Ta lưu luyến cảnh đẹp nơi này, lưu luyến cuộc sống không màng danh lợi nơi đây và còn lưu luyến tình nghĩa hào hiệp trượng nghĩa ở chốn này nữa.
Lai Mạn đứng ở trên bình đài lớn ở bên ngoài tẩm cung, mắt nhìn xuống biển ở phía xa.
Hắn khoác lên mình chiếc áo choàng, không có đai lưng, lộ ra cơ thể cường tráng.
ở hai bên người hắn có mấy cô gái chỉ mặc trên người tấm lụa mỏng, dùng ánh mắt ngưỡng mộ phục tùng nhìn hắn.
Trong tay họ bưng khay, có rượu ngon có mỹ thực.
Thân thể dưới tấm lụa mỏng đó lúc ẩn lúc hiện, ánh bình minh xuyên qua thân thể hoàn hảo của những cô gái đó vô cùng thu hút.
Đặc biệt là chiếc quần lúc ẩn lúc hiển, càng khiến lòng người lâng lâng.
Mặc dù có chút gió biển nhưng không thể thổi đi mùi hương trên người các cô.
Ở vào hoàn cảnh đó, có lẽ chỉ cần là đàn ông thì đều vướng vào trầm luân.
- Nhưng nơi này dù sao cũng không phải là nơi cao nhất.
Lai Mạn khẽ thở dài, nắm chặt vòng eo cô gái trẻ bên cạnh mình.
Cô gái kia lập tức hừ lạnh một tiếng từ trong mũi ra, đổi lại là ánh mắt ghen tỵ của những cô gái khác.
- Có lẽ cuộc sống nơi đây có chút an nhàn, ẩn dật.
Lai Mạn chậm rãi nói:
- Nhiều năm chinh chiến, luôn có chút mệt mỏi.
Mọi thứ nơi này đều thư thái như vậy, vì vậy có chút trầm luân trong đó nhưng lại bỗng chốc quên đi vẫn còn nhiều chuyện chưa làm xong.
Từ đầu đến giờ ta nghĩ vẫn là đại thành Trường An ở phía tây xa xăm kia mới là hùng thành đệ nhất thiên hạ.
vì vậy ta muốn chinh phục nó.
Thời gian ở lại quê hương quá lâu đến chí khí anh hùng cũng đều mềm nhũn cả rồi.
Thiếu nữ trong ngực hắn vẫn không cảm nhận thấy sự thay đổi trong giọng nói của hắn, vẫn dùng hai má cọ cổ của hắn.
- Kha Khắc Bác! Nếu như ta ban những mỹ nhân này cho ngươi thì ngươi có vui không? Lai Mạnhỏi.Luận về kinh nghiệm từng trải thì Kha Khắc Bác vẫn hơn:-Thần đã già rồi, tính ra, ít nhất hai mươi năm không động vào phụ nữ rồi.
Hơn nữa vì thần già rồi nên càng không thể có tư ý đến phụ nữ, nếu không bệ hạ giữ thần lại cũng vô dụng.
- Đúng là lời nói thật!-Ta phải đi rồi!Lai Mạn nâng cằm mỹ nhân đó lên, hôn nồng nhiệt lên bờ môi của nàng và nói:-Ta muốn tặng các nàng cho thần tử mà ta tín nhiệm nhất nhưng ông ta lại không muốn.
nhưng ta cũng không thể đưa các nàng đến trong quân, giữ lại các nàng, nếu như các nàng không chịu được cô đơn thì sẽ đi tìm người đàn ông khác gian dâm, đây đúng là chuyện khó xử.
Mỹ nhân trong ngực hắn kiều diễm nói:-Bệ hạ! Bọn thiếp chỉ ở đây chờ Người thôi!-Giang sơn của ta không cho phép kẻ khác đến tranh giành.
Mỹ nhân của ta cũng thế.
Lai Mạn giơ tay sờ soạng một cái giữa hai chân quần lụa mỏng của mỹ nhân kia, tay có chút ấm áp, mềm mại:-Vì vậy ta dường như chỉ có một lựa chọn.
