Lúc xuất hiện trước mặt mọi người, sắc mặt của Phương Giải không được tốt lắm, cho nên đám triều thần đang tươi cười không biết xảy ra chuyện gì. Tất cả mọi người đều nghĩ, một ngày quan trọng như hôm nay, là người nào hoặc là việc gì đã chọc giận nam tử trẻ tuổi cực kỳ có quyền lực ở Trung Nguyên này.
Nhìn khắp thiên hạ, quyền thế của Phương Giải tuyệt đối có thể xếp vào những người đứng đầu.
Nếu chỉ nhìn khắp Trung Nguyên, Phương Giải đã không còn đối thủ rồi.
Nếu dựa theo tuổi tác mà nói, Phương Giải tuyệt đối là người trẻ tuổi có quyền thế nhất.
Kỳ thực không ai chọc giận Phương Giải, chỉ là trong lòng hắn có chút loạn. Cuộc nói chuyện vừa nãy với Dương Thấm Nhan vẫn còn luẩn quẩn trong đầu hắn, khiến hắn không biết phải giải quyết như thế nào. Không hề nghi ngờ rằng, cô nàng kia là một người thông minh. Phương Giải không cho rằng nàng ta có cảm tình với mình. Sở dĩ nàng ta nói muốn làm nữ nhân của mình, chính là tính toán cho tương lai của nàng ta.
Nàng ta hiểu rất rõ tình cảnh của bản thân. Nếu nàng ta không làm vậy, kết cục tốt nhất chính như nàng ta đoán, bị Phương Giải gả cho một tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân. Dù sao trong Hắc Kỳ Quân có không ít tướng lĩnh trẻ tuổi tài cao. Gả Công chúa Đại Tùy cho một tướng lĩnh cấp dưới, cũng coi như là một sự coi trọng với cấp dưới.
Nhưng kết cục đó thật không rõ ràng với Dương Thấm Nhan. Thiên hạ còn chưa bình ổn, Phương Giải còn phải đánh rất nhiều trận lớn nhỏ. Không nói tới trấn phục Trung Nguyên, chỉ nói tới chiến tranh với Mông Nguyên ở phía tây, và người nước ngoài ở phía đông, hai trận chiến này sẽ chết bao nhiêu người?
Nếu chẳng may tướng lĩnh mà nàng gả cho chết trận thì sao?
Cho nên, nàng rất thông minh.
Đổ vấn đề này lên Phương Giải.
Đi trên con đường dẫn tới điện Thái Cực, Phương Giải một mực trầm tư. Hắc Kỳ Quân mặc chiến bào mới tinh đứng ở hai bên đường chỉnh tề thi lễ, kéo Phương Giải khỏi suy nghĩ.
Đây là binh lính của hắn!
Hùng dũng, khí phách.
Phương Giải hít sâu một hơi, vung tay ra hiệu cho các binh lính.
- Vũ Vương dương oai!
Kỳ Lân bỗng nhiên hô lớn một tiếng, binh lính Hắc Kỳ Quân hai bên đường chỉnh tề hô theo:
- Vũ Vương dương oai!
- Vũ Vương dương oai!
Tiếng la này quanh quẩn trong cung Thái Cực, dường như truyền khắp ngõ ngách thành Trường An. Hôm nay, dân chúng Trường An đều rời khỏi nhà. Cho dù là người ở cách khá xa cũng sẽ nhìn về hướng cung Thái Cực. Cho dù bọn họ không nhìn thấy gì, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt trời mới mọc vẩy hào quang từ hướng đó. Đây là một mặt trời mới, đang từ từ mọc lên từ cung Thái Cực Trường An.
Vũ Vương
Đây là danh hiệu mà các quần thần bàn bạc hồi lâu rồi đặt ra. Lấy võ định biên cương, khôi phục non sông, chẳng phải là tâm nguyện của dân chúng đó sao? Trung Nguyên đã rối loạn khá lâu rồi, nếu hai chữ Đại Tùy không thể khiến quần ma loạn vũ kinh sợ, vậy thì dân chúng đều hy vọng hai chữ Vũ Vương có thể.
