Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 133-2: Con kiến cũng có sinh mạng (2)


Thôi Bình Châu liền dừng bước, sau đó hai tay dùng tốc độ nhanh vẽ một đạo phù. Đồng thời trên đạo phù, cơ thể y cũng lùi về phía sau. Trong lúc lùi về phía sau, cây côn đó bỗng nhiên tan rã, hóa thành hàng chục cây côn nhỏ. Sau đó bắn nhanh đi khắp nơi.

Hầu như bao phủ tất cả phương hướng, trừ bên phía Thôi Bình Châu.

Tất cả côn đất như mưa tên tan đi. Nhưng Thôi Bình Châu không nghe thấy tiếng có người bị thương. Y hơi kinh ngạc, mặt liền tái đi. Không chờ thân người dừng lại, y liền thay đổi phương hướng chuẩn bị trốn sang một bên. Nhưng … đã muộn rồi.

Phương Giải ở sau lưng y.

Một chân đá nghiêng.

Tiếng gió vù vù từ chân ra, hung hăng đá phía sau lưng Thôi Bình Châu. Cú đá này lực lớn, Thôi Bình Châu hừ lên một tiếng bay người về phía trước. Khi vẫn chưa chạm đất, Phương Giải từ phía sau đuổi tới, túm lấy cổ áo Thôi Bình Châu trên không, theo quán tính quay người hai vòng ra phía sau đá bay Thôi Bình Châu, sau đó một tay nâng cơ thể cao lớn của Thôi Bình Châu lên cao.

Thiếu Niên Lang, một tay nâng đối thủ lên qua đầu.

Trên đài quan chiến, tất cả mọi người đều nín thở. Di Thân Vương Dương Dận trợn trừng mắt lên nhìn, hầu như không dám tin vào sự thực mà mình nhìn thấy. Bất luận thế nào ông cũng không ngờ, một kỳ tài có thể phù võ song tu lại bị đánh bại. Thời khắc Thôi Bình Châu thi triển thuật Phù đạo, trong lòng rất nhiều người, địa vị của y đã cao lên một bậc rồi. Người vốn xem trọng Phương Giải, hầu như đều đã thay đổi suy nghĩ của mình.

Dù sao phần lớn người tới xem, người không có tu vi như Phương Giải mặc dù võ nghệ cao cường, cũng không phải là đối thủ của một Phù sư, càng huống hồ Phù sư này còn có tu vi võ đạo rất mạnh.


Nhưng biến đổi nhanh như vậy, trong sự kinh ngạc trước mắt mọi người đã khó mà kiềm chế được, họ lại rơi vào sự kinh ngạc khác, khiến cho sự kinh ngạc có chút như chết lặng và đờ đẫn.

Lần thứ hai Dương Dận phát ra tiếng hô nhỏ, hầu như còn kinh ngạc hơn cả thân phận Phù sư của Thôi Bình Châu.

Trên cả điểm tướng đài, chỉ có mấy người mặt không biến sắc. Chu viện trưởng đương nhiên là một trong số đó. Đại tướng quân Hữu Võ Vệ Hứa Hiếu Cung quan chiến và Đại tướng quân Tả Võ Vệ Ngu Mãn Lâu là hai người khác, còn có một nữ giáo thụ Khâu Dư, cô im lặng cúi đầu xem sách, hầu như không chú ý tới sự biến đổi của hiện trường.

- Ta thua rồi.

Thôi Bình Châu bị Phương Giải túm lấy trên không liền tái mặt, nhưng y lại cảm thấy mặt mình có chút nóng dan.

- Đa tạ.

Phương Giải một tay đặt Thôi Bình Châu xuống, giống như trồng một cây thông xuống đất. Thôi Bình Châu mặt mày tái mét chắp tay, sau đó bước đi, không nói thêm lời nào, thậm chí còn không buồn liếc nhìn Phương Giải. Phương Giải có thể hiểu được tâm trạng của Thôi Bình Châu lúc này, nhưng hắn cũng không thấy thông cảm cho thất bại này.

Hắn kết thúc, tốc độ tỷ thí với Thôi Bình Châu nhanh hơn một chút. Đại bộ phận thí sinh tỷ thí khác còn đang thi đấu. Phương Giải im lặng đứng bên cạnh xem những người đó, ánh mắt chăm chú. Hắn quan sát chăm chú cách ra đòn của người khác, sau đó ghi nhớ trong lòng.

Trên điểm tướng đài, Di Thân Vương Dương Dận nhìn Thiếu Niên Lang đó bống mỉm cười, cũng không biết nghĩ gì, trong thần mắt chợt ánh lên ánh nhìn khác thường. Lễ bộ Thượng Thư Hoài Thu Công ngồi bên cạnh hắn hầu như là cảm thấy điều gì, theo bản năng nhíu mày nhìn hắn.

Nhưng rất nhanh, sự chú ý của Hoài Thu Công bị người khác thu hút.

