Dương Thuận Hội trợn trừng mắt.
Y biết thuộc hạ của mình không cùng một lòng với mình, nhưng lại không ngờ rằng bọn họ lại giơ vũ khí về phía mình. Đây thực sự là một điều châm chọc. Kẻ từng tự nhận là thương lính như con lại bị lính của mình bao vây, dùng hỏa khí của người nước ngoài ngắm bắn.
- Các ngươi dám xuống tay với ta!
Y giận dữ hỏi.
Trong mắt đầy tơ máu.
- Không phải bọn họ không dám, mà là trong lòng bọn họ còn có chút không nỡ.
Phương Giải nhìn vẻ mặt dữ tợn của Dương Thuận Hội, nói:
- Bọn họ đều là quân nhân do một tay ngươi dạy dỗ nên, vì vậy ngươi biết bọn họ không có chuyện gì là không dám làm. Chỉ là muốn hay không. Tới hiện tại bọn họ vẫn còn nhớ tình cũ, mà ngươi lại chuẩn bị mang bọn họ tới vực sâu vạn trượng. Nếu hôm nay ta không tới, ngươi sẽ dẫn bọn họ tấn công Phượng Hoàng Đài. Tới lúc đó, bọn họ sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Lời này của hắn khiến cho binh lính xôn xao.
Dương Thuận Hội bỗng nhiên cười ha hả:
- Phương Giải, ta biết ngươi là người có thủ đoạn cao cường, hiện tại mới biết ta vẫn coi thường ngươi. Ngươi muốn giết ta, muốn đoạt binh quyền của ta, nhưng không tự mình động thủ mà lệnh cho binh lính động thủ với ta. Chỉ cần bọn họ giết ta, bọn họ liền không thể không đi theo ngươi, đúng không? Thật là cao minh.
Y giơ ngón tay cái lên.
- Ngươi có dám tử chiến với ta một trận không?
Y hô to.
- Sao lúc này ngươi lại muốn tử chiến vậy?
Phương Giải không nhịn được hỏi:
- Lúc trước ngươi có từng muốn tử chiến chưa? Lúc ngươi phát hiện không còn con đường nào để đi, ngươi có thể hiện bộ mặt này không? Lúc ngươi giao dịch với người nước ngoài, ngươi đã định trước là sẽ không được chết một cách thể diện.
Dương Thuận Hội nổi giận rống lên, hai tay nắm chặt:
- Phương Giải, ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ. Ngươi dùng thủ đoạn như vậy giết ta, thật chẳng quang minh lỗi lạc gì. Không phải ngươi tự xưng có khí tiết dân tộc đấy ư? Tốt lắm, vậy thì ngươi hãy đánh với phản đồ như ta một trận đi.
- Để ta!
Một người thật thà chất phát như Thạch Loan cũng không nhịn được bước lên, chỉ vào Dương Thuận Hội, tức giận nói:
- Ta cho rằng con của ngươi là đổ rác rưởi, hiện tại mới biết hắn còn hơn ngươi gấp vạn lần. Hắn còn biết cái gì là tình nghĩa, mà ngươi thì đã mất hết nhân tính. Lúc đối mặt với nguy hiểm, hắn chỉ muốn cùng chết với ngươi, còn ngươi có làm được vậy không?
Lời của Thạch Loan làm cho Dương Thuận Hội chấn động, thân thể lắc lư, trong đầu không tự chủ nghĩ tới con trai Dương Tài Bình của mình. Y không biết Thạch Loan để Dương Tài Bình rời đi, nghe Thạch Loan nói tưởng rằng con của y biết y sắp chết liền tự sát theo. Tới lúc này, bi thương, tuyệt vọng và phẫn nộ đã chiếm cứ trong lòng y.
- Ngươi giết con của ta!
Y điên cuồng gầm lên, hai tay vung quyền đánh tới.
Y cách Thạch Loan chừng 30 mét. Ở khoảng cách này nếu ra tay thì đối phương có thể phản ứng kịp, huống chi tu vị của Thạch Loan không hề yếu hơn y. Chỉ có điều Thạch Loan không có kinh nghiệm giao chiến, cho nên vẫn kém Dương Thuận Hội một đoạn.