Đã rất nhiều năm, bất kể là Đại Trịnh lúc trước hay là Đại Tùy, đều chưa từng xuất hiện vị Vương ngoài dòng họ. Đây là lần đầu tiên xuất hiện danh hiệu Vũ Vương trong nghìn năm qua. Chữ Vũ này, dường như có thể tổng kết được kinh nghiệm những năm qua của Phương Giải. Mặc dù dân chúng thành Trường An không chải qua chiến loạn đầy máu me, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được sự sợ hãi do tử vong mang lại.
Nhất là khi Đại Tùy chỉ còn là danh nghĩa, bọn họ không có một chỗ dựa an toàn nào để dựa vào. Triều đình đương triều đã không thể bảo vệ được bọn họ. Lúc Hoàng Đế mất đi năng lực bảo vệ con dân, vậy thì cần một người mới mạnh mẽ đứng ra, tiếp nhận trách nhiệm này.
Cho dù dân chúng trong thành Trường An đều có một sự kiêu ngạo bẩm sinh. Dân chúng Trường An sinh hoạt dưới chân Thiên Tử, luôn có một cảm giác cao hơn những dân chúng nơi khác một đầu. Giống như bọn họ đều là hoàng thân quốc thích vậy. Nhưng bọn họ không phải là kẻ ngu ngốc. So sánh mà nói, bọn họ có trí tuệ chính trị hơn những dân chúng nơi khác. Bọn họ biết kết thúc một triều đại là điều không thể tránh khỏi. Bảo vệ chút kiêu ngạo không thực tế kia, còn không bằng lựa chọn người mới. Như vậy, lòng kiêu ngạo của bọn họ cũng chỉ là đổi chủ mà thôi.
Bất kể là ai có được tòa đô thành này, bọn họ thủy chung đều là dân chúng trong thành.
Đương nhiên, trong đó không thiếu người đấm ngực dậm chân, bi ai nói Đại Tùy diệt vong, thiên hạ bất an.
Nhưng đây là sự phát triển, ai có thể ngăn cản?
Lúc bốn chữ Vũ Vương dương oai phiêu đãng khắp cung Thái Cực, quần thần bên ngoài điện Thái Cực dưới sự cầm đầu của Độc Cô Văn Tú quỳ xuống. Có người không muốn quỳ, nhưng khi nhìn thấy phần lớn mọi người lựa chọn quỳ xuống, bọn họ cũng chỉ có thể quỳ theo.
Phương Giải không phải Hoàng Đế, quần thần không cần quỳ như vậy.
Nhưng vào lúc này, quỳ lạy lại có vẻ đương nhiên hơn.
Ở phía trước Phương Giải, 108 kim giáp võ sĩ ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước, sau đó tách ra hai bên đại điện, uy phong lẫm lẫm.
108 kim giáp võ sĩ vừa tách ra, Phương Giải liền xuất hiện.
Giờ khắc này, chắc chắn ghi vào sử sách.
Trên đại điện không có long ỷ. Lúc trước Phương Giải đã hạ lệnh dỡ long ỷ xuống, long ỷ này tạm thời mất đi địa vị. Đây là chuyện lần đầu tiên xảy ra từ khi có điện Thái Cực. Hoàng Đế lâm triều, trong đại điện lại không có long ỷ. Nhưng không ai phàn nàn điểm này, bởi vì không phải tùy tiện người nào cũng có thể hạ lệnh dỡ long ỷ xuống.
Lúc này đặt ở phía bắc chính diện điện Thái Cực là hai cái ghế đặt song song với nhau. Bên phải là chỗ của Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan, bên trái là của Phương Giải.
Lúc Phương Giải đi vào đại điện, văn võ bá quan lục tục đi theo sau hắn vào trong.
Khác với lúc trước, hiện tại Phương Giải đã là Vương, cho nên tất nhiên phải phong thưởng cho quần thần. Mà đám quần thần này, phần lớn là người của Hắc Kỳ Quân. Trước kia Phương Giải phong thưởng cho bọn họ chỉ là về mặt ý nghĩa. Nhưng sau khi xưng Vương, phong thưởng của Phương Giải không còn đơn giản nữa. Xưng Vương ở thành Trường An, ý nghĩa như thế nào không cần nói cũng biết.
