Sáng sớm
Mộc Tam duỗi cái lưng mệt mỏi ngồi dậy, đi tới cửa sổ mở ra nhìn bên ngoài. Có thể nhìn thấy phía xa xa là tường thành Trường An dựng thẳng ở đó như ngọn núi vạn năm. Vừa có một đám mây bên ngoài tường thành bay tới, giống như có người khổng lồ ngó nhìn vào bên trong thành.
Vừa tỉnh ngủ, Mộc Tam cảm thấy bắt đầu từ hôm nay sẽ là những ngày lành.
- Nên làm việc rồi.
Y nói.
Trong viện có một cái đu rất không hợp với cảnh vật xung quanh. Một nam nhân không còn nhỏ tuổi ngồi vui vẻ trên cái đu. Chính là tiếng kẽo kẹt của cái đu khiến Mộc Tam tỉnh giấc. Mộc Tam không thấy mất hứng, ngược lại cảm kích người kia đã khiến mình tỉnh lại sớm hơn, có thể hưởng thụ thêm một ngày đẹp trời.
- Đúng vậy a…thẳng tới hôm nay mới tính là bắt đầu làm việc.
Mộc Tam hỏi:
- Sao ngươi lại làm một cái đu ở trong sân vậy?
Nam tử kia đáp:
- Trước đây nhà ta rất nghèo, từ nhỏ đã không được chơi đùa như những đứa trẻ khác. Những đứa trẻ khác lúc sáu, bảy tuổi còn làm nũng trong lòng mẹ, mà ta đã phải ra đồng làm việc rồi. Nhà hàng xóm có một cô bé bằng tuổi ta, ngày ngày trôi qua cuộc sống vô ưu vô lự. Nhưng sinh hoạt của hai nhà không giống nhau. Nhà đó không giàu có gì, nhưng cha mẹ của nó chưa bao giờ lấy mất thời gian chơi đùa của cô bé.
- Sân nhà đó có một cái đu, là cha của cô bé làm lúc nhàn rỗi. Mỗi ngày cô bé đi học về, liền ngồi ở cái đu đọc sách. Tiếng đọc sách của cô bé rất dễ nghe. Thường vào lúc này, ta mới từ đồng ruộng trở về, còn phải bổ củi đun nước. Hơi chút rảnh rỗi ta đều áp tai vào tường nghe cô bé đọc sách, hâm mộ cuộc sống của cô bé, cha mẹ cô bé dù chịu chút vất vả cũng không muốn con mình khổ. Còn trong mắt cha mẹ của ta, lúc ta nhấc được thùng gỗ lên, là bắt đầu làm việc rồi.
Mộc Tam hơi sửng sốt:
- Cho nên ngươi hay ngồi đu để bù đắp cho tuổi thơ không được chơi?
- Không phải!
Nam tử tên Dịch Xung lắc đầu:
- Ta chỉ là thử xem cái đu này có chắc chắn hay không, bởi vì vợ ta thích chơi đu. Từ nhỏ tới lớn đều thích chơi, không bao giờ chán. Nhưng ngươi cũng biết rồi đấy, giờ nàng ấy đã mập hơn, ngồi lên đu liền khiến người ta lo lắng….
Mộc Tam hơi sửng sốt, chỉ Dịch Xung:
- Vợ của ngươi là…
- Đúng vậy.
Dịch Xung nhảy xuống khỏi ghế đu, cười có chút đắc ý:
- Chính là cô bé đọc sách cách vách. Lúc đó ta còn nhăn mặt với nàng, nàng luôn mắng ta ngu ngốc.
Mộc Tam giơ ngón tay cái về phía Dịch Xung, từ đáy lòng khen một tiếng khâm phục.
Dịch Xung vừa đi vừa nói:
- Nam nhân mà, từ nhỏ nên có lý tưởng vĩ đại.
Mộc Tam hỏi:
- Ngươi đã thực hiện được lý tưởng rồi, vì sao còn muốn tranh đấu?
Dịch Xung nói:
- Lấy nàng ấy thôi còn chưa đủ, còn phải cho nàng ấy một cuộc sống tốt nhất.
Mộc Tam đột nhiên cảm thấy tiếc nuối.
Thứ tình cảm đó, y không có.
