Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1424: Giết người không khó, tìm bí mật mới khó


Thương thế của Hạng Thanh Ngưu không chuyển biến xấu vào ngày hôm sau. Điều này khiến tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Phương Giải gỡ băng gạc trên vai Hạng Thanh Ngưu ra, không hư thối, chứng minh lực ảnh hưởng của viên đạn nhỏ hơn khối thiên thạch ở Bắc Sơn thành Trường An rất nhiều.

Đương nhiên, từ số lượng xạ thủ Đồ Thần Hỏa bên cạnh tướng lĩnh thủy sư kia, không phải là Phương Giải không dự tính được nó ít như vậy trước khi đến. Tuy số lượng tướng lĩnh có thể ảnh hưởng tới cục diện của người tây dương không ít, nhưng số người có tư cách để Lai Mạn phái xạ thủ Đồ Thần Hỏa bảo vệ sẽ không nhiều hơn 100 người.

Mặc dù dựa theo 100 người để tính toán, thì số lượng xạ thủ Đồ Thần Hỏa cũng chênh lệch so với tình báo. Không phải là Kiêu Kỵ Giáo không dụng tâm, mà là những xạ thủ Đồ Thần Hỏa này mặc trang phục không khác các binh lính bình thường là mấy, rất khó để phân biệt. Cho nên không dám mạo hiểm ám sát các sĩ quan người nước ngoài. Bằng không người tu hành sẽ bị tổn thất thê thảm.

Hơn nữa, tướng lĩnh người nước ngoài sẽ không mang theo toàn bộ xạ thủ Đồ Thần Hỏa bên cạnh.

- Chiến đấu trên sông, biển, còn thoải mái hơn chiến đấu trên bộ một chút.

Phương Giải thấy Hạng Thanh Ngưu không sao, trong lòng thoải mái hơn:

- Trên đấu trên bộ, không thể nào phân biệt được ai là xạ thủ Đồ Thần Hỏa. Cho nên không thể tùy tiện phái người tu hành tấn công. Nhưng chiến đấu trên sông, biển thì không giống. Tất cả xạ thủ Đồ Thần Hỏa sẽ tập trung ở bên cạnh tướng lĩnh người nước ngoài. Hiện tại trên mặt sông có ít nhất 360 chiến thuyền của địch, mà không phải chiếc thuyền nào cũng có xạ thủ Đồ Thần Hỏa.

- Hơn nữa!

Phương Giải cười nói:

- Lai Mạn đặt tên cho bọn chúng là đồ thần, chứng tỏ người nước ngoài vẫn còn sợ hãi người tu hành chúng ta.

Không có ăn mòn, chỉ có gây tổn thương, đối với một người tu hành như Hạng Thanh Ngưu mà nói, căn bản là không nảnh hưởng gì. Y dùng tay không bị thương cầm đùi gà ăn, nghe Phương Giải nói xong, không nhịn được vui vẻ nói:

- Nếu là vậy, tối nay đại gia ta sẽ đi một vòng tới thủy sư người nước ngoài, tới mấy thuyền nhỏ hơn. Nếu cả đêm mà không đánh chìm được mấy chục thuyền, thì một thân tu vị của Đạo gia ta coi như lãng phí.

- Ừ!

Phương Giải gật đầu, quay lại nhìn những môn chủ tông môn ngồi cách đó xa xa:

- Đêm nay, tất cả mọi người đi ra ngoài một chuyến, cố gắng tránh đi những thuyền lớn. Có thể phá hủy được bao nhiêu thì phá. Trận chiến này quan trọng là ở thủy sư người nước ngoài. Lúc phá hủy, chớ quên lưu lại cho ta một vài chiếc, để ta dùng làm vũ khí.

- Nghe theo hiệu lệnh của Vương gia!

Các môn chủ tông môn đứng lên chắp tay nói.