Dương Thấm Nhan không xuất hiện, đây là việc nhiều người đoán trước được.
Phương Giải ngồi xuống ghế, nhìn lướt qua quần thần.
- Khấu kiến Vũ Vương.
Độc Cô Văn Tú lại quỳ xuống, các quần thần quỳ theo.
Trình tự kế tiếp thì có quan viên Lễ Bộ an bài. Phương Giải có chút hoảng hốt, cũng không biết mình suy nghĩ cái gì, hoặc là hắn chẳng suy nghĩ gì cả, trong đầu trống rỗng. Đám triều thần chúc mừng, binh lính hoan hô, những thanh âm đều có chút phiêu miểu.
Phương Giải phát hiện, ngay cả bản thân hắn cũng ngạc nhiên. Lúc trước chỉ là một đội phó thám báo biên quân nho nhỏ ở thành Phan Cố, hiện tại đã ngồi lên vị trí cao nhất trong điện Thái Cực. Thế giới này khác với thế giới lúc trước của hắn, cũng có rất nhiều chỗ giống nhau. Sự đào thải tàn khốc của thế giới rõ ràng hơn. Những chuyện xảy ra trong nhiều năm qua dần dần hiện lại trong đầu hắn.
Lý Hiếu Tông trong thành Phan Cố, về sau Lý Viễn Sơn, tiến vào thành thành Trường An thì là Di Thân Vương Dương Dận, Chỉ Huy Sứ Đại Nội Thị Vệ Xử La Úy Nhiên, Tình Nha Trấn Phủ Sứ Hầu Văn Cực, Hoàng Môn Thị Lang Bùi Diễn, Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch. Sau khi rời khỏi Trường An là La Diệu, thư viện Thông Cổ, Đại Luân Minh Vương, Dương Kiên, Thắng Đồ.
Những người này, đều đã thành quá khứ.
Bọn họ từng cao cao tại thượng, hiện giờ đã thành mây khói. Lúc Lý Viễn Sơn tạo phản ở Tây Bắc, hắn chỉ là một tiểu nhân vật không có danh tiếng gì. Lúc Hoàng Đế Dương Dịch tuyên bố tây chinh, hắn cũng chỉ là một tiểu nhân vật bên trong Diễn Võ Viện. Lúc La Diệu khởi binh làm loạn, hắn dẫn theo binh lính Sơn Tự Doanh rời đi, vẫn chỉ là tiểu nhân vật. Nhưng những đại nhân vật này đều đã chết rồi, tiểu nhân vật như hắn lại bước tới chỗ cao nhất.
Đại lãng đào sa?
(Ý chỉ trong hoàn cảnh khắc nghiệt sàng lọc ra người giỏi nhất)
Phương Giải không biết, hắn chỉ biết là, tới lúc này rồi, mình càng không thể thất bại. Hiện tại trên vai hắn không chỉ là vinh nhục của một mình hắn, mà là nửa thiên hạ.
- Cô!
Phương Giải bắt buộc mình phải quen với cách xưng hô này, mặc dù không được tự nhiên cho lắm.
- Lúc cô mới khởi binh, chỉ có hơn nghìn người, từ Tây Nam tới Tây Bắc, đấu với lang kỵ Mông Nguyên, diệt tặc phỉ, trằn trọc ngàn dặm. Ở thảo nguyên lập nên Hắc Kỳ Quân, một đường xuôi nam giết địch, từ núi Lang Nhũ tới Nam Yến thành Đại Lý. Hiện giờ Hắc Kỳ Quân đã có mấy chục vạn tướng sĩ, bảo vệ một phương bình an.
Phương Giải trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:
- Nguyện vọng của cô là trăm họ thái bình. Nhưng hiện tại dân chúng vẫn còn phải lao đao, cô sao có thể ngồi yên ở đây được? Từ hôm nay trở đi, binh lính các doanh gia tăng huấn luyện. Quan viên Hộ Bộ, Binh Bộ, Công Bộ gom góp lương thực đồ quân nhu, đợi không lâu sau cô sẽ đích thân lãnh binh xuất chinh, đuổi đi Thát Lỗ.
