Sướng Xuân Viện
Phía sau ở trong rừng có một ngọn đồi. Trên ngọn đồi có một tảng đá rất phẳng và lớn.
Rừng trong Sướng Xuân Viện không tính là rộng. Có vài chỗ là trụi lủi. Không phải cứ là lâm viên của hoàng gia là phải hoàn mỹ. Có mấy chỗ trụi lủi như vậy là không hiếm thấy. Lúc Chân Tông Hoàng Đế còn tại vị, ý tưởng đột phát, lệnh cho người dười nhổ cây cối ở phía nam trồng vào trong Sướng Xuân Viện. Người của Công Bộ khuyên can vài lần, nói rằng khu vực khác nhau khí hậu khác nhau. Thực vật ở phía nam mang tới đây trồng chưa chắc sống được.
Năm đó Chân Tông Hoàng Đế đã già nua, ông ta nói ta là Thiên Tử, không chỉ là người, cho dù vạn vật dưới bầu trời này cũng là thần dân của ta. Ta bảo đưa chúng nó tới phương bắc chúng nó phải tới, chúng nó dám không sống sao?
Người của Công Bộ không làm gì được, trong vài năm liên tục đều thực thi nhiệm vụ này. Nhưng đều không ngoại lệ, mặc kệ trên đường bảo vệ cẩn thận cỡ nào, thì thực vật nhổ ở phía nam mang tới Sướng Xuân Viện trồng đều không sống được. Lúc đó Chân Tông Hoàng Đế rất tức giận, vì chuyện này mà cách chức mấy vị quan.
Sau khi tới Thiên Hữu Hoàng Đế kế vị, phục lại quan chức cho bọn họ, hạ lệnh dừng công việc này lại. Quan viên xử lý Sướng Xuân Viện nói không bằng trồng cỏ cây lên chỗ đất kia, nhìn trụi lủi như vậy thật khó coi. Thiên Hữu Hoàng Đế lắc đầu nói, không hao tốn tiền của nữa, để trủi lụi như vậy cũng tốt, nhắc nhở trẫm chớ làm xằng làm bậy.
Lời này hơi bất kính với Chân Tông Hoàng Đế, nhưng lúc đó Thiên Hữu Hoàng Đế quả thực nói như vậy. Không thể không nói, càng về già Chân Tông Hoàng Đế càng hồ đồ. Ông ta giống với tổ tiên của mình, cũng từng yêu cầu trường sinh bất tử xa vời. Từng triệu tập quan chủ các đạo quan Trường An lại để luyện đan.
Chân Tông Hoàng Đế cũng tham dự vào trong đó, từng liên tục bảy ngày không lên triều.
Về sau, nghe đồn sở dĩ Chân Tông Hoàng Đế chết đột ngột như vậy, ngay cả người thừa kế cũng là lựa chọn gấp gáp, chính là vì ông ta dùng một viên gọi là kim đan, sau đó sức khỏe trở nên xấu, không kiên trì được ba ngày liền đi đời nhà ma.
Tuy nhiên, nghe đồn dù sao cũng chỉ là nghe đồn, còn sự thực như thế nào thì chỉ sợ đã không ai biết được. Có người từng phỏng đoán, vì việc này mà Thiên Hữu Hoàng Đế truất bỏ Thái giám cầm bút Ngô Bồi Thắng, vì Ngô Bồi Thắng không khuyên can Chân Tông Hoàng Đế dùng kim đan gì đó, hơn nữa còn khuyến khích dùng. Mà những người luyện đan của Đạo tông, cũng là y tìm tới.
Cây cối trong rừng được nhổ từ Đông Bắc rét lạnh mang tới đây trồng. Không phải là tùng bách. Thân cây trắng giống như tuyết, dài thẳng tắp. Ở núi Bạch Sơn Đông Bắc, loại cây này phải mất mấy trăm năm mới trưởng thành, cho nên giá trị đắt đỏ, thân cây cứng như sắt. Sướng Xuân Viện được xây dựng chính từ gỗ của cây này.
Người Tùy gọi nó là cây Thiết Hoa.
Tảng đá lớn và phẳng kia rộng một mét, dài hai mét, là thiên nhiên tạo thành. Phía trên rất bằng phẳng, chạm vào hơi lạnh.
Hắn ngồi trên tảng đá, ngẩn người nhìn về phía xa xa.
Tiểu đương gia nằm trên tảng đá, ngồi đầu nhìn bầu trời, cũng ngẩn người.
- Huynh lừa muội tới đây rồi sao nữa?
Qua hồi lâu, tiểu đương gia bỗng xoay người nhìn Phương Giải.
Phương Giải thu hồi anh mắt, nhìn tiểu đương gia, nghiêm túc nói:
- Nàng sắp lộ hết ra rồi.
Lúc đầu tiểu đương gia không hiểu, về sau mới bừng tỉnh đại ngộ. Nàng vốn có thói quen ngủ không yên tĩnh. Vừa rồi nằm ngủ trên tảng đá, cái áo dài mà Phương Giải đắp cho nàng đã bị nàng đẩy sang một bên. Bộ sườn xám mà nàng mặc lật qua lật lại, đã lật tới phần bẹn. Hai cái đùi đẹp trắng nõn hoàn toàn lộ trong mắt Phương Giải.
