Cửu tiên sinh gọi nơi này là địa cung, còn trước kia nơi này là nơi nào thì không thể khảo chứng được. Đây là lần thứ hai y mang theo thiếu niên này tới đây, nhưng vẫn ngạc nhiên như cũ. Không ngừng đi xung quanh, không ngừng hỏi cái này cái nọ. Chỉ số cảm xúc của thiếu niên này quả thực không tính là cao. Sở dĩ Cửu tiên sinh thích cậu ta và thu cậu ta làm đệ tử, là vì khả năng lĩnh ngộ và sự thông minh của cậu ta.
Lĩnh ngộ ở một phương diện nào đó.
- Sư phụ mau nói đi.
Thiếu niên ngồi xuống bên cạnh Cửu tiên sinh, chờ Cửu tiên sinh kể lại chuyện, giống như một chú chó nhỏ chờ chủ nhân cho ăn.
Cửu tiên sinh cười cười, ánh mắt dần trở nên mơ hồ. Nơi này có quá nhiều kỷ niệm của y, cơ hồ toàn bộ thời thơ ấu của y đều ở trong này. Y biết mình quen thuộc dân chúng trong thành Phan Cố còn hơn cả Phương Giải. Bởi vì Phương Giải nhiều nhất chỉ là nhìn trộm Tôn quả phụ tắm rửa mà thôi, còn y, sở thích duy nhất là núp trong bóng tối quan sát nhân sinh muôn màu của thành nhỏ này. Ban ngày nhìn, ban đêm cũng nhìn.
Y chỉ quan sát chứ không can thiệp vào, giống như xem tuồng. Tuy vở tuồng này bình thản không có gì lạ, nhưng mỗi ngày y đều xem với sự vui thích. Có lẽ vì y mất đi sự khoái hoạt từ khá sớm, cho nên luôn muốn hưởng chút khoái hoạt từ người khác.
- Vì sao sư phụ thiếu chút nữa thì chết?
Thiếu niên không chờ được, hỏi.
- Ở Nguyệt Ảnh Đường, sư phụ của ta không tính là cao thủ chân chính, địa vị cũng không cao. Thiên phú của ông ta chỉ bình thường, nửa đời khổ tu cũng không thể tới được Bát Phẩm. Tuy ông ta có một bản lĩnh là ẩn dấu tu vị không để người khác phát hiện ra, nhưng bản lĩnh này chỉ để bảo vệ mạng sống mà thôi. Cho nên ông ta không có cơ hội vươn cao ở Nguyệt Ảnh Đường. Ông ta chỉ có thể trông cậy vào ta, hy vọng vào vị đệ tử duy nhất này có thể khiến ông ta vẻ vang. Mà ở Nguyệt Ảnh Đường, không gì vẻ vang hơn là trở thành Thiên Quân. Cho nên ông ta vẫn luôn hy vọng ta trở về khiêu chiến với Đại Thiên Quân.
- Nhưng ta không muốn.
Cửu tiên sinh nhìn đệ tử của mình:
- Ta cảm thấy bản thân còn chưa đủ mạnh. Tuy lúc đó chiến thắng Đại Thiên Quân không phải là việc khó với ta, nhưng mục tiêu của ta không thấp như vậy. Ta muốn khiêu chiến trực tiếp với Cửu Thiên Quân. Nhưng ở trong mắt sư phụ ta, đó lại là một trò cười. Ông ấy tin tưởng đệ tử của mình có thực lực chiến thắng Đại Thiên Quân, nhưng không tin rằng đệ tử của mình có thực lực trở thành Cửu Thiên Quân.
Thiếu niên nói:
- Ông ấy sai rồi!
Cửu tiên sinh gật đầu:
- Nhưng lúc đó ta không thuyết phục được ông ấy…Lại về sau, ông ấy nghĩ tới một biện pháp. Ông ấy là thủ hạ của Tứ Thiên Quân, có một lần rời đi Phan Cố một tháng, lúc quay về thì dẫn theo cả Tứ Thiên Quân về.