- Phía tây có sói Mông Nguyên, phía đông có hổ lông vàng, cô suất quân rời đi, nếu không diệt được hai con thú này thì không trở về Trường An.
- Nguyện chết vì Vũ Vương!
Chư tướng Hắc Kỳ Quân vừa mới được phong thưởng lập tức đứng ra, chắp tay cúi đầu nói.
- Cô một mực suy nghĩ thiên hạ này do cái gì tạo thành. Có người nói, tạo thành thiên hạ là hoa cỏ cây cối, là sông núi biển cả, là vạn vật. Nhưng cô nghĩ, tạo thành thiên hạ chỉ có con người. Nếu thiên hạ có sông núi mà không có dân chúng, vậy thiên hạ này còn có ý nghĩa gì? Chỉ khi dân chúng an khang, thiên hạ này mới thái bình. Cho nên trị thiên hạ, chính là trị người.
- Trị như thế nào?
Phương Giải hỏi.
Không đợi người dưới đáp, Phương Giải chậm rãi nói tiếp:
- Cái gọi là trị, kỳ thực chính là hai chữ ‘nuôi dưỡng’. Nói là thống trị, còn không bằng nói là nuôi dưỡng. Cô nuôi dưỡng dân chúng thiên hạ, khiến mọi người an nhạc cát tường, ăn có thừa lương thực, đi có thuyền xe, mặc có thể giữ ấm, sống thì có công bằng. Nếu ai có thể khiến cho dân chúng thiên hạ này trở nên tốt, thì người đó chính là thánh nhân. Cô tự nhận mình không làm được thánh nhân, cũng không có tài đức như thánh nhân, cô chỉ hiểu được một điều rằng.
Phương Giải đứng dậy, chậm rãi đi lên chỗ cao.
- Nếu cô muốn trị thiên hạ này, muốn bảo vệ thiên hạ này, dân chúng chính là dân chúng của cô, cô còn phải nuôi dưỡng, sao có thể cho kẻ bên ngoài làm nhục được? Chức vị cao, thấy dân chúng chịu nhục mà không làm gì được, chính là vô năng. Thấy giang sơn bị đoạt mà làm như không thấy, chính là vô sỉ. Hôm nay các ngươi ăn ngon mặc đẹp, dân chúng Tây Bắc Đông Cương lại ăn không đủ no, áo không đủ che thân. Đều là con dân Trung Nguyên, vì sao lại có chuyện đó? Là quân giặc thấy chúng ta yếu đuối nên bắt nạt, thấy chúng ta loạn nên bắt nạn. Từ trước tới nay Hắc Kỳ Quân chỉ có một niềm tin, đó là không chấp nhận người khác diễu võ dương oai trước mặt mình.
Hắn đi xuống đài cao, quét mắt nhìn quần thần.
- Kẻ địch làm loạn dân chúng của cô, giết. Người của mình làm loạn dân chúng của cô, giết.
Phương Giải cất cao tiếng nói:
- Sau khi cô dẫn binh rời khỏi Trường An, chư vị cần ghi nhớ ba chữ, dân là trời. Hiện tại ai đang chống trời? Là Hắc Kỳ Quân của cô!
Ánh mắt của hắn lạnh lùng, ngữ khí còn lạnh lùng hơn:
- Nếu ai làm loạn Hắc Kỳ Quân của cô, chính là làm loạn dân chúng thiên hạ. Ai làm loạn dân chúng thiên hạ, cô cam đoan kẻ đó chết không có chỗ chôn. Hôm nay vốn là một ngày đại hỉ, nhưng cô có mấy lời phải nói trước. Cô rời khỏi Trường An là vì dẹp loạn, cô trở lại Trường An, thiên hạ bình định.
Hắn nhìn bên ngoài đại điện, chậm rãi nói:
- Uy vũ ta phát động, nhằm tiến chiếm biên cương, bắt lấy kẻ hại dân, cuộc sát phạt phô trương.