Hắn đè mỹ nhân đó xuống để nàng ta nằm gục cuống sân thượng.
Và rồi tay hắn lỗ mãng sờ vào sau lưng nàng, tiếng kêu rên ngọt ngào vang lên.
Trước mặt trọng thần và các mỹ nhân khác, Lai Mạn như một con mãnh thú đang tận tình chinh phục.
Kha Khắc Bác xoay người, bưng ly rượu đỏ đứng ở cửa.
Hắn lặng lẽ sửa sang lại quần áo của mình, không để cho người khác nhìn thấy mình đang nghĩ gì.
Ở cách đó không xa, những mỹ nhân mặc quần lụa mỏng khác chầm chậm cởi quần áo trên người mình ra, sau đó cởi áo choàng của Lai Mạn ra, mấy người đều vây quanh hắn, dùng lưỡi hồng liếm quanh hắn.
Kha Khắc Bác đè nén nỗi lâng lâng trong lòng mình, cố gắng tập trung vào thưởng thức hương vị rượu.
Khi y phát hiện ở đây không có lợi gì thì quyết định suy xét đến chuyện khác.Lúc ý nghĩ của y dần dần từ trước mắt chuyển thành không nhìn thấy chiến trận Đông Cương thì tâm trạng của y dần dần bình thường trở lại.
Y nhắm mắt, trong đầu là bản đồ Đông Cương Đại Tùy.
Y quả thật đã già rồi nhưng y biết tư cách già chưa từng là lý do để y đứng trước mặt Lai Mạn.
Phải đểLai Mạn cảm thấy hữu dụng mới đúng.
Người càng già, nỗ lực phải trả giá càng nhiều.
Người càng trẻ tuổi có thể dễ dàng nhớ kỹ thứ gì đó, y thường thường phải trả giá nỗ lực vài lần.
Ví dụ như bản đồ Đông Cương Đại Tùy, y phải nhớ trong hai tháng.
Nhắm mắt lại, từng huyện thành trên bản đồ trong đầu đều phải ghi nhớ rõ ràng.
Rõ ràng nhất chẳng phải là Phượng Hoàng đài sao.
Kỳ thật Phượng Hoàng đài cách Đông Sở Hoàng thành cũng không phải quá xa, đó là biên thành Đông Cương Đại Tùy, vốn là Đông Sở.
Nhưng lãnh thổ Đông Sở thật sự không coi là quá lớn, thật muốn so sánh thì lớn hơn Kinh Kỳ Đại Tùy một.
So với Thuận Thừa đạo thì nhỏ hơn một chút.
Cho nên, quân đội như vậy nhanh chóng bị giết, ngoại trừ quân lực hùng mạnh ở ngoài, nhân tố nữa chính là Đông Sở thực sựu không được coi là đại quốc.
Tu Luân Tư đang mang binh tấn công Đông Cương Đại Tùy, từ nam đến bắc có chừng năm đạo giang sơn, so với Đông Sở thì lớn hơn nhiều.Kỳ thật Tu Luân Tư đã làm không sai, dựa theo địa vực lớn nhỏ mà nói, Tu Luân Tư đã lại lấy được nơi lớn như Đông Sở.
Nhưng, quân lực của Đại Tùy mạnh hơn Đông Sở, một Mộc phủ cũng đã khiến Tu Luân Tư có chút lực bất tòng tâm.
Hơn nữa hiện tại Hắc Kỳ Quân trong Phượng Hoàng đài cũng đang áp chế Tu Luân Tư.
Kha Khắc Bác suy nghĩ, nếu đổi lại là của mình, chưa chắc làm tốt như Tu Luân Tư.
Y hiểu rõ hơn ai hết, nếu không đi thúc giục, cho Tu Luân Tư đầy đủ tự do và quyền lợi, đợi cho Tu Luân Tư phân hóa quân đội Đông Cương, thắng lợi cũng theo đó mà đến.
Kha Khắc Bác biết chắc, nếu như là xuất phát từ việc suy xét cho đế quốc, như vậy y không nên khuyên bảo Lai Mạn hiện tại thân chinh.
