Thôi Trung Chấn cảm thấy mình như một thằng hề.
Thực sự như một thằng hề.
Trong sáu, bảy năm qua, hắn đều dùng thân phận là bạn thân của Phương Giải xuất hiện ở trước mặt mọi người. Chính vì thế mà địa vị của hắn khá đặc biệt ở Hắc Kỳ Quân. Cũng chính vì thế, lúc Phương Giải rời khỏi Trường An, giao quân đội trong thành Trường An cho hắn, không ai có dị nghị gì.
Trong quá khứ, hắn cũng luôn nghiêm túc sắm vai bạn tốt và thủ hạ trung thành với Phương Giải. Mà không hề nghi ngờ rằng hắn diễn rất nhập tâm. Thậm chí trong một khoảng thời gian hắn cho rằng mình đã quên đi những âm mưu quỷ kế sau lưng, thực sự cảm thấy mình là bạn tốt của Phương Giải.
Nhưng lúc cái ghế rồng bày ở trước mặt hắn, mà hắn có cơ hội ngồi lên đó.
Hết thảy đều thay đổi.
Hắn cũng hoàn toàn thay đổi.
Hắn biết bộ dạng bây giờ của mình rất khó coi.
Sau đó hắn nhìn thấy Lưu Ân Tĩnh, hắn phát hiện bộ dạng của Lưu Ân Tĩnh còn khó coi hơn hắn.
Vừa nãy Ngô Nhất Đạo bất ngờ ra tay đánh hắn, chỉ có Lưu Ân Tĩnh là ngây người đứng đó. Đợi tới lúc mọi người tiến vào điện Thái Cực, Lưu Ân Tĩnh vẫn đứng bất động ở bên ngoài, giống như hồn bay phách lạc, bởi vì ông ta biết mình đã bại lộ.
Nhưng không ai đánh ông ta.
Thậm chí không ai để ý tới ông ta.
Thật giống như ông ta không liên quan gì tới chuyện này, bị vứt sang một bên. Giờ khắc này, Lưu Ân Tĩnh mới biết cái gì gọi là ‘tâm như tro tàn’. Tới lúc này, kỳ thực Lưu Ân Tĩnh đã hiểu một việc, ông ta còn chưa làm việc của mình thì đã bị loại bỏ khỏi bàn cờ.
Nói cách khác, ông ta trở thành con tốt thí. Nhiệm vụ của ông ta là sau khi giết Phương Giải, trợ giúp Thôi Trung Chấn khống chế quân đội. Nhưng một bước này hiển nhiên không xuất hiện, bởi vì Thôi Trung Chấn bị lộ, ông ta cũng lộ theo. Còn chuyện về sau, đã không liên quan gì tới ông ta.
Bất kể Khống Thiên Hội thành công hay là Phương Giải thành công.
Thì ông ta đã trở thành một người không còn giá trị.
Ông ta nhìn về phía Thôi Trung Chấn, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
Cả hai im lặng không nói.
…
…
- Ta biết ngươi đang kéo dài thời gian. Ngươi đang đợi Trương Dịch Dương và Tiêu Nhất Cửu làm xong việc ở Sướng Xuân Viện rồi tới giúp ngươi phải không?
Từ Hi có chút tức giận nói.
Đã nhiều năm rồi ông ta không tức giận.
Một người sống lâu như ông ta, hơn nữa luôn phải chịu áp lực khổng lồ, dựa theo đạo lý thì ông ta đã nhìn thấu sự đời. Trên thực tế, ông ta cũng cho rằng mình đã nhìn thấu mọi việc. Cho dù trong lòng ông ta luôn có môt âm thanh nhắc nhở, ngươi là một kẻ nhát gan…
Sống dưới bóng của Vạn Tinh Thần nhiều năm như vậy, cả ngày sống dưới mặt đất không dám nhìn mặt trời, người bình thường sống như vậy ba ngày còn có thể kiên trì, nếu là ba tới năm tháng, chỉ sợ sẽ phát điên. Nhưng ông ta thì sao, không phải ba tới năm tháng, không phải ba tới năm năm, mà là hơn hai trăm năm.
Cho dù về sau ông ta biết được tu vị của Vạn Tinh Thần giảm mạnh, nhưng ông ta vẫn không dám đi ra.
