Lúc Dương Dận biết được Hoàng Đế đồng ý gặp mình, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó cầu lính trông cửa mang tới một chậu nước. Y dùng ngón tay nhấm nước cẩn thận chỉnh lại đầu tóc. Sau đó xé một miếng vải từ áo tù nhân buộc tóc lại. Nhìn mình trong chậu nước, thấy đầu tóc đã gọn gàng mới bắt đầu rửa mặt.
Rửa mặt rất cẩn thận, tỉ mỉ, thậm chí có chút thành kính.
Rửa mặt xong, y sửa sang lại quần áo tù nhân. Lúc này mới đi theo phi ngư bào của Đại Nội Thị Vệ Xử ra ngoài. Những nơi bị Tiêu Nhất Cửu phá nát đã được sửa lại. Mật đạo khá là tối. Dù hai bên vách tường có đèn dầu, nhưng mật đạo vẫn tối đen không nhìn rõ dưới chân.
Khóa sắt còng ở chân chạm vào mặt đất phát ra thanh âm trong trẻo, vang vọng khắp mật đạo…Đúng là ngay cả thanh âm cũng không thoát được.
Đi ra mật đạo, Dương Dận bị ánh mặt trời chiếu tới làm cho chói mắt. Đã lâu không nhìn thấy ánh mặt trời, nên không thích ứng cho lắm. Nhưng y không nhắm mắt lại, cũng không giơ tay che, mà là ngẩng đầu nhìn mặt trời. Nước mắt lăn xuống má của y, nhưng y vẫn nhìn chằm chằm không chuyển mắt.
- Hóa ra được nhìn thấy bầu trời lại hạnh phúc như vậy.
Y nói rất nhỏ, đầy cảm xúc.
La Úy Nhiên đứng bên cạnh, nhìn vị đại nhân vật từng quát tháo phong vận này, nhìn sắc mặt trắng bệch không có huyết sắc, nhìn nước mắt không ngừng tràn ra khóe mắt, nhìn nụ cười trên mặt y, không biết vì sao lần đầu tiên La Úy Nhiên cảm thấy người này tuy bị trừng phạt đúng tội, nhưng đáng giá thông cảm.
Dương Dận dùng cổ tay áo xoa con mắt bị đau đớn vì ánh mặt trời, sau đó cười cười:
- Trong lao không biết ngày đêm, không biết mưa nắng. Mỗi ngày ta đều áp tai vào tường lắng nghe. Thử xem có nghe được tiếng gió thổi hay tiếng sấm vang lên không. Ta tưởng rằng mình sắp quên những âm thanh đó rồi, hóa ra đều nhớ rõ…
Y bước về phía trước, bước chân rất nhỏ.
Tiếng trong trẻo của xiềng xích lại vang lên, Dương Dận nhíu mày:
- Đáng tiếc, thanh âm này phá vỡ sự yên tĩnh.
La Úy Nhiên trầm mặc một lúc, quay đầu lại phân phó:
- Cởi xích ở chân, tới Sướng Xuân Viên thì lại đeo vào.
Dương Dận ngơ ngác một lát, sau đó chắp tay, trịnh trọng nói một tiếng cảm ơn.
La Úy Nhiên im lặng không nói, đi trước dẫn đường.
Sau khi lên xe ngựa, Dương Dận ngồi bên trong xe do dự thật lâu, sau đó thật cẩn thận vén rèm xe mở một khe hở nhỏ, từ khe hở nhỏ đó nhìn ra ngoài. Đường cái rất náo nhiệt, khắp nơi đều là người. Tiếng rao hàng, tiếng trẻ con khóc, tiếng cãi vã…Y tham lam nhìn ra bên ngoài, thật giống như người mù từ bé lần đầu tiên mở mắt ra nhìn thế giới này vậy.
Y nhìn người bán mứt quả đi qua, vô thức hít một hơi, dường như có thể ngửi thấy mùi ngọt ngào của mứt quả. Y thấy có người ngồi ven đường ăn bánh bao, vô thức nuốt nước bọt, giống như được nhấm nháp hương vị thơm lừng đó. Y nhìn một nữ tử xinh đẹp ưỡn bộ ngực lớn đi qua, trong mắt đầy vẻ thưởng thức. Y nhìn thấy trẻ con đang nô đùa trên đường, miệng nở nụ cười.