Hiện tại Lai Mạn thân chinh, sẽ cho rằng Tu Luân Tự hoàn toàn mất đi tín nhiệm.
Đối với đám binh sĩ đang khổ chiến ở Đông Cương mà nói, điều này kỳ thật không công bằng.
Nhưng, ai bảo Kha Khắc Bác không muốn nhìn thấy Tu Luân Tự trở thành công thần lớn nhất của đế quốc đâu này? Nếu Tu Luân Tự cuối cùng thành công, như vậy không hề nghi ngờ gì, vì đế quốc mở rộng một lãnh thổ quốc gia rộng lớn như này, tên tuổi của hắn sẽ xếp hạng đầu của tất cả triều thần.
Kha Khắc Bác không cho phép, gia tộc của mình bị gia tộc của Tu Luân Tự giẫm lên.Bất kỳ một quốc gia nào, đều không có lợi ích quốc gia thuần túy.
Kha Khắc Bác suy nghĩ rất nhiều, sau đó mới đột nhiên phát hiện, bình đài bên kia đã kết thúc ‘mưa gió’.-Thật sự là say lòng người.Lai Mạn một lần nữa phủ thêm áo choàng, nhìn đám mỹ nữ trước mặt một loạt nằm úp sấp nhếch mông lên.-Ta thích phong cảnh đẹp, cho nên lưu luyến chỗ này.
Nhưng ta không muốn phong cảnh bị người khác chiếm đi, lại không muốn mang đi.
Sau khi ta rời khỏi, phía trước tất nhiên còn phong cảnh tốt hơn chờ ta.
Cho nên…Tay của hắn vuốt trên mông của một nữ nhân:-Người đâu, đem các nàng ta lôi ra giết.Tay của hắn thu hồi lại, không có một chút lưu luyến.
- Kha Khắc Bác! Ngươi quả thật già rồi.Hắn xoay người nhìn về phía Kha Khắc Bác:-Nếu đổi lại là một người tuổi còn trẻ, cho dù là hắn cố ý suy nghĩ chuyện khác để làm cho mình phân thần, cũng làm không được.
- Thần nhất định phải làm được!Kha Khắc Bác khiêm tốn nói:-Bởi vì thần biết thứ bệ hạ cần không phải là thứ mà thần không làm được.
Lai Mạn ngồi ở trên xe, nhìn bách tính Đông Sở đứng hai bên trên đường phố bị ép đứng ở đó tiễn hắn.
Những người đó có da vàng, tóc đen, có chút khác biệt so với người nước khác.
Nhưng Lai Mạn thật sự coi họ là dân chúng của mình rồi, tất nhiên là dân chúng cấp thấp.
- Đại quân xuất chinh cần rất nhiều lương thảo đồ quân nhu, chúng ta đã không thể điều động vật tư từ đế quốc bản thổ rồi, đường biển quá dài, tiêu hao quá lớn.Lai Mạn nói:-Người Đông Sở đều rất giàu, gần như trong gia đình nào cũng tìm thấy vàng bạc.
Ta cũng cần những vàng bạc này làm quân lương, đến khao thưởng binh lính của ta nữa.
Ta còn cần lương thực của bọn họ, để binh lính của ta ăn no.
Trước khi xuất chinh, ta cho các ngươi thời gian mười ngày chuẩn bị đầy đủ vật tư.Hắn chỉ vào những người dân này nói:-Bất luận các ngươi dùng cách khuyên bảo ôn hòa hay cưỡng ép mạnh thì đều không hi vọng đội quân khi xuất chinh thì trên xe ngựa lại trống rỗng như vậy.
- Xin bệ hạ cứ yên tâm!Kha Khắc Ba đứng ở dưới bảo tọa của xe liễu cúi đầu nói:-Dân chúng Sở quốc từ trước đều có khả năng sống như vậy.
bọn họ giống như lò xo vậy, ép thì nặng họ liền khom lưng, còn ép nhẹ thì ngẩng đầu.
