Cực bắc
Thập Vạn Đại Sơn
Tuyết trắng xóa cả vùng đất, ngoài một màu trắng ra không nhìn thấy một màu gì khác. Ánh mặt trời chiếu vào tuyết, phản ra ánh sáng khiến mắt đau nhức. Một con tuyết ưng quanh quẩn trên bầu trời, dường như là phát hiện ra cái gì đó rồi lao xuống.
Nhưng nó thất vọng phát hiện, mình nhìn lầm.
Trên mặt tuyết không có vật gì di chuyển cả. Mắt của tuyết ưng rất tốt, cho dù là một con thỏ toàn lông là màu trắng thì chỉ cần nhảy một cái, nó cũng có thể phát hiện ra. Cho nên lúc nó lao xuống không thấy được cái gì, chỉ phải kêu lên một tiếng rồi lại bay lên cao.
Tuyết ưng bay quanh bầu trời một lát mới bay về hướng nam xa xa.
Ngay lúc tuyết ưng bay đi không lâu, một mảng tuyết nổi lên, sau đó có người ngẩng đầu nhìn lên trời, đẩy đẩy người bên cạnh:
- Đã bay xa rồi. Con vật kia mắt tinh thật, cẩn thận như vậy mà suýt nữa vẫn bị nó phát hiện.
Phì phì.
Trần Chấn Vũ nhổ tuyết ra khỏi miệng, ngẩng đầu nhìn lên trời:
- Thiên hộ, Kiêu Kỵ Giáo chúng ta vốn luôn đuổi theo sau người khác, hiện tại lại bị người khác đuổi theo…nghĩ lại mà thấy uất ức.
- Còn sống là tốt rồi.
Liêu Sinh cười cười:
- Thập Vạn Đại Sơn cất giấu một người có tu vị nghịch thiên như vậy, ta và ngươi chạy trốn được đã là quá may mắn rồi. Trạm gác ngầm mà chúng ta lưu lại và viện binh ở doanh trại Bắc Liêu đều bị tiêu diệt…Lần này trở về không biết phải giải thích với Đô Thống đại nhân như thế nào.
- Người nọ…thực sự là máu lạnh.
Trần Chấn Vũ nghĩ tới người kia, tim liền đập nhanh hơn. Nếu không phải khả năng lẩn trốn của Liêu Sinh là vô song, thì chỉ sợ hai người bọn họ đã chết rồi. Chỗ người Bắc Liêu sinh hoạt, có ba tổ Kiêu Kỵ Giáo trợ giúp, kết quả người kia chỉ vung tay nhấc chân liền giết hết.
Đoạn đường chạy trốn này, người kia vẫn như cái bóng, không thể thoát ra được.
- Có tiếp tục đi nữa không?
Trần Chấn Vũ hỏi.
- Đợi một lát.
Liêu Sinh chỉnh lại cái áo khoác màu trắng trên người, sau đó thấp giọng nói:
- Người nọ thả tuyết ưng truy lùng chúng ta, kỳ thực không phải là muốn giết chúng ta, mà là muốn chúng ta dẫn đường...người này chắc chắn có quan hệ mật thiết với Nguyệt Ảnh Đường, thoạt nhìn bọn họ không muốn tiến vào thế sự, nhưng ta hoài nghi cái kẻ đi ra từ Thập Vạn Đại Sơn kia, hơn nửa là muốn báo thù cho Cửu tiên sinh của Nguyệt Ảnh Đường. Tuy đây chỉ là phỏng đoán của ta, nhưng không thể không đề phòng. Nếu chúng ta dẫn theo y trở về, vậy thì tội của chúng ta liền lớn…
Trần Chấn Vũ gật đầu:
- Ý của Thiên hộ là, con vật kia không phát hiện ra chúng ta đi về phía nam, nên người kia tất nhiên sẽ tiếp tục đi về phía nam. Mà chúng ta chờ y đi qua, sau đó đi theo sau y?
- Đúng vậy.
Liêu Sinh cười nói:
- Ngươi càng ngày càng thông minh rồi đấy.
Đang nói chuyện, Liêu Sinh bỗng nhiên giơ tay bịt miệng mũi của Trần Chấn Vũ lại, bản thân cũng ngừng hô hấp. Tu vị của Trần Chấn Vũ còn thấp, không phát hiện ra cái gì, cho nên không dám thở mạnh. Y biết Thiên hộ Liêu Sinh có thiên phú không người nào sánh kịp ở phương diện này, cho nên không hoài nghi phán đoán của Liêu Sinh. Hai người cố gắng khống chế lại hô hấp.