Y cứ nhìn bên ngoài như vậy, thẳng tới khi xe ngựa dừng lại.
Y là khâm phạm, hơn nữa còn là khâm phạm cực kỳ đặc thù. Cho nên xe ngựa chạy mãi tới Khung Lư mới dừng lại. Đây là Tô Bất Úy cố ý thông báo như vậy. Dường như Hoàng Đế không muốn người ta biết Dương Dận tới, cũng không muốn làm cho người ta biết mình đã gặp qua kẻ phạm tội này.
Một lần nữa đeo vào xiềng xích, sắc mặt của Dương Dận rất bình tĩnh. Y cảm kích nhìn La Úy Nhiên một cái rồi bước xuống xe ngựa. Y hít sâu vào một hơi, sau đó chậm rãi thở ra. Y vốn quen thuộc với cảnh sắc trong Sướng Xuân Viên. Với tư cách là vị thân vương duy nhất trong thành Trường An, y có tư cách tùy ý đi vào nơi này.
Chỉ có điều, y chưa từng phát hiện khu vườn này lại đẹp như vậy.
Khung Lư chỉ là một loạt nhà gỗ bình thường nằm sâu trong cánh rừng. Y đã từng nói Hoàng Đế rảnh hơi, rõ ràng là thiên hạ chí tôn lại giả bộ như thanh nhã. Theo y, dãy nhà gỗ kia bất kể như thế nào cũng không xứng với thân phận Hoàng Đế. Có thể xứng, chỉ có đại điện Thái Cực nguy nga mà thôi.
Giờ y mới chợt hiểu ra, hóa ra Hoàng Đế thích ở Khung Lư này, không phải là giả bộ.
Đây là một cách trốn tránh khỏi triều chính.
Y biết vì sao Hoàng Đế phải ở nơi đơn sơ này. Trước kia y chưa từng có tâm tình đó. Hoàng Đế cũng là người, cũng có lúc phiền chán khi suốt ngày phải sắm vai chính. Cũng phải có một thời điểm nào đó y chán ghét tòa đại điện này, long ỷ này, chán ghét văn võ bá quan trong đại điện, chán ghét tấu chương chồng chất như núi, chán ghét mỗi ngày phải giữ sự tỉnh táo.
Hoàng Đế cũng phải nghỉ ngơi, cũng cần tìm nơi sơn thanh thủy tú để tránh đời.
Nhưng y không được, y là Hoàng Đế.
Cho nên y chỉ có thể dùng phương thức này, để cho mình thoải mái hơn chút.
Hoàng Đế, cũng rất khổ.
Y chậm rãi đi vào Khung Lư, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của thị vệ và đám thái giám bên ngoài Khung Lư. Y ưỡn ngực đi đường, bước từng bước lớn.
Y từng nghĩ, nếu mình làm Hoàng Đế, việc đầu tiên sẽ là hủy đi dãy nhà gỗ này, xây dựng một tòa cung điện ở bên cạnh cái ao. Ngoài cửa sổ chính là hồ nước, cúi người có thể nhìn thấy hoa sen, nhìn thấy cá, nhìn thấy làn nước lăn tăn. Hiện tại suy nghĩ của y là, mặc kệ tương lai ai làm Hoàng Đế, dãy nhà gỗ này lên lưu lại, vĩnh viễn.
…
…
- Tội thần khấu kiến bệ hạ, nguyện bệ hạ long thể khỏe mạnh.
Y quỳ xuống thi lễ, rất cẩn thận.
Xiềng xích buộc ở tay và chân có chút vướng víu, cho nên lúc y quỳ xuống, tư thế hơi không được tự nhiên. Hoàng Đế ngồi trên giường gạch, nghiêng đầu nhìn y, trầm mặc một lúc rồi bình thản nói:
- Đứng lên đi lão Lục.
Lão Lục.
Hai chữ này khiến Dương Dận rung động. Y dập đầu mạnh ba cái mới đứng lên.
- Thời gian qua sống thế nào? Có vẻ như ngươi gầy đi không ít.
Hoàng Đế hỏi.
- Cảm ơn bệ hạ đã nhớ tới, tội thần ở trong lao sống vẫn tốt.
- Ừ.
Hoàng Đế ừ một tiếng, hai người lâm vào trầm mặc.