Nhưng rất khó áp chế lên lưng họ, để cho họ với hai bàn tay trắng, họ sẽ tiếp tục sống.
Đây là dân tỗ yếu đuối và không có lòng phản kháng nhất mà thần từng gặp.
Kể cả lấy đi đồng tiền cuối cùng của họ thì họ cũng chỉ biết khóc lóc.
Lai Mạn cười nói:
- Kha Khắc Ba! Người ta đều nói, người càng lớn tuổi thì tâm càng ác độc.
Có đúng là vậy không? -Chắc không phải chứ!Kha Khắc Ba nịnh nọt cười nói:-Người càng già thật ra càng lương thiện, vì vậy thần hạ lệnh lúc đi trưng thu tài vật thì nói cho các binh sĩ cố gắng không giết người.
Lai Mạn cười ha ha:-Như vậy thì tốt! Ta không hy vọng nơi ta vừa có được lại xuất hiện điểm gì bất an.
Ngươi nói không sai, người Sở quốc không có dũng khí phản kháng, nhưng cũng không thể khiến bọn họ tuyệt vọng.
Nếu để cho bọn họ tuyệt vọng, dũng khí sẽ theo đó mà đến.
- Thần biết ạ!Kha Khắc Ba nói:-Bệ hạ! Có phải điều động binh sĩ từ đế quốc bản thổ đến không? Thần nghe nói phía Tây Đại Tùy vẫn còn có một đế quốc còn lớn hơn Đại Tùy, được gọi là Mông Nguyên.
Ở đó có đồng cỏ đẹp nhất thiên hạ, với binh lực hiện giờ, khống chế Đại Tùy miễn cưỡng có thể, tiếp tục tây chinh thì có chút khó khăn.
- Không cần điều động quân đội theo đế quốc bản thổ.
Lai Mạn khoát tay áo, nói:-Để cho người ở công quốc của Tu Luận Tư điều động tất cả thanh niên đủ mười bốn tuổi trở lên đi tòng quân, còn mình mang vũ khí đến.
Người ở đó trước nay thiếu đi lòng thần phục, đàn ông chết nhiều một chúng cũng không phải chuyện xấu, ngoài Mặc Khắc Tư ra.
Lai Mạn đứng ở trên bình đài lớn ở bên ngoài tẩm cung, mắt nhìn xuống biển ở phía xa.
Hắn khoác lên mình chiếc áo choàng, không có đai lưng, lộ ra cơ thể cường tráng.
ở hai bên người hắn có mấy cô gái chỉ mặc trên người tấm lụa mỏng, dùng ánh mắt ngưỡng mộ phục tùng nhìn hắn.
Trong tay họ bưng khay, có rượu ngon có mỹ thực.
Thân thể dưới tấm lụa mỏng đó lúc ẩn lúc hiện, ánh bình minh xuyên qua thân thể hoàn hảo của những cô gái đó vô cùng thu hút.
Đặc biệt là chiếc quần lúc ẩn lúc hiển, càng khiến lòng người lâng lâng.
Mặc dù có chút gió biển nhưng không thể thổi đi mùi hương trên người các cô.
Ở vào hoàn cảnh đó, có lẽ chỉ cần là đàn ông thì đều vướng vào trầm luân.
- Nhưng nơi này dù sao cũng không phải là nơi cao nhất.
Lai Mạn khẽ thở dài, nắm chặt vòng eo cô gái trẻ bên cạnh mình.
Cô gái kia lập tức hừ lạnh một tiếng từ trong mũi ra, đổi lại là ánh mắt ghen tỵ của những cô gái khác.
- Có lẽ cuộc sống nơi đây có chút an nhàn, ẩn dật.
Lai Mạn chậm rãi nói:
- Nhiều năm chinh chiến, luôn có chút mệt mỏi.
Mọi thứ nơi này đều thư thái như vậy, vì vậy có chút trầm luân trong đó nhưng lại bỗng chốc quên đi vẫn còn nhiều chuyện chưa làm xong.
Từ đầu đến giờ ta nghĩ vẫn là đại thành Trường An ở phía tây xa xăm kia mới là hùng thành đệ nhất thiên hạ.
vì vậy ta muốn chinh phục nó.
