Địa vị của Mộc phủ tại biên cương phía đông này chẳng khác gì thành Trường An ở Trung Nguyên cả.
Từ sau khi triều đình Đại Tùy đã không còn khống chế được nơi này nữa, địa vị của Mộc phủ đã càng ngày càng cao hơn. Lúc trước, chủ ý của Mộc Quảng Lăng chính là muốn suất lĩnh binh của Mộc phủ sau mấy thập niên nghỉ ngơi dưỡng sức đi về hướng tây, sau khi tiến vào Sơn Hải quan liền cùng tranh vị trí Thiên tử với các hào môn nơi Trung Nguyên này. Mộc Quảng Lăng cảm thấy sự khác nhau nhiều nhất của bản thân gã và những người kia chính là tại biên cương phía đông, việc gã làm chính là việc của Thiên tử.
Không nghĩ tới chính là, người của đế quốc Agoda đã đến từ bờ bên kia của đại dương, thuyền tốt pháo mạnh, Thủy sư được xưng là thiên hạ đệ nhất của Đông Sở chỉ qua một trận chiến đã bị bọn chúng tiêu diệt toàn quân. Biên cương phía đông bị bộc lộ trắng trợn trước nòng đại bác cùng súng kíp của quân nước ngoài. Vào lúc này Mộc Quảng Lăng lần đầu tiên làm ra lựa chọn quan trọng nhất cuộc đời của gã.
Gã buông tha cho chuyện tây tiến đã được chuẩn bị nhiều năm, thay vào đó là mang binh của Mộc phủ đi chống cự lại sự xâm lấn của quân nước ngoài.
Vào lúc đó, dân chúng nơi biên cương phía đông quả thật là xem Mộc Quảng Lăng như là hoàng đế vậy. Mộc Quảng Lăng chính là cứu tinh của dân chúng nơi đây, là chỗ dựa kiên cố nhất, vững chắc nhất cho bọn họ.
Thay đổi.
Chính là từ trận chiến trên đảo Bồng Lai ấy
Năm nghìn binh của Mộc phủ huyết chiến hơn một tháng trên đảo Bồng Lai, không một ai sống sót. Mộc Nhàn Quân, đứa con trai độc nhất của gã cũng đã chết vào trong trận chiến dịch đã định trước là sẽ được lưu vào trong sử sách kia, cho nên tính tình gã cũng trở nên thô bạo quái gở. Vì kéo dài hương khói của Mộc gia, lão tính toán đem Mộc Tự Hoan trong tộc quá kế qua làm trưởng tử, kết quả điều đó cũng khơi dậy dã tâm trong lòng của Mộc Tự Hoan
Thế cho nên, Mộc Tự Hoan cũng dám bí quá hóa liều mà đi ám sát Mộc Quảng Lăng.
Kết quả không hề bất ngờ, Mộc Tự Hoan làm sao có thể giết được Mộc Quảng Lăng danh chấn thiên hạ được cơ chứ?
Biệt Tương đang đứng canh gác tại trên tường thành quay đầu lại nhìn thoáng qua cảnh tượng bên trong thành, trên đường cái đều là từng đội quân sĩ mặc áo giáp đang tuần tra. Trong lòng y có chút mờ mịt, không biết rốt cục Quốc công gia đang lo lắng cái gì nữa. Đầu tiên là đem tên tòa thành này sửa thành Mộc Phủ thành, tiếp theo lại hạ lệnh cấm đi lại ban đêm.
Hiện tại mặc dù là giữa ban ngày, nhưng người đi trên đường cái trong thành nhiều nhất cũng không phải dân chúng mà là những binh lính mang giáp cầm đao.
Quốc công gia tựa hồ đã thay đổi rồi, ngài ấy trở nên càng khó để cho người ta hiểu được. Đoạn thời gian trước, khi Mộc Tự Hoan ám sát ngài ấy, hành động đầu tiên của Quốc công gia chính là dùng chưởng đập vỡ đầu của Mộc Tự Hoan, sau đó hạ lệnh tàn sát toàn bộ chi tộc của Mộc Tự Hoan. Ngài ấy còn tự tay móc trái tim của Mộc Tự Hoan ra, sau đó còn đem trái tim đó giao cho đầu bếp để nấu lên nhắm rượu.