Dương Dận ngẩng đầu, nhìn Hoàng Đế một cái lập tức sửng sốt:
- Tứ…bệ hạ sao lại gầy vậy?
- Không sao.
Hoàng Đế đặt tấu chương xuống bàn, nhích về phía sau, lại phát hiện mình không thích ứng với vách tường lạnh lẽo, vì thế y nhíu nhíu mày. Tô Bất Úy vội vàng tiến lên, cầm một cái gối đặt ở phía sau Hoàng Đế. Có cái gối mềm mại để dưa vào, sắc mặt của Hoàng Đế mới thoải mái hơn.
- La Úy Nhiên bảo ngươi có chuyện muốn nói với trẫm, trẫm liền cho ngươi tới.
- Tạ ơn bệ hạ.
- Tuy tội của ngươi không thể tha thứ, nhưng lúc ở cùng với trẫm vẫn có thể gọi một tiếng Tứ ca. Tội là tội, nhưng không thể chối bỏ mối quan hệ huyết mạch. Nói thật, trẫm không hận ngươi bởi vì ngươi mưu nghịch. Tới lúc này, thắng hay bại đều có thể bỏ xuống.
Hoàng Đế nói.
- Tứ…tứ ca.
Dương Dận kêu một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu.
- Nói đi, có chuyện gì.
Hoàng Đế chỉ cái bàn đối diện, Tô Bất Úy đi tới rót một chén trà cho Dương Dận.
- Đa tạ.
Dương Dận cầm chén trà nóng lên, bàn tay run nhẹ.
- Tứ ca, tội thần muốn cầu kiến ngài là vì trong lòng không nỡ. Tội thần biết, Đại Tùy đánh mất Tây Bắc là tội không thể tha thứ. Nếu không phải lúc trước vì lòng tham, thì đã không bị Lý Viễn Sơn lợi dụng rồi. Chính vì vậy, tội thần mới muốn cầu kiến bệ hạ…Tội thần lo lắng, phản quân chậm chạp không tấn công, chậm chạp không qua sông là có âm mưu gì đó! Tội thần rất hiểu cái tên cẩu tặc Lý Viễn Sơn kia, y là một kẻ ngoan độc!
- Trước khi tiến cung, tội thần nhìn thấy có không ít dân dũng trên đường cái. Như vậy không ổn đâu bệ hạ…Có thể sử dụng dân dũng, nhưng nhất định phải quản lý nghiêm khắc. Tứ ca dùng ân nghĩa để cảm hóa. Nhưng nếu không dùng quân luật nghiêm khắc để trói buộc, thì những dân dũng đó sớm muộn gì cũng phạm vào sai lầm…
- Được rồi.
Hoàng Đế nhíu mày hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi ngồi trong lao có vẻ thoải mái nhỉ. Tí trẫm sẽ hỏi La Úy Nhiên xem rốt cuộc là thế nào. Chẳng lẽ có chuyện gì y cũng bẩm báo đầu đuôi cho ngươi sao!
Dương Dận biến sắc, cuống quít quỳ xuống:
- Tội thần…tội thần chỉ là lo lắng cho Đại Tùy…
- Đại Tùy không cần ngươi phải lo lắng.
Hoàng Đế nhìn y, lãnh đạm nói:
- Đó là chuyện của trẫm. Hôm nay nếu ngươi tới đây vì tình huynh đệ, thì trẫm có thể tâm sự với ngươi. Trẫm nói qua rồi, tội của khó thoát khỏi cái chết, nhưng dù sao ngươi cũng là đệ đệ của trẫm. Nhưng trẫm cho ngươi tới không phải vì nói chuyện quốc gia đại sự gì đó. Ngươi không có tư cách đấy…Lúc trước trẫm đã cho ngươi tư cách đấy, nhưng chính ngươi lại không nắm chắc.
- Tứ ca…
Dương Dận dập đầu nói:
- Lý Viễn Sơn là kẻ có tâm cơ thâm trầm, vả lại đã ở Tây Bắc nhiều năm, bệ hạ không thể sơ suất…Hơn nữa còn có người Mông Nguyên ở sau lưng y, gia tộc Khoát Khắc Đài thèm khát giang sơn Đại Tùy từ lâu. Lý Viễn Sơn biểu hiện ra ngoài là muốn bảo vệ cho ba đạo Tây Bắc, người Mông Nguyên thoạt nhìn cũng chỉ là muốn cướp bóc của cải, nhưng chắc chắn sau lưng có âm mưu quỷ kế gì đó. Bệ hạ, lần này tây chinh, nên dùng binh mã tinh nhuệ, chớ dùng dân dũng.