Bởi vì ông ta không thể xác định mình có đánh thắng được một Vạn Tinh Thần đã mất đi nửa tu vị hay không. Một kiếm của hơi hai trăm năm trước kia, tới bây giờ ông ta vẫn không quên được. Chính vì ông ta cũng sử dụng kiếm, cho nên mới biết kiếm của Vạn Tinh Thần đáng sợ cỡ nào. Đây là một kiếm không có gì phức tạp, cũng không bao la hùng vĩ, nhưng ông ta biết rằng, cho dù là mình hiện tại, cũng chưa chắc đỡ nổi một kiếm kia.
Phương Giải nhìn ông ta, nhún vai.
Điều này khiến Từ Hi càng thêm tức giận.
Nhưng Từ Hi cảm thấy đằng sau Phương Giải còn có lực lượng gì đó mới giúp hắn bình tĩnh như vậy. Ông ta không tin một người như Phương Giải sẽ vô duyên vô cớ mạo hiểm. Đã tới địa vị cao như Phương Giải, thì không cần phải mạo hiểm. Nếu Phương Giải, Trương Dịch Dương và Tiêu Nhất Cửu ở cùng một chỗ, Từ Hi biết mình khó mà đánh chết được Phương Giải.
Tuy rằng Từ Hi không rõ lắm tu vị của Trương Dịch Dương và Tiêu Nhất Cửu.
Với ông ta mà nói, Trương Dịch Dương còn là vãn bối, huống chi là Tiêu Nhất Cửu?
Lúc ông ta vang danh khắp thiên hạ, Trương Dịch Dương còn chưa ra đời.
Nhưng Từ Hi biết thế giới này chưa bao giờ có công bằng. Bởi vì lúc ông ta nổi danh khắp thiên hạ, Vạn Tinh Thần cũng chỉ là một người mới nổi của giang hồ mà thôi. Lúc đó ai có thể ngờ tới Vạn Tinh Thần có thể dễ dàng đánh bại một thiên hạ đệ nhất như ông ta?
Chính vì thế, cho nên Từ Hi bắt đầu định vị lại khả năng của mình.
Về sau ông ta biết sự tồn tại của Tang Loạn. Ông ta vô cùng khiếp sợ, bởi vì ngay cả Vạn Tinh Thần ông ta cũng không bằng, mà Vạn Tinh Thần hiển nhiên không phải là đối thủ của Tang Loạn. Dù sao Tang Loạn đã có nghìn năm tu vị. Ông ta bắt đầu nhìn thẳng vào bản thân, ông ta không dám nghĩ tới vị trí đệ nhất thiên hạ kia nữa. Ông ta cảm thấy, mình chỉ xếp hạng ba, sau Tang Loạn và Vạn Tinh Thần.
- Đã bao lâu rồi ngươi không đi lại giang hồ?
Phương Giải bỗng nhiên hỏi một câu:
- 200 năm? 250 năm, hay 280 năm?
Câu hỏi của Phương Giải kéo dòng suy nghĩ của Từ Hi lại.
- Vạn lão gia tử từng nói, ông ấy chính là giang hồ này. Nhưng tới lúc già, tu vị càng thêm mạnh mẽ, ông ấy nói mình không ra được giang hồ này. Bởi vì ông ấy biết, giang hồ không phải là bất biến. Trong suy nghĩ của ngươi, đối thủ của ngươi vĩnh viễn chỉ có một mình Vạn Tinh Thần. Cả đời ngươi sống tạm dưới bóng của Vạn Tinh Thần, hèn mọn nhát gan như vậy, thì lấy đâu ra thành tựu?
- Sống tạm bợ mà thôi.
Lời của Phương Giải như dao găm đâm vào tim Từ Hi.
- Đương nhiên ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta một cách dễ dàng.
Phương Giải cười nói:
- Ngươi là một lão quái vật tu hành mấy trăm năm, mà ta từ lúc tu hành tới bây giờ chỉ chưa tới mười năm. Cho dù thế giới này không có công bằng, ngươi cũng không coi ta là đối thủ. Nhưng tới hiện tại ngươi chậm chạp không ra tay, vì sao vậy?
Phương Giải hỏi.
Từ Hi đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết, bởi vì Từ Hi đang lo lắng Phương Giải cất giấu lực lượng khác đằng sau. Nếu Từ HI nói như vậy, thì chẳng khác nào yếu thế với một tiểu bối. Với thân phận bối phận của Từ Hi, ông ta có thể nói ra thành lời không?
