Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1294: Lấy thiên hạ


Rất nhiều năm trước, người đã thành lập nên Trịnh Quốc dẫn theo mấy chục vạn đại quân vây thành Trường An chừng hai tháng mới công phá được nơi này, tổn thất hơn bốn thành binh lực. Phải biết rằng quy mô của Trường An lúc đó còn không bằng 1/10 bây giờ.

Rất nhiều năm trước, người đã thành lập lên Đại Tùy dẫn theo mấy chục vạn đại quân bao vây Trường An chừng một tháng, tổn thất hơn ba thành binh lực. Quy mô Trường An lúc đó không bằng 1/5 bây giờ.

Hiện tại, Phương Giải dẫn theo Hắc Kỳ Quân tới đây. Số lượng binh mã mà hắn mang theo không bằng 1/3 Hoàng Đế Trịnh Quốc, không bằng 1/3 Hoàng Đế Đại Tùy.

Có lẽ là được ông trời chiếu cố.

Có lẽ là cơ duyên.

Phương Giải tiến vào Trường An, binh lính ngẩng đầu bước đi. Không có chém giết, không có máu chảy thành sông. Phương Giải dùng một phương thức khác tán công thành. Nếu dựa vào máu thịt để phá thành trì này, có lẽ tổn thất sẽ vượt quá mức chịu đựng của Hắc Kỳ Quân.

Con người chính là kỳ quái như vậy.

Lúc Cao Khai Thái công thành, trong thành bất kể là dân chúng hay là quân nhân đều không muốn ông ta tiến vào. Chiến tranh giằng co vài năm, thái độ vẫn không thay đổi. Hắc Kỳ Quân tới, thành Trường An mở một cách tự nhiên, sau đó dân chúng đứng hai bên đường hoan nghênh.

Vì sao?

Nếu Cao Khai Thái không chết, chắc ông ta nghĩ mãi không hiểu. Kỳ thực trước khi tới đây, Phương Giải cũng không ngờ mình lại tiến vào được thành dễ dàng như vậy. Đám dân chúng Trường An hoan hô giống như chào đón anh hùng chiến thắng trở về, kích động tới hoa chân múa tay nghênh hắn trở về.

Có lẽ vì hắn từng là tiểu Phương đại nhân trong thành Trường An, mà Cao Khai Thái là một người ngoài.

Có lẽ vì nguyên nhân khác, nhưng đều không quan trọng, quan trọng là…binh lính Hắc Kỳ Quân xếp hàng chỉnh tề, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong thành Trường An. Giống như đây là chuyện đương nhiên. Nhưng sử sách sẽ không bình tĩnh như vậy, mà lưu lại một đoạn thật dày.

Phương Giải cưỡi bạch sư chậm rãi đi vào Trường An.

Hắn nhìn thấy đám người hoan hô, nhìn thấy sự nhiệt tình của thành Trường An.

Ngày trước lúc hắn mới tiến vào Trường An, Trường An rộng trăm dặm quá khổng lồ với hắn, sâu thăm thẳm không thể chạm tới. Lúc đó, dân chúng thành Trường An có ai biết tới Phương Giải Phương Giác Hiểu?

Còn Trường An bây giờ, có ai không biết Phương Giác Hiểu?





Thời khắc Phương Giải cưỡi bạch sư đi vào thành Trường An, dân chúng sôi trào. Tiếng hoan hô vang trời, giống như có thể xuyên thấu đám mây.


- Ta hỏi Chủ Công đã chuẩn bị sẵn sàng vào thành chưa, bởi vì sẽ có rất nhiều người chào đón Chủ Công.

Ngô Nhất Đạo cưỡi chiến mã đi theo sau Phương Giải, khẽ cười nói:

- Chủ Công nói sẽ không có nhiều người, xem ra sai rồi…Những năm qua ta chưa từng thấy Chủ Công tính sai chuyện gì, lần này lại sai. Dân chúng toàn thành đều hoan nghênh Chủ Công, giống như nghênh đón người anh hùng trở về.

Phương Giải vẫn bình tĩnh như cũ, bình tĩnh giống như tạo cho người ta cảm giác liệu hắn có hắn xảy ra vấn đề gì không.

- Bọn họ chỉ là đang phát tiết tình cảm của mình mà thôi.

Hắn bình thản nói.

Ngô Nhất Đạo hơi ngơ ngác, suy nghĩ ẩn ý phía sau lời này của Phương Giải. Có lẽ lời Phương Giải là đúng. Dân chúng thành Trường An không phải là hoan nghênh anh hùng trở về, mà là đang phát tiết uất ức lắng đọng trong mấy năm qua. Giống như một người tù tội sống trong nhà lao nhiều năm không được thấy ánh mặt trời, lúc cửa sổ được mở ra, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt, có thể khiến cho người tù tội đó vui tới chảy nước mắt.

Cảm giác này, có lẽ Mộc Tam và Dịch Xung hiểu rõ hơn.