…
…
Lần này Mộc Tam đi thăm hỏi chính là một người có địa vị không tính là cao ở Trường An. Sở dĩ lựa chọn y, hoàn toàn là vì địa vị của y không cao. Nhưng người này là con chó của một số đại nhân vật. Nhiều khi phải thu phục chó dữ thì mới tiến vào được nhà chủ nhân.
Mộc Tam thay một bộ áo gấm mới tinh, Dịch Xung đi theo sau thì thay bằng bộ quần áo của phi ngư bào. Y vón là người của Đại Nội Thị Vệ Xử, chẳng qua là người được an bài ở bên ngoài. Bộ quần áo này y đã có từ lâu, nhưng chưa có cơ hội được mặc vào.
Hiện tại người bên ngoài vẫn chưa thể tùy tiện tiến vào Trường An, cho nên quần áo của Kiêu Kỵ Giáo còn chưa được mang tới. Mục đích mà Dịch Xung thay bộ quần áo này, chính là muốn nói với mọi người rằng, y bắt đầu thay đổi cuộc sống mới.
Không chỉ là y, tất cả ám thị vệ dưới trướng của y đều đổi thành phi ngư bào, cả đám đều tinh thần phấn chấn. Mộc Tam và Dịch Xung sóng vai đi phía trước, phía sau là 24 phi ngư bào. Đội hình này không tính là lớn, nhưng tạo ảnh hưởng không khác gì động đất.
Ngay cả dân chúng bình thường nhìn thấy phi ngư bào tái hiện, đều biết có ý nghĩa lớn cỡ nào.
Lần này đi thăm hỏi, là Binh Bộ Thị Lang Dương Sùng Vũ. Tuy cũng họ Dương, nhưng không liên quan gì tới Hoàng tộc. Chức Binh Bộ Thị Lang này của y là do tiểu Hoàng Đế Dương Thừa Càn ban cho. Tuy nhiên y không hề cảm kích gì tiểu Hoàng Đế. Bởi vì tiểu Hoàng Đế đăng cơ chưa lâu đã bị Dương Kiên đoạt quyền. Dương Sùng Vũ lập tức nguyện trung thành với Dương Kiên, điều này khiến người ta khinh thường. Tuy nhiên, không chỉ là cá nhân y.
Lúc ấy tướng quân áo giáp chuyên quyền, rất nhiều người trong Trường An tỏ ý quy phục, nhưng vì chưa rõ ràng thái độ của tướng quân áo giáp, cho nên không dám tùy tiện đi tới. Thứ hai, dù sao cũng là quan viện của triều đình Dương gia, nếu đầu nhập quá sớm thì không tốt cho thanh danh. Cho nên những người này cần một đại biểu tới chỗ tướng quân áo giáp để thăm dò tình huống.
Dương Sùng Vũ, chính là người đại biểu đó.
Vì vậy mà người này trôi qua cũng không tệ lắm. Y là người phát ngôn của không ít người, cho nên cũng tiếp xúc với Vi Mộc nhiều nhất. Mọi chuyện ở giữa các đại nhân vật và Vi Mộc, đều do y truyền lời. Các đại nhân vật kia đương nhiên muốn giết Vi Mộc, nhưng trước khi Vi Mộc còn chưa chết, bọn họ vẫn sẽ tính toán đường lui.
Tôi tớ đón khách ở cửa tất nhiên nhận ra Mộc Tam. Dù sao Mộc Tam chính là nhân vật được hoan nghênh nhất ở thành Trường An bây giờ. Thấy Mộc Tam dẫn theo một đội phi ngư bào, người này liếc mắt ra hiệu cho đồng bạn, rồi vẻ mặt tươi cười đi tới.
- Mộc gia!
Tôi tớ trẻ tuổi cúi đầu khom lưng nói:
- Hôm qua tiểu nhân mơ một giấc mơ, trong mơ có một ngôi sao lớn rơi vào trong phủ. Sáng sớm lại có quý nhân tới, thật đúng là ứng nghiệm.
Mộc Tam cười nói:
- Sao rơi xuống là dấu hiệu có người chết mà.
Người trẻ tuổi này biến sắc, vội vàng chuyển đề tài.
- Dương Sùng Vũ có nhà không?
Mộc Tam hỏi.
