu lại giao Ninh Nhi cho Ngô Ẩn Ngọc:
- Đưa Ninh Nhi trở lại viện, bảo vệ con bé.
Nàng kiên định nói.
Trong mấy nàng, tuổi của Tang Táp Táp là thấp nhất. Dù nàng đã là một người mẹ, nhưng nàng vẫn là một thiếu nữ. Tuy nhiên nàng cũng là người đặc thù nhất. Nếu như nói trong đám nam nhân thì Phương Giải là người có thể chất đặc thù nhất, như vậy nàng là nữ nhân có thể chất đặc thù nhất trong các nữ nhân.
Nàng cảm ngộ tự nhiên, từ đó nhập đạo.
Một kích của Bát tiên sinh bị Tang Táp Táp ngăn cản, Bát tiên sinh đột nhiên cảm thấy bốn phía thay đổi. Trước khi nữ tử này xuất hiện, gió chính là gió, cây chính là cây, mặt đất chính là mặt đất. Nhưng sau khi nữ tử này xuất hiện, gió biến thành uy hiếp, cây biến thành uy hiếp, ngay cả mặt đất cũng biến thành uy hiếp.
Vì thế Bát tiên sinh biết nữ tử này là ai.
Theo lời đồn, nữ tử sinh con cho Phương Giải có thân thể tự nhiên, sử dụng lực tự nhiên.
Bát tiên sinh dừng bước, đề phòng.
…
….
Lúc Phương Giải chạy tới, Tang Táp Táp đang ôm Ninh Nhi đứng ở sân tiểu viện. Lông mày của nàng hơi nhíu, dường như gặp phải chuyện gì đó khó hiểu.
Lúc nàng nhìn thấy Phương Giải, hai mắt liền sáng lên.
Phương Giải đi tới cẩn thận đánh giá Tang Táp Táp, xác định nàng không có việc gì mới thở phào một tiếng. Sau đó hắn nhìn về phía Ngô Ẩn Ngọc sắc mặt trắng bệch đứng ở sân. Hắn tiến tới đặt lên vai của Ngô Ẩn Ngọc, dùng nội kình kiểm tra thương thế của nàng. Sau khi xác định không việc gì, Phương Giải mới hoàn toàn buông lo lắng xuống. Hắn không nói gì với Tang Táp Táp, nhưng trao đổi qua ánh mắt là đủ rồi.
- Phương Giải!
Hoàn Nhan Vân Thù không biết tu hành lao ra từ trong phòng, tay còn cầm một thanh đoản đao.
Nàng không giúp được gì, nhưng nàng có thể tự sát. Vừa rồi nàng một mực để thanh đao trước ngực, nếu Tang Táp Táp và Ngô Ẩn Ngọc không ngăn cản được thích khách ở bên ngoài, nàng thà chết còn hơn bị bắt. Nữ nhân tộc Bắc Liêu chính là như vậy, bọn họ chưa bao giờ thiếu dũng khí.
- Thích khách đâu?
Phương Giải nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Hoàn Nhan Vân Thù, ba người cùng đi tới cửa.
Phương Giải ôm lấy Ninh Nhi, tiểu nha đầu vẫn còn đang ngủ say.
- Đi rồi.
Tang Táp Táp lắc đầu:
- Không biết vì sao y lại rời đi, tay khẽ ấn cái liền đi. Dùng một phương thức rất kỳ quái rời khỏi đây. Muội chưa từng thấy qua, cũng không hiểu cho lắm.
Nàng nói cách thức rời đi của Bát tiên sinh cho Phương Giải, sau khi nghe xong hắn liền chấn động. Có lẽ người khác rất khó lý giải cảnh tượng mà Tang Táp Táp trông thấy, nhưng Phương Giải có thể lý giải. Tuy nền khoa học kỹ thuật kiếp trước của hắn còn chưa đạt tới trình độ đó, nhưng Phương Giải có thể tưởng tượng ra đó là thứ gì.
Điều này chẳng phải hoang đường sao?