Chừng nửa canh giờ sau, Liêu Sinh mới thở phào:
- Đi qua rồi.
Cách bọn họ chừng mười dặm, nam tử mặc áo da gấu đứng ở chỗ cao nhìn bốn phía, nhưng không thấy gì cả. Trên bầu trời, con tuyết ưng kia vỗ cánh bay xuống, đứng ở trên vai y. Một người một ưng đứng đó, tạo cho người ta cảm giác hùng vĩ.
Tuyết ưng cúi đầu kêu lên vài tiếng, dường như tự trách vì không phát hiện ra mục tiêu. Người nọ lắc đầu, nở nụ cười khinh thường nói:
- Không sao, chỉ là hai tiểu nhân vật không quan trọng mà thôi. Giang hồ không có mấy người giết được Lão Tiểu, mà những lão biến thái kia chắc chắn sẽ không động thủ. Chúng ta không cần tìm hai tiểu nhân vật kia nữa. Tới Trung Nguyên rồi, tất nhiên có thể tra ra được ai là kẻ giết Lão Tiểu…
Y sờ sờ cánh tuyết ưng:
- Mày chắc đã nhìn chán cảnh băng tuyết rồi, để ta dẫn mày xem chốn đô thị phồn hoa.
…
…
Động băng
Một người giống như tiều phu tuổi chừng 30, thân hình cường tráng bước nhanh vào trong chỗ sâu nhất của động, chắp tay với người đọc sách kia, vội vàng nói:
- Đại sư huynh, Yến Tước đã rời núi. Khinh công của hắn nhanh hơn đệ, cho nên đệ không đuổi kịp.
- Không cần đuổi theo, ý hắn đã quyết, cho dù ngươi đuổi theo cũng không ngăn được.
Đại sư huynh để cuốn sách xuống, nhìn nam tử cường tráng, nói:
- Loan, ngươi trở về tiếp tục tu hành kia.
Nam tử được Đại sư huynh gọi là Loan há há miệng, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu nói:
- Đều là Lão Tiểu gây ra. Nếu y không đi ra ngoài thì y đã không chết, Yến Tước cũng không rời núi báo thù cho y.
Đại sư huynh thở dài:
- Trong mấy sư huynh đệ, chỉ có ngươi là thẳng thắn, trung hậu nhất. Lúc trước ngươi muốn ngăn cản Lão Tiểu, nhưng không ngăn được. Lần này ngươi muốn ngăn cản Yến Tước, ngươi vẫn không ngăn được…Vì sao? Bởi vì bọn họ đã không muốn tiếp tục lưu lại ở chỗ này nữa rồi. Yến Tước rời đi không phải là vì muốn báo thù cho Lão Tiếu. Cái gọi là báo thù, chỉ là hắn tìm lý do để an ủi chính mình mà thôi.
- Nơi này có gì không tốt?
Loan gãi tóc nói:
- Vì sao đều muốn đi ra ngoài?
Đại sư huynh nói:
- Nếu ai cũng như ngươi, thì thế gian này đã không có phân tranh rồi. Đáng tiếc…thế gian này chỉ có một mình Thạch Loan ngươi, mà Lão Tiếu, Yến Tước thì có rất nhiều.
Thạch Loan không biết nên cao hứng hay là bi thương, Đại sư huynh đang khen y, nhưng cái động băng này…thực sự càng ngày càng lạnh.
Thạch Loan là một nam tử thật thà chất phát. Trong mắt y, tình cảm giữa các sư huynh đệ mới là thứ trân quý nhất. Trong mắt y, vàng bạc chỉ như bùn đất, quyền quý chỉ như rau cải. Y luôn nói mình ngu dốt, cho nên không có nhiều tâm tư suy nghĩ các chuyện khác. Mỗi lúc nói chuyện với các sư huynh đệ, y chỉ biết cười ngây ngô. Nhưng y biết mình không thoát khỏi phần nhân tình này.