Lúc này tiểu đương gia mới hiểu ra, vừa này Phương Giải nhìn như ngẩn người nhìn xa xa, kỳ thực vẫn là nghiêng mắt nhìn đùi của mình.
Nàng lập tức đỏ mặt, vội vào=ng kéo váy xuống.
- Nàng ngủ như là đánh nhau vậy, lúc thì vung tay, lúc thì đạp chân, về sau phải làm cái giường thật lớn mới được.
Phương Giải rất nghiêm túc nói.
Lời này khiến khuôn mặt của tiểu đương gia càng đỏ bừng, quay lưng không dám nhìn Phương Giải. Nhưng lật người sang bên kia thì lại lộ ra cái mông cao ngất và vòng eo tinh tế. Có thể tưởng tượng, một nữ tử đã thành thục như mật đào mặc bộ áo khiêu ngợi như vậy nằm nghiêng lưng về phía ngươi, là hấp dẫn cỡ nào.
Nhất là phần mép váy, cái đùi trắng nõn kia khiến ngươi không dời được tầm mắt.
- Cái này không giống như là nàng. Nếu là lúc trước, nàng sẽ kéo váy lên nói với ta rằng, xem đi, có bản lĩnh thì cũng cởi cho ta xem.
Phương Giải cười nói:
- Sao hôm nay tiểu đương gia lại giống một nữ nhân vậy?
- Muội vốn là nữ nhân!
Tiểu đương gia kháng nghị, nhưng vẫn không dám quay đầu lại.
Gió trong rừng thổi tới, lướt qua khuôn mặt khiến người ta thoải mái. Nơi này rất yên tĩnh, rất yên bình. Tuy nằm trong thành Trường An rộng lớn, nhưng giống như một vùng quê cách xa nơi huyên náo. Giờ đang là lúc những bông hoa nở rộ, nhưng đóa hoa ở trước mặt Phương Giải lại đẹp hơn hết thảy.
Tiểu đương gia có dáng người nhỏ xinh, chỉ tới vai Phương Giải. Đương nhiên, đó là vì Phương Giải không lùn.
Thân hình của hắn có thể cất chứa được cả người tiểu đương gia.
Nếu đây là một đóa hoa xinh đẹp lẳng lặng mọc ở đó, sẽ khiến cho người ta chỉ muốn gắt lấy nó, thậm chí muốn ‘chà đạp’.
- Huynh không thể làm như vậy được. Chưa có mai mốt gì, trực tiếp giữ lại muội như vậy, thì phải có chút thành ý. Nếu hiện tại huynh không nghĩ ra được cái gì đền bù, vậy thì muội liền trở về Hồng Tụ Chiêu, nhờ đại nương làm chủ, lấy của huynh một số bạc lớn để làm lễ ăn hỏi.
Nàng giả vờ hung tợn nói.
- Tốt, vậy thì biểu hiện một chút thành ý vậy.
Phương Giải nằm xuống đùi của tiểu đương gia:
- Kiểu này có tính là cùng giường chung gối không? Dù sao nàng đã là người của ta rồi, còn có thể trốn được đi nơi nào?
Tiểu đương gia nghiêng người lại:
- Đây đâu tính là cùng giường chung gối?
Nàng xoay người lại, mà Phương Giải đang nằm trên đùi nàng. Kết quả hiện tại biến thành Phương Giải nằm ở chỗ bí ẩn nhất của nàng. Lúc đầu nàng còn chưa kịp phản ứng, thẳng tới khi Phương Giải hít hà nói một tiếng thơm quá, nàng mới phát hiện mình không chiếm được chút ưu thế nào ở trước mặt tên lưu manh vô lại này.
- Vậy thế nào mới là tính?
Phương Giải đổi người nằm song song với tiểu đương gia, hai người nhìn nhau, gần trong gang tấc, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau. Mùi thơm từ hơi thở của nàng khiến người ta chỉ muốn dí sát vào nàng. Phương Giải không nhịn được, liền hôn nhẹ vào mặt nàng một cái.
Hắn đắc ý rồi ra vẻ lưu manh nói:
- Như vậy có tính không?
Tiểu đương gia kinh ngạc trợn trừng mắt, nhìn Phương Giải với vẻ khó tin. Sau một lát nàng hôn mạnh vào miệng của hắn:
- Như vậy mới tính!
Tiểu đương gia tách ra, rõ ràng còn liếm liếm đầu lưỡi, vẻ mặt ta mới là lưu manh khiến cho Phương Giải khó chịu. Hắn vốn định không khí đùa giỡn với tiểu đương gia, nhưng hiện tại tiểu đương gia chỉ hôn hắn một cái liền xoay chuyển toàn bộ cục diện.
Giống như hắn mới là tiểu nữ nhân xấu hổ kia, mà tiểu đương gia mới là nam tử.
- Nàng làm vậy là không được, xấu lắm, không theo quy tắc gì cả.
