Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1299: Nhuộm đỏ


Hạng Thanh Ngưu nghe Phương Giải nói xong, không nhịn được cười ha hả:

- Lão mũi trâu vẫn làm việc khó đoán như vậy. Ngươi bảo ta phái người tới bộ tộc người Man ở thảo nguyên tìm lão, đến nơi thì mới biết lão đã đi rồi. Đi mà không thông báo lời nào, cho nên cũng không biết lão mũi trâu đã đi đâu. Giờ suy nghĩ, tám chín phần là lão sớm biết người Mông Nguyên sẽ xâm lược, cho nên đi theo Mông Ca. Lão chưa giết Mông Ca, chẳng lẽ bên cạnh Mông Ca có cao thủ?

Nói tới đây, y nhíu mày, dường như khó hiểu:

- Mông Ca quyết liệt với Phật tông, người của Phật tông không có lý gì bảo vệ cho y. Các tông môn ở Tây Vực, ngoại trừ Phật tông ra, chỉ có Hoàng giáo mà Tang Táp Táp lập ra là tạm được. Mà bên trong Hoàng giáo không có cao thủ chân chính nào…Khiến cho lão mũi trâu không thể ra tay được, có thể là ai được nhỉ?

Phương Giải trầm ngâm một lát rồi nói:

- Mâu thuẫn giữa Phật tông và gia tộc Khoát Khắc Đài Mông đã qua, lần này Mông Nguyên đông chinh chưa hẳn không có người của Phật tông ở đằng sau giúp đỡ. Một khi liên quan tới lợi ích, không có kẻ địch vĩnh viễn.

- Phật tông…

Hạng Thanh Ngưu nghĩ một lúc rồi nói:

- Đại Tự Tại bị chúng ta giết ở Liễu Châu, ba Thiên Tôn khác cũng chết từ lâu. Đại Luân Minh Vương thì chết trong tay ngươi, chẳng lẽ Phật tông còn có nhân vật khó lường nào?

Phương Giải nói:

- Ngươi có thấy Đại Tự Tại mà bị chúng ta giết ở Liễu Châu hơi kỳ quái không?

Hạng Thanh Ngưu ừ một tiếng:

- Ta cũng thấy vậy. Tu vị của Đại Tự Tại này không mạnh như dự đoán. Chẳng lẽ là giả?

Phương Giải nói:

- Bất kể như thế nào, có Đại sư huynh của ngươi ở Linh Môn Quan, cho dù ông ấy không giết được Mông Ca, thì ít nhất người tu hành bên cạnh Mông Ca cũng đừng mong ám sát được tướng thủ thành của Linh Môn Quan. Ngươi không cần bận tâm việc này nữa, mau chóng liên lạc với các quan chủ của Đạo tông.

Ngô Nhất Đạo ở bên cạnh, nói:


- Tốt nhất có thể tập hợp đông đủ vào ngày Chủ Công phong Vương. Vào ngày đó các quan chủ Đạo tông tề tụ, cộng thêm môn chủ các tông môn khác, cũng là một việc trọng đại. Ngày Chủ Công phong Vương, các tông môn giang hồ tới chúc, thanh thế này một khi hiện ra, thì rất có lợi cho ngày sau.

Ông ta nhìn Phương Giải, thấy Phương Giải không có dị nghị gì, tiếp tục nói:

- Tí nữa thuộc hạ sẽ thảo luận qua chuyện này với Độc Cô đại nhân, để đại lễ diễn ra chậm lại.

- Nếu không tính những đạo quan nhỏ, mời các quan chủ của đạo quan lớn tới, mất cũng chưa đến hai, ba tháng. Chỉ có điều…

Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải:

- Nhưng ngươi có thể nghỉ ngơi ở trong thành Trường An lâu như vậy không? Ngươi không tự mình chỉ huy chiến sự Tây Bắc, chắc trong lòng không yên tâm.

Phương Giải cười nói:

- Chiến sự Mông Nguyên giao cho các tướng lĩnh chỉ huy là được rồi. Lúc trước ta cũng lo lắng chuyện ở Vân Nam Đạo, nhưng cuối cùng Trần Định Nam và Trần Bàn Sơn vẫn làm tốt đó sao? Về sau Trần Bàn Sơn bị bệnh, một mình Trần Định Nam vẫn đối phó được. Không chỉ quét sạch dư nghiệt của Nam Yến, còn đẩy lùi người Hột vào sâu trong rừng. Ta nghe nói người Hột thường dùng tên của Trần Định Nam để dọa trẻ con cơ mà.