Sắc mặt của Hoàng Đế càng ngày càng khó nhìn. Bởi vì phẫn nộ mà khóe miệng giật giật. Y chỉ vào Dương Dận, cười lạnh:
- Ngươi cũng biết không ít nhỉ. Xem ra trẫm chém ba vạn cái đầu vẫn còn thiếu! Thân ở lao tù, không ngờ lại biết rõ ràng quốc sự Đại Tùy! Tốt, tốt lắm! Thần tử của trẫm hóa ra lại chạy tới nguyện trung thành với ngươi rồi.
- Tứ ca!
Dương Dận vừa dập đầu vừa nói:
- Không liên quan gì tới người ngoài. Là tội thần cầu bọn họ nói cho tội thần biết. Tội thần và Lý Viễn Sơn cấu kết nhiều năm, biết người này rất hiểm ác. Tứ ca, dù sao tội thần chắc chắn phải chết rồi, sao dám có tâm tư làm nhiễu loạn triều đình nữa?
- Đừng gọi ta là tứ ca nữa.
Hoàng Đế ngồi dậy, Tô Bất Úy vội vàng đeo giày cho y. Hoàng Đế không đợi đeo xong giày liền bước tới người Dương Dận, Tô Bất Úy quỳ đằng sau sửa sang lại quần áo cho y.
- Trẫm không có tâm tư để nghe mấy lời nhảm nhí của ngươi…Nếu như ngươi thực sự để Đại Tùy trong lòng, thì đã không mưu nghịch gây loạn triều chính rồi! Cũng đã không cấu kết với ngoại thần chiếm mất biên giới của ta rồi! Cũng đã không lung lạc đám kỳ nhân dị sĩ lấy đầu ta rồi! Hiện tại còn giả vờ giả vịt quỳ gối trước mặt trẫm nói cái gì mà suy xét cho Đại Tùy, nói cái gì mà phân ưu cho trẫm…Không ngờ ngươi có thể nói được như vậy? Chẳng lẽ ngươi không thấy hổ thẹn trong lòng? Ba đạo Tây Bắc bị mất là do ai? Bảy mươi vạn tinh nhuệ chết là do ai?
- Ngươi!
Chữ ‘ngươi’ này vang dội chấn động cả nóc nhà.
- Không ngờ ngươi còn mặt mũi ở trước mặt trẫm nói mấy lời đó.
Sắc mặt của Dương Dận trắng bệnh, không ngừng dập trán xuống đất, cầu khẩn nói:
- Bệ hạ…cuộc chiến Tây Bắc không thể nóng vội. Chính vì có vết xe đổ của bảy mươi vạn đại quân, mà càng phải cẩn thận…
- Câm miệng!
Hoàng Đế không nhịn được giận quá hóa cười:
- Ngươi tới là muốn nói với trẫm làm Hoàng Đế như thế nào chắc? Hiện tại trẫm đổi ý rồi, tạm thời không giết ngươi nữa. Trẫm muốn dẫn ngươi tới Tây Bắc, cho ngươi tận mắt nhìn xem trẫm tự dẫn đại quân tẩy rửa đám yêu ma quỷ quái kia! Lúc trước ngươi và Lý Viễn Sơn cùng một giuộc, hiện tại trẫm cho ngươi xem y bị hùng binh của trẫm nghiền thành bột như thế nào.
- Bệ hạ…
Dương Dận khóc lớn tại chỗ, không biết nói gì nữa.
- Mang ra ngoài.
Hoàng Đế khoát tay:
- Từ hôm nay trở đi trẫm liền ban thưởng cho y cái tên heo, xóa đi hoàng tịch, mỗi ngày cho ăn đồ ăn của heo…Đừng để y chết, trẫm muốn lưu y lại. Khiến y tận mắt nhìn thấy trẫm thống trị Đại Tùy bình định thiên hạ như thế nào.
- Mặt khác!