Lần này đi theo Phương Giải có mấy nghìn khách giang hồ. Trong mấy nghìn người này, có thực lực giẫm lên mặt nước tới thuyền địch không dưới 500 người. Dùng 500 người này gây loạn cho thuyền địch cũng đủ cho kẻ địch rối bời

- Cẩn thận một chút, mạng sống của chúng ta quý giá hơn mạng người nước ngoài.

Phương Giải dặn dò:



- Một khi phát hiện ra cái gì không ổn, thì chớ hành động theo cảm tính, lập tức rút lui. Ta sẽ lệnh cho Trịnh Thu và Đoạn Tranh không ngừng quan sát. Chỉ cần hạm đội của kẻ địch rối loạn, chúng ta sẽ lập tức tấn công.

- Tuân lệnh!

Phương Giải đứng dậy, quay đầu nhìn Hạng Thanh Ngưu:

- Tối nay ngươi không nên đi.

- Vì sao?

Hạng Thanh Ngưu bất mãn hỏi.

- Ta và ngươi rời khỏi đây tới Mưu Bình.

- À?

Hạng Thanh Ngưu ngẩn ra, sau đó hỏi:

- Còn chưa đánh ngươi đã rời đi, chẳng may có sơ suất thì biết làm sao?

- Sẽ không!

Phương Giải lắc đầu:

- Có các vị môn chủ dẫn đầu tập kích, binh lực của xạ thủ Đồ Thần Hỏa không đủ để ngăn cản. Mà chỉ huy thủy sư chiến đấu, ta không bằng Trịnh Thu và Đoạn Tranh. Ở đây chỉ huy linh tinh, còn không bằng mặc cho bọn họ thoải mái đánh. Ta ở chỗ này, kỳ thực không có ý nghĩa gì. Mấy người chúng ta rời đi trước, tới thẳng chỗ Dương Thuận Hội, sau đó tới Phượng Hoàng Đài, hội hợp với Nạp Lan.

- Chưa từng thấy vị thủ lĩnh nào như ngươi.

Hạng Thanh Ngưu than thở:

- Thủ lĩnh khác đều sẽ ở lại trấn thủ, mà người thì toàn bỏ đi một mình.

Phương Giải cười ha hả, đứng dậy chắp tay với những môn chủ tông môn kia:

- Trận chiến hôm nay, công lao của chư vị còn trên cả các tướng sĩ của Cô. Có thể bất chiến mà thắng, đều nhờ chư vị. Cho nên mong chư vị chớ kinh địch. Đông Cương này đã có rất nhiều giang hồ nghĩa sĩ chết trong tay của người tây dương, ta không hy vọng có thêm người chết trận. Ta chỉ hy vọng các vị có thể giết được nhiều người nước ngoài hơn.

- Vương gia yên tâm!

Môn chủ đứng đầu chắp tay nói:


- Tuy từ trước tới nay bọn ta đều xem thường người tu hành Đông Cương, hơn nữa ân oán với Đông Cương không phải một chốc một lát là có thể rũ bỏ. Dù sao lúc trước là người tu hành Đông Cương gây sự trước. Nhưng bất kể thế nào, tất cả đều là tộc nhân. Bọn ta có thể ức hiếp người tu hành Đông Cương, nhưng kẻ khác không thể ức hiếp.

- Nói rất hay!

Phương Giải nói:

- Không những không để người khác ức hiếp, còn phải khiến bọn chúng trả giá lớn!

Trận chiến này, Phương Giải thực sự không lo lắng lắm.

Tối nay, những người tu hành Trung Nguyên sẽ khiến người nước ngoài biết được cái gì gọi là sợ hãi. Chỉ cần thủy sư của người nước ngoài rối loạn trận hình, thì không khó để Trịnh Thu và Đoạn Tranh giành thắng lợi. Dù sao số lượng chiến thuyền của thủy sư Hắc Kỳ Quân nhiều hơn đối phương.

Trước khi trời tối, đoàn người Phương Giải rời khỏi hạm đội.