Đây là thời đại mà hỏa khí mới phát triển, sao đã xuất hiện vật như vậy rồi? Nếu vật kia đúng như suy nghĩ của Phương Giải, vậy thì đã vượt qua thời đại này bao lâu? Cho dù là kiếp trước của Phương Giải, cũng đã vượt qua bao lâu?
- Tay y lóe sáng một cái, y liền biến mất.
Tang Táp Táp thở dài:
- Muội có thể cảm giác được sự thay đổi khi thứ kia sáng lên, không khí cũng thay đổi theo. Dường như xuất hiện khí tức không thuộc về nơi này, truyền tới từ hắc động. Có lẽ y di chuyển tới chỗ có khí tức đó.
- Ừ!
Phương Giải gật đầu, không giải thích cho các nàng đó là vật gì. Bởi vì dù là Phương Giải, cũng chỉ thấy qua vật này trên phim ảnh. Đối với kiếp trước của Phương Giải mà nói, đó cũng là khoa học kỹ thuật của tương lai, huống chi là người của thời đại này? Tang Táp Táp có thể cảm giác được sự biến hóa mà vật kia mang tới, là vì nàng gần gũi với tự nhiên.
- Các nàng không sao là tốt rồi.
Phương Giải cười cười.
Cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt mềm mại.
…
…
Cách đó hơn mười dặm.
Bát tiên sinh xuất hiện, quay đầu nhìn về hướng Ngưu Gia đồn. Ông ta không hối hận vì sự lựa chọn này, bởi vì ông ta biết cơ hội để chạy trốn là rất nhỏ. Cho dù ông ta có thể bắt được vợ con của Phương Giải, nhưng thời gian dành cho ông ta không nhiều. Trong khoảng thời gian đó, Phương Giải chắc chắn sẽ chạy tới kịp. Từ Kinh Kỳ Đạo tới thành Tín Dương, Phương Giải chỉ mất một khoảng thời gian ngắn là tới. Sau một hồi tính toán, Bát tiên sinh xác định mình có khả năng rơi vào nguy hiểm.
Nếu nữ tử có thân thể tự nhiên kia liên thủ với Phương Giải, thì ông ta không có cơ hội thắng nào.
Cho nên, không bằng quyết đoán bỏ chạy.
Tuy kế hoạch của Cửu tiên sinh đổ vỡ, nhưng sống sót là tốt rồi.
Chỉ cần còn sống, là còn có cơ hội.
Ông ta nhìn thoáng qua thứ trong tay, không khỏi cảm thán vật này kỳ diệu. Có vật này tương đương với biến thành thần tiên, tùy ý qua lại. Tuy nhiên Cửu tiên sinh nói vật này có khuyết điểm là không thể đùng được vĩnh viễn. Lúc trước Cửu tiên sinh phát hiện ra hầm bí mật của Nguyệt Ảnh Đường, sau đó ở trong đó hai năm không ra ngoài. Sau hai năm, Cửu tiên sinh mang ra mấy thứ gì đó, dạy cho bọn họ cách thức sử dụng.
Cửu tiên sinh nói, tổng đàn của Nguyệt Ảnh Đường có một bảo tàng ngầm.
Không chứa vàng bạc châu báu, mà chứa thứ khác.
Nhưng Cửu tiên sinh không cho phép bất kỳ ai tiến vào đó. Chỗ đó chỉ có một mình hắn mới được vào. Kỳ thực Bát tiên sinh hiểu được vì sao Cửu tiên sinh ra lệnh như vậy. Bởi vì Cửu tiên sinh mất hai năm mới khám phá ra được một ít bí mật của bảo tàng, từ đó nắm chắc địa vị Cửu tiên sinh.
Thoạt nhìn, vật này sử dụng không phức tạp. Nếu người khác cũng có thể tiến vào hầm ngầm của Nguyệt Ảnh Đường, nói không chừng cũng khám phá ra được thứ gì đó.
Nghĩ tới đây, Bát tiên sinh lắc đầu. Ông ta tự nói với mình rằng, chớ nghĩ tới điều đó nữa. Ông ta là người như vậy, đã xác định không làm được thì liền rời đi. Người khác có thể nói ông ta nhát gan, cẩn thận, nhưng ông ta thực sự sống lâu hơn những người khác.