Thời gian ở lại quê hương quá lâu đến chí khí anh hùng cũng đều mềm nhũn cả rồi.
Thiếu nữ trong ngực hắn vẫn không cảm nhận thấy sự thay đổi trong giọng nói của hắn, vẫn dùng hai má cọ cổ của hắn.
- Kha Khắc Bác! Nếu như ta ban những mỹ nhân này cho ngươi thì ngươi có vui không? Lai Mạnhỏi.Luận về kinh nghiệm từng trải thì Kha Khắc Bác vẫn hơn:-Thần đã già rồi, tính ra, ít nhất hai mươi năm không động vào phụ nữ rồi.
Hơn nữa vì thần già rồi nên càng không thể có tư ý đến phụ nữ, nếu không bệ hạ giữ thần lại cũng vô dụng.
- Đúng là lời nói thật!-Ta phải đi rồi!Lai Mạn nâng cằm mỹ nhân đó lên, hôn nồng nhiệt lên bờ môi của nàng và nói:-Ta muốn tặng các nàng cho thần tử mà ta tín nhiệm nhất nhưng ông ta lại không muốn.
nhưng ta cũng không thể đưa các nàng đến trong quân, giữ lại các nàng, nếu như các nàng không chịu được cô đơn thì sẽ đi tìm người đàn ông khác gian dâm, đây đúng là chuyện khó xử.
Mỹ nhân trong ngực hắn kiều diễm nói:-Bệ hạ! Bọn thiếp chỉ ở đây chờ Người thôi!-Giang sơn của ta không cho phép kẻ khác đến tranh giành.
Mỹ nhân của ta cũng thế.
Lai Mạn giơ tay sờ soạng một cái giữa hai chân quần lụa mỏng của mỹ nhân kia, tay có chút ấm áp, mềm mại:-Vì vậy ta dường như chỉ có một lựa chọn.
Hắn đè mỹ nhân đó xuống để nàng ta nằm gục cuống sân thượng.
Và rồi tay hắn lỗ mãng sờ vào sau lưng nàng, tiếng kêu rên ngọt ngào vang lên.
Trước mặt trọng thần và các mỹ nhân khác, Lai Mạn như một con mãnh thú đang tận tình chinh phục.
Kha Khắc Bác xoay người, bưng ly rượu đỏ đứng ở cửa.
Hắn lặng lẽ sửa sang lại quần áo của mình, không để cho người khác nhìn thấy mình đang nghĩ gì.
Ở cách đó không xa, những mỹ nhân mặc quần lụa mỏng khác chầm chậm cởi quần áo trên người mình ra, sau đó cởi áo choàng của Lai Mạn ra, mấy người đều vây quanh hắn, dùng lưỡi hồng liếm quanh hắn.
Kha Khắc Bác đè nén nỗi lâng lâng trong lòng mình, cố gắng tập trung vào thưởng thức hương vị rượu.
Khi y phát hiện ở đây không có lợi gì thì quyết định suy xét đến chuyện khác.Lúc ý nghĩ của y dần dần từ trước mắt chuyển thành không nhìn thấy chiến trận Đông Cương thì tâm trạng của y dần dần bình thường trở lại.
Y nhắm mắt, trong đầu là bản đồ Đông Cương Đại Tùy.
Y quả thật đã già rồi nhưng y biết tư cách già chưa từng là lý do để y đứng trước mặt Lai Mạn.
Phải đểLai Mạn cảm thấy hữu dụng mới đúng.
Người càng già, nỗ lực phải trả giá càng nhiều.
Người càng trẻ tuổi có thể dễ dàng nhớ kỹ thứ gì đó, y thường thường phải trả giá nỗ lực vài lần.
Ví dụ như bản đồ Đông Cương Đại Tùy, y phải nhớ trong hai tháng.
Nhắm mắt lại, từng huyện thành trên bản đồ trong đầu đều phải ghi nhớ rõ ràng.
Rõ ràng nhất chẳng phải là Phượng Hoàng đài sao.