Gọi thẳng tên như vậy, người hầu này tất nhiên không thoải mái. Cho dù nghe đồn tiểu Hoàng Đế đã chết rồi, nghe đồn tướng quân áo giáp kia cũng chết rồi, nhưng đại nhân nhà y dù sao vẫn là Binh Bộ Thị Lang, là quan to Tam Phẩm. Mà Mộc Tam này, nghe đồn chỉ là một thái giám trốn ra từ nội cung. Gọi thẳng tên như vậy thật xấc xược. Tuy nhiên chính vì thế mà trong lòng người hầu này hơi khẩn trương, vì cảm thấy đây không phải là dấu hiệu tốt.
- Đại nhân không ở trong phủ, vừa mới rời đi từ sáng.
Người hầu cười đáp.
- À!
Mộc Tam nói:
- Vậy thì ta vào phủ đợi y.
Người hầu tiến lên muốn ngăn cản, lại bị một phi ngư bào đá văng:
- Mù à?
Người hầu bị dọa muốn hô lên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Ánh mắt lạnh lẽo của đám phi ngư bào này, khiến y nhớ tới Đại Nội Thị Vệ Xử từng hoành hành Trường An.
…
…
Còn chưa tới giữa trưa, việc Mộc Tam dẫn theo một đội phi ngư bào xông vào nhà của Binh Bộ Thị Lang Dương Sùng Vũ, sau đó lôi Dương Sùng Vũ còn đang trong chăn ra ngoài chém đầu đã lan khắp quan trường. Đám chủ tử đằng sau Dương Sùng Vũ đều biến sắc, vội vàng rời khỏi nhà. Tới lúc này bọn họ đoán không ra Mộc Tam có ý gì, nhất định phải bàn bạc.
Những người này tập trung ở một chỗ gọi là Phương Minh Hiên, là quán rượu số một, số hai của thành Trường An. Thành Trường An bị phong kín, nhưng Phượng Minh Hiên này vẫn buôn bán bình thường là nhờ các đại nhân vật ở đằng sau chiếu cố. Mà trên thực tế, chủ tử sau lưng Phượng Minh Hiên chính là Nạp Ngôn Bùi Nguyên Thư.
Lúc trước Bùi gia là một trong những gia tộc có thế lực lớn nhất Đại Tùy. Mặc dù Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch đã xử tử Hoàng Môn Thị Lang Bùi Diễn, nhưng Bùi gia cũng không bị ảnh hưởng tới căn cơ. Dương Dịch có thể giết Bùi Diễn, nhưng không thể nhổ tận gốc Bùi gia được. Y không thể khiến đế vị của Dương Thừa Càn lung lay quá lớn. Giết Bùi Diễn, chẳng qua là muốn cảnh cáo Bùi gia mà thôi.
Hơn nữa, cho dù giết sạch họ Bùi ở thành Trường An, thì Bùi gia cũng không ngã xuống.
Tuy cái chức Nạp Ngôn này của Bùi Nguyên Thư có chút danh bất chính, ngôn bất thuận, nhưng địa vị vẫn còn, một số đại nhân vật của Trường An đều phải nhìn sắc mặt của y để làm việc.
Lầu hai Phượng Minh Hiên
Sắc mặt Ngôn Bùi Nguyên Thư đen như than, cực kỳ khó coi. Dương Sùng Vũ do một tay y đưa lên, tuy sau lưng Dương Sùng Vũ không chỉ có một mình y, nhưng đó thực sự là một con chó mà y nuôi dưỡng. Hiện tại Mộc Tam giết Dương Sùng Vũ, rõ ràng là muốn giết gà dọa khỉ. Mà con khỉ kia, tất nhiên chính là y.
- Liệu đây có phải là ý của Trấn Quốc Công không?
Một người cau mày nói:
- Trấn Quốc Công tiến vào Trường An là thế phải làm. Trước khi tiến vào hắn khẳng định phải lập uy với chúng ta. Cho nên mới chọn một người có địa vị không quan trọng như vậy để xuống tay. Vừa cảnh cáo chúng ta, vừa không khiến chúng ta quá khó chịu.
- Chắc là vậy.
Một người nói:
- Lúc tướng quân áo giáp kia cầm quyền, cũng giết không ít người. Những kẻ có cơ hội nắm quyền kia, người nào mà chẳng phải giở trò đó?
- Ta cảm thấy không đơn giản như vậy.
Bùi Nguyên Thư lắc đầu:
- Nếu đúng như các ngươi đoán, vậy thì bình thường. Chết một Dương Sùng Vũ mà thôi, không ảnh hưởng gì tới chúng ta. Nhưng nếu chẳng may là đang dò xét phản ứng của chúng ta, kế tiếp còn có người chết thì sao?