Trên giáo trường, lại có người quyết thắng bại.

Ngu Khiếu khoanh tay đứng bên cạnh không đi xem đối thủ mà mình đã hạ gục. Y nghiêng đầu sang nhìn Phương Giải, hai đầu chân mày dường như hơi nhíu lại như y còn đang do dự.

Sau khi Phương Giải thắng Thôi Bình Châu chưa đầy 30 giây, bên kia Ngu Khiếu cũng đã kết thúc cuộc đối chiến. Đối thủ của hắn ta rất mạnh, nhưng trước mặt Ngu Khiếu dường như không có đất sống. Hai phút trước Ngu Khiếu vẫn luôn phòng ngự, thậm chí là giống như Phương Giải bị đối thủ ép lui vài bước. Nhưng, hắn ta lại chỉ ra tay một lần là có thể chế ngự được đối thủ. Mà khi ngã xuống đất, đối thủ của hắn ta mới tỉnh ngộ. Sở dĩ Ngu Khiếu luôn phải phòng ngự và luôn phải lùi về phía sau chỉ là muốn quan sát chiêu thức ra tay của mình mà thôi.

Cho nên, hắn ta có chút căm tức, có chút thù hận.


Một người đàn ông có nhiệt huyết thấy mình bị người khác xem thường, trong lòng sẽ không thể thoải mái được.

Cuộc đối chiến thứ ba kết thúc là Bùi Sơ Hành, chỉ đấu chậm hơn Ngu Khiếu khoảng 10 giây. Cuộc đối chiến thứ tư kết thúc là Tạ Phù Diêu, xem ra hầu như có chút cố gắng hết sức, cơ thể hơi cong về phía trước, biên độ nổi lên trước ngực cũng không nhỏ. Y thở dốc mấy lần, sau đó đứng thẳng người lên, thấy thiếu niên Phương Giải đó đang nhìn mình.

Tạ Phù Diêu cười lễ phép với Phương Giải, sau đó quay người bước sang một bên nghỉ ngơi.

Y hầu như không muốn tiếp tục đánh nữa.

Đúng lúc này, Ngu Khiếu bước chậm rãi về phía Phương Giải.

…………

……….

Người đi trên quan đạo phía ngoài thành Trường An 3 dặm nối liền không dứt. Trong quán trà bên đường có rất nhiều người đi đường đang nghỉ ngơi. Bát trà lớn bán ở đây rất rẻ. Người đi đường ở đây mùa hè nóng bức uống một bát trà mát như vậy sẽ phá tan cái nóng lực của mùa hè, mang lại cảm giác thoải mái dễ chịu.

Một người thiếu phụ xinh đẹp mặc váy hoa xanh, tay cầm chiếc túi ngồi trong quán trà, vừa quan sát thành Trường An vừa uống một ngụm trà nhỏ. Cô hầu như không phải lần đầu tiên tới Trường An, bởi vì trên mặt cô không có chút gì vì sự kỳ vĩ của thành Trường An mà thấy khiếp sợ.

Đôi khi, dường như là hoài niệm.


Ông chủ bán trà bị người thiếu phụ xinh đẹp này cuốn hút, thỉnh thoảng liếc nhìn về bên này. Người vợ hung dữ đó của ông ta thực sự không thể chịu được nữa, đưa tay ra nhéo tai ông ta một cái. Ông chủ đau đớn thét lên. Người qua đường nghỉ ngơi đều nhìn sang, sau đó liền bật cười.

Ông chủ xin tha hồi lâu, vợ ông ta mới chịu buông tay ra. Ông đỏ mặt tía tai theo bản năng nhìn về hướng người thiếu phụ xinh đẹp đó, nhưng ông không thấy người thiếu phụ đó nữa, trên bàn còn để lại mấy đồng tiền.

Núi Thần Tuyền.

Trác Bố Y nghiêm nghị đứng, sắc mặt Hạc Lệ đạo nhân căng thẳng.

Một lão tăng mặc áo vải xám tăng y khoác áo cà sa màu vàng xuất hiện trước mặt họ, vẻ mặt từ thiện, sắc mặt hiền hòa. Đặc biệt là đôi tai lớn quá mức của lão ta. Dái tai hầu như sắp chạy xuống tới cằm dưới. Lão tăng này xem chừng khoảng 60 tuổi, khuôn mặt tròn trịa, không có râu.

- Các ngươi ép ta đi ra, ta sẽ ra.

Lão nhìn Trác Bố Y và Hạc Lệ đạo nhân, khẽ lắc đầu thở dài:

- Đáng tiếc, ta chỉ muốn đưa đệ tử Bất Thành Cơ trở về núi Đại Tuyết, nhưng không tránh khỏi ra tay. Ôi …. Thiêu Thân con kiến cũng là tính mạng, các ngươi không biết quý trọng như vậy, tội gì?


back top