- Ông ấy tính toán là, mời Tứ Thiên Quân tới xem tu vị của ta. Nếu ta có thể khiêu chiến được Tam Thiên Quân, thì để cho ta đi. Như vậy Tứ Thiên Quân liền có thêm một người trợ giúp. Hai người liên thủ lại, có thể chiếm nhiều địa vị hơn ở Nguyệt Ảnh Đường. Kết quả…
Cửu tiên sinh thở dài:
- Vị sư phụ ngu ngốc kia của ta…Tứ Thiên Quân tới Phan Cố gặp được ta, liền nhìn ra được tương lai ta sẽ vượt qua y, cho nên muốn giết ta. Sư phụ ta tuy ngốc, nhưng đối xử với ta khá chân thành. Ông ấy liều chết ngăn cản Tứ Thiên Quân để cho ta chạy trốn, kết quả ông ấy bị Tứ Thiên Quân dùng một chưởng đánh chết.
- Ta bắt đầu chạy trốn…
Sắc mặt của Cửu tiên sinh khẽ thay đổi, dường như cảm xúc khiến y trở nên kích động. Đối với y mà nói, đã lâu rồi y không khống chế được tình cảm như vậy.
- Ta biết thành Phan Cố tuy nhỏ, nhưng trong thành có một số cao thủ. Tứ Thiên Quân không dám làm càn, mà ta biết hai vợ chồng bán thịt chó kia có tu vị không thấp. Tuy bọn họ kém hơn ta và Tứ Thiên Quân, nhưng Tứ Thiên Quân không dám kinh động tới tất cả người tu hành trong thành, bởi vì trong thành có một nơi gọi là Hồng Tụ Chiêu, lão già trông cửa ở đó là một cường giả. Cho nên ta trốn vào tiểu viện này, trốn vào cái giếng cạn.
Cửu tiên sinh chỉ lên trên.
- Không ngoài dự liệu của ta, Tứ Thiên Quân quả thực không dám truy sát ta lộ liễu. Nguyệt Ảnh Đường có quy củ nghiêm khắc, đệ tử tông môn không thể lộ diện trên giang hồ. Nhất là Thiên Quân, không được để lộ bản thân. Ta trốn trong giếng cạn, Tứ Thiên Quân ở Phan Cố mười ngày cũng không có cơ hội hạ thủ. Có lẽ y thấy tuổi của ta cũng không làm được chuyện lớn gì, cuối cùng rời đi.
- Vì vậy sư phụ phát hiện ra địa cung này?
Thiếu niên hỏi.
- Không!
Cửu tiên sinh lắc đầu:
- Ta biết cái giếng này cạn và rất sâu, cho nên một mực dùng hai tay chống ở thành giếng, chờ đợi cơ hội ra ngoài. Ta cứ kiên trì như vậy hơn mười ngày. Bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ tâm tính của ta đã thành thục từ lúc đó. Vào cái ngày Tứ Thiên Quân rời đi, không ngờ bà chủ của cửa hàng này lại ném chậu gỗ vào giếng…
Y cười cười, bởi vì y cảm thấy đoạn ký ức này thật buồn cười.
- Vì không để cho lão bản nương kia phát hiện dưới giếng có người, ta rụt người lại, tùy ý để cái chậu gỗ rơi xuống. Sau khi rơi xuống ta mới đột nhiên tỉnh ngộ, cái giếng này rất sâu…sau đó không nằm ngoài dự liệu của ta, lão bản nương kia dùng một tảng đá lớn chặn miệng giếng lại.
- À!
Thiếu niên kinh hô:
- Vậy chẳng phải sư phụ bị nhốt chết ở dưới giếng sao?
Sau khi hỏi xong y mới phát hiện mình thật khờ. Sư phụ rõ ràng ngồi ở trước mặt mình, tất nhiên là không bị nhốt chết.