Hoàng Đế lạnh lùng phân phó:
- Tới hỏi La Úy Nhiên xem, rốt cuộc y là thần tử của ai! Giết tất cả những kẻ trông coi con heo này ở Đại Nội Thị Vệ Xử, không tha một ai! Nếu ai dám nói chuyện với tên súc sinh này, trẫm liền giết cửu tộc của kẻ đó.
Rửa mặt rất cẩn thận, tỉ mỉ, thậm chí có chút thành kính.
Rửa mặt xong, y sửa sang lại quần áo tù nhân. Lúc này mới đi theo phi ngư bào của Đại Nội Thị Vệ Xử ra ngoài. Những nơi bị Tiêu Nhất Cửu phá nát đã được sửa lại. Mật đạo khá là tối. Dù hai bên vách tường có đèn dầu, nhưng mật đạo vẫn tối đen không nhìn rõ dưới chân.
Khóa sắt còng ở chân chạm vào mặt đất phát ra thanh âm trong trẻo, vang vọng khắp mật đạo…Đúng là ngay cả thanh âm cũng không thoát được.
Đi ra mật đạo, Dương Dận bị ánh mặt trời chiếu tới làm cho chói mắt. Đã lâu không nhìn thấy ánh mặt trời, nên không thích ứng cho lắm. Nhưng y không nhắm mắt lại, cũng không giơ tay che, mà là ngẩng đầu nhìn mặt trời. Nước mắt lăn xuống má của y, nhưng y vẫn nhìn chằm chằm không chuyển mắt.
- Hóa ra được nhìn thấy bầu trời lại hạnh phúc như vậy.
Y nói rất nhỏ, đầy cảm xúc.
La Úy Nhiên đứng bên cạnh, nhìn vị đại nhân vật từng quát tháo phong vận này, nhìn sắc mặt trắng bệch không có huyết sắc, nhìn nước mắt không ngừng tràn ra khóe mắt, nhìn nụ cười trên mặt y, không biết vì sao lần đầu tiên La Úy Nhiên cảm thấy người này tuy bị trừng phạt đúng tội, nhưng đáng giá thông cảm.
Dương Dận dùng cổ tay áo xoa con mắt bị đau đớn vì ánh mặt trời, sau đó cười cười:
- Trong lao không biết ngày đêm, không biết mưa nắng. Mỗi ngày ta đều áp tai vào tường lắng nghe. Thử xem có nghe được tiếng gió thổi hay tiếng sấm vang lên không. Ta tưởng rằng mình sắp quên những âm thanh đó rồi, hóa ra đều nhớ rõ…
Y bước về phía trước, bước chân rất nhỏ.
Tiếng trong trẻo của xiềng xích lại vang lên, Dương Dận nhíu mày:
- Đáng tiếc, thanh âm này phá vỡ sự yên tĩnh.
La Úy Nhiên trầm mặc một lúc, quay đầu lại phân phó:
- Cởi xích ở chân, tới Sướng Xuân Viên thì lại đeo vào.
Dương Dận ngơ ngác một lát, sau đó chắp tay, trịnh trọng nói một tiếng cảm ơn.
La Úy Nhiên im lặng không nói, đi trước dẫn đường.
Sau khi lên xe ngựa, Dương Dận ngồi bên trong xe do dự thật lâu, sau đó thật cẩn thận vén rèm xe mở một khe hở nhỏ, từ khe hở nhỏ đó nhìn ra ngoài. Đường cái rất náo nhiệt, khắp nơi đều là người. Tiếng rao hàng, tiếng trẻ con khóc, tiếng cãi vã…Y tham lam nhìn ra bên ngoài, thật giống như người mù từ bé lần đầu tiên mở mắt ra nhìn thế giới này vậy.
Y nhìn người bán mứt quả đi qua, vô thức hít một hơi, dường như có thể ngửi thấy mùi ngọt ngào của mứt quả. Y thấy có người ngồi ven đường ăn bánh bao, vô thức nuốt nước bọt, giống như được nhấm nháp hương vị thơm lừng đó. Y nhìn một nữ tử xinh đẹp ưỡn bộ ngực lớn đi qua, trong mắt đầy vẻ thưởng thức. Y nhìn thấy trẻ con đang nô đùa trên đường, miệng nở nụ cười.
Y cứ nhìn bên ngoài như vậy, thẳng tới khi xe ngựa dừng lại.