- Bởi vì ngươi đa nghi.
Phương Giải cười cười:
- Rõ ràng ngươi cảm thấy ta đang kéo dài thời gian, trong lòng ngươi luôn có thanh âm nói với ngươi rằng mau chóng giết ta, nhưng ngươi vẫn chưa ra tay. Vì sao ngươi đa nghi? Bởi vì ngươi cảm thấy ta cất giấu lực lượng gì đó phía sau có thể uy hiếp được ngươi. Vì sao ngươi có ý nghĩ như vậy?
Phương Giải giơ tay lên, chỉ vào mũi Từ Hi:
- Bởi vì ngươi không tự tin. Từ 200 năm trước ngươi bị một kiếm của Vạn lão gia tử đánh bại, ngươi liền không còn tự tin. Tất cả kiêu ngạo, tất cả thành tựu của ngươi đều bị một kiếm kia tiêu diệt rồi trở nên hèn mọn. Cho dù hiện tại ngươi đối đầu với một vãn bối, thì ngươi vẫn không có tự tin.
Phương Giải lắc đầu:
- Ngươi thật đáng thương.
…
…
Sướng Xuân Viện
Cách lầu gỗ mấy trăm mét.
Trương Dịch Dương và Tiêu Nhất Cửu đứng sóng vai ở đó.
Ở trước mặt bọn họ là một lão bà nhìn như có thể chết bất kỳ lúc nào. Lão bà này đã già tới mức khó nhìn ra được tuổi, cho dù là Trương Dịch Dương cũng không thể đoán được. Có người nói nếp nhăn trên khuôn mặt chính là vòng đời của cây đại thủ, thể hiện cho năm tháng tang thương.
Hiển nhiên, lúc vòng đời của cây đại thụ quá nhiều, thì cây đại thụ phải lớn lên mới chịu đựng được. Còn lão bà này không có khả năng lớn lên theo tuổi tác, cho nên nếp nhăn chằng chịt trên khuôn mặt rất khó nhìn.
- Tiểu bối, tránh ra.
Bà lão chống một cây quải trượng đầu phượng, tạo hình đẹp đẽ, giống như làm từ vàng ròng, khá là nặng.
- Thật thú vị.
Trương Dịch Dương nhìn thành Cố Nguyên:
- Tiểu bối, bà ta đang nói ngươi đấy.
Tiêu Nhất Cửu nhún vai tỏ vẻ không quan tâm:
- Nếu tu luyện tới mức sống được lâu như bà ta, thì ta không có dũng khí để mà sống…Không phải là ta không tôn trọng người già, nhưng tới cái bộ dạng này rồi, còn có ý tứ gì không?
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng tới cái tuổi này còn giữ được khuôn mặt thanh xuân sao?
Trương Dịch Dương bĩu môi:
- Tuy nhiên ta lại khá để ý…
Nếp nhăn trên khuôn mặt bà lão càng nhăn hơn.
- Nhiều năm không đi lại trên giang hồ, hóa ra đám tiểu bối bây giờ đã trở nên mất quy củ, không biết kính sợ người khác. Có phải các ngươi cảm thấy tu vị của mình rất cao cường? Giang hồ bây giờ điêu linh thật khiến người ta thất vọng. Hai người các ngươi mới chỉ miễn cưỡng thăm dò được một chút thiên cơ, mà đã ngông cuồng tự đại như vậy. Thực không biết sau khi hai người các ngươi chết đi, giang hồ có phải sẽ càng thêm thê thảm không.
- Đừng chọc cười nữa, bà lão.
Tiêu Nhất Cửu bật cười:
- Giang hồ này còn chưa tới lân bà bình luận.
- Muốn chết!
Bà lão nổi giận, lập tức lao lên.
Đạo bào trên người Tiêu Nhất Cửu liền căng phồng, một cỗ đạo tông chân khí thuần khiết tràn ngập ra ngoài.
Nhưng một giây sau, bà lão kia lại lao tới hướng lầu gỗ như điên.
- Thường thôi!
Trương Dịch Dương hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên rồi biến mất.
Tiêu Nhất Cửu hai tay ôm tròn rồi đẩy về phía trước.
Một cỗ chân khí giống như đại bác bắn tới sau lưng bà lão.