Lần này Phương Giải không mang theo Kiêu Kỵ Giáo, chỉ mang theo chừng mười mấy cao thủ rời đi. Phương Giải để lại đầu bếp giúp đỡ các môn chủ tông môn kia tấn công, dẫn theo mấy phu nhân của hắn, Hạng Thanh Ngưu, Thạch Loan, Diệp Trúc Hàn, cộng thêm Tạ Phù Diêu và Ngôn Khanh vừa từ Tây Bắc về.

Những người này cộng lại, lực lượng mạnh cỡ nào?

Phương Giải không dẫn theo bạch sư Hỗn Độn, mà lưu nó lại ở Sướng Xuân Viện thành Trường An. Vì cam đoan gia quyến của mình an toàn, Phương Giải không những nhờ La Úy Nhiên và mấy lão đạo sĩ Nhất Khí Quan bảo vệ, còn để lại bạch sư, nhằm chuẩn bị đối phó bất kỳ tình huống nào. Với tốc độ của bạch sư, không có một người tu hành nào có thể so sánh.

Cảnh sắc của Đông Cương đẹp hơn phương bắc một chút. Có lẽ vì lực ảnh hưởng của thành Trường An quá lớn, thế nên Phương Giải cảm thấy toàn bộ cảnh sắc của phương bắc đều có chút nghiêm túc. Còn Đông Cương thì giống như Giang Nam, đẹp ở từng chi tiết. Từng lùm cỏ, từng bông hoa đều tạo ra phong cảnh riêng.

Sở dĩ lựa chọn rời đi trước khi khai chiến, là vì Phương Giải không muốn các binh lính khác chú ý.

Đi được chừng mười dặm, Mộc Tiểu Yêu quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện trên mặt sông đã bốc lửa.

Mọi người dừng chiến mã lại quay đầu xem một lát, lại tiếp túc xuất phát.

- Ta nghe nói tu vị của Dương Thuận Hội rất cao cường?

Hạng Thanh Ngưu hỏi Phương Giải.

- Dù có cao cường hơn nữa cũng chưa chắc thắng được ngươi.

Phương Giải đáp.

Hạng Thanh Ngưu gật đầu tỏ vẻ yên tâm, sau đó nói với Thạch Loan:


- Lúc gặp tên phản đồ kia, ngươi lên trước, nếu không ăn được thì để ta.

Thạch Loan gật đầu chất phát nói:

- Ừ!

Mộc Tiểu Yêu cười nói:

- Ngươi chỉ biết bắt nạt người thành thực. Vì sao không phải là ngươi lên trước mà là người khác?

Hạng Thanh Ngưu rất nghiêm túc giải thích:

- Không phải Phương Giải đã nói rồi sao, dù Dương Thuận Hội có tu vị cao cường hơn nữa cũng không chắc thắng được ta. Đây không phải là một câu khẳng định. Cho nên chưa chắc ta thắng được y. Để cho Thạch Loan lên trước, sẽ tiêu hao một chút thực lực của Dương Thuận Hội, sau đó ta đi lên, chẳng phải là chắc chắn thắng sao?

Chỉ Hạng Thanh Ngưu mới lý luận được như vậy.

- Phương Giải, sau khi chiến sự Đông Cương chấm dứt, ngươi còn định đi đâu?

Diệp Trúc Hàn đột nhiên hỏi:

- Đi Tây Vực à?

Phương Giải nhíu mày:

- Ngươi thấy thế nào?

Diệp Trúc Hàn nói:

- Ta có trò chuyện qua với sư phụ. Tuy ông ấy có chút hồ đồ, nói loáng thoáng, nhưng ta vẫn hiểu vì sao lúc trước ngươi dẫn mấy người bọn ta rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn. Ta suy nghĩ, mặc kệ là ai bày mưu đặt kế, sư phụ ta hay là lão viện trưởng Vạn Tinh Thần, hay là Tang Loạn thần bí kia, thì mục đích đều là muốn biết cái thứ trong Đại Luân Tự là gì.

- Cho nên ta mới đoán, sau khi chiến sự Đông Cương chấm dứt, ngươi sẽ trở về Đại Tuyết Sơn Tây Vực.