Ngô Nhất Đạo cười nói:

- Cũng không thể chuyện gì cũng để Chủ Công động tay động chân vào được. Tây Bắc bên kia do Mông Liệt lãnh binh. Người này tuy quen thuộc Tây Bắc nhưng y lại không có thuyền, đâu dễ gì vượt qua được Nghi Thủy. Về phần phía nam, Yến Tăng một mực trông coi Linh Môn Quan, lão tướng Lưu Ân Tĩnh mang binh ở đằng sau trợ giúp, cộng thêm Đỗ Định Bắc bố trí phòng ngự ở bờ bắc sông Tần Hà, binh mã ba người công lại không dưới mười vạn. Linh Môn Quan lại là nơi hiểm yếu nhất thiên hạ, cho dù Mông Ca tự mình lãnh binh thì có làm được gì?

- Hơn nữa, Chủ Công mới tiến vào Trường An, nhất định cần củng cố. Mấy tháng này vừa đủ để giải quyết mọi việc. Đợi cho đại lễ phong Vương kết thúc, Chủ Công để lại nhân sự trấn thủ Trường An, sau đó chinh chiến cũng không muộn.

Phương Giải thực không muốn ở lại Trường An quá lâu, tâm tư của hắn đều ở chiến sự phía đông và phía tây. Nạp Lan Định Đông dẫn theo mười vạn đại quân tới Đông Cương tham chiến, sinh tử của mười vạn binh sĩ này đều treo ở mũi đao. Hiện tại tuy có không ít thế lực gửi binh tới Đông Cương trợ giúp, nhưng bọn họ không tin tưởng nhau, Mộc Quảng Lăng rất khó gắn kết được bọn họ.

Mà chiến sự Mông Nguyên, Phương Giải thủy chung đều muốn tự mình lãnh binh đấu với Mông Ca.

- Ta đã phái người dùng thân phận Đạo tôn gửi thiếp mời, các quan chủ kia sẽ cho ta vài phần mặt mũi.

Hạng Thanh Ngưu nói:


- Cố gắng bảo bọn họ trong vòng hai tháng phải tới. Muốn giải quyết hết chuyện trong Trường An, hai ba tháng chắc cũng không đủ dùng. Cho dù ngươi lo lắng chiến sự Mông Nguyên, thì cũng phải củng cố trước đã. Dù ta không hiểu quân vụ, nhưng ta biết rằng nếu hậu phương không vững chắc, thì tiền tuyến sẽ lung lay.

Phương Giải gật đầu:

- Vậy thì dựa vào mọi người rồi. Trong thành Trường An cũng có mấy đạo quan nổi tiếng. Tuy nhiên lúc Di Thân Vương làm loạn đã hủy gần hết. Ngươi có thể để mấy đệ tử của Nhất Khí Quan tới đó làm quan chủ, coi như là đặt sẵn ghế ngồi.

Hai mắt Hạng Thanh Ngưu sáng lên:

- Sao ta không nghĩ tới một chiêu thiếu đạo đức này nhỉ…à không, chiêu hay thế này nhỉ? Các đạo quan Đạo tông tề tụ, khẳng định là sẽ chọn Đạo tôn lần nữa. Đạo tôn này của ta là do Hoàng Đế Đại Tùy phong, hiện tại đã không có ý nghĩa gì rồi. Để những người kia lựa chọn, bọn họ tất nhiên sẽ ức hiếp thanh niên đơn thuần như ta, hơn nửa sẽ chọn lão mũi trâu Trương Dịch Dương của núi Võ Đang kia.

- Ta cài vài người làm quan chủ, tới lúc tề tụ rồi lựa chọn thì cũng chiếm ưu thế hơn. Chiếm hết các đạo quan trong Trường An, coi như ta có thêm vài vé.

Y mỉm cười xoay người nói:

- Cái chức Đạo tôn này, bất kể là ta, Tiêu Nhất Cửu, hay là Trác tiên sinh làm đều được, chỉ có đám người của núi Võ Đang kia thì đừng hòng.

Y bước nhanh ra ngoài:

- Ta lập tức phái người đoạt địa bàn!