Y là khâm phạm, hơn nữa còn là khâm phạm cực kỳ đặc thù. Cho nên xe ngựa chạy mãi tới Khung Lư mới dừng lại. Đây là Tô Bất Úy cố ý thông báo như vậy. Dường như Hoàng Đế không muốn người ta biết Dương Dận tới, cũng không muốn làm cho người ta biết mình đã gặp qua kẻ phạm tội này.
Một lần nữa đeo vào xiềng xích, sắc mặt của Dương Dận rất bình tĩnh. Y cảm kích nhìn La Úy Nhiên một cái rồi bước xuống xe ngựa. Y hít sâu vào một hơi, sau đó chậm rãi thở ra. Y vốn quen thuộc với cảnh sắc trong Sướng Xuân Viên. Với tư cách là vị thân vương duy nhất trong thành Trường An, y có tư cách tùy ý đi vào nơi này.
Chỉ có điều, y chưa từng phát hiện khu vườn này lại đẹp như vậy.
Khung Lư chỉ là một loạt nhà gỗ bình thường nằm sâu trong cánh rừng. Y đã từng nói Hoàng Đế rảnh hơi, rõ ràng là thiên hạ chí tôn lại giả bộ như thanh nhã. Theo y, dãy nhà gỗ kia bất kể như thế nào cũng không xứng với thân phận Hoàng Đế. Có thể xứng, chỉ có đại điện Thái Cực nguy nga mà thôi.
Giờ y mới chợt hiểu ra, hóa ra Hoàng Đế thích ở Khung Lư này, không phải là giả bộ.
Đây là một cách trốn tránh khỏi triều chính.
Y biết vì sao Hoàng Đế phải ở nơi đơn sơ này. Trước kia y chưa từng có tâm tình đó. Hoàng Đế cũng là người, cũng có lúc phiền chán khi suốt ngày phải sắm vai chính. Cũng phải có một thời điểm nào đó y chán ghét tòa đại điện này, long ỷ này, chán ghét văn võ bá quan trong đại điện, chán ghét tấu chương chồng chất như núi, chán ghét mỗi ngày phải giữ sự tỉnh táo.
Hoàng Đế cũng phải nghỉ ngơi, cũng cần tìm nơi sơn thanh thủy tú để tránh đời.
Nhưng y không được, y là Hoàng Đế.
Cho nên y chỉ có thể dùng phương thức này, để cho mình thoải mái hơn chút.
Hoàng Đế, cũng rất khổ.
Y chậm rãi đi vào Khung Lư, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của thị vệ và đám thái giám bên ngoài Khung Lư. Y ưỡn ngực đi đường, bước từng bước lớn.
Y từng nghĩ, nếu mình làm Hoàng Đế, việc đầu tiên sẽ là hủy đi dãy nhà gỗ này, xây dựng một tòa cung điện ở bên cạnh cái ao. Ngoài cửa sổ chính là hồ nước, cúi người có thể nhìn thấy hoa sen, nhìn thấy cá, nhìn thấy làn nước lăn tăn. Hiện tại suy nghĩ của y là, mặc kệ tương lai ai làm Hoàng Đế, dãy nhà gỗ này lên lưu lại, vĩnh viễn.
…
…
- Tội thần khấu kiến bệ hạ, nguyện bệ hạ long thể khỏe mạnh.
Y quỳ xuống thi lễ, rất cẩn thận.
Xiềng xích buộc ở tay và chân có chút vướng víu, cho nên lúc y quỳ xuống, tư thế hơi không được tự nhiên. Hoàng Đế ngồi trên giường gạch, nghiêng đầu nhìn y, trầm mặc một lúc rồi bình thản nói:
- Đứng lên đi lão Lục.
Lão Lục.
Hai chữ này khiến Dương Dận rung động. Y dập đầu mạnh ba cái mới đứng lên.
- Thời gian qua sống thế nào? Có vẻ như ngươi gầy đi không ít.
Hoàng Đế hỏi.
- Cảm ơn bệ hạ đã nhớ tới, tội thần ở trong lao sống vẫn tốt.
- Ừ.
Hoàng Đế ừ một tiếng, hai người lâm vào trầm mặc.
Dương Dận ngẩng đầu, nhìn Hoàng Đế một cái lập tức sửng sốt:
- Tứ…bệ hạ sao lại gầy vậy?
- Không sao.