- Đúng vậy!

Phương Giải không phủ định:

- Nhưng các ngươi không nhất định phải đi. Tuy lúc trước Vạn lão gia tử an bài như vậy, nhưng an bài đó đã mất đi ý nghĩa. Chủ ý của Tang Loạn là gom đủ tám thể chất trong Bát Bộ Tướng, rồi từ đó nghĩ biện pháp đối phó với thứ trong Đại Luân Tự kia. Nhưng hiện tại, Lưu Yến Tước và tiểu sư đệ của ngươi đã bị ta giết, không thể tập hợp được tám thể chất kia được nữa rồi.

Diệp Trúc Hàn trầm mặc một lúc rồi nói:

- Nhưng ta vẫn muốn đi.

- Vì sao?

Phương Giải hỏi.



Diệp Trúc Hàn mở lòng bàn tay, đầu ngón tay xuất hiện một ánh sáng ấm áp, chiếu sáng khuôn mặt của y. Y nhìn ánh sáng này, lẩm bẩm nói:

- Bọn ta một mực sinh sống trong điều kiện gian khổ, hồ đồ còn hơn cả sư phụ. Bọn ta vẫn chưa biết sự tồn tại của mình có ý nghĩa gì. Nếu như nói thứ trong Đại Luân Tự kia là số mạng của bọn ta, vậy thì bọn ta rất muốn xem, là vật gì đã thay đổi cuộc đời của bọn ta.

Phương Giải không ngăn cản, cũng không khuyên bảo.

- Ngươi từng có cảm giác đó bao giờ chưa?

Diệp Trúc Hàn hỏi, sau đó cười cười:

- Nhất định là có. Sư phụ từng nói, thứ trong Đại Luân Tự kia không thể khống chế được Trung Nguyên, chỉ có thể gây rối được ở thảo nguyên Tây Vực. Cho nên ngươi không cần thiết phải tới đó. Bọn ta cũng không nhất thiết phải tới đó. Nhưng ngươi nhất định sẽ đi, vì ngươi luôn cảm thấy ngươi có liên quan tới thứ kia, đúng không?

Phương Giải chỉ gật đầu, không đáp.

- Ta cũng vậy!

Diệp Trúc Hàn nói:

- Nếu bọn ta không để ý tới, thì thứ kia thực không liên quan gì tới bọn ta. Bọn ta chỉ cần không tới thảo nguyên, thì thứ kia sẽ không ảnh hưởng được tới bọn ta. Nhưng bọn ta và ngươi đều lựa chọn giống nhau. Con người vốn là loài hiếu kỳ mà.

Thạch Loan lắc đầu:

- Đệ không hiếu kỳ, nhưng nếu Đại sư huynh muốn đi, đệ cũng đi.

Lời ấm áp nhất thế gian này, cùng lắm cũng chỉ như vậy.

Cho nên Diệp Trúc Hàn cười rạng rỡ, ấm áp như gió xuân:

- Ừ, cùng đi.

- Giải quyết việc trước mắt đã.

Phương Giải nghĩ tới thành Phan Cố, nghĩ tới địa cung dưới thành. Tuy không thể gom đủ Bát Bộ Tướng, nhưng nói không chừng các thứ ở trong địa cung kia có hữu dụng. Cửu tiên sinh của Nguyệt Ảnh Đường không hiểu tác dụng của chúng, mà Phương Giải cũng chưa chắc hiểu được. Hắn không hiểu nhiều về khoa học, nhưng hắn sẽ cố gắng tìm hiểu.

- Giết Dương Thuận Hội?

Diệp Trúc Hàn nói:

- Giết một tên phản đồ, cho dù y có tu vị cao cường, thì bằng những người chúng ta, đâu có khó?

- Không khó!

Phương Giải gật đầu:

- Giết Dương Thuận Hội chỉ là một nước cờ nhỏ. Điều ta muốn biết, chính là bí mật của Lai Mạn.



back top