- Ghê tởm nhất chính là…
Một người ngồi dưới nghiến răng nghiến lợi nói:
- Một tiểu thái giám vô danh đi ra từ nội cung, lại dám dẫn người giết một quan to triều đình. Chuyện như vậy thật chưa bao giờ nghe thấy. Mà chúng ta lại không thể phái người giết y. Uất ức này, giữ trong lòng thật không thoải mái.
- Đã tụ tập hết ở đây, xem ra cái chết của Dương Sùng Vũ thật không uổng phí.
Đúng lúc này cửa được mở ra, Mộc Tam mang theo vẻ mặt tươi cười đi vào nhìn các đại nhân vật ở đây. Phía sau Mộc Tam là La Úy Nhiên vẻ mặt lạnh lùng như sát thần. Ngoài cửa, đám hộ vệ đã ngã xuống, thậm chí không phát ra tiếng động gì.
Mộc Tam mỉm cười tiến vào phòng, ngồi xuống nói:
- Ta đã nói, tìm từng người thật phiền toái, muốn tất cả tụ lại để nói chuyện cũng không dễ dàng. Vừa giết một Dương Sùng Vũ mọi người đều đi ra. Quả nhiên….Nếu các vị đã ở đây, chúng ta liền nói chuyện thẳng thắn.
Mộc Tam cười giống như một con hồ ly.
Bùi Nguyên Thư nhìn thoáng qua Mộc Tam, lại nhìn La Úy Nhiên. Y giơ tay muốn trách cứ Mộc Tam vài câu, nhưng lại vô lực rũ tay xuống. Hóa ra Mộc Tam giết Dương Sùng Vũ căn bản không phải là thử cái gì, cũng không phải lập uy, mà là bọn họ.
Một người chìm nổi quan trường nhiều năm như y, lại bị một tiểu thái giám không xếp hạng chơi đùa.
Đùa không có sức phản kháng.
Mộc Tam gõ tay xuống bàn, nói:
- Hiện tại chính thức giới thiệu bản thân một chút. Chào mọi người, ta tên là Mộc Tam, là tiểu tốt của Trấn Quốc Công, lần này ta tới là muốn chư vị tỏ rõ thái độ.
Mộc Tam duỗi cái lưng mệt mỏi ngồi dậy, đi tới cửa sổ mở ra nhìn bên ngoài. Có thể nhìn thấy phía xa xa là tường thành Trường An dựng thẳng ở đó như ngọn núi vạn năm. Vừa có một đám mây bên ngoài tường thành bay tới, giống như có người khổng lồ ngó nhìn vào bên trong thành.
Vừa tỉnh ngủ, Mộc Tam cảm thấy bắt đầu từ hôm nay sẽ là những ngày lành.
- Nên làm việc rồi.
Y nói.
Trong viện có một cái đu rất không hợp với cảnh vật xung quanh. Một nam nhân không còn nhỏ tuổi ngồi vui vẻ trên cái đu. Chính là tiếng kẽo kẹt của cái đu khiến Mộc Tam tỉnh giấc. Mộc Tam không thấy mất hứng, ngược lại cảm kích người kia đã khiến mình tỉnh lại sớm hơn, có thể hưởng thụ thêm một ngày đẹp trời.
- Đúng vậy a…thẳng tới hôm nay mới tính là bắt đầu làm việc.
Mộc Tam hỏi:
- Sao ngươi lại làm một cái đu ở trong sân vậy?
Nam tử kia đáp:
- Trước đây nhà ta rất nghèo, từ nhỏ đã không được chơi đùa như những đứa trẻ khác. Những đứa trẻ khác lúc sáu, bảy tuổi còn làm nũng trong lòng mẹ, mà ta đã phải ra đồng làm việc rồi. Nhà hàng xóm có một cô bé bằng tuổi ta, ngày ngày trôi qua cuộc sống vô ưu vô lự. Nhưng sinh hoạt của hai nhà không giống nhau. Nhà đó không giàu có gì, nhưng cha mẹ của nó chưa bao giờ lấy mất thời gian chơi đùa của cô bé.