(Theo tứ thư)
Ngô Nhất Đạo và đám người Độc Cô Văn Tú dẫn đầu cúi xuống nói:
- Vũ Vương tâm niệm thiên hạ, tất cả mọi việc đều thuận lợi!
Nhìn khắp thiên hạ, quyền thế của Phương Giải tuyệt đối có thể xếp vào những người đứng đầu.
Nếu chỉ nhìn khắp Trung Nguyên, Phương Giải đã không còn đối thủ rồi.
Nếu dựa theo tuổi tác mà nói, Phương Giải tuyệt đối là người trẻ tuổi có quyền thế nhất.
Kỳ thực không ai chọc giận Phương Giải, chỉ là trong lòng hắn có chút loạn. Cuộc nói chuyện vừa nãy với Dương Thấm Nhan vẫn còn luẩn quẩn trong đầu hắn, khiến hắn không biết phải giải quyết như thế nào. Không hề nghi ngờ rằng, cô nàng kia là một người thông minh. Phương Giải không cho rằng nàng ta có cảm tình với mình. Sở dĩ nàng ta nói muốn làm nữ nhân của mình, chính là tính toán cho tương lai của nàng ta.
Nàng ta hiểu rất rõ tình cảnh của bản thân. Nếu nàng ta không làm vậy, kết cục tốt nhất chính như nàng ta đoán, bị Phương Giải gả cho một tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân. Dù sao trong Hắc Kỳ Quân có không ít tướng lĩnh trẻ tuổi tài cao. Gả Công chúa Đại Tùy cho một tướng lĩnh cấp dưới, cũng coi như là một sự coi trọng với cấp dưới.
Nhưng kết cục đó thật không rõ ràng với Dương Thấm Nhan. Thiên hạ còn chưa bình ổn, Phương Giải còn phải đánh rất nhiều trận lớn nhỏ. Không nói tới trấn phục Trung Nguyên, chỉ nói tới chiến tranh với Mông Nguyên ở phía tây, và người nước ngoài ở phía đông, hai trận chiến này sẽ chết bao nhiêu người?
Nếu chẳng may tướng lĩnh mà nàng gả cho chết trận thì sao?
Cho nên, nàng rất thông minh.
Đổ vấn đề này lên Phương Giải.
Đi trên con đường dẫn tới điện Thái Cực, Phương Giải một mực trầm tư. Hắc Kỳ Quân mặc chiến bào mới tinh đứng ở hai bên đường chỉnh tề thi lễ, kéo Phương Giải khỏi suy nghĩ.
Đây là binh lính của hắn!
Hùng dũng, khí phách.
Phương Giải hít sâu một hơi, vung tay ra hiệu cho các binh lính.
- Vũ Vương dương oai!
Kỳ Lân bỗng nhiên hô lớn một tiếng, binh lính Hắc Kỳ Quân hai bên đường chỉnh tề hô theo:
- Vũ Vương dương oai!
- Vũ Vương dương oai!
Tiếng la này quanh quẩn trong cung Thái Cực, dường như truyền khắp ngõ ngách thành Trường An. Hôm nay, dân chúng Trường An đều rời khỏi nhà. Cho dù là người ở cách khá xa cũng sẽ nhìn về hướng cung Thái Cực. Cho dù bọn họ không nhìn thấy gì, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt trời mới mọc vẩy hào quang từ hướng đó. Đây là một mặt trời mới, đang từ từ mọc lên từ cung Thái Cực Trường An.
Vũ Vương
Đây là danh hiệu mà các quần thần bàn bạc hồi lâu rồi đặt ra. Lấy võ định biên cương, khôi phục non sông, chẳng phải là tâm nguyện của dân chúng đó sao? Trung Nguyên đã rối loạn khá lâu rồi, nếu hai chữ Đại Tùy không thể khiến quần ma loạn vũ kinh sợ, vậy thì dân chúng đều hy vọng hai chữ Vũ Vương có thể.