Đã từng, ấn tượng đầu tiên của bọn họ đối với Quốc công gia chính là ôn hoà hiền hậu lại thiện lương, ngài ấy không chỉ có vậy với những binh sĩ bọn họ mà cũng đối xử thật công bằng đối với những nhân sĩ giang hồ tìm đến nương tựa. Phải biết rằng toàn bộ Trung Nguyên, cũng cũng chỉ có Mộc phủ môn khách ba nghìn. Nhưng hiện tại, quốc công gia hận nhất chính là những hiệp khách giang hồ.
Ngài ấy không những ra lệnh đuổi hết tất cả những môn khách trong phủ đi mà còn ra lệnh nghiêm cấm bất kì nhân sĩ giang hồ nào xuất nhập tại trong Mộc Phủ thành.
Sự khác nhau giữa trước và sau lớn như thế đều khiến cho nội tâm mọi người đều thấp thỏm vô cùng.
Biệt Tương thở dài một hơi, kỳ thật trong lòng y cũng hiểu được một ít. Tên Nạp Lan Định Đông của Hắc kỳ quân kia mấy ngày nay càng thích gây sự hơn, hắn không những cướp đoạt lương thực của Mộc phủ một cách trắng trợn mà còn dần dần thay thế được địa vị của Mộc phủ tại biên cương phía đông này, trở thành tâm điểm chống lại quân nước ngoài.
Nhưng này có thể trách ai được đây?
Điều này Biệt Tương thật không biết.
Dựa theo đạo lý, y hẳn là phải hận thấu xương người của Hắc Kỳ quân như Mộc Quảng Lăng mới đúng, nhưng y lại thật sự rất mờ mịt, y không biết bản thân mình có phải nên đi hận ai đó hay không?
Cửa thành vẫn mở cửa đúng giờ như cũ, nhưng hiện tại đã có rất ít người trong thành đi ra ngoài, người bên ngoài cũng rất ít vào trong, cho nên cửa thành có vẻ rất lạnh lùng. Đối lập với tình cảnh ngựa xe như nước trước kia thì bây giờ giống như không phải cùng một cái thế giới vậy. Mộc Phủ thành đã từng là nơi phồn hoa nhất biên cương phía đông, người mỗi ngày muốn ra khỏi cửa thành đều phải xếp thành từng hàng thật dài.
Bên ngoài vang lên tiếng thanh la.
Đã thật lâu rồi Biệt Tương không có nghe được thanh âm như vậy rồi đó, đó là tiếng chiêng trống thanh la tấu vang của đội quân mở đường cho một đại nhân vật muốn đến. Lúc mấy ngày hôm trước y đã nhận được chỉ lệnh truyền ra từ Mộc phủ, nói là Thủ lĩnh được phong vương của Hắc kỳ quân, Phương Giải muốn tới Mộc Phủ thành. Này không hề nghi ngờ làm cho tâm trạng vốn khẩn trương của các binh sĩ nay lại càng thêm khẩn trương hơn. Ai cũng đều biết ân oán giữa Phương Giải và mộc phủ. Ai cũng đều biết, Quốc công gia bây giờ hận Phương Giải đến cỡ nào.
Đi phía trước mở đường chính là bốn trăm năm mươi tinh kỵ của Kiêu Kỵ giáo, bọn họ mặc áo gấm màu xanh đậm, khoác áo choàng màu đỏ tươi. Mặt sau còn lại là một hàng xe ngựa, cũng không biết vị Vương gia danh chấn thiên hạ đó đang ngồi trong cỗ xe ngựa nào. Mặt sau nữa còn một đội ngũ kỵ binh có ít nhất mấy nghìn người, từ trên tường thành nhìn xuống quả thật giống như mộc con rồng thật dài màu đen.
