Vương vị của Phương Giải rất khác so với các Vương gia khác trong lịch sử Đại Tùy.
Bởi vì Phương Giải khác họ, không có đất phong, không có vương quốc, cho nên theo lệ thường những chữ có thể chọn đều không phù hợp.
Cũng may là Ngô Nhất Đạo nghĩ đến chữ “Vũ”
, lập tức bàn bạc với Độc Cô Văn Tú, sau đó bàn bạc với chúng thần, cuối cùng tấu trình lên Phương Giải, lúc này mới quyết định.Từ sau khi định ra như vậy thì cờ hiệu của Hắc Kỳ quân cũng phải thay đổi.Những ngày này công xưởng mà Công Bộ tiếp nhận đều không được nhàn rỗi, bao gồm các cửa hàng may mặc trong thành Trường An cũng đều làm việc phía quan phủ.
Cờ hiệu của Hắc Kỳ quân cũng thay đổi, áo quần cũng phải may một lượng lớn, còn những tướng lĩnh đã nhận được phong thưởng cũng cần có quan phục.Yến Tử lầu!Là tửu lầu cách cung Thái Cực hơn hai mươi dặm, xa hoa phồn thịnh như Trích Tinh lâu, tinh xảo như Bão Nguyệt lâu.
Ấn tượng lớn nhất của Yến Tử lầu là rất lớn, nó không lớn ở mức tầm thường mà lớn vô cùng đặc biệt.
Yến Tử lầu là số ít những kiến trúc kiểu đơn điệu trong thành Trường An, đây đã trở thành kiến trúc rất đặc biệt.
Dựa theo những quy tắc ở thời Hoàng đế Đại Tùy thì đây chính là nơi rất có thẩm mỹ, với ba tầng lầu gỗ hình chữ ‘Hồi’ thật sự khiến người khác kinh ngạc.Một vòng ba tầng lầu gỗ hợp thành, bao quanh ở giữa giống như một tòa tháp.Kiểu xây dựng này chỉ Yến Tử lầu mới có, được gọi là đài diễn.Từ trên không trung nhìn xuống, một vòng lầu gỗ là chữ ‘Khẩu’ lớn, còn đài diễn ở giữa là chữ ‘Khẩu’ nhỏ.
Lầu này nhìn theo hướng trên hay dưới của đài diễn thì đều nhìn rất rõ ba tầng lầu.
Lúc xây dựng thật sự đã mất rất nhiều công sức và tâm huyết.
Kể cả là một công trình khiến người khác ngưỡng mộ thì cũng không được gợi cho người ta cảm giác chật chội, bức bách.
Thành Trường An là Thánh Địa trong lòng rất nhiều người.
Có biết bao người suốt đời chỉ mong được đến Trường An nhìn ngắm một lần, nhưng có lẽ vì đường xá xa xôi, giao thông không thuận lợi, hoặc vì gia cảnh không cho phép nên cả đời đều chỉ mong muốn vậy thôi.
Yến Tử lầu của thành Trường An là nơi mà hiệp khách giang hồ mong được đến nhất.
Nơi đây đủ rộng lớn, hơn nữa trên đài diễn mỗi ngày đều có vài màn biểu diễn khá cổ quái nhưng lại khiến người ta vô cùng thích thú.
Ví dụ như bình thư (hay còn gọi là kể chuyện).Khách giang hồ cũng vậy, thương nhân cũng thế hoặc ngay cả quan lại quyền quý mặc thường phục cũng đều thích cái này.
Một đám người vây quanh đài diễn nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện.
Đến những chỗ gay cấn, ai nấy đều căng thẳng tinh thần, đến đoạn cao trào thì mọi người đều trầm trồ khen ngợi thậm chí gào khóc, không ai nói ai thô tục.Đợt trước Yến Tử lầu thật ra đã đến bước khó khăn, nếu không phải là Hắc Kỳ quân vào thành thì chỉ e đã không kiên trì được bao lâu.
Sau đó Vũ Vương hạ lệnh phải tổ chức đại hội võ lâm, điều này đối với Yến Tử lầu mà nói quả là hạn hán đã lâu gặp được mưa trời.Mấy ngày này, kinh doanh của Yến Tử lầu rất tốt.Đài diễn cao ba trượng, mặt đài rộng chừng năm thước, từ bốn phía đều có thể đi xuống.