- Để ta!
Phương Giải tung một quyền đánh văng nội kình của Dương Thuận Hội rồi nói với Thạch Loan:
- Kẻ này để ta. Tuy Đại Tùy đã không còn, nhưng đây là việc giữa ta và hắn.
Phương Giải chậm rãi đi về hướng Dương Thuận Hội.
- Đến đây đi!
Dương Thuận Hội dậm hai chân một cái, trong khói bụi, y lao tới. Đồng thời, hai tay tung ra quyền. Phương thức chiến đấu của y khác với người tu hành khác. Rất ít người tung cả hai đấm khi đánh nhau, cho nên tư thế này nhìn có chút kỳ quái.
Nhưng phía sau tư thế quái dị này, cất giấu chính là một kích toàn lực của Dương Thuận Hội.
- Ngươi từng là một ngọn núi lớn trước mặt ta.
Phương Giải tùy ý vung tay hóa giải thế công của Dương Thuận Hội, ánh mắt thoáng hiện bi thương:
- Lúc đó ở thành Trường An, nhìn thấy một Đại tướng quân như ngươi, trong lòng ta tràn đầy kính sợ. Bất kể như thế nào, lòng kiêu ngạo của Đại Tùy là nhờ những người như ngươi tạo ra. Không có các tướng lĩnh ưu tú như ngươi, uy nhiêm của Đại Tùy chỉ là lời nói suông mà thôi. Lúc đó, ta thực lòng kính sợ các ngươi.
- Ta từng nghĩ, nếu tương lai nhập ngũ, ta muốn trở thành người như các ngươi, trở thành một viên gánh xây dựng quốc gia…Nhưng ta thật không ngờ rằng, ngươi lại biến thành như vậy.
Hắn khoát tay giống như đuổi muỗi, thổi đi nội kình của Dương Thuận Hội:
- Người như ngươi đáng giận ở chỗ, đã cong lưng rồi, còn lôi nhiều người cong lưng theo.
Dương Thuận Hội đâu còn tâm tư để ý tới lời của Phương Giải. Y thật giống như một con trâu đực phát điên, chỉ muốn đâm chết kẻ thù. Y liên tục tung ra quyền, nội kình vô biên giống như sóng biển tầng tầng lớp lớp. Mà Phương Giải thì có vẻ nhưng không hề tốn sức phá giải thế công liên miên bất tận này.
- Ngươi đã không được nữa rồi.
Lời của Phương Giải như dao găm đâm vào ngực Dương Thuận Hội:
- Có lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới, lúc chính ngươi cũng coi thường bản thân mình, thì tu vị của ngươi đã không thể tiến bộ. Bởi vì ngay cả ngươi cũng ghét bản thân, mà sự chán ghét này dấu ở chỗ sâu nhất trong lòng.
- Đi chết đi!
Dương Thuận Hội nhảy lên thật cao, ở giữa không trung nắm hai tay lập rồi đập mạnh xuống.
Một kích này tập trung toàn bộ tu vị của y.
…
…
Phương Giải giơ một tay lên, đỡ một chiêu nặng như núi của Dương Thuận Hội.
- Phẫn nộ?
Phương Giải cười lạnh, tay kia giơ lên, nắm chặt lại.
Phốc một tiếng, Dương Thuận Hội ở giữa không trung giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, thân thể trở nên vặn vẹo. Y không nhịn được phun ra một bụm máu, bụm máu này không biết là do đòn tấn công của Phương Giải, hay là uất ức ở trong lòng lúc trước. Bụm máu vừa phun ra, sắc mặt của y liền trắng bệch, giống như mất đi sức sống.
Phương Giải vung tay một cái, thân thể của Dương Thuận Hội liền bay ra ngoài như đạn pháo, đập mạnh vào một bức tường, xuyên qua bức tường chui vào phòng ốc, lại chui ra từ bên kia phòng ốc.
Gạch vụn bay tán loạn.