Vừa nghĩ tới Lão Tiểu đã chết, thậm chí ngay cả thi thể cũng không còn, trong lòng y liền đau đớn. Lại nghĩ tới Yến Tước cũng đi rồi, trong động này chỉ còn y và Đại sư huynh, cộng thêm một Hãn Tốt đã hôn mê 16 năm.
Lòng y bắt đầu co giật.
Mà những lời lạnh băng vừa nãy của Đại sư huynh giống như thùng nước đá giội vào đầu y. Cho dù Thập Vạn Đại Sơn lạnh như vậy, cũng không lạnh bằng.
- Đại sư huynh, thế giới bên ngoài thực sự tốt như vậy?
Y hỏi.
- Có lẽ…là đúng.
Đại sư huynh đặt cuốn sách trong tay xuống, đây là cuốn sách mà y đã đọc không dưới một nghìn lần, cũng là cuốn sách duy nhất ở trong hang động. Nhưng mỗi ngày y đều cầm cuốn sách này đọc cẩn thận, nghiền ngẫm từng chữ một. Cho nên Thạch Loan luôn không hiểu, trong cuốn sách đó giấu thứ gì hay ho mà khiến Đại sư huynh trầm mê như vậy.
Có lẽ y thực sự đần độn, chưa từng nghĩ tới Đại sư huynh đọc sách…có thể vì không việc có việc gì làm.
Đại sư huynh ngồi xuống bên cạnh Thạch Loan, nghĩ một lúc rồi nói:
- Nếu không phải thế giới bên ngoài thực sự đẹp đẽ, thì sư phụ đã không rời đi mà không quay lại. Năm đó sư phụ dẫn chúng ta tới Thập Vạn Đại Sơn này liền đi, chỉ nói với chúng ta rằng không được ra ngoài, an tâm tu hành. Qua nhiều năm như vậy, ta tự nhận mình là người trầm ổn nhất trong các sư huynh đệ, vậy mà ta vẫn cảm thấy khổ sở. Với tính cách của Lão Tiểu và Yến Tước, không rời đi mới là lạ.
Thạch Loan thở dài:
- Lão Tiểu là người tới cuối cùng, nhưng lại là người rời đi đầu tiên.
- Đã bao nhiêu năm rồi chúng ta chưa gặp lại sư phụ?
Thạch Loan hỏi.
Thập Vạn Đại Sơn
Tuyết trắng xóa cả vùng đất, ngoài một màu trắng ra không nhìn thấy một màu gì khác. Ánh mặt trời chiếu vào tuyết, phản ra ánh sáng khiến mắt đau nhức. Một con tuyết ưng quanh quẩn trên bầu trời, dường như là phát hiện ra cái gì đó rồi lao xuống.
Nhưng nó thất vọng phát hiện, mình nhìn lầm.
Trên mặt tuyết không có vật gì di chuyển cả. Mắt của tuyết ưng rất tốt, cho dù là một con thỏ toàn lông là màu trắng thì chỉ cần nhảy một cái, nó cũng có thể phát hiện ra. Cho nên lúc nó lao xuống không thấy được cái gì, chỉ phải kêu lên một tiếng rồi lại bay lên cao.
Tuyết ưng bay quanh bầu trời một lát mới bay về hướng nam xa xa.
Ngay lúc tuyết ưng bay đi không lâu, một mảng tuyết nổi lên, sau đó có người ngẩng đầu nhìn lên trời, đẩy đẩy người bên cạnh:
- Đã bay xa rồi. Con vật kia mắt tinh thật, cẩn thận như vậy mà suýt nữa vẫn bị nó phát hiện.
Phì phì.
Trần Chấn Vũ nhổ tuyết ra khỏi miệng, ngẩng đầu nhìn lên trời:
- Thiên hộ, Kiêu Kỵ Giáo chúng ta vốn luôn đuổi theo sau người khác, hiện tại lại bị người khác đuổi theo…nghĩ lại mà thấy uất ức.
- Còn sống là tốt rồi.
Liêu Sinh cười cười:
- Thập Vạn Đại Sơn cất giấu một người có tu vị nghịch thiên như vậy, ta và ngươi chạy trốn được đã là quá may mắn rồi. Trạm gác ngầm mà chúng ta lưu lại và viện binh ở doanh trại Bắc Liêu đều bị tiêu diệt…Lần này trở về không biết phải giải thích với Đô Thống đại nhân như thế nào.
- Người nọ…thực sự là máu lạnh.