Ngưu Gia đồn.
Tang Táp Táp đang chơi đùa với tiểu Ninh Nhi, lúc nhìn về phía Phương Giải, phát hiện lông mày của Phương Giải nhíu chặt.
- Còn đang nghĩ tới chuyện thích khách kia?
Tang Táp Táp hỏi.
Phương Giải cười cười, thu hồi suy nghĩ:
- Không có gì, chỉ là đang nghĩ tới mấy thứ kỳ quái. Lúc trước ta từng gặp pháp sư của người nước ngoài dùng pháp thuật, bọn họ mượn chính là lực lượng kỳ diệu của thiên thạch. Súng của người nước ngoài có thể đánh chết người đại tu hành, chính là nhờ thiên thạch này. Những chuyện nhìn như không thể lý giải, nhưng sẽ luôn tìm được đáp án.
- Muội lại cảm thấy…
Tang Táp Táp trầm mặc một lúc rồi nghiêm túc nói:
- Vật kia, không thuộc về thời đại này.
Phương Giải ngẩn ra, kích động suýt nữa nói…Hắn cũng không thuộc về thời đại này.
- Có phải có điều gì muốn nói với muội không?
Tang Táp Táp vươn tay, nắm lấy tay của Phương Giải, để hắn cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay:
- Nếu trong lòng huynh có chuyện bức bối gì, thì có thể nói cho muội biết. Có chuyện gì mà chúng ta không thể chia sẻ được chứ? Mặc kệ là chuyện gì, kỳ thực đã không còn là chuyện riêng của huynh, mà là chuyện của chúng ta.
Giờ khắc này, tim Phương Giải đầy ấm áp.
Nhưng từ trước tới nay ông ta giết người không phân biệt nam nữ.
Thanh kiếm kia không hề có uy hiếp gì với ông ta. Ông ta giơ tay cái là có thể hủy diệt thanh kiếm lẫn nữ tử kia.
Kiếm gãy
Ông ta tưởng nữ nhân kia sẽ chết.
Nhưng không
Một nữ nhân khác xuất hiện, tay ôm một đứa bé.
Nàng dùng một tay tiếp được chiêu của ông ta.
Nàng là Tang Táp Táp.
Ninh Nhi còn đang ngủ say trong ngực nàng. Nàng ngăn được một chiêu cho Ngô Ẩn Ngọc, sau đó quay đầu lại giao Ninh Nhi cho Ngô Ẩn Ngọc:
- Đưa Ninh Nhi trở lại viện, bảo vệ con bé.
Nàng kiên định nói.
Trong mấy nàng, tuổi của Tang Táp Táp là thấp nhất. Dù nàng đã là một người mẹ, nhưng nàng vẫn là một thiếu nữ. Tuy nhiên nàng cũng là người đặc thù nhất. Nếu như nói trong đám nam nhân thì Phương Giải là người có thể chất đặc thù nhất, như vậy nàng là nữ nhân có thể chất đặc thù nhất trong các nữ nhân.
Nàng cảm ngộ tự nhiên, từ đó nhập đạo.
Một kích của Bát tiên sinh bị Tang Táp Táp ngăn cản, Bát tiên sinh đột nhiên cảm thấy bốn phía thay đổi. Trước khi nữ tử này xuất hiện, gió chính là gió, cây chính là cây, mặt đất chính là mặt đất. Nhưng sau khi nữ tử này xuất hiện, gió biến thành uy hiếp, cây biến thành uy hiếp, ngay cả mặt đất cũng biến thành uy hiếp.
Vì thế Bát tiên sinh biết nữ tử này là ai.
Theo lời đồn, nữ tử sinh con cho Phương Giải có thân thể tự nhiên, sử dụng lực tự nhiên.
Bát tiên sinh dừng bước, đề phòng.
…
….
Lúc Phương Giải chạy tới, Tang Táp Táp đang ôm Ninh Nhi đứng ở sân tiểu viện. Lông mày của nàng hơi nhíu, dường như gặp phải chuyện gì đó khó hiểu.