Phương Giải không cho Dương Thuận Hội thời gian thở dốc. Chiến đấu với người khác nhiều năm giúp Phương Giải hiểu rõ một điều rằng. Mặc kệ đối thủ của mình hùng mạnh hay là yếu ớt, thì một khi ra tay sẽ không để lại đường sống. Một khi cho đối phương dù chỉ một cơ hội nhỏ thở dốc, thì người chết có thể là mình.
Phía sau kinh nghiệm đó, cất giấu bao nhiêu nỗi khổ nhân sinh?
Không đợi Dương Thuận Hội đứng dậy, Phương Giải tung một cước đá vào mặt y. Cú đá thoạt nhìn rất nặng, nhưng Phương Giải đã thu nội kình chỉ dùng lực lượng cơ thể thuần túy, đá văng Dương Thuận Hội. Nhưng dù vậy, cú đá này của Phương Giải vẫn có thể khiến cho người bình thường vỡ sọ.
Nội kình hộ thể của Dương Thuận Hội cũng không ngăn cản được một chiêu này của Phương Giải. Lúc tới tu vị như Dương Thuận Hội, nội kình hộ thể đã chắc chắn như nham thạch. Cho dù cung nỏ bình thường cũng không gây chút thương tổn gì. Vũ khí bình thường càng không hề có ý nghĩa.
Nhưng một cước này, cơ hồ đã lấy nửa mạng của Dương Thuận Hội.
Đầu của y cày xuống đất, tạo thành một cái rãnh khá sâu trên mặt đất. Một đá này khiến cho tất cả binh sĩ vây xem đều rung động.
- Ta không muốn nói cái gì mà đại biểu cho những người Hán bị người nước ngoài ức hiếp tới giết ngươi.
Phương Giải đi tới nâng Dương Thuận Hội lên, sau đó đập mạnh xuống.
Ầm!
Cả thân thể Dương Thuận Hội khảm vào trong đất, bụi bay bốn phía.
- Ta không có tư cách thay bất kỳ ai tới giết ngươi. Mối thủ của bọn họ cũng không cần ta giải quyết. Ta giết ngươi, chỉ là đại biểu cho chính mình.
Phương Giải cầm chân Dương Thuận Hội nhấc lên. Lúc này Dương Thuận Hội khá là chật vật. Một đại nhân vật từng quát tháo phong vân, một nhân vật từng hô mư gọi gió, lúc này lại như giòi bọ, khiến người ta ghê tởm.
Phương Giải ném Dương Thuận Hội đi, sau đó tới trước một binh sĩ, cầm lấy một cái túi. Phương Giải đi tới trước người Dương Thuận Hội, sau đó đổ những thứ từ trong túi ra.
Tất cả đều là đạn của xạ thủ Đồ Thần Hỏa hay dùng.
Từng viên đạn rơi xuống người Dương Thuận Hội giống như hạt mưa. Nhưng loại đạn này có lực ăn mòn mà mưa không có. Vừa mới tiếp xúc với thân thể của Dương Thuận Hội, Dương Thuận Hội liền gào lên vì đau đớn.
Những viên đạn kia giống như sắt được nung đỏ dí vào tuyết, dàn dần chui vào cơ thể của Dương Thuận Hội. Một viên đạn có lẽ không thể giết được người tu hành bậc này. Nhưng mấy chục viên đạn rơi trên người, lực ăn mòn không cần nghĩ cũng biết.
Rất nhanh, có viên đạn chui vào da thịt của y.
- Có phải cảm thấy rất khó chịu không?
Khuôn mặt của Phương Giải không hề có cảm xúc gì:
- Nếu tùy ý để ngươi làm ác ở Đông Cương, vậy thì sẽ càng có nhiều người tu hành chết vì thứ đạn này. Trong bọn họ có lẽ có nhiều người như ngươi, có vợ có con. Bọn họ vì bảo vệ vợ con mà chiến đấu. Cho dù có hy sinh, thì sự hy sinh của bọn họ cũng có ý nghĩa. Còn ngươi, thì quá xấu xí.
- Ta vốn định mở lồng ngực của ngươi ra xem tim của ngươi màu gì.
Phương Giải lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Hiện tại không cần nhìn rồi, bởi vì ta xác định nó có màu đen.
