Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1372: Sao ta tin được ngươi (2)


Bờ tây Nghi Thủy.

Một chiếc thuyền chậm rãi cập bờ.

Lúc Phương Giải rời khỏi thuyền, cố ý đi chậm nửa bước để sóng vai với Mông Ca. Hành động này chính là để là an ủi các tướng lĩnh Mông Nguyên đang ở xa xa nhìn về phía này. Tương lai sẽ cần bọn họ chiến đấu với người nước ngoài, cho nên Phương Giải không ngại cho bọn họ chút hãnh diện.

Khiến kẻ địch và giặc ngoại xâm liều chết với nhau, còn chuyện gì khiến người ta vui hơn không?

- Chủ Công, quả nhiên Hắc Sơn Quân đã bỏ chạy rồi.

Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo Liêu Sinh tiến lên bẩm báo. Từ sáng sớm y đã rời đi giám thị hướng đi của Hắc Sơn Quân rồi.

- Đi rất gấp, nhiều đồ quân nhu bị bỏ lại.

Liêu Sinh nói.

Phương Giải gật đầu hỏi Mông Ca:

- Rút lui rồi, giờ làm gì?

Sắc mặt của Mông Ca rất âm trầm, im lặng một lát rồi lắc đầu:

- Thoạt nhìn Cái Xá như một kẻ thô lỗ, nhưng tâm tư rất tinh tế. Huống chi trong quân của y còn có một người Hán tên là Bắc Hoài Lễ, cho nên dù phải bỏ chạy cũng không có khả năng chạy gấp gáp như vậy. Cái Xá là cố ý biểu hiện giả dối để chúng ta đuổi theo.

- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chắc chắn y sẽ bố trí mai phục.


Mông Ca nói:

- Nhưng nếu không đuổi, thì y sẽ chạy thoát.

Phương Giải vươn tay mời:

- Nếu là vậy, Đại Hãn có thể đuổi theo.

Mông Ca biến sắc:

- Phương Giải, đừng quên ta đã đáp ứng ngươi dẫn theo 20 vạn lang kỵ tới Đông Cương là vì ngươi đáp ứng ta giết Cái Xá. Hiện tại ngươi không đuổi giết y, vì sao ta phải tuân theo lời hứa?

Phương Giải cười ha hả:

- Nói đùa một câu mà thôi. Cái Xá chắc chắn sẽ không đi xa, mà chờ chúng ta đuổi theo. Y bỏ chạy là biểu hiện giả dối. Muốn cho y yên tâm rời đi, chúng ta cũng phải biểu hiện giả dối mới được.

- Biểu hiện giả dối như thế nào?

Mông Ca hỏi.

- Qua sông.

Phương Giải chỉ xa xa, chỉ thấy phía băng sông xuất hiện một hạm đội khổng lồ, nhưng thoạt nhìn không phải là chiến thuyền, mà là thuyền hàng.

- Mời Đại Hãn hạ lệnh cho lang kỵ qua sông. Chỉ cần lang kỵ tới bờ bên kia, Cái Xá sẽ yên tâm. Sau đó ta dùng thuyền lớn vận chuyển khinh kỵ binh của ta tới bờ bắc cách đây trăm dặm, theo đường tắt chặn giết Cái Xá.

Mông Ca hơi sửng sốt:

- Lúc trước ngươi chưa từng nói phải qua sông.

- Làm việc, không thể nói trước quá rõ ràng. Đại Hãn không tin ta, ta làm sao tin được Đại Hãn? Chỉ khi lang kỵ của Đại Hãn qua sông, hiệp nghị giữa ta và ngươi mới tính là có hiệu lực. Việc giết Cái Xá, cũng không cần Đại Hãn quan tâm. Chỉ cần đợi ta trở về, rồi hợp binh tới Đông Cương.

Mông Ca trầm mặc một lúc lâu:

- Ta muốn bàn bạc với các tướng lĩnh của ta trước đã.

Phương Giải cười cười:

- Mời.

Tiếng cãi vã khiến trong lòng Mông Ca càng loạn hơn. Không nằm ngoài dự đoán, phản ứng của các thuộc hạ đều rất mãnh liệt. Phần lớn cảm thấy Phương Giải không đáng tin, nhưng lại không tìm được biện pháp tốt hơn. Có người đề nghị trở về thảo nguyên, cùng lắm thì trở lại cuộc sống như trước kia. Nhưng Mông Ca biết, giờ trở lại đã không còn như trước kia nữa rồi.

Cứ như vậy trở về, chỉ sợ ngay cả Vương Đình cũng không bảo đảm được.

Mông Ca vẫn còn một lo lắng mà chưa từng nói với ai, vì phỏng đoán này quá quan trọng không thể nói linh tinh ra được. Kỳ thực sau cái lần từ Đại Luân Tự trở về, Mông Ca mới có phỏng đoán này. Vật trong Đại Luân Tự kia bảo y đông chinh, kỳ thực là thử y.


Nếu lúc ấy y cự tuyệt, y tin tưởng mình đã không còn sống.