Lúc nàng nhìn thấy Phương Giải, hai mắt liền sáng lên.
Phương Giải đi tới cẩn thận đánh giá Tang Táp Táp, xác định nàng không có việc gì mới thở phào một tiếng. Sau đó hắn nhìn về phía Ngô Ẩn Ngọc sắc mặt trắng bệch đứng ở sân. Hắn tiến tới đặt lên vai của Ngô Ẩn Ngọc, dùng nội kình kiểm tra thương thế của nàng. Sau khi xác định không việc gì, Phương Giải mới hoàn toàn buông lo lắng xuống. Hắn không nói gì với Tang Táp Táp, nhưng trao đổi qua ánh mắt là đủ rồi.
- Phương Giải!
Hoàn Nhan Vân Thù không biết tu hành lao ra từ trong phòng, tay còn cầm một thanh đoản đao.
Nàng không giúp được gì, nhưng nàng có thể tự sát. Vừa rồi nàng một mực để thanh đao trước ngực, nếu Tang Táp Táp và Ngô Ẩn Ngọc không ngăn cản được thích khách ở bên ngoài, nàng thà chết còn hơn bị bắt. Nữ nhân tộc Bắc Liêu chính là như vậy, bọn họ chưa bao giờ thiếu dũng khí.
- Thích khách đâu?
Phương Giải nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Hoàn Nhan Vân Thù, ba người cùng đi tới cửa.
Phương Giải ôm lấy Ninh Nhi, tiểu nha đầu vẫn còn đang ngủ say.
- Đi rồi.
Tang Táp Táp lắc đầu:
- Không biết vì sao y lại rời đi, tay khẽ ấn cái liền đi. Dùng một phương thức rất kỳ quái rời khỏi đây. Muội chưa từng thấy qua, cũng không hiểu cho lắm.
Nàng nói cách thức rời đi của Bát tiên sinh cho Phương Giải, sau khi nghe xong hắn liền chấn động. Có lẽ người khác rất khó lý giải cảnh tượng mà Tang Táp Táp trông thấy, nhưng Phương Giải có thể lý giải. Tuy nền khoa học kỹ thuật kiếp trước của hắn còn chưa đạt tới trình độ đó, nhưng Phương Giải có thể tưởng tượng ra đó là thứ gì.
Điều này chẳng phải hoang đường sao?
Đây là thời đại mà hỏa khí mới phát triển, sao đã xuất hiện vật như vậy rồi? Nếu vật kia đúng như suy nghĩ của Phương Giải, vậy thì đã vượt qua thời đại này bao lâu? Cho dù là kiếp trước của Phương Giải, cũng đã vượt qua bao lâu?
- Tay y lóe sáng một cái, y liền biến mất.
Tang Táp Táp thở dài:
- Muội có thể cảm giác được sự thay đổi khi thứ kia sáng lên, không khí cũng thay đổi theo. Dường như xuất hiện khí tức không thuộc về nơi này, truyền tới từ hắc động. Có lẽ y di chuyển tới chỗ có khí tức đó.
- Ừ!
Phương Giải gật đầu, không giải thích cho các nàng đó là vật gì. Bởi vì dù là Phương Giải, cũng chỉ thấy qua vật này trên phim ảnh. Đối với kiếp trước của Phương Giải mà nói, đó cũng là khoa học kỹ thuật của tương lai, huống chi là người của thời đại này? Tang Táp Táp có thể cảm giác được sự biến hóa mà vật kia mang tới, là vì nàng gần gũi với tự nhiên.
- Các nàng không sao là tốt rồi.
Phương Giải cười cười.
Cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt mềm mại.
…
…
Cách đó hơn mười dặm.
Bát tiên sinh xuất hiện, quay đầu nhìn về hướng Ngưu Gia đồn. Ông ta không hối hận vì sự lựa chọn này, bởi vì ông ta biết cơ hội để chạy trốn là rất nhỏ. Cho dù ông ta có thể bắt được vợ con của Phương Giải, nhưng thời gian dành cho ông ta không nhiều. Trong khoảng thời gian đó, Phương Giải chắc chắn sẽ chạy tới kịp. Từ Kinh Kỳ Đạo tới thành Tín Dương, Phương Giải chỉ mất một khoảng thời gian ngắn là tới. Sau một hồi tính toán, Bát tiên sinh xác định mình có khả năng rơi vào nguy hiểm.