Phương Giải xuống lưng bạch sư, thấy một đám người mặc áo gấm tụ lại với nhau cười cười. Nụ cười của những người này không giống với các dân chúng. Ánh mắt của bọn họ nhìn Phương Giải không giống là nhìn anh hùng trở về, mà là một con mãnh thú xông vào.

- Đột nhiên không muốn nói chuyện với những người đó.

Phương Giải nói.

- Vậy thì giao cho thuộc hạ, Chủ Công tiến vào thành nghỉ ngơi đi.

Ngô Nhất Đạo hạ giọng nói.

Phương Giải gật đầu, khoát tay coi như chào hỏi những kẻ giả vờ kích động vui mừng kia, sau đó lại nhảy lên lưng Hỗn Độn, chỉ về một hướng, bạch sư liền xông về hướng đó. Đám đại nhân vật đang đợi Phương Giải tới chuyện trò đều sửng sốt, đứng im như pho tượng, nụ cười cũng cứng lại.

Ngô Nhất Đạo thở dài, đi tới.

Phương Giải cưỡi bạch sư đi tới đường số 23 phía đông, rồi dừng lại ở trước cửa hàng của mình. Kỳ thực hắn không có nhiều kỷ niệm ở nơi này cho lắm, nhưng đây là một nơi tạo sự ấm áp cho hắn khi ở Trường An. Lúc trước chạy trốn khỏi đuổi giết, giấc mộng lớn nhất của hắn là trở thành một phú ông, một phú ông an nhàn tự tại. Mỗi ngày đi kiểm tra sản nghiệp của mình, sau đó trở về tính toán hôm nay mình kiếm bao nhiêu bạc.

Đáng tiếc, sau khi tới Trường An, Phương Giải mới phát hiện, Trường An không có một phú ông như vậy. Những thương nhân có địa vị không cao đều bị quan viên trong thành áp bức, thở cũng không thở nổi. Muốn làm một phú ông trong thời thái bình thịnh thế, phải học được cách cúi lưng.

Sau đó hắn lại muốn làm một tiểu quan lại, mỗi ngày ở công môn làm xong việc, trở về thì uống chút rượu với Mộc Tiểu Yêu, cùng Đại Khuyển sóng vai đi trên đường cái ngắm tiểu mỹ nhân.


Sau đó

Những giấc mộng này đều thất bại.

Đứng dưới cửa hàng, Phương Giải không thấy bóng người nào trên đường cái. Dân chúng biết Phương Giải sẽ vào thành, trời còn chưa sáng đã tập trung ở cửa Thừa Đức bên kia rồi. Bọn họ đang ở đó ngển cổ chờ đợi hắn, ai biết hắn lại lẻ loi tới đây một mình.

Đẩy cửa đi vào, bên trong đầy tro bụi.

Phương Giải có cảm giác như mình trở lại thành Phan Cố.





Quan lớn của tam tỉnh lục bộ đều đang chờ ở điện Thái Cực. Tất cả đều đứng ngồi không yên. Cái tay tiểu thái giám tên là Mộc Tam kia trước khi Phương Giải vào thành, đã chém đầu một số người, đều là những người quyền cao chức trọng.

Bọn họ thỉnh thoảng nhìn ra ngoài đại điện, đợi người trẻ tuổi mà bọn họ từng chưa bao giờ đặt vào mắt kia. Cảm giác này khác với cảm giác lúc Dương Kiên đi vào điện Thái Cực. Lúc đó Dương Kiên đột ngột tới, sau đó cứng rắn tiếp nhận quyền lực. Không có quá trình chờ đợi, cho nên bớt đi dày vò.

Lại nói tiếp, hiện tại các quan viên đứng ở đây, không có ai là không biết Phương Giải. Bọn họ biết khá nhiều về Phương Giải, nhưng vẫn thấy xa lạ.

Không ai biết rằng, vị nắm quyền mới này có thái độ như thế nào. Tiểu Hoàng Đế Dương Thừa Càn sau khi lên ngôi dùng kế sách dụ dỗ, trấn an nhân tâm. Kết quả đám triều thần còn chưa kịp ủng hộ tiểu Hoàng Đế, thì Dương Kiên đã đoạt hết quyền lực của tiểu Hoàng Đế rồi.

Sách lược của Dương Kiên là trấn áp, ai không nghe lời thì chính là chết.

Cho dù liên tục chinh chiến mấy năm, toàn bộ đại nhân vật ở Trung Nguyên đã chết cộng lại, cũng không nhiều bằng ở Trường An.

Bọn họ đều khẩn trương, nhưng người tới không phải là Phương Giải.

Mà là Trưởng Công chúa Đại Tùy Dương Thấm Nhan.

Phương Giải căn bản không xuất hiện.

Mọi người đều tự hỏi, vị tiểu Phương đại nhân nổi danh khắp thiên hạ kia giờ đang ở đâu?


Phương Giải ở Diễn Võ Viện.