Đã rất nhiều năm, bất kể là Đại Trịnh lúc trước hay là Đại Tùy, đều chưa từng xuất hiện vị Vương ngoài dòng họ. Đây là lần đầu tiên xuất hiện danh hiệu Vũ Vương trong nghìn năm qua. Chữ Vũ này, dường như có thể tổng kết được kinh nghiệm những năm qua của Phương Giải. Mặc dù dân chúng thành Trường An không chải qua chiến loạn đầy máu me, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được sự sợ hãi do tử vong mang lại.
Nhất là khi Đại Tùy chỉ còn là danh nghĩa, bọn họ không có một chỗ dựa an toàn nào để dựa vào. Triều đình đương triều đã không thể bảo vệ được bọn họ. Lúc Hoàng Đế mất đi năng lực bảo vệ con dân, vậy thì cần một người mới mạnh mẽ đứng ra, tiếp nhận trách nhiệm này.
Cho dù dân chúng trong thành Trường An đều có một sự kiêu ngạo bẩm sinh. Dân chúng Trường An sinh hoạt dưới chân Thiên Tử, luôn có một cảm giác cao hơn những dân chúng nơi khác một đầu. Giống như bọn họ đều là hoàng thân quốc thích vậy. Nhưng bọn họ không phải là kẻ ngu ngốc. So sánh mà nói, bọn họ có trí tuệ chính trị hơn những dân chúng nơi khác. Bọn họ biết kết thúc một triều đại là điều không thể tránh khỏi. Bảo vệ chút kiêu ngạo không thực tế kia, còn không bằng lựa chọn người mới. Như vậy, lòng kiêu ngạo của bọn họ cũng chỉ là đổi chủ mà thôi.
Bất kể là ai có được tòa đô thành này, bọn họ thủy chung đều là dân chúng trong thành.
Đương nhiên, trong đó không thiếu người đấm ngực dậm chân, bi ai nói Đại Tùy diệt vong, thiên hạ bất an.
Nhưng đây là sự phát triển, ai có thể ngăn cản?
Lúc bốn chữ Vũ Vương dương oai phiêu đãng khắp cung Thái Cực, quần thần bên ngoài điện Thái Cực dưới sự cầm đầu của Độc Cô Văn Tú quỳ xuống. Có người không muốn quỳ, nhưng khi nhìn thấy phần lớn mọi người lựa chọn quỳ xuống, bọn họ cũng chỉ có thể quỳ theo.
Phương Giải không phải Hoàng Đế, quần thần không cần quỳ như vậy.
Nhưng vào lúc này, quỳ lạy lại có vẻ đương nhiên hơn.
Ở phía trước Phương Giải, 108 kim giáp võ sĩ ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước, sau đó tách ra hai bên đại điện, uy phong lẫm lẫm.
108 kim giáp võ sĩ vừa tách ra, Phương Giải liền xuất hiện.
Giờ khắc này, chắc chắn ghi vào sử sách.
Trên đại điện không có long ỷ. Lúc trước Phương Giải đã hạ lệnh dỡ long ỷ xuống, long ỷ này tạm thời mất đi địa vị. Đây là chuyện lần đầu tiên xảy ra từ khi có điện Thái Cực. Hoàng Đế lâm triều, trong đại điện lại không có long ỷ. Nhưng không ai phàn nàn điểm này, bởi vì không phải tùy tiện người nào cũng có thể hạ lệnh dỡ long ỷ xuống.
Lúc này đặt ở phía bắc chính diện điện Thái Cực là hai cái ghế đặt song song với nhau. Bên phải là chỗ của Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan, bên trái là của Phương Giải.
Lúc Phương Giải đi vào đại điện, văn võ bá quan lục tục đi theo sau hắn vào trong.
Khác với lúc trước, hiện tại Phương Giải đã là Vương, cho nên tất nhiên phải phong thưởng cho quần thần. Mà đám quần thần này, phần lớn là người của Hắc Kỳ Quân. Trước kia Phương Giải phong thưởng cho bọn họ chỉ là về mặt ý nghĩa. Nhưng sau khi xưng Vương, phong thưởng của Phương Giải không còn đơn giản nữa. Xưng Vương ở thành Trường An, ý nghĩa như thế nào không cần nói cũng biết.
Dương Thấm Nhan không xuất hiện, đây là việc nhiều người đoán trước được.