Chính vì bốn phía này đều là cách thức xây dựng bậc thang nên mới khiến cho khách ở tầng một nhìn được rõ ràng.
Bên trên năm mét, phía dưới chiếm diện tích quá lớn.
Để không lãng phí đất, phía dưới cũng dùng gỗ lớn chống đỡ một lỗ hổng của đại sảnh, cao hai mét, cách đoạn không xa là một cây cột đỡ nhưng vẫn có nơi rộng rãi.Nơi này, chính là phòng bếp của Yến Tử lầu.Nói cách khác, ăn cơm ở Yến Tử lầu, không những có thể nhìn thấy biểu diễn trên đài diễn mà còn có thể xem đầu bếp nấu ăn như thế nào? Ai cũng không thể làm giả được nên đây là điểm thu hút mọi người nhất của Yến Tử lầu.
Đôi lúc, các đầu bếp tình nguyện khoe ra ‘đao pháp’, nhất là lại đúng lúc thuyết thư tiên sinh trên đài diễn nói đến chỗ cao trào thì còn thu hút mọi người hơn.‘Đao pháp’ của đầu bếp và đao pháp của khách giang hồ không giống nhau.
Bảo một khách giang hồ luyện qua đao pháp lộn xộn phức tạp nhất đi cắt đậu phụ thành đĩa nhỏ như sợi tóc thì không ai làm được.Có hai người ngồi ở trong phòng lớn nhất của lầu ba, bên phải là một người béo thoạt nhìn rất trẻ, mặcc một áo màu đen, thắt lưng có đai vàng, hai bên tay áo thêu tranh Thái Cực.
Y thoạt nhìn rất béo nhưng béo có nét, không có chút gì xấu xí mà ngược lại rất đẹp trai, phong độ.Người ngồi bên trái thân hình khá dựa vào trong nên người ở phía xa không nhìn rõ diện mạo của y.
Người này ngồi ở bên trong bàn tròn, thân người như đang bị vây quanh bởi bóng tối của gian phòng.Mặc dù không nhìn thấy nhưng phần lớn những người thông minh đã đoán ra đó là ai rồi.Có thể để những đạo tôn ngồi ở dưới canh chừng, những môn chủ của tông môn giang hồ ngồi ở mấy phòng của lầu hai lầu ba đều trở nên có văn hóa, có lễ tiết thì thân phận của người này thật ra đã quá rõ rồi.-Người thuyết thư này đúng là người biết nắm bắt cơ hội, biết hôm nay đều là người trong giang hồ đến nên kể đến chuyện Vạn Tinh Thần đại chiến Từ Hi.Phương Giải không kìm nổi lắc đầu cười, nói:-Chỉ có điều hắn không biết Vạn Tinh Thần tên gọi là Vạn Tinh Thần, vì vậy nói thành Vạn Kiếm Đường, cũng không biết tên của Từ Hi nên nói thành Nguyệt Ảnh đường…Câu chuyện hạng ba, tình tiết hạng hai, những lời nói với mặt mày hớn hở miệng lưỡi lưu loát này mới là hạng nhất.-Thật là hài quá!Hạng Thanh Ngưu cười hì hì, nói:-Tên này là tên ngốc, Người đoán xem hôm qua hắn kể đến ai?-Ai?-Đạo Tổ…Mẹ kiếp! Lại còn kể câu chuyện tình yêu nữa.Hạng Thanh Ngưu lắc đầu, nói:-Nếu không phải trong đó có đoạn có trò đùa tục tĩu thì đạo gia như thuộc hạ sớm đã xốc tên đó xuống đài diễn rồi.