Chân khí này cực mạnh, đã tới cảnh giới cao của võ học. Cho nên dù là bà lão cũng không dám bỏ qua. Bà ta xoay người, vung hai tay ngăn cản nội kình. Mà lúc này, Trương Dịch Dương đã tới bên ngoài lầu gỗ, chân giẫm một cái, đại địa vỡ nứt tạo thành một hố sâu xung quanh nhà gỗ. Hố này cũng không rộng, chỉ chừng một mét, thoạt nhìn cũng không sâu.
Nhưng cái hố vừa xuất hiện, lầu gỗ liền giống như không còn trên thế giới này nữa rồi.
- Lại nhìn xem, làm sao bà phá được đại trận Lưỡng Nghi của ta.
Ông ta đứng ở trung tâm trận pháp, sắc mặt nghiêm nghị.
…
…
- Động thủ đi, ngay cả ta cũng thấy chán rồi.
Phương Giải giãn người một cái, nhìn xung quanh:
- Nơi này nếu bị hủy thì thật đáng tiếc, mất công sức sửa sang. Không bằng như vậy, ta và ngươi chọn một chỗ khác quyết chiến, ngươi thấy thế nào? Đương nhiên, làm vậy ta sẽ chiếm chút tiện nghi. Bởi vì một lão già như ngươi chạy đi chạy lại sẽ mệt mỏi.
- Hôm nay nếu không nghiền ngươi ra thành tro, ta liền không có mặt mũi nào tái xuất giang hồ.
Từ Hi giơ tay chỉ về phía trước.
Một đạo kiếm ý bắn tới!
Cực nhanh, nhanh khó mà tưởng tượng.
Kiếm ý xuyên qua điện Thái Cực tạo thành cái động lớn. Kiếm ý không hề dừng lại, dọc theo đường đi phá hủy vô số phòng ốc, vô số bức tường, những nơi đi qua, bất kể là cái gì đều bị đâm thủng. Kiếm ý lao thẳng tắp, từ điện Thái Cực đâm thẳng tới tường thành phía bắc Trường An.
Một kiếm này, đâm nửa thành Trường An!
Một kiếm hơn mười dặm!
Ầm một tiếng, tường thành cao lớn xuất hiện một vết chém rất sâu.
Thực sự như một thằng hề.
Trong sáu, bảy năm qua, hắn đều dùng thân phận là bạn thân của Phương Giải xuất hiện ở trước mặt mọi người. Chính vì thế mà địa vị của hắn khá đặc biệt ở Hắc Kỳ Quân. Cũng chính vì thế, lúc Phương Giải rời khỏi Trường An, giao quân đội trong thành Trường An cho hắn, không ai có dị nghị gì.
Trong quá khứ, hắn cũng luôn nghiêm túc sắm vai bạn tốt và thủ hạ trung thành với Phương Giải. Mà không hề nghi ngờ rằng hắn diễn rất nhập tâm. Thậm chí trong một khoảng thời gian hắn cho rằng mình đã quên đi những âm mưu quỷ kế sau lưng, thực sự cảm thấy mình là bạn tốt của Phương Giải.
Nhưng lúc cái ghế rồng bày ở trước mặt hắn, mà hắn có cơ hội ngồi lên đó.
Hết thảy đều thay đổi.
Hắn cũng hoàn toàn thay đổi.
Hắn biết bộ dạng bây giờ của mình rất khó coi.
Sau đó hắn nhìn thấy Lưu Ân Tĩnh, hắn phát hiện bộ dạng của Lưu Ân Tĩnh còn khó coi hơn hắn.
Vừa nãy Ngô Nhất Đạo bất ngờ ra tay đánh hắn, chỉ có Lưu Ân Tĩnh là ngây người đứng đó. Đợi tới lúc mọi người tiến vào điện Thái Cực, Lưu Ân Tĩnh vẫn đứng bất động ở bên ngoài, giống như hồn bay phách lạc, bởi vì ông ta biết mình đã bại lộ.
Nhưng không ai đánh ông ta.
Thậm chí không ai để ý tới ông ta.
Thật giống như ông ta không liên quan gì tới chuyện này, bị vứt sang một bên. Giờ khắc này, Lưu Ân Tĩnh mới biết cái gì gọi là ‘tâm như tro tàn’. Tới lúc này, kỳ thực Lưu Ân Tĩnh đã hiểu một việc, ông ta còn chưa làm việc của mình thì đã bị loại bỏ khỏi bàn cờ.