Phương Giải ngồi xuống ghế, nhìn lướt qua quần thần.
- Khấu kiến Vũ Vương.
Độc Cô Văn Tú lại quỳ xuống, các quần thần quỳ theo.
Trình tự kế tiếp thì có quan viên Lễ Bộ an bài. Phương Giải có chút hoảng hốt, cũng không biết mình suy nghĩ cái gì, hoặc là hắn chẳng suy nghĩ gì cả, trong đầu trống rỗng. Đám triều thần chúc mừng, binh lính hoan hô, những thanh âm đều có chút phiêu miểu.
Phương Giải phát hiện, ngay cả bản thân hắn cũng ngạc nhiên. Lúc trước chỉ là một đội phó thám báo biên quân nho nhỏ ở thành Phan Cố, hiện tại đã ngồi lên vị trí cao nhất trong điện Thái Cực. Thế giới này khác với thế giới lúc trước của hắn, cũng có rất nhiều chỗ giống nhau. Sự đào thải tàn khốc của thế giới rõ ràng hơn. Những chuyện xảy ra trong nhiều năm qua dần dần hiện lại trong đầu hắn.
Lý Hiếu Tông trong thành Phan Cố, về sau Lý Viễn Sơn, tiến vào thành thành Trường An thì là Di Thân Vương Dương Dận, Chỉ Huy Sứ Đại Nội Thị Vệ Xử La Úy Nhiên, Tình Nha Trấn Phủ Sứ Hầu Văn Cực, Hoàng Môn Thị Lang Bùi Diễn, Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch. Sau khi rời khỏi Trường An là La Diệu, thư viện Thông Cổ, Đại Luân Minh Vương, Dương Kiên, Thắng Đồ.
Những người này, đều đã thành quá khứ.
Bọn họ từng cao cao tại thượng, hiện giờ đã thành mây khói. Lúc Lý Viễn Sơn tạo phản ở Tây Bắc, hắn chỉ là một tiểu nhân vật không có danh tiếng gì. Lúc Hoàng Đế Dương Dịch tuyên bố tây chinh, hắn cũng chỉ là một tiểu nhân vật bên trong Diễn Võ Viện. Lúc La Diệu khởi binh làm loạn, hắn dẫn theo binh lính Sơn Tự Doanh rời đi, vẫn chỉ là tiểu nhân vật. Nhưng những đại nhân vật này đều đã chết rồi, tiểu nhân vật như hắn lại bước tới chỗ cao nhất.
Đại lãng đào sa?
(Ý chỉ trong hoàn cảnh khắc nghiệt sàng lọc ra người giỏi nhất)
Phương Giải không biết, hắn chỉ biết là, tới lúc này rồi, mình càng không thể thất bại. Hiện tại trên vai hắn không chỉ là vinh nhục của một mình hắn, mà là nửa thiên hạ.
- Cô!
Phương Giải bắt buộc mình phải quen với cách xưng hô này, mặc dù không được tự nhiên cho lắm.
- Lúc cô mới khởi binh, chỉ có hơn nghìn người, từ Tây Nam tới Tây Bắc, đấu với lang kỵ Mông Nguyên, diệt tặc phỉ, trằn trọc ngàn dặm. Ở thảo nguyên lập nên Hắc Kỳ Quân, một đường xuôi nam giết địch, từ núi Lang Nhũ tới Nam Yến thành Đại Lý. Hiện giờ Hắc Kỳ Quân đã có mấy chục vạn tướng sĩ, bảo vệ một phương bình an.
Phương Giải trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:
- Nguyện vọng của cô là trăm họ thái bình. Nhưng hiện tại dân chúng vẫn còn phải lao đao, cô sao có thể ngồi yên ở đây được? Từ hôm nay trở đi, binh lính các doanh gia tăng huấn luyện. Quan viên Hộ Bộ, Binh Bộ, Công Bộ gom góp lương thực đồ quân nhu, đợi không lâu sau cô sẽ đích thân lãnh binh xuất chinh, đuổi đi Thát Lỗ.