Trần Chấn Vũ nghĩ tới người kia, tim liền đập nhanh hơn. Nếu không phải khả năng lẩn trốn của Liêu Sinh là vô song, thì chỉ sợ hai người bọn họ đã chết rồi. Chỗ người Bắc Liêu sinh hoạt, có ba tổ Kiêu Kỵ Giáo trợ giúp, kết quả người kia chỉ vung tay nhấc chân liền giết hết.
Đoạn đường chạy trốn này, người kia vẫn như cái bóng, không thể thoát ra được.
- Có tiếp tục đi nữa không?
Trần Chấn Vũ hỏi.
- Đợi một lát.
Liêu Sinh chỉnh lại cái áo khoác màu trắng trên người, sau đó thấp giọng nói:
- Người nọ thả tuyết ưng truy lùng chúng ta, kỳ thực không phải là muốn giết chúng ta, mà là muốn chúng ta dẫn đường...người này chắc chắn có quan hệ mật thiết với Nguyệt Ảnh Đường, thoạt nhìn bọn họ không muốn tiến vào thế sự, nhưng ta hoài nghi cái kẻ đi ra từ Thập Vạn Đại Sơn kia, hơn nửa là muốn báo thù cho Cửu tiên sinh của Nguyệt Ảnh Đường. Tuy đây chỉ là phỏng đoán của ta, nhưng không thể không đề phòng. Nếu chúng ta dẫn theo y trở về, vậy thì tội của chúng ta liền lớn…
Trần Chấn Vũ gật đầu:
- Ý của Thiên hộ là, con vật kia không phát hiện ra chúng ta đi về phía nam, nên người kia tất nhiên sẽ tiếp tục đi về phía nam. Mà chúng ta chờ y đi qua, sau đó đi theo sau y?
- Đúng vậy.
Liêu Sinh cười nói:
- Ngươi càng ngày càng thông minh rồi đấy.
Đang nói chuyện, Liêu Sinh bỗng nhiên giơ tay bịt miệng mũi của Trần Chấn Vũ lại, bản thân cũng ngừng hô hấp. Tu vị của Trần Chấn Vũ còn thấp, không phát hiện ra cái gì, cho nên không dám thở mạnh. Y biết Thiên hộ Liêu Sinh có thiên phú không người nào sánh kịp ở phương diện này, cho nên không hoài nghi phán đoán của Liêu Sinh. Hai người cố gắng khống chế lại hô hấp.
Chừng nửa canh giờ sau, Liêu Sinh mới thở phào:
- Đi qua rồi.
Cách bọn họ chừng mười dặm, nam tử mặc áo da gấu đứng ở chỗ cao nhìn bốn phía, nhưng không thấy gì cả. Trên bầu trời, con tuyết ưng kia vỗ cánh bay xuống, đứng ở trên vai y. Một người một ưng đứng đó, tạo cho người ta cảm giác hùng vĩ.
Tuyết ưng cúi đầu kêu lên vài tiếng, dường như tự trách vì không phát hiện ra mục tiêu. Người nọ lắc đầu, nở nụ cười khinh thường nói:
- Không sao, chỉ là hai tiểu nhân vật không quan trọng mà thôi. Giang hồ không có mấy người giết được Lão Tiểu, mà những lão biến thái kia chắc chắn sẽ không động thủ. Chúng ta không cần tìm hai tiểu nhân vật kia nữa. Tới Trung Nguyên rồi, tất nhiên có thể tra ra được ai là kẻ giết Lão Tiểu…
Y sờ sờ cánh tuyết ưng:
- Mày chắc đã nhìn chán cảnh băng tuyết rồi, để ta dẫn mày xem chốn đô thị phồn hoa.
…
…
Động băng
Một người giống như tiều phu tuổi chừng 30, thân hình cường tráng bước nhanh vào trong chỗ sâu nhất của động, chắp tay với người đọc sách kia, vội vàng nói:
- Đại sư huynh, Yến Tước đã rời núi. Khinh công của hắn nhanh hơn đệ, cho nên đệ không đuổi kịp.
- Không cần đuổi theo, ý hắn đã quyết, cho dù ngươi đuổi theo cũng không ngăn được.
Đại sư huynh để cuốn sách xuống, nhìn nam tử cường tráng, nói:
- Loan, ngươi trở về tiếp tục tu hành kia.