Viên đạn tiến vào cơ thể của Dương Thuận Hội, ăn mòn nội tạng của y. Dương Thuận Hội vừa mở miệng, không ngừng có máu đen tràn ra, rõ ràng còn bốc hơi nóng, đủ thấy y đang chịu đau đớn cỡ nào. Không phải là Dương Thuận Hội chưa từng thấy qua người tu hành bị chết như vậy, bởi vì mấy năm qua không chỉ có một, hai người tu hành muốn ám sát y. Lai Mạn đưa cho y một đội xạ thủ Đồ Thần Hỏa, những người này đã giết không ít người tu hành.
- Sau trận chiến này, ta sẽ xây dựng hai bức tượng ở thành Mưu Bình. Một bức, tượng trưng cho sự bất khuất và kiên cường của người Hán. Còn một bức quỳ xuống, là..ngươi.
Phương Giải không nhìn y nữa, giống như nhìn thêm chỉ tổ ảnh hưởng tới tâm tình.
- Ngươi vĩnh viễn sẽ không đứng thẳng được, bởi vì bất kể là người bây giờ hay người đời sau, đều sẽ không quên những gì ngươi làm. Những đau đớn ngươi gây cho dân chúng, thì giờ ngươi phải chịu.
Chươn 1153: Ta không cần các ngươi
Liêu Sinh kiểm tra xong phòng của Dương Thuận Hội rồi lắc đầu nói với Phương Giải:
- Không tìm thấy gì. Dương Thuận Hội là người cẩn thận, khẳng định có thư qua lại với người nước ngoài, nhưng không tìm thấy bức thư nào. Y không mang theo người, có lẽ đã tiêu hủy rồi.
Phương Giải ngồi ở sân nhỏ ngẩng đầu nhìn trời, trời đã tạnh mưa.
- Không cần tìm nữa!
Hắn lắc đầu:
- Người như Dương Thuận Hội, chắc chắn sẽ không được Lai Mạn thực sự tin tưởng. Cho nên sẽ không tìm được cái gì từ Dương Thuận Hội để phá bí mật của Lai Mạn. Bí mật này rất quan trọng với Lai Mạn, chớ nói là Dương Thuận Hội, cho dù là các quý tộc Agoda chỉ sợ cũng không ai biết.
- Những binh lính kia xử lý như thế nào?
Hạng Thanh Ngưu nhìn binh lính phía xa xa còn chưa tán đi, vẻ mặt của bọn họ khá là mê man. Lúc Dương Thuận Hội dẫn theo bọn họ rời khỏi Trường An, y nói với bọn họ là tới Đông Cương phòng thủ biên giới. Hiện tại Dương Thuận Hội chết rồi, chiến binh của hai vệ này trở thành đội quân người người phỉ nhổ. Tương lai của bọn họ khá là u ám.
Kỳ thực lúc bọn họ giơ súng nhưng cuối cùng không bắn Dương Thuận Hội, liền biết trong lòng bọn họ còn có mâu thuẫn. Dương Thuận Hội đối xử với bọn họ không tệ, cũng chưa từng cắt xén quân lương. Nhưng y lại khiến bọn họ phải nhận cái tiếng xấu.
Khoảng thời gian sống ở Mưu Bình kia, thật là chỗ bẩn khó có thể tẩy trừ trong mỗi người.
Phương Giải đứng dậy, chậm rãi đi tới chỗ các tướng lĩnh tụ tập. Các tướng lĩnh này nhìn thấy Phương Giải tới, lập tức ngừng nói chuyện, đứng dậy nghênh đón. Bọn họ không biết vận mệnh kế tiếp của mình sẽ như thế nào, mà bọn họ càng không có quyền để lựa chọn.
- Các ngươi có thể về nhà!
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi mở miệng nói:
- Đối với các ngươi mà nói, Đông Cương không phải là kỷ niệm vui vẻ gì. Dân chúng Đông Cương càng không có thiện ý gì với các ngươi và Dương Thuận Hội. Cho nên ta không ép buộc các ngươi cầm binh khí lên chiến đấu với người nước ngoài, ta chỉ hy vọng các ngươi trở về sớm đoàn tụ với gia đình. Hiện tại Trung Nguyên đã thái bình, nếu các ngươi cởi quân phục trở về trồng trọt, thì quan địa phương sẽ an bài cho các ngươi.