Biệt Tương đang đứng canh gác cũng nhìn ra được, chi đội ngũ toàn là kỵ binh này cường đại đến cỡ nào.
Tất cả quân lính đang đứng gác trên tường thành đều thật khẩn trương, có người theo bản năng siết chặt nắm tay vẫn còn đang run rẩy. Cửa thành mở rộng ra, đứng ngoài cửa thành chính là rất nhiều đại nhân vật của Mộc phủ, nhưng không hề có chút nào ngoài ý muốn chính là, Mộc Quảng Lăng không có xuất hiện.
Mộc phủ dường như biểu hiện ra rất lớn thành ý.
Hoàng thổ điếm đạo, tịnh thủy bát nhai. ( Đất vàng lót đường, rửa sạch phố xá)
Trên cây cối hai bên đường phố đều được thắt đầy vải đỏ
Ngoại trừ Mộc Quảng Lăng ở ngoài, cơ hồ tất cả những đại nhân vật có tiếng nói tại trong Mộc phủ đều đã đến đây, vẻ mặt ai cũng trang nghiêm đứng đó, không có ai cười.
Biện Tương hít vào một hơi thật sâu, quát lớn tên binh lính đang khẩn trương mà cầm cung ngắm về phía ngoài đó vài câu, sau nữa mới dựa theo vách tường ngồi xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thế giới của các đại nhân vậy, không có quan hệ gì với mình cả.
Y lầm bầm một câu.
Y không có nhận ra thân là một tướng lãnh của Mộc phủ mà lại có ý nghĩ như vậy, kỳ thật đã rất kỳ quái
Phương Giải là vị vương gia khác họ duy nhất trong lịch sử hơn hai trăm năm từ khi lập quốc đến nay của Đại Tùy, cho nên bộ vương bào bằng lăng la màu tím trên người hắn cũng làm đau đớn trái tim của không biết bao nhiêu người. Phương Giải thích mặc y phục màu đen, cho nên lúc phong vương ở thành Trường An hắn liền mặc một bộ vương bào màu đen thêu kim long.
Nhưng vào hôm nay hắn, hắn lại mặc vương bào màu tím được may đúng theo lễ chế của Đại Tùy quy định.
- Tham kiến Vương gia!
Khoảng một trăm quan viên đang đứng trước cửa đồng loạt hành lễ, một đám người đều cúi thấp đầu.
Đứng đầu tiên trong đám quan lại là một lão già mặc áo vải. Thoạt nhìn người này có thể cỡ sáu mươi tuổi, dáng người rất gầy, nhưng tinh thần quắc thước. Nhất là đôi mắt kia, không hề trầm đục chút nào. Ngẫu nhiên trong ánh mắt đó còn lộ ra sự lợi hại như muốn nhìn thấu lòng người.
- Thảo dân Mộc Thanh Lâm thay mặc Quốc công gia đến nghênh đón Vương Gia vào thành.
Lão tiến lên một bước, cúi đầu nói chuyện.
Phương Giải tự nhiên hiểu được an bài của Mộc Quảng Lăng như vậy là có ý gì. Để một kẻ không có công danh trên người kí tên đầu tiên vào trong văn kiện nghênh đón, tựa hồ là đang trắng trợn nghi ngờ thân phận của Phương Giải. Tới tận lúc này, Mộc Quảng Lăng vẫn cứ không muốn làm cho mình có vẻ yếu đuối, qua đó, tính cách người này có thể thấy được chút ít.
- Đứng lên đi.
Phương Giải sắc mặt bình tĩnh nói:
- Ngươi cũng họ Mộc, nhìn tuổi có vẻ ngươi là cùng bối phận với Mộc Quảng Lăng?
Mộc Thanh Lâm dùng thanh âm nhìn như cung kính nhưng cũng rất thanh lãnh trả lời:
- Thảo dân chỉ là một người giang hồ rãnh rỗi được quốc công gia thu nhận và giúp đỡ mà thôi. Bởi vì có cống hiến chút ít cho Mộc phủ cho nên thảo dân thật vinh hạnh được Quốc công gia ban thưởng họ Mộc, đó là vinh quang lớn lao của thảo dân.