Nha môn Kiêu Kỵ Giáo

Bộ Đầu phủ Trường An Lưu Trung bất an ngồi ở ghế, tay cầm chén trà nhưng phát tiếng lách cách, đó là do tay y đang run, thế nên nước trà trong chén đảo lên đảo xuống. Y được người của Kiêu Kỵ Giáo ‘mời’ tới đây uống trà. Tới nơi này đúng là có người dâng trà lên, nhưng sau đó không ai để ý tới y. Bên ngoài thỉnh thoảng có một đội Kiêu Kỵ Giáo đi qua, mỗi đội đều áp tải mấy phạm nhân, không biết bắt ai.


Cứ đợi như vậy chừng nửa canh giờ, bên ngoài mới có người cười ha hả tiến vào. Lưu Trung trà trộn trong quan trường đã lâu, chỉ cần liếc mắt là nhận ra thân phận của người đối diện. Cho nên lúc nhìn thấy người này tiến vào, y lập tức đứng dậy, bước nhanh tới chắp tay nói:

- Tỵ chức Lưu Trung, bái kiến Đô Thống đại nhân.

Vào đúng là Trần Hiếu Nho, y vươn tay đỡ Lưu Trung lên, cười nói:

- Không thông báo trước mà mời Lưu Bộ Đầu tới đây, là ta có lỗi trước.

- Đâu dám…Đô thống đại nhân có việc gì cứ trực tiếp chỉ bảo là được, tỵ chức đâu dám không nghe theo

Trần Hiếu Nho mỉm cười nói:

- Cũng không có chuyện gì, chỉ là một vài chuyện vụn vặt mà thôi…Gần đây trong thành Trường An có một vài lưu manh vô lại gây chuyện, khiến người của ta trở nên bận rộn. Bắt được hơn ba trăm người của hắc đạo, chém tại chỗ hơn hai nghìn.

Trần Hiếu Nho nói:

- Đám đui mù đó, tới lúc này mà còn không hiểu chuyện, thì đúng là ngu ngốc. Lưu Bộ Đầu là người quen thuộc với Trường An, nhờ có những người tận chức tận trách như ngươi mà Trường An mới không quá loạn. Ta mời ngươi tới, là muốn ngươi chỉ ra mấy tên đầu mục hắc đạo bị bắt. Dù sao ta đã không ở Trường An nhiều năm rồi, có một số người ta không biết.

Y vừa nói xong, Lưu Trung mới nhớ tới, vị nhân vật có tầm quan trọng trong Hắc Kỳ Quân này từng là Bách hộ của Đại Nội Thị Vệ Xử. Vừa nghĩ tới thủ đoạn âm tàn của những người trong Đại Nội Thị Vệ Xử, lòng bàn tay Lưu Trung đã ướt đẫm mồ hôi.

- Đại nhân có lệnh, tỵ chức sẽ làm hết sức. tuy nhiên…thành Trường An quá lớn, đám lưu manh vô lại đó cũng chưa chắc ở sự quản lý của tỵ chức. Phủ Trường An có 12 Bộ Đầu, tỵ chức chỉ là một trong số đó. Nếu là người mà tỵ chức quản lý, tỵ chức có thể nhận ra được. Nếu không phải, thì làm phiền đại nhân mời Bộ Đầu khác rồi.

- Không không.

Trần Hiếu Nho lắc đầu nói:

- Hiện tại phủ Trường An không còn 12 Bộ Đầu rồi. Nếu tính cả ngươi, thì chỉ còn có ba người. Trong đó chín người có liên quan tới hắc đạo, đã bị Kiêu Kỵ Giáo của ta bắt giữ rồi. Vừa nãy Lưu Bộ Đầu cũng thấy rồi đấy, những người đó được giải qua nơi này tới nhà tù…Chẳng lẽ vừa nãy Lưu Bộ Đầu không thấy.

- Thấy…có thấy…

Lưu Trung lau mồ hôi trên trán:

- Chỉ có điều…không nghĩ tới…

Lời của Trần Hiếu Nho quá rung động, khiến một người từng trải như y cũng không chịu nổi. 12 Bộ Đầu của phủ Trường An là địa đầu xà, toàn bộ hắc đạo Trường An kỳ thực đều nằm trong sự khống chế của 12 người này. Kiêu Kỵ Giáo có thể bắt được chín trong số đó, tất nhiên cũng có thể bắt y, bởi vì không ai trong 12 người bọn họ là sạch sẽ. Hiện tại y còn có thể đứng ở trước mặt Trần Hiếu Nho nói chuyện, hiển nhiên là đối phương muốn y làm chuyện gì đó, tuyệt đối không đơn giản là chỉ ra mấy đầu mục hắc đạo.