- Bọn ta!
Một tướng lĩnh há hốc miệng, thật không biết phải nói gì.
- Quả thực là ta muốn dẫn theo các ngươi lên chiến trường, cho các ngươi cơ hội để lấy lại tôn nghiêm.
Phương Giải nhìn những tướng lĩnh:
- Tuy nhiên ta sẽ không già mồm cãi láo….Ta không tin các ngươi. Trên chiến trường, quan trọng nhất là hai chữ tin tưởng. Kẻ làm tướng phải tin tưởng thuộc hạ của mình, binh lính phải tin tưởng chủ tướng của mình. Nếu đôi bên không tin tưởng nhau, thì dù đối mặt với kẻ địch yếu đuối thì cũng sẽ thất bại. Huống chi lần này là đối mặt với kẻ địch có vũ khí tiên tiến hơn.
- Chắc hẳn các ngươi không thích nghe lời này, ta cũng biết là không dễ nghe.
Phương Giải trầm trọng nói:
- Nhưng ta phải phụ trách cho mấy chục vạn tướng sĩ của ta, cũng phải phụ trách ngàn vạn dân chúng Đông Cương. Nếu ta dùng các ngươi, mà các ngươi lại khiến ta thất vọng, thì lúc đó thiệt hại còn lớn hơn. Ta không chịu nổi trách nhiệm đó, cho nên dù trong lòng ta đáng tiếc, nhưng ta vẫn không dám dùng các ngươi.
- Nói đơn giản chút.
Phương Giải nói thẳng:
- Bởi vì các ngươi là binh lính của Dương Thuận Hội, nên ta không dám dùng.
Hắn vừa nói xong, sắc mặt của các tướng lĩnh kia đều cực kỳ khó coi. Không ít người nắm chặt tay, ánh mắt đầy tức giận nhìn Phương Giải. Bọn họ không ngờ Phương Giải lại nói trắng ra như vậy, cho nên muốn biện giải, nhưng mọi người cũng đều cảm thấy sỉ nhục vì mình từng là binh lính của Dương Thuận Hội.
- Cứ như vậy đi!
Phương Giải khoát tay:
- Ta tới chỉ là để giết Dương Thuận Hội. Ta biết trong các ngươi từng có người vẽ đường cho hươu chạy, nhưng ta không còn thời gian để mà điều tra, bởi vì ta phải trở về với quân đội của mình. Thủy sư của ta đang chiến đấu với thủy sư của người nước ngoài, thuộc hạ của ta đang vất vả chèo chống ở Phượng Hoàng Đài. Đương nhiên, ta cũng biết phần lớn trong các ngươi không cùng lòng với Dương Thuận Hội, không cấu kết với người nước ngoài, cho nên các ngươi tự chọn con đường của mình đi.
Phương Giải chỉ chỉ ra ngoài:
- Người nào cho rằng Dương Thuận Hội đúng, sau ngày hôm nay nếu còn gặp trên chiến trường Đông Cương, thì chúng ta chính là kẻ thù không đội trời chung. Người nào cho rằng Dương Thuận Hội sai, thì rời khỏi đây, về nhà đi.
- Lời của Vương gia thật đả thương người khác!
Một tướng lĩnh dưới trướng của Dương Thuận Hội đứng ra nói:
- Vương gia nói không tin được bọn ta, bọn ta thực sự tức giận. Nhưng nghĩ lại, điều này có hoàn toàn trách Vương gia sao?
Y bỗng nhiên xoay người, rút đao chém ngã một tướng lĩnh đứng sau mình:
- Trong quân có bại hoại hay không, bọn ta hiểu rõ hơn Vương gia, nhưng không thể vì trong quân có bại hoại liền cho rằng tất cả là bại hoại! Các huynh đệ, giết hết đám bại hoại kia đi, chứng minh bản thân trong sạch.
Theo tiếng hô hoán của y, không ít người bắt đầu ra tay.