Kỳ thật Phượng Hoàng đài cách Đông Sở Hoàng thành cũng không phải quá xa, đó là biên thành Đông Cương Đại Tùy, vốn là Đông Sở.
Nhưng lãnh thổ Đông Sở thật sự không coi là quá lớn, thật muốn so sánh thì lớn hơn Kinh Kỳ Đại Tùy một.
So với Thuận Thừa đạo thì nhỏ hơn một chút.
Cho nên, quân đội như vậy nhanh chóng bị giết, ngoại trừ quân lực hùng mạnh ở ngoài, nhân tố nữa chính là Đông Sở thực sựu không được coi là đại quốc.
Tu Luân Tư đang mang binh tấn công Đông Cương Đại Tùy, từ nam đến bắc có chừng năm đạo giang sơn, so với Đông Sở thì lớn hơn nhiều.Kỳ thật Tu Luân Tư đã làm không sai, dựa theo địa vực lớn nhỏ mà nói, Tu Luân Tư đã lại lấy được nơi lớn như Đông Sở.
Nhưng, quân lực của Đại Tùy mạnh hơn Đông Sở, một Mộc phủ cũng đã khiến Tu Luân Tư có chút lực bất tòng tâm.
Hơn nữa hiện tại Hắc Kỳ Quân trong Phượng Hoàng đài cũng đang áp chế Tu Luân Tư.
Kha Khắc Bác suy nghĩ, nếu đổi lại là của mình, chưa chắc làm tốt như Tu Luân Tư.
Y hiểu rõ hơn ai hết, nếu không đi thúc giục, cho Tu Luân Tư đầy đủ tự do và quyền lợi, đợi cho Tu Luân Tư phân hóa quân đội Đông Cương, thắng lợi cũng theo đó mà đến.
Kha Khắc Bác biết chắc, nếu như là xuất phát từ việc suy xét cho đế quốc, như vậy y không nên khuyên bảo Lai Mạn hiện tại thân chinh.
Hiện tại Lai Mạn thân chinh, sẽ cho rằng Tu Luân Tự hoàn toàn mất đi tín nhiệm.
Đối với đám binh sĩ đang khổ chiến ở Đông Cương mà nói, điều này kỳ thật không công bằng.
Nhưng, ai bảo Kha Khắc Bác không muốn nhìn thấy Tu Luân Tự trở thành công thần lớn nhất của đế quốc đâu này? Nếu Tu Luân Tự cuối cùng thành công, như vậy không hề nghi ngờ gì, vì đế quốc mở rộng một lãnh thổ quốc gia rộng lớn như này, tên tuổi của hắn sẽ xếp hạng đầu của tất cả triều thần.
Kha Khắc Bác không cho phép, gia tộc của mình bị gia tộc của Tu Luân Tự giẫm lên.Bất kỳ một quốc gia nào, đều không có lợi ích quốc gia thuần túy.
Kha Khắc Bác suy nghĩ rất nhiều, sau đó mới đột nhiên phát hiện, bình đài bên kia đã kết thúc ‘mưa gió’.-Thật sự là say lòng người.Lai Mạn một lần nữa phủ thêm áo choàng, nhìn đám mỹ nữ trước mặt một loạt nằm úp sấp nhếch mông lên.-Ta thích phong cảnh đẹp, cho nên lưu luyến chỗ này.
Nhưng ta không muốn phong cảnh bị người khác chiếm đi, lại không muốn mang đi.
Sau khi ta rời khỏi, phía trước tất nhiên còn phong cảnh tốt hơn chờ ta.
Cho nên…Tay của hắn vuốt trên mông của một nữ nhân:-Người đâu, đem các nàng ta lôi ra giết.Tay của hắn thu hồi lại, không có một chút lưu luyến.
- Kha Khắc Bác! Ngươi quả thật già rồi.Hắn xoay người nhìn về phía Kha Khắc Bác:-Nếu đổi lại là một người tuổi còn trẻ, cho dù là hắn cố ý suy nghĩ chuyện khác để làm cho mình phân thần, cũng làm không được.