- Ta nghe nói, Lưu Bộ Đầu là người phong lưu, ở ngõ Yên Liễu kia còn có một tòa nhà, kim ốc tàng kiều. Tiểu mỹ nhân này không tồi, đã sinh cho ngươi hai đứa con trai phải không? Hai ngày trước ta có uống trà với chưởng quầy của hiệu Vĩnh Thành, y nói với ta rằng có không ít quan lại gửi tiền ở chỗ y, số lượng cộng lại khá kinh người. Có chuyện có lẽ ngươi không biết, cũng không mấy người trong thành Trường An biết…kỳ thực hiệu Vĩnh Thành cũng là sản nghiệp của Hàng Thông Thiên Hạ.

Trần Hiếu Nho vỗ vào vai Lưu Trung:

- Ta và ngươi đều là người trong công môn, nhiệm vụ là duy trì pháp luật và kỷ cương. Ta mời Lưu Bộ Đầu tới, tất nhiên là muốn chia ít công lao cho ngươi. Quốc công gia mới vào thành, có tội phải phạt, có công tất nhiên được thưởng…hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn.

Trần Hiếu Nho ngồi xuống ghế, gác chân chỉnh lại quần gầm, nói:

- Thứ nhất, hiện tại ngươi đi ra phân biệt đám lưu manh mà thủ hạ ta bắt, phân biệt xong thì ta bảo thủ hạ của ta chuẩn bị một phòng trong nhà tù cho ngươi. Thức ăn của Kiêu Kỵ Giáo cũng không tệ lắm, nhưng chỉ sợ ngươi ăn không vô. Thứ hai, ngươi giúp ta ‘phân biệt’ một nhóm người khác. Làm xong, chuyện ở ngõ Yên Liễu ta làm như không biết, chuyện ở hiệu đổi tiền Vĩnh Yên ta cũng làm như không biết.

- Đại nhân!

Lưu Trung há miệng thở đốc, miệng đắng ngắt.

- Người đâu, trước mời Lưu Bộ Đầu phân biệt phạm nhân, mời Triệu Bộ Đầu tiến vào nói chuyện. Tí nữa ta còn phải tới Sướng Xuân Viện gặp Quốc công gia, thời gian không nhiều lắm.

Trần Hiếu Nho khoát tay phân phó.

Hai Kiêu Kỵ Giáo tiến vào, nắm lấy hai tay của Lưu Trung. Trong lòng Lưu Trung cực kỳ sợ hãi, nhưng trong nháy mắt y lập tức hiểu ra một điều. Kiêu Kỵ Giáo bắt chín trong 12 Bộ Đầu, lưu lại ba người bọn họ…chính là ba người có quan hệ mật thiết với Phủ Thừa phủ Trường An nhất. Nếu y không nói, Trần Hiếu Nho sẽ cưỡng ép hai người khác nói. Tới lúc đó, chỉ sợ mình sẽ chết thảm thiết hơn các Bộ Đầu khác.

- Đại nhân…

Lưu Trung quỳ phốc xuống:

- Đại nhân có thể bảo vệ được an toàn của cả nhà ta không?

Trần Hiếu Nho đứng dậy, chậm rãi đi tới, đặt tay lên vai Lưu Trung, nói:

- Dùng ngươi là cho ngươi một cơ hội. Kiêu Kỵ Giáo không có tâm tư để ý tới đám lưu manh kia. Dù sao vẫn phải nuôi dưỡng vài con địa đầu xà. Về phần an nguy của cả nhà ngươi…Chỉ cần ngươi nói hết ra, Quốc công gia lại e dè giết vài người sao? Chờ bọn chúng chết hết rồi, ngươi còn lo lắng gì nữa? Nói sau, ngươi giúp Kiêu Kỵ Giáo làm việc, ai dám động tới ngươi…Động tới ngươi, chính là khiêu khích không chỉ Kiêu Kỵ Giáo, mà còn là Chủ Công.

Nói xong, y chậm rãi bước ra ngoài:

- Nói thật cho ngươi biết, Triệu Bộ Đầu và Lưu Bộ Đầu đã khai, thêm ngươi cũng được, thiếu ngươi cũng chẳng sao. Tí nữa ta sẽ phái người tới nhà ngươi nói một tiếng, tối nay ngươi bận rộn công vụ không về được. Sáng sớm ngày mai nếu ta thấy là mấy tờ giấy trắng, thì ta sẽ nhuộm đỏ số giấy đó.




back top