Nam tử được Đại sư huynh gọi là Loan há há miệng, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu nói:
- Đều là Lão Tiểu gây ra. Nếu y không đi ra ngoài thì y đã không chết, Yến Tước cũng không rời núi báo thù cho y.
Đại sư huynh thở dài:
- Trong mấy sư huynh đệ, chỉ có ngươi là thẳng thắn, trung hậu nhất. Lúc trước ngươi muốn ngăn cản Lão Tiểu, nhưng không ngăn được. Lần này ngươi muốn ngăn cản Yến Tước, ngươi vẫn không ngăn được…Vì sao? Bởi vì bọn họ đã không muốn tiếp tục lưu lại ở chỗ này nữa rồi. Yến Tước rời đi không phải là vì muốn báo thù cho Lão Tiếu. Cái gọi là báo thù, chỉ là hắn tìm lý do để an ủi chính mình mà thôi.
- Nơi này có gì không tốt?
Loan gãi tóc nói:
- Vì sao đều muốn đi ra ngoài?
Đại sư huynh nói:
- Nếu ai cũng như ngươi, thì thế gian này đã không có phân tranh rồi. Đáng tiếc…thế gian này chỉ có một mình Thạch Loan ngươi, mà Lão Tiếu, Yến Tước thì có rất nhiều.
Thạch Loan không biết nên cao hứng hay là bi thương, Đại sư huynh đang khen y, nhưng cái động băng này…thực sự càng ngày càng lạnh.
Thạch Loan là một nam tử thật thà chất phát. Trong mắt y, tình cảm giữa các sư huynh đệ mới là thứ trân quý nhất. Trong mắt y, vàng bạc chỉ như bùn đất, quyền quý chỉ như rau cải. Y luôn nói mình ngu dốt, cho nên không có nhiều tâm tư suy nghĩ các chuyện khác. Mỗi lúc nói chuyện với các sư huynh đệ, y chỉ biết cười ngây ngô. Nhưng y biết mình không thoát khỏi phần nhân tình này.
Vừa nghĩ tới Lão Tiểu đã chết, thậm chí ngay cả thi thể cũng không còn, trong lòng y liền đau đớn. Lại nghĩ tới Yến Tước cũng đi rồi, trong động này chỉ còn y và Đại sư huynh, cộng thêm một Hãn Tốt đã hôn mê 16 năm.
Lòng y bắt đầu co giật.
Mà những lời lạnh băng vừa nãy của Đại sư huynh giống như thùng nước đá giội vào đầu y. Cho dù Thập Vạn Đại Sơn lạnh như vậy, cũng không lạnh bằng.
- Đại sư huynh, thế giới bên ngoài thực sự tốt như vậy?
Y hỏi.
- Có lẽ…là đúng.
Đại sư huynh đặt cuốn sách trong tay xuống, đây là cuốn sách mà y đã đọc không dưới một nghìn lần, cũng là cuốn sách duy nhất ở trong hang động. Nhưng mỗi ngày y đều cầm cuốn sách này đọc cẩn thận, nghiền ngẫm từng chữ một. Cho nên Thạch Loan luôn không hiểu, trong cuốn sách đó giấu thứ gì hay ho mà khiến Đại sư huynh trầm mê như vậy.
Có lẽ y thực sự đần độn, chưa từng nghĩ tới Đại sư huynh đọc sách…có thể vì không việc có việc gì làm.
Đại sư huynh ngồi xuống bên cạnh Thạch Loan, nghĩ một lúc rồi nói:
- Nếu không phải thế giới bên ngoài thực sự đẹp đẽ, thì sư phụ đã không rời đi mà không quay lại. Năm đó sư phụ dẫn chúng ta tới Thập Vạn Đại Sơn này liền đi, chỉ nói với chúng ta rằng không được ra ngoài, an tâm tu hành. Qua nhiều năm như vậy, ta tự nhận mình là người trầm ổn nhất trong các sư huynh đệ, vậy mà ta vẫn cảm thấy khổ sở. Với tính cách của Lão Tiểu và Yến Tước, không rời đi mới là lạ.
Thạch Loan thở dài:
- Lão Tiểu là người tới cuối cùng, nhưng lại là người rời đi đầu tiên.
- Đã bao nhiêu năm rồi chúng ta chưa gặp lại sư phụ?
Thạch Loan hỏi.