Hoàng Đế đặt tấu chương xuống bàn, nhích về phía sau, lại phát hiện mình không thích ứng với vách tường lạnh lẽo, vì thế y nhíu nhíu mày. Tô Bất Úy vội vàng tiến lên, cầm một cái gối đặt ở phía sau Hoàng Đế. Có cái gối mềm mại để dưa vào, sắc mặt của Hoàng Đế mới thoải mái hơn.
- La Úy Nhiên bảo ngươi có chuyện muốn nói với trẫm, trẫm liền cho ngươi tới.
- Tạ ơn bệ hạ.
- Tuy tội của ngươi không thể tha thứ, nhưng lúc ở cùng với trẫm vẫn có thể gọi một tiếng Tứ ca. Tội là tội, nhưng không thể chối bỏ mối quan hệ huyết mạch. Nói thật, trẫm không hận ngươi bởi vì ngươi mưu nghịch. Tới lúc này, thắng hay bại đều có thể bỏ xuống.
Hoàng Đế nói.
- Tứ…tứ ca.
Dương Dận kêu một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu.
- Nói đi, có chuyện gì.
Hoàng Đế chỉ cái bàn đối diện, Tô Bất Úy đi tới rót một chén trà cho Dương Dận.
- Đa tạ.
Dương Dận cầm chén trà nóng lên, bàn tay run nhẹ.
- Tứ ca, tội thần muốn cầu kiến ngài là vì trong lòng không nỡ. Tội thần biết, Đại Tùy đánh mất Tây Bắc là tội không thể tha thứ. Nếu không phải lúc trước vì lòng tham, thì đã không bị Lý Viễn Sơn lợi dụng rồi. Chính vì vậy, tội thần mới muốn cầu kiến bệ hạ…Tội thần lo lắng, phản quân chậm chạp không tấn công, chậm chạp không qua sông là có âm mưu gì đó! Tội thần rất hiểu cái tên cẩu tặc Lý Viễn Sơn kia, y là một kẻ ngoan độc!
- Trước khi tiến cung, tội thần nhìn thấy có không ít dân dũng trên đường cái. Như vậy không ổn đâu bệ hạ…Có thể sử dụng dân dũng, nhưng nhất định phải quản lý nghiêm khắc. Tứ ca dùng ân nghĩa để cảm hóa. Nhưng nếu không dùng quân luật nghiêm khắc để trói buộc, thì những dân dũng đó sớm muộn gì cũng phạm vào sai lầm…
- Được rồi.
Hoàng Đế nhíu mày hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi ngồi trong lao có vẻ thoải mái nhỉ. Tí trẫm sẽ hỏi La Úy Nhiên xem rốt cuộc là thế nào. Chẳng lẽ có chuyện gì y cũng bẩm báo đầu đuôi cho ngươi sao!
Dương Dận biến sắc, cuống quít quỳ xuống:
- Tội thần…tội thần chỉ là lo lắng cho Đại Tùy…
- Đại Tùy không cần ngươi phải lo lắng.
Hoàng Đế nhìn y, lãnh đạm nói:
- Đó là chuyện của trẫm. Hôm nay nếu ngươi tới đây vì tình huynh đệ, thì trẫm có thể tâm sự với ngươi. Trẫm nói qua rồi, tội của khó thoát khỏi cái chết, nhưng dù sao ngươi cũng là đệ đệ của trẫm. Nhưng trẫm cho ngươi tới không phải vì nói chuyện quốc gia đại sự gì đó. Ngươi không có tư cách đấy…Lúc trước trẫm đã cho ngươi tư cách đấy, nhưng chính ngươi lại không nắm chắc.
- Tứ ca…
Dương Dận dập đầu nói:
- Lý Viễn Sơn là kẻ có tâm cơ thâm trầm, vả lại đã ở Tây Bắc nhiều năm, bệ hạ không thể sơ suất…Hơn nữa còn có người Mông Nguyên ở sau lưng y, gia tộc Khoát Khắc Đài thèm khát giang sơn Đại Tùy từ lâu. Lý Viễn Sơn biểu hiện ra ngoài là muốn bảo vệ cho ba đạo Tây Bắc, người Mông Nguyên thoạt nhìn cũng chỉ là muốn cướp bóc của cải, nhưng chắc chắn sau lưng có âm mưu quỷ kế gì đó. Bệ hạ, lần này tây chinh, nên dùng binh mã tinh nhuệ, chớ dùng dân dũng.