- Sân nhà đó có một cái đu, là cha của cô bé làm lúc nhàn rỗi. Mỗi ngày cô bé đi học về, liền ngồi ở cái đu đọc sách. Tiếng đọc sách của cô bé rất dễ nghe. Thường vào lúc này, ta mới từ đồng ruộng trở về, còn phải bổ củi đun nước. Hơi chút rảnh rỗi ta đều áp tai vào tường nghe cô bé đọc sách, hâm mộ cuộc sống của cô bé, cha mẹ cô bé dù chịu chút vất vả cũng không muốn con mình khổ. Còn trong mắt cha mẹ của ta, lúc ta nhấc được thùng gỗ lên, là bắt đầu làm việc rồi.
Mộc Tam hơi sửng sốt:
- Cho nên ngươi hay ngồi đu để bù đắp cho tuổi thơ không được chơi?
- Không phải!
Nam tử tên Dịch Xung lắc đầu:
- Ta chỉ là thử xem cái đu này có chắc chắn hay không, bởi vì vợ ta thích chơi đu. Từ nhỏ tới lớn đều thích chơi, không bao giờ chán. Nhưng ngươi cũng biết rồi đấy, giờ nàng ấy đã mập hơn, ngồi lên đu liền khiến người ta lo lắng….
Mộc Tam hơi sửng sốt, chỉ Dịch Xung:
- Vợ của ngươi là…
- Đúng vậy.
Dịch Xung nhảy xuống khỏi ghế đu, cười có chút đắc ý:
- Chính là cô bé đọc sách cách vách. Lúc đó ta còn nhăn mặt với nàng, nàng luôn mắng ta ngu ngốc.
Mộc Tam giơ ngón tay cái về phía Dịch Xung, từ đáy lòng khen một tiếng khâm phục.
Dịch Xung vừa đi vừa nói:
- Nam nhân mà, từ nhỏ nên có lý tưởng vĩ đại.
Mộc Tam hỏi:
- Ngươi đã thực hiện được lý tưởng rồi, vì sao còn muốn tranh đấu?
Dịch Xung nói:
- Lấy nàng ấy thôi còn chưa đủ, còn phải cho nàng ấy một cuộc sống tốt nhất.
Mộc Tam đột nhiên cảm thấy tiếc nuối.
Thứ tình cảm đó, y không có.
…
…
Lần này Mộc Tam đi thăm hỏi chính là một người có địa vị không tính là cao ở Trường An. Sở dĩ lựa chọn y, hoàn toàn là vì địa vị của y không cao. Nhưng người này là con chó của một số đại nhân vật. Nhiều khi phải thu phục chó dữ thì mới tiến vào được nhà chủ nhân.
Mộc Tam thay một bộ áo gấm mới tinh, Dịch Xung đi theo sau thì thay bằng bộ quần áo của phi ngư bào. Y vón là người của Đại Nội Thị Vệ Xử, chẳng qua là người được an bài ở bên ngoài. Bộ quần áo này y đã có từ lâu, nhưng chưa có cơ hội được mặc vào.
Hiện tại người bên ngoài vẫn chưa thể tùy tiện tiến vào Trường An, cho nên quần áo của Kiêu Kỵ Giáo còn chưa được mang tới. Mục đích mà Dịch Xung thay bộ quần áo này, chính là muốn nói với mọi người rằng, y bắt đầu thay đổi cuộc sống mới.
Không chỉ là y, tất cả ám thị vệ dưới trướng của y đều đổi thành phi ngư bào, cả đám đều tinh thần phấn chấn. Mộc Tam và Dịch Xung sóng vai đi phía trước, phía sau là 24 phi ngư bào. Đội hình này không tính là lớn, nhưng tạo ảnh hưởng không khác gì động đất.
Ngay cả dân chúng bình thường nhìn thấy phi ngư bào tái hiện, đều biết có ý nghĩa lớn cỡ nào.
Lần này đi thăm hỏi, là Binh Bộ Thị Lang Dương Sùng Vũ. Tuy cũng họ Dương, nhưng không liên quan gì tới Hoàng tộc. Chức Binh Bộ Thị Lang này của y là do tiểu Hoàng Đế Dương Thừa Càn ban cho. Tuy nhiên y không hề cảm kích gì tiểu Hoàng Đế. Bởi vì tiểu Hoàng Đế đăng cơ chưa lâu đã bị Dương Kiên đoạt quyền. Dương Sùng Vũ lập tức nguyện trung thành với Dương Kiên, điều này khiến người ta khinh thường. Tuy nhiên, không chỉ là cá nhân y.