Cửu tiên sinh lắc đầu bất đắc dĩ, tiếp tục kể:
- Lúc ấy thật không dễ để đi lên. Di chuyển tảng đá kia cũng đủ cho hai vợ chồng nhà đó cảnh giác rồi. Lúc ấy ta còn trẻ, còn đầy hiếu kỳ, nghĩ thầm dù sao không thể đi lên ngay được, không bằng xuống xem có gì. Bởi vì tiếng chậu gỗ rơi xuống kia tuy nhỏ, nhưng ta nghe thấy. Nếu giếng này cạn, thì cũng chẳng có gì phải lo lắng.
- Cho nên ta đi xuống.
Cửu tiên sinh thở phào một tiếng, tựa hồ cảm thấy may mắn với quyết định lúc đó của mình:
- Nếu như là ta bây giờ, nhất định sẽ không tùy tiện xuống dưới. Có đôi khi cơ duyên của một người lại kỳ diệu như vậy, không ai biết mình sẽ gặp được cái gì.
Nói tới đây, y bỗng nhiên nghĩ tới thiếu niên đẹp trai kỳ quái kia. Chính là thiếu niên đi cùng với một người gầy gò và một nữ tử tuyệt sắc mà y ngồi ở góc đường trông thấy. Y rất ngạc nhiên với thiếu niên này, cho nên thường xuyên đi nhìn trộm hắn. Cửu tiên sinh phát hiện tuy thiếu niên này đẹp trai, nhưng lại là phế vật, không thể tu hành. Mà hai hộ vệ kia có tu vị không cao, nhưng đều có bản lĩnh kỳ lạ. Điều này càng khiến cho y tò mò thiếu niên này rốt cuộc là ai.
Chỉ đáng tiếc rằng, y còn chưa điều tra rõ ngọn nguồn, thì xảy ra trận biến cố đó.
- Nếu ta không tiến vào cái giếng này, thì có lẽ ta tới một nơi thật xa để chạy trốn khỏi Tứ Thiên Quân đuổi giết rồi. Ta phát hiện rất nhiều bí mật ở trong này, sau đó lại có một địa phương an toàn để bế quan tu hành, cho nên cảnh giới của ta tiến triển rất nhanh. Ở trong này vài ngày, ta cảm thấy đói bụng, quyết định mạo hiểu ra ngoài tìm ít đồ ăn…
Cửu tiên sinh dừng lại, dường như nhớ tới chuyện gì đó mà y không muốn nhắc lại.
Lĩnh ngộ ở một phương diện nào đó.
- Sư phụ mau nói đi.
Thiếu niên ngồi xuống bên cạnh Cửu tiên sinh, chờ Cửu tiên sinh kể lại chuyện, giống như một chú chó nhỏ chờ chủ nhân cho ăn.
Cửu tiên sinh cười cười, ánh mắt dần trở nên mơ hồ. Nơi này có quá nhiều kỷ niệm của y, cơ hồ toàn bộ thời thơ ấu của y đều ở trong này. Y biết mình quen thuộc dân chúng trong thành Phan Cố còn hơn cả Phương Giải. Bởi vì Phương Giải nhiều nhất chỉ là nhìn trộm Tôn quả phụ tắm rửa mà thôi, còn y, sở thích duy nhất là núp trong bóng tối quan sát nhân sinh muôn màu của thành nhỏ này. Ban ngày nhìn, ban đêm cũng nhìn.
Y chỉ quan sát chứ không can thiệp vào, giống như xem tuồng. Tuy vở tuồng này bình thản không có gì lạ, nhưng mỗi ngày y đều xem với sự vui thích. Có lẽ vì y mất đi sự khoái hoạt từ khá sớm, cho nên luôn muốn hưởng chút khoái hoạt từ người khác.
- Vì sao sư phụ thiếu chút nữa thì chết?
Thiếu niên không chờ được, hỏi.