Nói cách khác, ông ta trở thành con tốt thí. Nhiệm vụ của ông ta là sau khi giết Phương Giải, trợ giúp Thôi Trung Chấn khống chế quân đội. Nhưng một bước này hiển nhiên không xuất hiện, bởi vì Thôi Trung Chấn bị lộ, ông ta cũng lộ theo. Còn chuyện về sau, đã không liên quan gì tới ông ta.
Bất kể Khống Thiên Hội thành công hay là Phương Giải thành công.
Thì ông ta đã trở thành một người không còn giá trị.
Ông ta nhìn về phía Thôi Trung Chấn, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
Cả hai im lặng không nói.
…
…
- Ta biết ngươi đang kéo dài thời gian. Ngươi đang đợi Trương Dịch Dương và Tiêu Nhất Cửu làm xong việc ở Sướng Xuân Viện rồi tới giúp ngươi phải không?
Từ Hi có chút tức giận nói.
Đã nhiều năm rồi ông ta không tức giận.
Một người sống lâu như ông ta, hơn nữa luôn phải chịu áp lực khổng lồ, dựa theo đạo lý thì ông ta đã nhìn thấu sự đời. Trên thực tế, ông ta cũng cho rằng mình đã nhìn thấu mọi việc. Cho dù trong lòng ông ta luôn có môt âm thanh nhắc nhở, ngươi là một kẻ nhát gan…
Sống dưới bóng của Vạn Tinh Thần nhiều năm như vậy, cả ngày sống dưới mặt đất không dám nhìn mặt trời, người bình thường sống như vậy ba ngày còn có thể kiên trì, nếu là ba tới năm tháng, chỉ sợ sẽ phát điên. Nhưng ông ta thì sao, không phải ba tới năm tháng, không phải ba tới năm năm, mà là hơn hai trăm năm.
Cho dù về sau ông ta biết được tu vị của Vạn Tinh Thần giảm mạnh, nhưng ông ta vẫn không dám đi ra.
Bởi vì ông ta không thể xác định mình có đánh thắng được một Vạn Tinh Thần đã mất đi nửa tu vị hay không. Một kiếm của hơi hai trăm năm trước kia, tới bây giờ ông ta vẫn không quên được. Chính vì ông ta cũng sử dụng kiếm, cho nên mới biết kiếm của Vạn Tinh Thần đáng sợ cỡ nào. Đây là một kiếm không có gì phức tạp, cũng không bao la hùng vĩ, nhưng ông ta biết rằng, cho dù là mình hiện tại, cũng chưa chắc đỡ nổi một kiếm kia.
Phương Giải nhìn ông ta, nhún vai.
Điều này khiến Từ Hi càng thêm tức giận.
Nhưng Từ Hi cảm thấy đằng sau Phương Giải còn có lực lượng gì đó mới giúp hắn bình tĩnh như vậy. Ông ta không tin một người như Phương Giải sẽ vô duyên vô cớ mạo hiểm. Đã tới địa vị cao như Phương Giải, thì không cần phải mạo hiểm. Nếu Phương Giải, Trương Dịch Dương và Tiêu Nhất Cửu ở cùng một chỗ, Từ Hi biết mình khó mà đánh chết được Phương Giải.
Tuy rằng Từ Hi không rõ lắm tu vị của Trương Dịch Dương và Tiêu Nhất Cửu.
Với ông ta mà nói, Trương Dịch Dương còn là vãn bối, huống chi là Tiêu Nhất Cửu?
Lúc ông ta vang danh khắp thiên hạ, Trương Dịch Dương còn chưa ra đời.
Nhưng Từ Hi biết thế giới này chưa bao giờ có công bằng. Bởi vì lúc ông ta nổi danh khắp thiên hạ, Vạn Tinh Thần cũng chỉ là một người mới nổi của giang hồ mà thôi. Lúc đó ai có thể ngờ tới Vạn Tinh Thần có thể dễ dàng đánh bại một thiên hạ đệ nhất như ông ta?
Chính vì thế, cho nên Từ Hi bắt đầu định vị lại khả năng của mình.