- Ah
Phương Giải gật gật đầu.
Hóa ra chỉ là một tên gia nô được ban thưởng họ.
Mộc Quảng Lăng muốn nhục nhã Phương Giải quả thật là nghĩ ra trăm phương ngàn kế.
- Xem ra Mộc phủ thật là không còn ai rồi.
Phương Giải lại không tức giận, chỉ có điều hắn lại dùng giọng điệu cực thản nhiên nói một câu:
- Thật đáng thương.
Sắc mặt Mộc Thanh Lâm lập tức thay đổi. Lão ngẩng đầu nhìn Phương Giải, liền thấy tầm mắt của Phương Giải cũng đang nhìn sang, trong chớp mắt ánh mắt hai người chạm vào nhau đó, Mộc Thanh Lâm cảm thấy trong lòng kinh hoàng vô cùng. Lão vội vàng cúi đầu xuống theo bản năng, không kìm nổi đem tu vi lực tụ lại trong lòng bàn tay.
Một giây chạm mắt nhau đó, lão giống như ảo giác mà thấy được rằng Phương Giải muốn giết mình.
Nhưng rất nhanh lão liền giật mình tỉnh lại, nếu như mình mới vừa rồi không có chịu nổi áp lực mà ra tay thì Phương Giải có thể danh chính ngôn thuận xử tử mình, sau đó xua quân vào thành. Tin truyền khắp thiên hạ cũng là lúc người của Mộc phủ đang nghênh đón Phương Giải liền ra tay ám sát đối phương. Chuyện này đối với một Mộc phủ đang bấp bênh như hiện tại mà nói thì đúng là một đả kích thật lớn không thể nghi ngờ.
Tuy rằng quân đội được Phương Giải mang đên cũng không nhiều, nhưng Mộc Thanh Lâm nhìn ra được, động tác của những kỵ binh này đều lộ ra sát khí nồng đậm đến mức làm cho người ta hít thở không thông. Chỉ có những cỗ máy giết người chân chính trải qua cả trăm trận chiến mới có thể có được khí tức như vậy.
Sau lưng Mộc Thanh Lâm ướt đẫm mồ hôi, lão thầm may mắn bản thân mình mới nãy không có chịu không nổi áp lực mà ra tay.
- Mời.
Lão cúi người lui về sau một bước, làm động tác mời đi:
- Quốc công gia đang đợi ngài tại trong phủ.
Phương Giải không kìm nổi mà nhìn ông lão này vài lần. Tâm tình người này ngược lại bình thản rất nhanh. Vừa rồi Phương Giải yên lặng tạo áp lực cho lão ta, ai ngờ đối phương lại có thể nhịn được áp lực đó, quả thật làm cho hắn bất ngờ.
Vốn Mộc thanh lâm chiếm được chỉ thị của Mộc Quảng Lăng, chỉ cho phép Phương Giải vào thành, không cho phép quân đội của Phương Giải theo vào, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phương Giải, Mộc Thanh Lâm liền biết người này cũng không mang theo thiện ý tới. Nếu như mình hạ lệnh ngăn cản quân đội của Phương Giải vào thành, ai cũng không biết kế tiếp Phương Giải sẽ phát tác như thế nào.
Lão kêu một thủ hạ đến, cúi đầu phân phó đối phương vài câu rồi lập tức đuổi kịp bước tiến của Phương Giải. Thủ hạ này nhìn chung quanh một chút, sau đó hòa vào trong dòng người nhanh chóng chạy về hướng Mộc phủ trước một bước.
Mộc Quảng Lăng cuối cùng là lựa chọn xuất phủ để nghênh đón Phương Giải, cửa chính Mộc phủ đã thật lâu chưa từng mở ra cũng đã rộng mở.
Nhìn thấy xa giá của Phương Giải lại đây, Mộc Quảng Lăng khiến cho khuôn mặt mình tràn đầy tươi cười rồi bước nhanh tới nghênh đón
- Hạ quan Mộc Quảng Lăng, khấu kiến Vương Gia.