Bên trong tướng lĩnh hiển nhiên có vài người như vậy. Tuy bọn họ không hẹn trước, nhưng đều hành động, vây công mấy người kia. Bởi vì số lượng cách nhau quá xa, tuy mấy tướng lĩnh kia chống cự, nhưng rất nhanh bị giết chết. Sau đó các tướng lĩnh còn lại xử lý tới những binh lính, thân binh của mình.
Phương Giải đứng một bên, không rời đi.
Chỉ lẳng lặng nhìn hỗn chiến.
- Ngươi thật gia trá!
Hạng Thanh Ngưu tới gần Phương Giải, lặng lẽ giơ ngón tay cái:
- Kẻ gian trá nhất đương thời!
- Vương gia!
Tướng lĩnh động thủ đầu tiên lau đi vết máu trên mặt, sau đó chào theo nghi thức quân đội:
- Tỵ chức là Cao Tồn Mậu, nguyện ý đi theo Vương gia lên chiến trường giết địch! Tỵ chức biết Vương gia nói không tin bọn ta là thật, đổi là tỵ chức, chỉ sợ cũng không dám dùng những người này. Dù sao ở Mưu Bình mấy năm, ngay cả dân chúng đều mắng bọn ta sau lưng, bọn ta đâu còn có thể đứng thẳng được nữa.
- Nhưng hôm nay, bọn ta không muốn trở thành loại người mà như Vương gia nói. Bọn ta không sợ chết, bọn ta sợ là bêu danh như Dương Thuận Hội! Đều là nam tử Trung Nguyên, bọn ta chỉ là xui xẻo theo nhầm người, nhưng không thể mắng bọn ta là phản đồ! Bọn ta không phải.
Cao Tồn Mậu lớn tiếng nói:
- Mong Vương gia cho bọn ta một cơ hội, khiến cho dân chúng Đông Cương nhìn thấy, những người như bọn ta cũng có trái tim quyết tử để bảo vệ gia hương, bảo vệ đất nước.
Phương Giải giả vờ chần chừ một lát, sau đó hít sâu một hơi:
- Ta không thể ngăn cản được trái tim đền nợ nước của bất kỳ ai, cũng thể ngăn cản được các ngươi chứng tỏ bản thân. Như vậy đi, Cao Tồn Mậu, hiện tại ngươi chính là người chỉ huy cao nhất của đội quân này, tạm thời giữ chức Đại tướng quân. Những tướng lĩnh này cũng thuộc về quyền chỉ huy của ngươi. Muốn đánh thế nào thì đánh, ta sẽ không nhúng tay vào.
Phương Giải cất cao giọng nói:
- Nhưng ta có một lời phải khuyên các ngươi, không thể khinh suất. Mạng của bất kỳ người nào trong các ngươi đều đáng giá hơn mạng của người nước ngoài. Giết chết người nước ngoài bảo vệ dân tộc mới là quan trọng nhất. Ta không cần các ngươi liều mạng để chứng tỏ sự trong sạch của bản thân, mà muốn các ngươi chiến thắng để chứng minh.
Hắn chỉ tay về phía đông:
- Cuộc chiến này, mặc cho các ngươi đi đánh!
- Vương gia vẫn không tin tưởng chúng tôi sao?
Cao Tồn Mậu vội vàng nói:
- Vương gia cho chúng tôi một cơ hội, để chúng tôi chứng tỏ bản thân!
Phương Giải cười nói:
- Ta nói rồi, chứng minh bản thân không nhất thiết là phải đi theo ta, cần là giết người nước ngoài cơ. Các ngươi chẳng những phải chứng minh cho người khác xem, còn phải chứng minh cho mình xem. Từ hôm nay trở đi, đội quân này sẽ là minh hữu với Hắc Kỳ Quân. Trên chiến trường, ta có thể giao sau lưng của mình cho các ngươi, các ngươi cũng có thể yên tâm giao sau lưng các ngươi cho ta.