Lúc ấy tướng quân áo giáp chuyên quyền, rất nhiều người trong Trường An tỏ ý quy phục, nhưng vì chưa rõ ràng thái độ của tướng quân áo giáp, cho nên không dám tùy tiện đi tới. Thứ hai, dù sao cũng là quan viện của triều đình Dương gia, nếu đầu nhập quá sớm thì không tốt cho thanh danh. Cho nên những người này cần một đại biểu tới chỗ tướng quân áo giáp để thăm dò tình huống.
Dương Sùng Vũ, chính là người đại biểu đó.
Vì vậy mà người này trôi qua cũng không tệ lắm. Y là người phát ngôn của không ít người, cho nên cũng tiếp xúc với Vi Mộc nhiều nhất. Mọi chuyện ở giữa các đại nhân vật và Vi Mộc, đều do y truyền lời. Các đại nhân vật kia đương nhiên muốn giết Vi Mộc, nhưng trước khi Vi Mộc còn chưa chết, bọn họ vẫn sẽ tính toán đường lui.
Tôi tớ đón khách ở cửa tất nhiên nhận ra Mộc Tam. Dù sao Mộc Tam chính là nhân vật được hoan nghênh nhất ở thành Trường An bây giờ. Thấy Mộc Tam dẫn theo một đội phi ngư bào, người này liếc mắt ra hiệu cho đồng bạn, rồi vẻ mặt tươi cười đi tới.
- Mộc gia!
Tôi tớ trẻ tuổi cúi đầu khom lưng nói:
- Hôm qua tiểu nhân mơ một giấc mơ, trong mơ có một ngôi sao lớn rơi vào trong phủ. Sáng sớm lại có quý nhân tới, thật đúng là ứng nghiệm.
Mộc Tam cười nói:
- Sao rơi xuống là dấu hiệu có người chết mà.
Người trẻ tuổi này biến sắc, vội vàng chuyển đề tài.
- Dương Sùng Vũ có nhà không?
Mộc Tam hỏi.
Gọi thẳng tên như vậy, người hầu này tất nhiên không thoải mái. Cho dù nghe đồn tiểu Hoàng Đế đã chết rồi, nghe đồn tướng quân áo giáp kia cũng chết rồi, nhưng đại nhân nhà y dù sao vẫn là Binh Bộ Thị Lang, là quan to Tam Phẩm. Mà Mộc Tam này, nghe đồn chỉ là một thái giám trốn ra từ nội cung. Gọi thẳng tên như vậy thật xấc xược. Tuy nhiên chính vì thế mà trong lòng người hầu này hơi khẩn trương, vì cảm thấy đây không phải là dấu hiệu tốt.
- Đại nhân không ở trong phủ, vừa mới rời đi từ sáng.
Người hầu cười đáp.
- À!
Mộc Tam nói:
- Vậy thì ta vào phủ đợi y.
Người hầu tiến lên muốn ngăn cản, lại bị một phi ngư bào đá văng:
- Mù à?
Người hầu bị dọa muốn hô lên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Ánh mắt lạnh lẽo của đám phi ngư bào này, khiến y nhớ tới Đại Nội Thị Vệ Xử từng hoành hành Trường An.
…
…
Còn chưa tới giữa trưa, việc Mộc Tam dẫn theo một đội phi ngư bào xông vào nhà của Binh Bộ Thị Lang Dương Sùng Vũ, sau đó lôi Dương Sùng Vũ còn đang trong chăn ra ngoài chém đầu đã lan khắp quan trường. Đám chủ tử đằng sau Dương Sùng Vũ đều biến sắc, vội vàng rời khỏi nhà. Tới lúc này bọn họ đoán không ra Mộc Tam có ý gì, nhất định phải bàn bạc.
Những người này tập trung ở một chỗ gọi là Phương Minh Hiên, là quán rượu số một, số hai của thành Trường An. Thành Trường An bị phong kín, nhưng Phượng Minh Hiên này vẫn buôn bán bình thường là nhờ các đại nhân vật ở đằng sau chiếu cố. Mà trên thực tế, chủ tử sau lưng Phượng Minh Hiên chính là Nạp Ngôn Bùi Nguyên Thư.
Lúc trước Bùi gia là một trong những gia tộc có thế lực lớn nhất Đại Tùy. Mặc dù Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch đã xử tử Hoàng Môn Thị Lang Bùi Diễn, nhưng Bùi gia cũng không bị ảnh hưởng tới căn cơ. Dương Dịch có thể giết Bùi Diễn, nhưng không thể nhổ tận gốc Bùi gia được. Y không thể khiến đế vị của Dương Thừa Càn lung lay quá lớn. Giết Bùi Diễn, chẳng qua là muốn cảnh cáo Bùi gia mà thôi.