Về sau ông ta biết sự tồn tại của Tang Loạn. Ông ta vô cùng khiếp sợ, bởi vì ngay cả Vạn Tinh Thần ông ta cũng không bằng, mà Vạn Tinh Thần hiển nhiên không phải là đối thủ của Tang Loạn. Dù sao Tang Loạn đã có nghìn năm tu vị. Ông ta bắt đầu nhìn thẳng vào bản thân, ông ta không dám nghĩ tới vị trí đệ nhất thiên hạ kia nữa. Ông ta cảm thấy, mình chỉ xếp hạng ba, sau Tang Loạn và Vạn Tinh Thần.
- Đã bao lâu rồi ngươi không đi lại giang hồ?
Phương Giải bỗng nhiên hỏi một câu:
- 200 năm? 250 năm, hay 280 năm?
Câu hỏi của Phương Giải kéo dòng suy nghĩ của Từ Hi lại.
- Vạn lão gia tử từng nói, ông ấy chính là giang hồ này. Nhưng tới lúc già, tu vị càng thêm mạnh mẽ, ông ấy nói mình không ra được giang hồ này. Bởi vì ông ấy biết, giang hồ không phải là bất biến. Trong suy nghĩ của ngươi, đối thủ của ngươi vĩnh viễn chỉ có một mình Vạn Tinh Thần. Cả đời ngươi sống tạm dưới bóng của Vạn Tinh Thần, hèn mọn nhát gan như vậy, thì lấy đâu ra thành tựu?
- Sống tạm bợ mà thôi.
Lời của Phương Giải như dao găm đâm vào tim Từ Hi.
- Đương nhiên ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta một cách dễ dàng.
Phương Giải cười nói:
- Ngươi là một lão quái vật tu hành mấy trăm năm, mà ta từ lúc tu hành tới bây giờ chỉ chưa tới mười năm. Cho dù thế giới này không có công bằng, ngươi cũng không coi ta là đối thủ. Nhưng tới hiện tại ngươi chậm chạp không ra tay, vì sao vậy?
Phương Giải hỏi.
Từ Hi đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết, bởi vì Từ Hi đang lo lắng Phương Giải cất giấu lực lượng khác đằng sau. Nếu Từ HI nói như vậy, thì chẳng khác nào yếu thế với một tiểu bối. Với thân phận bối phận của Từ Hi, ông ta có thể nói ra thành lời không?
- Bởi vì ngươi đa nghi.
Phương Giải cười cười:
- Rõ ràng ngươi cảm thấy ta đang kéo dài thời gian, trong lòng ngươi luôn có thanh âm nói với ngươi rằng mau chóng giết ta, nhưng ngươi vẫn chưa ra tay. Vì sao ngươi đa nghi? Bởi vì ngươi cảm thấy ta cất giấu lực lượng gì đó phía sau có thể uy hiếp được ngươi. Vì sao ngươi có ý nghĩ như vậy?
Phương Giải giơ tay lên, chỉ vào mũi Từ Hi:
- Bởi vì ngươi không tự tin. Từ 200 năm trước ngươi bị một kiếm của Vạn lão gia tử đánh bại, ngươi liền không còn tự tin. Tất cả kiêu ngạo, tất cả thành tựu của ngươi đều bị một kiếm kia tiêu diệt rồi trở nên hèn mọn. Cho dù hiện tại ngươi đối đầu với một vãn bối, thì ngươi vẫn không có tự tin.
Phương Giải lắc đầu:
- Ngươi thật đáng thương.
…
…
Sướng Xuân Viện
Cách lầu gỗ mấy trăm mét.
Trương Dịch Dương và Tiêu Nhất Cửu đứng sóng vai ở đó.
Ở trước mặt bọn họ là một lão bà nhìn như có thể chết bất kỳ lúc nào. Lão bà này đã già tới mức khó nhìn ra được tuổi, cho dù là Trương Dịch Dương cũng không thể đoán được. Có người nói nếp nhăn trên khuôn mặt chính là vòng đời của cây đại thủ, thể hiện cho năm tháng tang thương.
Hiển nhiên, lúc vòng đời của cây đại thụ quá nhiều, thì cây đại thụ phải lớn lên mới chịu đựng được. Còn lão bà này không có khả năng lớn lên theo tuổi tác, cho nên nếp nhăn chằng chịt trên khuôn mặt rất khó nhìn.
- Tiểu bối, tránh ra.
Bà lão chống một cây quải trượng đầu phượng, tạo hình đẹp đẽ, giống như làm từ vàng ròng, khá là nặng.