- Phía tây có sói Mông Nguyên, phía đông có hổ lông vàng, cô suất quân rời đi, nếu không diệt được hai con thú này thì không trở về Trường An.
- Nguyện chết vì Vũ Vương!
Chư tướng Hắc Kỳ Quân vừa mới được phong thưởng lập tức đứng ra, chắp tay cúi đầu nói.
- Cô một mực suy nghĩ thiên hạ này do cái gì tạo thành. Có người nói, tạo thành thiên hạ là hoa cỏ cây cối, là sông núi biển cả, là vạn vật. Nhưng cô nghĩ, tạo thành thiên hạ chỉ có con người. Nếu thiên hạ có sông núi mà không có dân chúng, vậy thiên hạ này còn có ý nghĩa gì? Chỉ khi dân chúng an khang, thiên hạ này mới thái bình. Cho nên trị thiên hạ, chính là trị người.
- Trị như thế nào?
Phương Giải hỏi.
Không đợi người dưới đáp, Phương Giải chậm rãi nói tiếp:
- Cái gọi là trị, kỳ thực chính là hai chữ ‘nuôi dưỡng’. Nói là thống trị, còn không bằng nói là nuôi dưỡng. Cô nuôi dưỡng dân chúng thiên hạ, khiến mọi người an nhạc cát tường, ăn có thừa lương thực, đi có thuyền xe, mặc có thể giữ ấm, sống thì có công bằng. Nếu ai có thể khiến cho dân chúng thiên hạ này trở nên tốt, thì người đó chính là thánh nhân. Cô tự nhận mình không làm được thánh nhân, cũng không có tài đức như thánh nhân, cô chỉ hiểu được một điều rằng.
Phương Giải đứng dậy, chậm rãi đi lên chỗ cao.
- Nếu cô muốn trị thiên hạ này, muốn bảo vệ thiên hạ này, dân chúng chính là dân chúng của cô, cô còn phải nuôi dưỡng, sao có thể cho kẻ bên ngoài làm nhục được? Chức vị cao, thấy dân chúng chịu nhục mà không làm gì được, chính là vô năng. Thấy giang sơn bị đoạt mà làm như không thấy, chính là vô sỉ. Hôm nay các ngươi ăn ngon mặc đẹp, dân chúng Tây Bắc Đông Cương lại ăn không đủ no, áo không đủ che thân. Đều là con dân Trung Nguyên, vì sao lại có chuyện đó? Là quân giặc thấy chúng ta yếu đuối nên bắt nạt, thấy chúng ta loạn nên bắt nạn. Từ trước tới nay Hắc Kỳ Quân chỉ có một niềm tin, đó là không chấp nhận người khác diễu võ dương oai trước mặt mình.
Hắn đi xuống đài cao, quét mắt nhìn quần thần.
- Kẻ địch làm loạn dân chúng của cô, giết. Người của mình làm loạn dân chúng của cô, giết.
Phương Giải cất cao tiếng nói:
- Sau khi cô dẫn binh rời khỏi Trường An, chư vị cần ghi nhớ ba chữ, dân là trời. Hiện tại ai đang chống trời? Là Hắc Kỳ Quân của cô!
Ánh mắt của hắn lạnh lùng, ngữ khí còn lạnh lùng hơn:
- Nếu ai làm loạn Hắc Kỳ Quân của cô, chính là làm loạn dân chúng thiên hạ. Ai làm loạn dân chúng thiên hạ, cô cam đoan kẻ đó chết không có chỗ chôn. Hôm nay vốn là một ngày đại hỉ, nhưng cô có mấy lời phải nói trước. Cô rời khỏi Trường An là vì dẹp loạn, cô trở lại Trường An, thiên hạ bình định.
Hắn nhìn bên ngoài đại điện, chậm rãi nói:
- Uy vũ ta phát động, nhằm tiến chiếm biên cương, bắt lấy kẻ hại dân, cuộc sát phạt phô trương.
(Theo tứ thư)
Ngô Nhất Đạo và đám người Độc Cô Văn Tú dẫn đầu cúi xuống nói:
- Vũ Vương tâm niệm thiên hạ, tất cả mọi việc đều thuận lợi!