Đó vốn là một cục diện khó giải, y không đi, vật kia nhất định sẽ diệt trừ y. Một con rối không hề nghe lời, lưu lại có tác dụng gì? Nếu y đi, vật kia sẽ thừa dịp y không ở thảo nguyên bồi dưỡng một người khác tiếp nhận địa vị của gia tộc Hoàng Kim. Đây chính là một cục diện khó giải, cũng không ai giải được. Biện pháp duy nhất chính là diệt trừ vật kia, như vậy gia tộc Hoàng Kim mới kéo dài được quyền thống trị thảo nguyên.

Nhưng muốn giết được vật kia, dường như chỉ có thể dựa vào Phương Giải.

Tang Loạn, có ảnh hưởng rất lới tới Mông Ca.

- Đại Hãn, thuộc hạ không cho rằng Phương Giải có thể tin. Người của chúng ta dựa vào cái gì vượt ngàn dặm xa xôi trợ giúp người Hán đánh giặc? Hơn nữa còn là người nước ngoài theo lời đồn có hỏa khí hùng mạnh.

Khoát Khắc Đài Mông Đa Biệt vội vàng khuyên nhủ:

- Đại Hãn, thời gian qua chúng ta đã được chứng kiến uy lực của hỏa khí. Hỏa khí trong Hắc Kỳ Quân đã lợi hại như vậy, hỏa khí của người nước ngoài tất nhiên còn lợi hại hơn. Hơn nữa quy mô hỏa khí doanh của Hắc Kỳ Quân chỉ có hạn, mà quân đội trăm vạn của người nước ngoài đều trang bị hỏa khí, cho dù lang kỵ của chúng ta có tốc độ như gió, thì cũng không chịu được mưa đạn dày đặc.

- Hơn nữa xét tới cùng Phương Giải vẫn là kẻ địch của Mông Nguyên chúng ta. Tin tưởng kẻ địch có phải là quá qua loa không?

Nhiều người gật đầu theo, bọn họ đều cho rằng Phương Giải không đáng tin.

- Hết cách rồi.

Mông Ca lắc đầu:

- Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ, sang sông bên kia có lợi gì cho chúng ta sao? Hiện tại chúng ta chỉ sang sông, chứ không phải đi Đông Cương.

Y nhìn mọi người, thấp giọng nói:

- Phương Giải vì muốn 20 vạn lang kỵ của chúng ta giúp hắn chiến đấu với người nước ngoài, cho nên mới nghĩ ra biện pháp như vậy, để lang kỵ của chúng ta tới bờ đông trước. Chúng ta không có thuyền, một khi lên bờ sẽ không trở về được. Nhưng biện pháp này chẳng phải quá ngây thơ sao? Qua sông, chẳng lẽ chúng ta không thể đổi ý.

Mông Ca cười cười:

- Chúng ta kiêng kỵ Hắc Kỳ Quân nhất là cái gì?


Đa Biệt đáp:

- Thủy sư và hỏa khí.

Mông Ca gật đầu:

- Đúng vậy, chúng ta kiêng kỵ nhất là thủy sư Hắc Kỳ Quân. Có thủy sư chống đỡ, chúng ta không thể tấn công qua sông được. Nhưng hiện tại Phương Giải vì muốn ổn định đại quân Mông Nguyên của chúng ta, nên nghĩ ra biện pháp này để chúng ta qua sông. Kỳ thực đó chẳng phải là việc có lợi sao? Chúng ta tấn công lâu như vậy vẫn không vượt qua được sông Nghi Thủy, hiện tại Phương Giải chủ động phái thuyền lớn chở chúng ta.

Mông Ca cười cười:

- Chỉ cần qua sông, có 20 vạn đại quân ở đây, chẳng lẽ còn cần nhìn sắc mặt của Phương Giải sao? Chỉ cần qua sông, thủy sư của Hắc Kỳ Quân liền mất đi tác dụng. Ở trên bình nguyên, hỏa khí doanh của Hắc Kỳ Quân cũng khó mà phát ra uy lực lớn nhất. Khinh kỵ binh của chúng ta chỉ cần lao lên, với chút binh lực của hỏa khí doanh đó căn bản không đáng lo.

Đa Biệt hiểu ra:

- Ý của Đại Hãn là, chúng ta chỉ qua sông chứ không đi Đông Cương. Không phải Phương Giải nói chỉ cần chúng ta qua sông, hắn liền tự mình dẫn theo khinh kỵ binh đi đường tắt chặn giết Cái Xá sao? Chỉ cần hắn dẫn theo khinh kỵ binh rời đi, bên bờ kia còn gì ngăn cản được 20 vạn lang kỵ của chúng ta? Sau khi sang bờ, chúng ta có thể lập tức phát động tấn công, người Hán không kịp chống đỡ, tất nhiên đại bại.

- Đúng vậy!

Mông Ca nói:

- Chỉ cần qua sông tới bờ bên kia, còn do Hắc Kỳ Quân của hắn làm chủ nữa sao?

Vài tướng quân Vương Đình nghe Mông Ca nói như vậy, dần dần tỉnh táo lại. Bọn họ cẩn thận suy nghĩ, quả thực đúng như lời Mông Ca nói. Lúc trước tấn công thảm thiết như vậy mà vẫn không qua được sông. Hiện tại Phương Giải lại chủ động phái thuyền chở đi, chẳng phải là buồn ngủ gặp chiếu manh sao?

Sau khi tới bờ bên kia, có thể ngồi xem Phương Giải và Hắc Sơn Quân liều chết với nhau, có thể tấn công tại chỗ, dành được toàn thắng.



back top