- Thật thú vị.
Trương Dịch Dương nhìn thành Cố Nguyên:
- Tiểu bối, bà ta đang nói ngươi đấy.
Tiêu Nhất Cửu nhún vai tỏ vẻ không quan tâm:
- Nếu tu luyện tới mức sống được lâu như bà ta, thì ta không có dũng khí để mà sống…Không phải là ta không tôn trọng người già, nhưng tới cái bộ dạng này rồi, còn có ý tứ gì không?
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng tới cái tuổi này còn giữ được khuôn mặt thanh xuân sao?
Trương Dịch Dương bĩu môi:
- Tuy nhiên ta lại khá để ý…
Nếp nhăn trên khuôn mặt bà lão càng nhăn hơn.
- Nhiều năm không đi lại trên giang hồ, hóa ra đám tiểu bối bây giờ đã trở nên mất quy củ, không biết kính sợ người khác. Có phải các ngươi cảm thấy tu vị của mình rất cao cường? Giang hồ bây giờ điêu linh thật khiến người ta thất vọng. Hai người các ngươi mới chỉ miễn cưỡng thăm dò được một chút thiên cơ, mà đã ngông cuồng tự đại như vậy. Thực không biết sau khi hai người các ngươi chết đi, giang hồ có phải sẽ càng thêm thê thảm không.
- Đừng chọc cười nữa, bà lão.
Tiêu Nhất Cửu bật cười:
- Giang hồ này còn chưa tới lân bà bình luận.
- Muốn chết!
Bà lão nổi giận, lập tức lao lên.
Đạo bào trên người Tiêu Nhất Cửu liền căng phồng, một cỗ đạo tông chân khí thuần khiết tràn ngập ra ngoài.
Nhưng một giây sau, bà lão kia lại lao tới hướng lầu gỗ như điên.
- Thường thôi!
Trương Dịch Dương hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên rồi biến mất.
Tiêu Nhất Cửu hai tay ôm tròn rồi đẩy về phía trước.
Một cỗ chân khí giống như đại bác bắn tới sau lưng bà lão.
Chân khí này cực mạnh, đã tới cảnh giới cao của võ học. Cho nên dù là bà lão cũng không dám bỏ qua. Bà ta xoay người, vung hai tay ngăn cản nội kình. Mà lúc này, Trương Dịch Dương đã tới bên ngoài lầu gỗ, chân giẫm một cái, đại địa vỡ nứt tạo thành một hố sâu xung quanh nhà gỗ. Hố này cũng không rộng, chỉ chừng một mét, thoạt nhìn cũng không sâu.
Nhưng cái hố vừa xuất hiện, lầu gỗ liền giống như không còn trên thế giới này nữa rồi.
- Lại nhìn xem, làm sao bà phá được đại trận Lưỡng Nghi của ta.
Ông ta đứng ở trung tâm trận pháp, sắc mặt nghiêm nghị.
…
…
- Động thủ đi, ngay cả ta cũng thấy chán rồi.
Phương Giải giãn người một cái, nhìn xung quanh:
- Nơi này nếu bị hủy thì thật đáng tiếc, mất công sức sửa sang. Không bằng như vậy, ta và ngươi chọn một chỗ khác quyết chiến, ngươi thấy thế nào? Đương nhiên, làm vậy ta sẽ chiếm chút tiện nghi. Bởi vì một lão già như ngươi chạy đi chạy lại sẽ mệt mỏi.
- Hôm nay nếu không nghiền ngươi ra thành tro, ta liền không có mặt mũi nào tái xuất giang hồ.
Từ Hi giơ tay chỉ về phía trước.
Một đạo kiếm ý bắn tới!
Cực nhanh, nhanh khó mà tưởng tượng.
Kiếm ý xuyên qua điện Thái Cực tạo thành cái động lớn. Kiếm ý không hề dừng lại, dọc theo đường đi phá hủy vô số phòng ốc, vô số bức tường, những nơi đi qua, bất kể là cái gì đều bị đâm thủng. Kiếm ý lao thẳng tắp, từ điện Thái Cực đâm thẳng tới tường thành phía bắc Trường An.
Một kiếm này, đâm nửa thành Trường An!
Một kiếm hơn mười dặm!
Ầm một tiếng, tường thành cao lớn xuất hiện một vết chém rất sâu.