Hắn lớn tiếng nói:
- Lần này ta mang toàn bộ Hắc Kỳ Quân mà ta có từ Trường An vượt ngàn dặm xa xôi tới, một khi không đuổi được hết người nước ngoài ra khỏi Đông Cương, ta liền không trở về. Ta hy vọng các ngươi có quyết tâm này như ta. Để thiên địa chứng giám, không thẹn với lương tâm.
Đám người Cao Tồn Mậu bị lời của Phương Giải làm cho nhiệt huyết sôi trào.
- Vương gia yên tâm! Chúng tôi sẽ dùng màu của mình để rửa sạch sỉ nhục!
- Vương gia, chúng ta sẽ kề vai chiến đấu trên chiến trường.
Đám đông reo lên.
Phương Giải chắp tay nói:
- Từ biệt ở đây, mong rằng lúc gặp lại, tất cả đều vẫn yên ổn!
- Mong rằng lúc gặp lại, tất cả đều vẫn yên ổn
Mọi người chắp tay.
- Ngươi thực sự không động tâm với đội quân mười vạn người này?
Hạng Thanh Ngưu ngồi trên lưng ngựa tò mò hỏi.
- Động tâm chứ!
Phương Giải trả lời thẳng thắn:
- Nhưng ta biết không thể mang theo đội quân này trên người. Những lời ta nói với bọn họ không hoàn toàn là lời nói dối. Ta quả thực không tin bọn họ. Trên chiến trường, nếu phải giúp đỡ bọn họ, ta sẽ không do dự. Nhưng tách ra và mang theo người là hai chuyện khác nhau. Một khi không cẩn thận, thì sẽ thua cả bàn. Bọn họ đi theo ta, nhưng chưa chắc tin phục ta, còn không bằng để cho bọn họ đánh thế nào thì đánh.
- Có thêm bọn họ, ta có thêm thực lực chiến đấu với người nước ngoài. Không có bọn họ, thì bọn họ vẫn có thể giúp ta ngăn cản người nước ngoài. Đều như nhau thôi.
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:
- Ta không hiểu chuyện quân vụ, chỉ là cảm thấy ngày nào ngươi cũng phải suy tính nhiều như vậy, không thấy mệt mỏi à?
- Không mệt!
Phương Giải lắc đầu;
- Chắc ngươi không hiểu, khi ngươi suy nghĩ về một vấn đề mà ngươi có hứng thú, kỳ thực không mệt chút nào. Ta thích cảm giác tính kế mọi thứ này, rồi chờ đợi mọi chuyện diễn ra theo phán đoán của mình.
- Đồ tự kỷ!
Hạng Thanh Ngưu lườm hắn một cái, nhưng thực ra rất khâm phục Phương Giải. Những gì Phương Giải phải suy nghĩ còn nhiều hơn y gấp chục lần.
- Dương Thuận Hội đã chết rồi, giờ chúng ta tới chỗ Tán Kim Hầu hay là Phượng Hoàng Đài?
- Phượng Hoàng Đài!
Phương Giải nói:
- Chiếc trường quan trọng nhất của Đông Cương là Phượng Hoàng Đài. Nơi đó giống như một cái đinh cắm vào hậu phương của người nước ngoài, chỉ cần Phượng Hoàng Đài còn tồn tại, người nước ngoài muốn liên lạc với bộ chỉ huy ở Đông Sở liền mất thời gian gấp đôi. Có Phượng Hoàng Đài, khu vực khống chế của người nước ngoài sẽ không liên kết được. Cho nên, trọng điểm tấn công kế tiếp của bọn chúng sẽ là nơi đó. Nói không chừng chúng ta sẽ gặp Lai Mạn ở đó.
- Ta rất chờ mong.
Hạng Thanh Ngưu nói.
- Nếu gặp được Lai Mạn rồi trực tiếp giết y, thì trận chiến này sẽ chấm dứt nhanh hơn nhiều.
Phương Giải thở dài một tiếng, nghĩ tới lời của Dương Thuận Hội trước khi chết và sắc mặt của y, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo. Thế giới này chưa bao giờ thiếu phản đồ, đây là một phần tính cách của con người, khó mà thay đổi được. Nếu cuộc chiến Đông Cương không chấm dứt nhanh, thì người như vậy sẽ xuất hiện càng ngày càng nhiều.