Hơn nữa, cho dù giết sạch họ Bùi ở thành Trường An, thì Bùi gia cũng không ngã xuống.
Tuy cái chức Nạp Ngôn này của Bùi Nguyên Thư có chút danh bất chính, ngôn bất thuận, nhưng địa vị vẫn còn, một số đại nhân vật của Trường An đều phải nhìn sắc mặt của y để làm việc.
Lầu hai Phượng Minh Hiên
Sắc mặt Ngôn Bùi Nguyên Thư đen như than, cực kỳ khó coi. Dương Sùng Vũ do một tay y đưa lên, tuy sau lưng Dương Sùng Vũ không chỉ có một mình y, nhưng đó thực sự là một con chó mà y nuôi dưỡng. Hiện tại Mộc Tam giết Dương Sùng Vũ, rõ ràng là muốn giết gà dọa khỉ. Mà con khỉ kia, tất nhiên chính là y.
- Liệu đây có phải là ý của Trấn Quốc Công không?
Một người cau mày nói:
- Trấn Quốc Công tiến vào Trường An là thế phải làm. Trước khi tiến vào hắn khẳng định phải lập uy với chúng ta. Cho nên mới chọn một người có địa vị không quan trọng như vậy để xuống tay. Vừa cảnh cáo chúng ta, vừa không khiến chúng ta quá khó chịu.
- Chắc là vậy.
Một người nói:
- Lúc tướng quân áo giáp kia cầm quyền, cũng giết không ít người. Những kẻ có cơ hội nắm quyền kia, người nào mà chẳng phải giở trò đó?
- Ta cảm thấy không đơn giản như vậy.
Bùi Nguyên Thư lắc đầu:
- Nếu đúng như các ngươi đoán, vậy thì bình thường. Chết một Dương Sùng Vũ mà thôi, không ảnh hưởng gì tới chúng ta. Nhưng nếu chẳng may là đang dò xét phản ứng của chúng ta, kế tiếp còn có người chết thì sao?
- Ghê tởm nhất chính là…
Một người ngồi dưới nghiến răng nghiến lợi nói:
- Một tiểu thái giám vô danh đi ra từ nội cung, lại dám dẫn người giết một quan to triều đình. Chuyện như vậy thật chưa bao giờ nghe thấy. Mà chúng ta lại không thể phái người giết y. Uất ức này, giữ trong lòng thật không thoải mái.
- Đã tụ tập hết ở đây, xem ra cái chết của Dương Sùng Vũ thật không uổng phí.
Đúng lúc này cửa được mở ra, Mộc Tam mang theo vẻ mặt tươi cười đi vào nhìn các đại nhân vật ở đây. Phía sau Mộc Tam là La Úy Nhiên vẻ mặt lạnh lùng như sát thần. Ngoài cửa, đám hộ vệ đã ngã xuống, thậm chí không phát ra tiếng động gì.
Mộc Tam mỉm cười tiến vào phòng, ngồi xuống nói:
- Ta đã nói, tìm từng người thật phiền toái, muốn tất cả tụ lại để nói chuyện cũng không dễ dàng. Vừa giết một Dương Sùng Vũ mọi người đều đi ra. Quả nhiên….Nếu các vị đã ở đây, chúng ta liền nói chuyện thẳng thắn.
Mộc Tam cười giống như một con hồ ly.
Bùi Nguyên Thư nhìn thoáng qua Mộc Tam, lại nhìn La Úy Nhiên. Y giơ tay muốn trách cứ Mộc Tam vài câu, nhưng lại vô lực rũ tay xuống. Hóa ra Mộc Tam giết Dương Sùng Vũ căn bản không phải là thử cái gì, cũng không phải lập uy, mà là bọn họ.
Một người chìm nổi quan trường nhiều năm như y, lại bị một tiểu thái giám không xếp hạng chơi đùa.
Đùa không có sức phản kháng.
Mộc Tam gõ tay xuống bàn, nói:
- Hiện tại chính thức giới thiệu bản thân một chút. Chào mọi người, ta tên là Mộc Tam, là tiểu tốt của Trấn Quốc Công, lần này ta tới là muốn chư vị tỏ rõ thái độ.