- Ở Nguyệt Ảnh Đường, sư phụ của ta không tính là cao thủ chân chính, địa vị cũng không cao. Thiên phú của ông ta chỉ bình thường, nửa đời khổ tu cũng không thể tới được Bát Phẩm. Tuy ông ta có một bản lĩnh là ẩn dấu tu vị không để người khác phát hiện ra, nhưng bản lĩnh này chỉ để bảo vệ mạng sống mà thôi. Cho nên ông ta không có cơ hội vươn cao ở Nguyệt Ảnh Đường. Ông ta chỉ có thể trông cậy vào ta, hy vọng vào vị đệ tử duy nhất này có thể khiến ông ta vẻ vang. Mà ở Nguyệt Ảnh Đường, không gì vẻ vang hơn là trở thành Thiên Quân. Cho nên ông ta vẫn luôn hy vọng ta trở về khiêu chiến với Đại Thiên Quân.
- Nhưng ta không muốn.
Cửu tiên sinh nhìn đệ tử của mình:
- Ta cảm thấy bản thân còn chưa đủ mạnh. Tuy lúc đó chiến thắng Đại Thiên Quân không phải là việc khó với ta, nhưng mục tiêu của ta không thấp như vậy. Ta muốn khiêu chiến trực tiếp với Cửu Thiên Quân. Nhưng ở trong mắt sư phụ ta, đó lại là một trò cười. Ông ấy tin tưởng đệ tử của mình có thực lực chiến thắng Đại Thiên Quân, nhưng không tin rằng đệ tử của mình có thực lực trở thành Cửu Thiên Quân.
Thiếu niên nói:
- Ông ấy sai rồi!
Cửu tiên sinh gật đầu:
- Nhưng lúc đó ta không thuyết phục được ông ấy…Lại về sau, ông ấy nghĩ tới một biện pháp. Ông ấy là thủ hạ của Tứ Thiên Quân, có một lần rời đi Phan Cố một tháng, lúc quay về thì dẫn theo cả Tứ Thiên Quân về.
- Ông ấy tính toán là, mời Tứ Thiên Quân tới xem tu vị của ta. Nếu ta có thể khiêu chiến được Tam Thiên Quân, thì để cho ta đi. Như vậy Tứ Thiên Quân liền có thêm một người trợ giúp. Hai người liên thủ lại, có thể chiếm nhiều địa vị hơn ở Nguyệt Ảnh Đường. Kết quả…
Cửu tiên sinh thở dài:
- Vị sư phụ ngu ngốc kia của ta…Tứ Thiên Quân tới Phan Cố gặp được ta, liền nhìn ra được tương lai ta sẽ vượt qua y, cho nên muốn giết ta. Sư phụ ta tuy ngốc, nhưng đối xử với ta khá chân thành. Ông ấy liều chết ngăn cản Tứ Thiên Quân để cho ta chạy trốn, kết quả ông ấy bị Tứ Thiên Quân dùng một chưởng đánh chết.
- Ta bắt đầu chạy trốn…
Sắc mặt của Cửu tiên sinh khẽ thay đổi, dường như cảm xúc khiến y trở nên kích động. Đối với y mà nói, đã lâu rồi y không khống chế được tình cảm như vậy.
- Ta biết thành Phan Cố tuy nhỏ, nhưng trong thành có một số cao thủ. Tứ Thiên Quân không dám làm càn, mà ta biết hai vợ chồng bán thịt chó kia có tu vị không thấp. Tuy bọn họ kém hơn ta và Tứ Thiên Quân, nhưng Tứ Thiên Quân không dám kinh động tới tất cả người tu hành trong thành, bởi vì trong thành có một nơi gọi là Hồng Tụ Chiêu, lão già trông cửa ở đó là một cường giả. Cho nên ta trốn vào tiểu viện này, trốn vào cái giếng cạn.
Cửu tiên sinh chỉ lên trên.
- Không ngoài dự liệu của ta, Tứ Thiên Quân quả thực không dám truy sát ta lộ liễu. Nguyệt Ảnh Đường có quy củ nghiêm khắc, đệ tử tông môn không thể lộ diện trên giang hồ. Nhất là Thiên Quân, không được để lộ bản thân. Ta trốn trong giếng cạn, Tứ Thiên Quân ở Phan Cố mười ngày cũng không có cơ hội hạ thủ. Có lẽ y thấy tuổi của ta cũng không làm được chuyện lớn gì, cuối cùng rời đi.