Nếu nữ tử có thân thể tự nhiên kia liên thủ với Phương Giải, thì ông ta không có cơ hội thắng nào.
Cho nên, không bằng quyết đoán bỏ chạy.
Tuy kế hoạch của Cửu tiên sinh đổ vỡ, nhưng sống sót là tốt rồi.
Chỉ cần còn sống, là còn có cơ hội.
Ông ta nhìn thoáng qua thứ trong tay, không khỏi cảm thán vật này kỳ diệu. Có vật này tương đương với biến thành thần tiên, tùy ý qua lại. Tuy nhiên Cửu tiên sinh nói vật này có khuyết điểm là không thể đùng được vĩnh viễn. Lúc trước Cửu tiên sinh phát hiện ra hầm bí mật của Nguyệt Ảnh Đường, sau đó ở trong đó hai năm không ra ngoài. Sau hai năm, Cửu tiên sinh mang ra mấy thứ gì đó, dạy cho bọn họ cách thức sử dụng.
Cửu tiên sinh nói, tổng đàn của Nguyệt Ảnh Đường có một bảo tàng ngầm.
Không chứa vàng bạc châu báu, mà chứa thứ khác.
Nhưng Cửu tiên sinh không cho phép bất kỳ ai tiến vào đó. Chỗ đó chỉ có một mình hắn mới được vào. Kỳ thực Bát tiên sinh hiểu được vì sao Cửu tiên sinh ra lệnh như vậy. Bởi vì Cửu tiên sinh mất hai năm mới khám phá ra được một ít bí mật của bảo tàng, từ đó nắm chắc địa vị Cửu tiên sinh.
Thoạt nhìn, vật này sử dụng không phức tạp. Nếu người khác cũng có thể tiến vào hầm ngầm của Nguyệt Ảnh Đường, nói không chừng cũng khám phá ra được thứ gì đó.
Nghĩ tới đây, Bát tiên sinh lắc đầu. Ông ta tự nói với mình rằng, chớ nghĩ tới điều đó nữa. Ông ta là người như vậy, đã xác định không làm được thì liền rời đi. Người khác có thể nói ông ta nhát gan, cẩn thận, nhưng ông ta thực sự sống lâu hơn những người khác.
Ngưu Gia đồn.
Tang Táp Táp đang chơi đùa với tiểu Ninh Nhi, lúc nhìn về phía Phương Giải, phát hiện lông mày của Phương Giải nhíu chặt.
- Còn đang nghĩ tới chuyện thích khách kia?
Tang Táp Táp hỏi.
Phương Giải cười cười, thu hồi suy nghĩ:
- Không có gì, chỉ là đang nghĩ tới mấy thứ kỳ quái. Lúc trước ta từng gặp pháp sư của người nước ngoài dùng pháp thuật, bọn họ mượn chính là lực lượng kỳ diệu của thiên thạch. Súng của người nước ngoài có thể đánh chết người đại tu hành, chính là nhờ thiên thạch này. Những chuyện nhìn như không thể lý giải, nhưng sẽ luôn tìm được đáp án.
- Muội lại cảm thấy…
Tang Táp Táp trầm mặc một lúc rồi nghiêm túc nói:
- Vật kia, không thuộc về thời đại này.
Phương Giải ngẩn ra, kích động suýt nữa nói…Hắn cũng không thuộc về thời đại này.
- Có phải có điều gì muốn nói với muội không?
Tang Táp Táp vươn tay, nắm lấy tay của Phương Giải, để hắn cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay:
- Nếu trong lòng huynh có chuyện bức bối gì, thì có thể nói cho muội biết. Có chuyện gì mà chúng ta không thể chia sẻ được chứ? Mặc kệ là chuyện gì, kỳ thực đã không còn là chuyện riêng của huynh, mà là chuyện của chúng ta.
Giờ khắc này, tim Phương Giải đầy ấm áp.