Trước mặt bao nhiêu người như vậy mà lại dám bất kính với Đạo Tổ như này, sao có thể chịu được? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đoạn Đạo Tổ từ biệt người thương của mình là Vân Du, đoạn dã chiến đúng thật là cao trào.Phương Giải hướng mắt nhìn Hạng Thanh Ngưu, nói:-Đạo Tổ nếu như nhìn thấy đám đệ tử đạo môn như các ngươi đang vây thành một vòng lớn, nước miếng chảy tòng tòng khi nghe câu chuyện tình yêu của ông ấy thì thật sự không biết ông ấy sẽ nghĩ thế nào?-Ông ấy còn có thể nghĩ thế nào?Hạng Thanh Ngưu nhìn xung quanh một chút rồi hạ giọng nói:-Chắc chắn sẽ nghĩ rằng ‘Ôi! Sớm biết thế này thì ta đã không viết đạo kinh rồi…Đạo Tổ nói trong đó tất cả đều phải là những tình tiết tục tĩu thì số lượng các đệ tử đạo tông sẽ nhiều gấp mấy chục lần hiện giờ, Người tin không? Trước tiên viết một quyển để thu hút người đọc, đến lúc gay cấn thì dừng, muốn tiếp tục đọc thì phải có tiền.Phương Giải thở dài:
- Ngươi có tài mà không được phát huy rồi! Hay là ngươi cũng viết một quyển, ta sẽ cho ngươi lên làm minh chủ…-…-…-Trong thành Trường An có bảy đạo quan khá có danh tiếng, trong đó có quan chủ của bốn đạo quan chết trong những chuyện hỗn tạp.
Còn có một người đã chết được một thời gian, hiện giờ còn hai người vẫn sống nhưng vốn đều phải nhìn sắc mặt của Nhất Khí Quan mà hành sự.
Nói cách khác, bảy quan chủ này đều là người một nhà.Hạng Thanh Ngưu cười hì hì rồi nói:-Tổng cộng đến hơn hai trăm quan chủ đạo tông, trong đó có một trăm năm mươi mấy quan chủ trực tiếp gián tiếp có liên quan tới Nhất Khí Quan.
Hơn nữa lần này Tam Thanh Quan của núi Võ Đang không phái người đáng tin nhất đến mà người đến là đệ tử đời thứ hai.
Luận về tuổi đời thì ngay cả tên Tạ Phù Diêu
- Thuộc hạ dưới trướng cũng phải gọi y một tiếng ‘tiểu sư thúc’.
Ánh mắt của hắn dừng lại ở gian phòng đối diện và rồi nhìn về phía đạo nhân thoạt nhìn rất trung hậu thành thật.
Người đó thoạt nhìn tầm ba mươi tuổi, làn da hơi đen, thoạt nhìn có chút chất phác, không có việc gì thì rất thích tươi cười, để lộ ra hàm răng trắng sáng.
- Đây là đồ tôn có tu vi cao nhất của Trương Dịch Dương, tên là Liễu Tam Đa, bọn họ đều gọi hắn là Tam Đa đạo trưởng.Phương Giải tò mò hỏi:-Tam Đa nào?Hạng Thanh Ngưu rất nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút sau đó trả lời:-Đại khái là…Nhiều phân ý ạ!Phương Giải không để ý đến hắn mà chuyển đề tài, nói:-Nếu như Trương Dịch Dương không đến, núi Võ Đang chắc sẽ không có ai có ý cướp mất vị trí minh chủ Võ Lâm đâu.
Đến danh hiệu đạo tôn mà Trương Dịch Dương cũng không để ý đến thì đối với danh hiệu minh chủ Võ Lâm thì hắn càng không quan tâm.
Điều phải làm bây giờ không chỉ là tập hợp đạo tông lại mà còn phải đoàn kết đạo tông cường mạnh, lôi kéo nhiều tông môn khác trong giang hồ gia nhập vào.-Việc này ta không am hiểu lắm, tất cả đều do Trác tiên sinh làm.Vẻ mặt Hạng Thanh Ngưu thản nhiên:-Nếu như hắn ta thích thì thuộc hạ sẽ cởi áo đạo tôn cho hắn.
Nhưng đáng tiếc rằng hắn đều không muốn.-Ngươi đã hỏi hắn là tại sao không thích chưa?Phương Giải hỏi.Hạng Thanh Ngưu lắc đầu, nói:-Quên hỏi rồi ạ…Nhưng nếu như thuộc hạ đi hỏi hắn là muốn làm đạo tôn không, nếu như hắn nói là không muốn mà thuộc hạ lại hỏi tiếp là tại sao thì chẳng phải là danh hiệu đạo tôn này không đáng giá sao?Phương Giải nói:-Ngươi nghĩ quá nhiều rồi! Hắn không thích, có lẽ chỉ đơn giản là vì…Hắn mặc không hợp thôi.Hạng Thanh Ngưu u oán nhìn Phương Giải liếc mắt một cái:-Người có thể để thuộc hạ dược thoải mái mà nghe bình thư không? Tiếp đến là mấy trò đùa tục tĩu rồi, Người đừng quan tâm đến thuộc hạ nữa.-Thật ra đây không phải là trọng điểm.Phương Giải xê dịch ghế dựa, nhìn ánh mắt của Hạng Thanh Ngưu, rất nghiêm túc hỏi:-Ngươi đã hỏi Trác tiên sinh thế nào? Có phải là mấy câu ban nãy không?...