Tại một khắc Phương Giải bước chân xuống xe, Mộc Quảng Lăng kéo vạt áo muốn quỳ xuống. Phương Giải cực kì tự nhiên bước nhanh qua đưa tay nâng gã dậy. Hai người hàn huyên vài câu cầm tay nhau mà đi. Nụ cười trên mặt bọn họ đều thân thiết như gió xuân tháng tư vậy, thoạt nhìn nào có bất hòa gì đâu? Mà ngay cả đám hạ nhân phía dưới cũng đều nhìn xem có chút ngẩn người, không một ai có thể nghĩ được cảnh hai người kia gặp nhau sẽ là như thế này.
Tựa như lão bằng hữu đã nhiều năm không gặp, hai người Mộc Quảng Lăng và Phương Giải cầm tay nhau đi vào cửa chính của Mộc phủ.
Giờ khắc này, tiếng pháo trong Mộc phủ bừng lên, chiêng trống vang trời.
Hạng Thanh Ngưu theo tại phía sau nhịn không được cười cười, thì thào tự nói một câu:
- Đều là hồ ly đã đắc đạo, so nhau đúng là so khả năng diễn xuất.
Sau khi tới phòng khách, lúc muốn phân ra khách chủ ngồi xuống, Mộc Quảng Lăng làm cho người ta đem đến một chiếc ghế dựa, hai người song song ngồi ở chủ vị. Hai bên, một bên ngồi chính là quan viên của Mộc phut, bên kia ngồi chính là tướng lĩnh của Hắc kỳ quân. Sau khi vào cửa không khí lập tức trở nên lạnh xuống dưới, nụ cười trên mặt Phương Giải và Mộc Quảng Lăng cũng đồng thời biến mất.
- Nghe nói Vương Gia là mang theo ý chỉ của triều đình tới?
Mộc Quảng Lăng cười như không cười hỏi:
- Nếu như hiện tại trong triều đình còn có người có thể hạ chỉ, lấy danh nghĩa triều đình Đại Tùy ra lệnh cho ta cung cấp lương thảo và đồ quân nhu cho Hắc kỳ quân, phối hợp Hắc Kỳ Quân chống lại cường đạo, Mộc mỗ thân là quan viên của triều đình, tự nhiên không thể cãi lời.
Gã là đoán chắc trong triều đình sớm đã không còn người có thể hạ chỉ nữa rồi. Nam nhân của Dương gia cũng đã chết hết, chỉ còn lại có một trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan, dựa theo lễ pháp của tổ tông thì cho dù Trưởng công chúa có thể nghe báo cáo và quyết định sự việc, nhưng cũng không có quyền động tới ngọc tỷ truyền quốc. Nếu Phương Giải xuất ra chính là ý chỉ của Trưởng công chúa Dương Thấm Nhan thì Mộc Quảng Lăng đã có mười ngàn câu chờ hắn.
- Hả?
Phương Giải ồ một tiếng, cười cười:
- Ý chỉ? Thế thì không có.
Hắn vẫy vẫy tay, lập tức có hai Kiêu kỵ giáo bưng giấy và bút mực đi lên, Phương Giải chấp bút viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên thánh chỉ màu vàng tươi, từ vẻ mặt cũng có thể nhìn ra hắn cũng có chút vừa lòng. Phải biết rằng, chữ bằng bút lông của Phương Giải từ trước đến giờ đều chưa từng bao giờ hợp quy tắc. Sau khi viết xong, hắn khiến Liêu Sinh đi lên, từ trong tay của đối phương lấy ngọc tỷ truyền quốc của Đại Tùy tới, hà hà hơi, rồi ấn vào trên thánh chỉ.
Phương Giải đem thánh chỉ vẫn chưa khô nét mực đưa qua cho Mộc Quảng Lăng, ra vẻ rất khách khí nói:
- Ngươi xem một chút có được không, không được bản vương còn có thể viết lại.