- Vì vậy sư phụ phát hiện ra địa cung này?
Thiếu niên hỏi.
- Không!
Cửu tiên sinh lắc đầu:
- Ta biết cái giếng này cạn và rất sâu, cho nên một mực dùng hai tay chống ở thành giếng, chờ đợi cơ hội ra ngoài. Ta cứ kiên trì như vậy hơn mười ngày. Bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ tâm tính của ta đã thành thục từ lúc đó. Vào cái ngày Tứ Thiên Quân rời đi, không ngờ bà chủ của cửa hàng này lại ném chậu gỗ vào giếng…
Y cười cười, bởi vì y cảm thấy đoạn ký ức này thật buồn cười.
- Vì không để cho lão bản nương kia phát hiện dưới giếng có người, ta rụt người lại, tùy ý để cái chậu gỗ rơi xuống. Sau khi rơi xuống ta mới đột nhiên tỉnh ngộ, cái giếng này rất sâu…sau đó không nằm ngoài dự liệu của ta, lão bản nương kia dùng một tảng đá lớn chặn miệng giếng lại.
- À!
Thiếu niên kinh hô:
- Vậy chẳng phải sư phụ bị nhốt chết ở dưới giếng sao?
Sau khi hỏi xong y mới phát hiện mình thật khờ. Sư phụ rõ ràng ngồi ở trước mặt mình, tất nhiên là không bị nhốt chết.
Cửu tiên sinh lắc đầu bất đắc dĩ, tiếp tục kể:
- Lúc ấy thật không dễ để đi lên. Di chuyển tảng đá kia cũng đủ cho hai vợ chồng nhà đó cảnh giác rồi. Lúc ấy ta còn trẻ, còn đầy hiếu kỳ, nghĩ thầm dù sao không thể đi lên ngay được, không bằng xuống xem có gì. Bởi vì tiếng chậu gỗ rơi xuống kia tuy nhỏ, nhưng ta nghe thấy. Nếu giếng này cạn, thì cũng chẳng có gì phải lo lắng.
- Cho nên ta đi xuống.
Cửu tiên sinh thở phào một tiếng, tựa hồ cảm thấy may mắn với quyết định lúc đó của mình:
- Nếu như là ta bây giờ, nhất định sẽ không tùy tiện xuống dưới. Có đôi khi cơ duyên của một người lại kỳ diệu như vậy, không ai biết mình sẽ gặp được cái gì.
Nói tới đây, y bỗng nhiên nghĩ tới thiếu niên đẹp trai kỳ quái kia. Chính là thiếu niên đi cùng với một người gầy gò và một nữ tử tuyệt sắc mà y ngồi ở góc đường trông thấy. Y rất ngạc nhiên với thiếu niên này, cho nên thường xuyên đi nhìn trộm hắn. Cửu tiên sinh phát hiện tuy thiếu niên này đẹp trai, nhưng lại là phế vật, không thể tu hành. Mà hai hộ vệ kia có tu vị không cao, nhưng đều có bản lĩnh kỳ lạ. Điều này càng khiến cho y tò mò thiếu niên này rốt cuộc là ai.
Chỉ đáng tiếc rằng, y còn chưa điều tra rõ ngọn nguồn, thì xảy ra trận biến cố đó.
- Nếu ta không tiến vào cái giếng này, thì có lẽ ta tới một nơi thật xa để chạy trốn khỏi Tứ Thiên Quân đuổi giết rồi. Ta phát hiện rất nhiều bí mật ở trong này, sau đó lại có một địa phương an toàn để bế quan tu hành, cho nên cảnh giới của ta tiến triển rất nhanh. Ở trong này vài ngày, ta cảm thấy đói bụng, quyết định mạo hiểu ra ngoài tìm ít đồ ăn…
Cửu tiên sinh dừng lại, dường như nhớ tới chuyện gì đó mà y không muốn nhắc lại.