- Thần nhất định phải làm được!Kha Khắc Bác khiêm tốn nói:-Bởi vì thần biết thứ bệ hạ cần không phải là thứ mà thần không làm được.
Lai Mạn ngồi ở trên xe, nhìn bách tính Đông Sở đứng hai bên trên đường phố bị ép đứng ở đó tiễn hắn.
Những người đó có da vàng, tóc đen, có chút khác biệt so với người nước khác.
Nhưng Lai Mạn thật sự coi họ là dân chúng của mình rồi, tất nhiên là dân chúng cấp thấp.
- Đại quân xuất chinh cần rất nhiều lương thảo đồ quân nhu, chúng ta đã không thể điều động vật tư từ đế quốc bản thổ rồi, đường biển quá dài, tiêu hao quá lớn.Lai Mạn nói:-Người Đông Sở đều rất giàu, gần như trong gia đình nào cũng tìm thấy vàng bạc.
Ta cũng cần những vàng bạc này làm quân lương, đến khao thưởng binh lính của ta nữa.
Ta còn cần lương thực của bọn họ, để binh lính của ta ăn no.
Trước khi xuất chinh, ta cho các ngươi thời gian mười ngày chuẩn bị đầy đủ vật tư.Hắn chỉ vào những người dân này nói:-Bất luận các ngươi dùng cách khuyên bảo ôn hòa hay cưỡng ép mạnh thì đều không hi vọng đội quân khi xuất chinh thì trên xe ngựa lại trống rỗng như vậy.
- Xin bệ hạ cứ yên tâm!Kha Khắc Ba đứng ở dưới bảo tọa của xe liễu cúi đầu nói:-Dân chúng Sở quốc từ trước đều có khả năng sống như vậy.
bọn họ giống như lò xo vậy, ép thì nặng họ liền khom lưng, còn ép nhẹ thì ngẩng đầu.
Nhưng rất khó áp chế lên lưng họ, để cho họ với hai bàn tay trắng, họ sẽ tiếp tục sống.
Đây là dân tỗ yếu đuối và không có lòng phản kháng nhất mà thần từng gặp.
Kể cả lấy đi đồng tiền cuối cùng của họ thì họ cũng chỉ biết khóc lóc.
Lai Mạn cười nói:
- Kha Khắc Ba! Người ta đều nói, người càng lớn tuổi thì tâm càng ác độc.
Có đúng là vậy không? -Chắc không phải chứ!Kha Khắc Ba nịnh nọt cười nói:-Người càng già thật ra càng lương thiện, vì vậy thần hạ lệnh lúc đi trưng thu tài vật thì nói cho các binh sĩ cố gắng không giết người.
Lai Mạn cười ha ha:-Như vậy thì tốt! Ta không hy vọng nơi ta vừa có được lại xuất hiện điểm gì bất an.
Ngươi nói không sai, người Sở quốc không có dũng khí phản kháng, nhưng cũng không thể khiến bọn họ tuyệt vọng.
Nếu để cho bọn họ tuyệt vọng, dũng khí sẽ theo đó mà đến.
- Thần biết ạ!Kha Khắc Ba nói:-Bệ hạ! Có phải điều động binh sĩ từ đế quốc bản thổ đến không? Thần nghe nói phía Tây Đại Tùy vẫn còn có một đế quốc còn lớn hơn Đại Tùy, được gọi là Mông Nguyên.
Ở đó có đồng cỏ đẹp nhất thiên hạ, với binh lực hiện giờ, khống chế Đại Tùy miễn cưỡng có thể, tiếp tục tây chinh thì có chút khó khăn.
- Không cần điều động quân đội theo đế quốc bản thổ.
Lai Mạn khoát tay áo, nói:-Để cho người ở công quốc của Tu Luận Tư điều động tất cả thanh niên đủ mười bốn tuổi trở lên đi tòng quân, còn mình mang vũ khí đến.
Người ở đó trước nay thiếu đi lòng thần phục, đàn ông chết nhiều một chúng cũng không phải chuyện xấu, ngoài Mặc Khắc Tư ra.