Ngươi hỏi Trác tiên sinh là ‘Ngươi có muốn làm đạo tôn không?’-Đúng vậy ạ!Hạng Thanh Ngưu hỏi:-Có vấn đề gì sao ạ?Phương Giải gật đầu:
- Có vấn đề! Nếu là ta thì ta cũng sẽ không trả lời ngươi.
Ai biết được ngươi hỏi có ý gì? Có ai lại đi hỏi là ‘Ngươi có muốn làm đạo tôn không?’Hạng Thanh Ngưu sửng sốt, sau một hồi lâu mới tỉnh ngộ lại, uống một ngụm trà phun ra:-Tại sao lại không ạ?Mọi người ở phía xa nhìn thấy Vũ Vương Phương Giải và đạo tôn Hạng Thanh Ngưu trò chuyện với nhau rất vui vẻ, không kìm nổi nghĩ rằng hai nhân vật tuyệt đỉnh thiên hạ đang nói đến vấn đề gì đó liên quan đến vận mệnh thiên hạ chăng, cũng không biết là tháng năm nào, mình cũng có thể được ngồi đối diện nói chuyện vui vẻ với Vũ Vương như vậy, nói chuyện đại thế thiên hạ, nói chuyện quốc gia hưng thịnh và diệt vong.-Trác tiên sinh đi đâu rồi?Phương Giải hỏi.Hạng Thanh Ngưu nói:-Ngày mai khai mạc đại hội võ lâm rồi, Trác tiên sinh dẫn theo một tốp người đi bố trí võ đài, chọn diễn ở võ trường trong Diễn Võ Viện ngày xưa ở ngoài thành Trường An, nơi đó rất rộng.
Thuộc hạ nhớ láng máng là Người ở đó và nói rằng mình rất cừ!-Phỉ nhổ!Phương Giải gắt một cái:-Nơi thì thích hợp nhưng mục địch lớn nhất lần này là muốn người trong giang hồ có thể liên kết lại với nhau.
Không mấy ngày nữa là ta phải xuất chinh rồi, đến lúc đó cần rất nhiều người giỏi trong giang hồ đi cùng.
Dù sao muốn đánh người Mông Nguyên, chỉ dựa vào một đội quân hùng mạnh vẫn chưa đủ.
Đợi sau khi chiến sự với người Mông Nguyên kết thúc thì vẫn phải tiến binh Đông Cương, đến lúc đó càng cần nhiều người hơn.-Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức!Hạng Thanh Ngưu nói:-Người cũng biết, sức ảnh hưởng của thuộc hạ là phía các nữ hiệp, chứ còn phía nam nhân thì mặc dù có thể để phần lớn người tin phục nhưng dù sao vẫn kém hơn chút…Phương Giải nói:-Ta thấy sức ảnh hưởng của ngươi là ở phía mấy con thú kia đó.
- Trác tiên sinh làm đạo tôn, sẽ tốt hơn thuộc hạ chăng?Hạng Thanh Ngưu đột nhiên hỏi.
- Ngươi muốn làm gì?Phương Giải hỏi lại.-Bạn của nữ hiệp!-Cút!-Thuộc hạ muốn làm…Chết tiệt! Sao gã lại đến đây?Hạng Thanh Ngưu chưa nói hết câu thì sắc mặt biến đổi rõ rệt.Phương Giải thuận theo tầm mắt của Hạng Thanh Ngưu nhìn xuống dưới lầu thì phát hiện có một lão đạo nhân từ ngoài cửa đi vào Yến Tử lầu, mặc áo đạo sĩ màu xám rất bình thường.
Một tay gã cầm hồ lô rượu, một tay cầm tay nải.
Gã bước vào cửa, ngẩng đầu nhìn thì vừa lúc thấy Phương Giải nhìn mình.Núi Võ Đang!Trương Dịch Dương đến rồi!