Hắn ngồi ở dưới cây liễu bên ngoài phòng viện trưởng, đang đánh cờ với Chu Bán Xuyên. Năng lực học tập của Phương Giải là rất cao, nhưng duy nhất chỉ có đánh cờ là Phương Giải không thể tiến bộ được. Trên bàn cờ 19x19 này, một người có kinh nghiệm gần như cả đời như Chu Bán Xuyên, cơ hồ không phí chút tinh lực nào liền đánh cho Phương Giải tơi bời.

- Thôi thôi.

Phương Giải cười lắc đầu, nhận thua.

Chu Bán Xuyên không cười, dường như không có gì đắc ý.

- Người thắng lại không cười, vậy chơi cờ còn gì thú vị nữa?

Phương Giải hỏi.

- Chính vì thắng nên mới không có ý nghĩa.

Chu Bán Xuyên cẩn thận thu lại quân cờ:

- Có biết bao anh hùng hào kiệt bày bố ván cục giang sơn. Ba ván vừa qua, ta dùng ba thế cờ khác nhau, đều là những cạm bẫy nhỏ, nhưng ngươi đều nhảy vào. Cho dù ngươi không giỏi đánh cờ, nhưng có thể nhìn ra được đó là cạm bẫy, vì sao còn muốn nhảy vào? Dựa theo ván cờ phỏng đoán, ngươi đã sớm thất bại vô số lần, mỗi lần đều chết.

Ông ta nhìn Phương Giải:

- Vì sao ngươi lại thành công?

Phương Giải lắc đầu:

- Không biết.

Chu Bán Xuyên thở dài:

- Diễn Võ Viện đào tạo nên không ít tướng tài, cho dù là Lý Hiếu Tông bị ngươi giết chết kia, luận về tính cách và thủ đoạn đều âm tàn hơn ngươi. Nếu không phải ngươi có thành tựu như bây giờ, chơi cờ lại kém như vậy, ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận ngươi là đệ tử của Diễn Võ Viện.

Phương Giải cười ha hả.

- Sẽ xây dựng lại chứ?

- Sẽ.

Phương Giải gật đầu.

Chu Bán Xuyên thở phào:



- Hiện tại mới thấy sướng vì thắng ba trận.

- Ta có thể đề nghị một điều được không?

Chu Bán Xuyên hỏi.

- Được!

Phương Giải lại gật đầu.

- Người Mông Nguyên ở Tây Bắc là chuyện rất quan trọng, nhưng ngăn người Mông Nguyên ở phía tây sông Nghi Thủy là đủ rồi. Về phần Đông Cương, việc ngươi phái mười vạn đại quân tới đó, trong mắt ta là một nét bút hỏng. Dù người nước ngoài có mạnh hơn nữa, muốn tiến vào Trung Nguyên cũng không phải việc dễ dàng. Tạm thời buông chuyện Đông Cương xuống, ổn định thành Trường An, ổn định Kinh Kỳ Đạo và Giang Bắc Đạo, sau đó chia ra ổn định phía đông Trung Nguyên, Thuận Thừa Đạo và vài đạo khác an ổn, vậy thì toàn bộ phương bắc an ổn.

- Sau đó dùng thời gian nửa năm ổn định Giang Nam, tích tụ thực lực. Việc ngươi giết nhiều người Tây Nam là không tốt. Đám thế gia kia dù sao vẫn muốn dùng, chỉ vứt bỏ những cái đáng nên vứt. Đám người trong triều đình cũng nên dùng. Trước khi vào thành ngươi bố trí Vi Mộc giết không ít ngươi, đây là kế hay. Nhưng sau khi vào thành, dụ dỗ mới là việc chính.

- Giang sơn quá lớn, tạm thời không nắm được hết cũng không sao. Bị người Mông Nguyên chiếm đi vài chỗ, bị người nước ngoài chiếm đi vài chỗ, đều không sao. Củng cố lại, sau đó cướp về là được.

Chu Bán Xuyên nghiêm túc nói.

Phương Giải trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu.

- Vì sao?

Chu Bán Xuyên nói.

- Làm vậy mới là biện pháp ổn thỏa nhất.

Ông ta nói.

- Bởi vì…ta không phải là đệ tử lý tưởng của Diễn Võ Viện.

Phương Giải chỉ vào bàn cờ:

- Giống như ván cờ này, ta không thắng được viện trưởng, thậm chí không được như Lý Hiếu Tông. Nhưng giang sơn này, dù một tấc đất ta cũng không nhường, nhất là tặng cho giặc ngoại xâm. Sách lược của viện trưởng không hề nghi ngờ rằng là tốt nhất, là một con đường rộng thênh thang. Nhưng ta vẫn luôn đi theo con đường nhỏ tới đây, làm theo ý của mình là được.

Phương Giải đứng dậy, chắp tay ra đằng sau nhìn bầu trời.

- Viện trưởng.

Hắn trầm mặc một lúc rồi nói:

- Ngài ngồi xem ta…lấy thiên hạ.



back top