Sắc mặt của Hoàng Đế càng ngày càng khó nhìn. Bởi vì phẫn nộ mà khóe miệng giật giật. Y chỉ vào Dương Dận, cười lạnh:
- Ngươi cũng biết không ít nhỉ. Xem ra trẫm chém ba vạn cái đầu vẫn còn thiếu! Thân ở lao tù, không ngờ lại biết rõ ràng quốc sự Đại Tùy! Tốt, tốt lắm! Thần tử của trẫm hóa ra lại chạy tới nguyện trung thành với ngươi rồi.
- Tứ ca!
Dương Dận vừa dập đầu vừa nói:
- Không liên quan gì tới người ngoài. Là tội thần cầu bọn họ nói cho tội thần biết. Tội thần và Lý Viễn Sơn cấu kết nhiều năm, biết người này rất hiểm ác. Tứ ca, dù sao tội thần chắc chắn phải chết rồi, sao dám có tâm tư làm nhiễu loạn triều đình nữa?
- Đừng gọi ta là tứ ca nữa.
Hoàng Đế ngồi dậy, Tô Bất Úy vội vàng đeo giày cho y. Hoàng Đế không đợi đeo xong giày liền bước tới người Dương Dận, Tô Bất Úy quỳ đằng sau sửa sang lại quần áo cho y.
- Trẫm không có tâm tư để nghe mấy lời nhảm nhí của ngươi…Nếu như ngươi thực sự để Đại Tùy trong lòng, thì đã không mưu nghịch gây loạn triều chính rồi! Cũng đã không cấu kết với ngoại thần chiếm mất biên giới của ta rồi! Cũng đã không lung lạc đám kỳ nhân dị sĩ lấy đầu ta rồi! Hiện tại còn giả vờ giả vịt quỳ gối trước mặt trẫm nói cái gì mà suy xét cho Đại Tùy, nói cái gì mà phân ưu cho trẫm…Không ngờ ngươi có thể nói được như vậy? Chẳng lẽ ngươi không thấy hổ thẹn trong lòng? Ba đạo Tây Bắc bị mất là do ai? Bảy mươi vạn tinh nhuệ chết là do ai?
- Ngươi!
Chữ ‘ngươi’ này vang dội chấn động cả nóc nhà.
- Không ngờ ngươi còn mặt mũi ở trước mặt trẫm nói mấy lời đó.
Sắc mặt của Dương Dận trắng bệnh, không ngừng dập trán xuống đất, cầu khẩn nói:
- Bệ hạ…cuộc chiến Tây Bắc không thể nóng vội. Chính vì có vết xe đổ của bảy mươi vạn đại quân, mà càng phải cẩn thận…
- Câm miệng!
Hoàng Đế không nhịn được giận quá hóa cười:
- Ngươi tới là muốn nói với trẫm làm Hoàng Đế như thế nào chắc? Hiện tại trẫm đổi ý rồi, tạm thời không giết ngươi nữa. Trẫm muốn dẫn ngươi tới Tây Bắc, cho ngươi tận mắt nhìn xem trẫm tự dẫn đại quân tẩy rửa đám yêu ma quỷ quái kia! Lúc trước ngươi và Lý Viễn Sơn cùng một giuộc, hiện tại trẫm cho ngươi xem y bị hùng binh của trẫm nghiền thành bột như thế nào.
- Bệ hạ…
Dương Dận khóc lớn tại chỗ, không biết nói gì nữa.
- Mang ra ngoài.
Hoàng Đế khoát tay:
- Từ hôm nay trở đi trẫm liền ban thưởng cho y cái tên heo, xóa đi hoàng tịch, mỗi ngày cho ăn đồ ăn của heo…Đừng để y chết, trẫm muốn lưu y lại. Khiến y tận mắt nhìn thấy trẫm thống trị Đại Tùy bình định thiên hạ như thế nào.
- Mặt khác!
Hoàng Đế lạnh lùng phân phó:
- Tới hỏi La Úy Nhiên xem, rốt cuộc y là thần tử của ai! Giết tất cả những kẻ trông coi con heo này ở Đại Nội Thị Vệ Xử, không tha một ai! Nếu ai dám nói chuyện với tên súc sinh này, trẫm liền giết cửu tộc của kẻ đó.