Phương Giải nói.
Tiểu đương gia cười ha hả:
- Muội làm gì mà không theo quy tắc, không được chỗ nào? Ai quy định chỉ có nam nhân mới được chủ động hôn nữ nhân, nữ nhân không thể chủ động hôn nam nhân? Huynh như vậy là thành kiến, không tốt, phải sửa.
Phương Giải làm bộ như ảo não:
- Nhưng như vậy ta rất mất mặt.
Tiểu đương gia tiếp cận lại gần, bật hơi như lan:
- Ai quy định chỉ có huynh mới có mặt mũi?
Phương Giải nhìn nàng, nghiêm túc nói:
- Nếu nàng lại làm trái quy tắc một lần nữa thì tốt.
Tiểu đương gia hơi ngơ ngác, lập tức ngồi dậy trừng mắt nhìn Phương Giải. Nhưng nàng mới dịch chuyển một tí đã bị Phương Giải nắm lấy eo, kéo nhẹ một cái liền kéo lại được. Tay của Phương Giải đầy lực lượng như vậy, dù nàng có giãy dụa cũng vô ích.
Phương Giải ôm eo nàng, mũi của hai người chạm vào nhau.
Bốn mắt nhìn nhau.
- Quá gần, thấy không rõ.
Tiểu đương gia cười nói.
- Còn chưa đủ gần.
Phương Giải hôn lên môi nàng, chiếc lưỡi mạnh mẽ tiến vào. Miệng của tiểu đương gia hơi ngọt, giống như vừa mới ăn đồ ngọt. Mà cái lưỡi đầy hương thơm của nàng không ngừng trốn tránh.
Nhưng gặp phải thế công như vậy, làm sao trốn tránh được.
Hai người dán chặt vào nhau, ngực tiếp ngực, thế nên Phương Giải cảm nhận rất rõ độ co dãn kia. Chính vì thế mà hô hấp của Phương Giải càng ngày càng nặng nề. Tiểu đương gia bị hôn tới hít thở không thông, cả người dần không còn khí lực.
Tim nàng đang đập thình thích, thân nhiệt ngày càng nóng.
Tảng đá lớn này, dường như bị nhiệt độ của hai người làm nóng, không còn lạnh nữa.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, mép váy của tiểu đương gia càng ngày kéo càng cao, sắp kéo tới khe mông. Bàn tay lớn của Phương Giải trượt xuống bờ eo của nàng, dừng lại ở cái đùi trắng nõn, khiến cho thân thể của tiểu đương gia không nhịn được run lên.
Nàng muốn đẩy Phương Giải ra, nhưng hai tay không còn chút khí lực nào.
Phương Giải cúi đầu, dùng miệng cởi cúc áo ở phần ngực. Khuôn mặt của tiểu đương gia đỏ như quả cà chua, không dám nhìn vào Phương Giải, hai mắt nhắm chặt, tay cũng nắm thật chặt lại. Phương Giải dùng răng cởi cúc áo, sau đó dùng cằm tách quần áo của nàng, bên trong là một cái yếm màu đỏ, phía sau cái yếm là bộ ngực căng tròn.
Cách cái yếm, Phương Giải hôn lên nụ hoa kia, rất nhanh cái yếm ướt một mảng. Chỗ nho nhỏ nhô kia kia càng thêm bắt mắt.
Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, tùy ý để Phương Giải cởi váy dài của nàng.
Bàn tay lớn kia dường như đầy mê hoặc kia đặt lên ngực tiểu đương gia, hai ngón tay kẹp chuẩn xác vào chỗ nhô lên, nhẹ nhàng day. Có lẽ vì bị đau, có lẽ vì cái khác, tiểu đương gia phát ra một tiếng ngọt ngào từ lỗ mũi.
Ưm.
Chỉ một tiếng ưm đơn thuần này, khiến Phương Giải hoàn toàn trầm luân.
Tay của Phương Giải hơi run, có chút thô bạo cởi bỏ yếm nhỏ màu đỏ trên cổ. Lúc cái yếm được cởi ra, Phương Giải mới phát hiện bờ eo của tiểu đương gia cũng quấn một sợi dây màu đỏ. Làn da trắng như tuyết, vòng eo mảnh khanh, hai mông nở nang, có thêm sợi dây đỏ này trở nên càng thêm xinh đẹp.
Cực kỳ lóa mắt.
Phương Giải hôn từ trên xuống dưới, dừng lại ở khe mông.
Hắn lật tiểu đương gia nằm thẳng, sau đó thấy được cảnh đẹp ở phần bụng, trơn bóng không một màu sắc khác. Từ bụng nhỏ đi xuống vẫn là trơn nhẵn, không có một lùm cỏ nào. Ở phần hơi nhô lên kia, là nụ hoa tươi đẹp.
Phương Giải hít sâu một hơi, nhưng vẫn không thể bình tĩnh được.
Trong rừng có hai con chim nhỏ bay qua, tiếng hót dễ nghe của bọn chúng cũng không thể lấn át được rên rỉ kia. Tảng đá làm giường, trong rừng xuân sắc vô cùng.