Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 435-1: Ta có một điều kiện ((1))

Ngưu Tấn Đạt bị đám sơn tặc trên núi Mang Đãng làm cho tức giận nhiều ngày rồi. Hôm nay thấy một nhóm kỵ binh chạy tới, tưởng là Lưu Toàn Phong lại mang người tới khiêu khích. Đợi nhóm kỵ binh kia tới phạm vị tầm bắn, y liền thả dây cung, mũi tên lao ra ngoài. Ngưu Tấn Đạt có võ nghệ bình thường, bắn cung cũng bình thường, nhưng cung trong tay y là một trong số ít cung cứng mà huyện Uyển có được. Đứng ở trên tường thành bắn tên trong phạm vi hơn hai trăm bước là không có vấn đề gì.

Nhưng nếu muốn giết người, phạm vị hai trăm bước vẫn còn quá xa. Cho nên Ngưu Tấn Đạt tính toán để nhóm kỵ sĩ kia cách tường thành hơn một trăm bước thì mới thả dây cung. Y cũng không chắc chắn bắn trúng cho lắm. Nghĩ thầm, nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại không bắn trúng một ai?

Nhưng cảnh tượng kế tiếp khiến cho y trợn mắt há mồm.

Mũi tên kia bắn khá là chuẩn, hướng tới kỵ sĩ đi đầu tiên. Nhưng ai mà ngờ rằng, kỵ sĩ đi đầu chỉ khẽ vươn tay một cái liền tóm được mũi tên.

Như mây trôi nước chảy.

Ngưu Tấn Đạt ngẩn ra, vô thức há hốc miệng.

- Lưu Toàn Phong có thủ hạ lợi hại như vậy từ khi nào?

Nhìn sang Tôn Khai Đạo, phát hiện ánh mắt của Huyện lệnh có chút mơ hồ, vì thế kéo áo một cái. Tôn Khai Đạo tỉnh lại, cười áy náy với Ngưu Tấn Đạt.

- Không phải là loạn phỉ Lưu Toàn Phong.

Tôn Khai Đạo nhìn nhìn, không nhịn được ngẩn ra:

- Ngươi xem, đám kỵ sĩ kia mặc áo giáp màu đen của chiến binh Đại Tùy, trong tay cầm giáo. Mặc dù Lưu Toàn Phong có hai, ba nghìn loạn phỉ, nhưng không có một cây giáo nào. Những người này…là quân Tùy!

- Quân Tùy!

Ngưu Tấn Đạt sắc mặt vui vẻ, nhưng nghĩ tới sự lo lắng của Huyện lệnh đại nhân, tâm tình lại trở nên trầm trọng. Lúc này quân Tùy tới, tất nhiên là binh mã của Tả Tiền Vệ. Chẳng lẽ hai mươi mấy vạn đại quân của Ân Phá Sơn cũng không ngăn cản được Tả Tiền Vệ đi về hướng bắc? Cho dù chiến bại, dựa vào địa hình hiểm trở của núi Mang Đãng, Tả Tiền Vệ cũng không thể tới đây nhanh như vậy chứ?

- Đại nhân, làm sao bây giờ?

Y hỏi.

- Xem tình hình đã.

Tôn Khai Đạo lấy lại chút tinh thần, đi về phía trước vài bước, cẩn thận nhìn. Đội kỵ binh này cách tường thành chừng trăm bước thì dừng lại. Người đi đầu không mặc áo giáp, mà chỉ mặc một bộ quần áo màu đen. Hắn nhận lấy cây cung trong tay một hộ vệ, sau đó lắp tên giương cung, ngắm về hướng tường thành. Cũng không thấy hắn ngắm bắn như thế nào, mũi tên kia đột nhiên rời dây cung, phốc một tiếng, bay sát qua má Ngưu Tấn Đạt chui vào trong tường gạch.

Tường gạch vỡ vụn, để lại một vệt máu trên mặt Ngưu Tấn Đạt. Mũi tên này chỉ cần lệch một phân thôi là trên mặt Ngưu Tấn Đạt có một cái động rồi.


- Hắn muốn giết hạ quan…

Ngưu Tấn Đạt vô thức nói.

- Không, nếu hắn muốn giết ngươi, thì mũi tên đó đã không cố ý bắn chệch rồi.

Tôn Khai Đạo lắc đầu:

- Người có tài bắn cung như vậy, cho dù là ở Tả Tiền Vệ cũng là một vị khó lường. Không biết là vị tướng quân nào tới…Xem ra phản quân của Ân Phá Sơn đã bị Tả Tiền Vệ đánh bại hoàn toàn rồi. Chẳng lẽ mấy chục vạn đại quân của Tả Vũ Vệ đã thực sự bắc thượng?

- Chúng ta làm sao bây giờ?

Ngưu Tấn Đạt hỏi.

- Chúng ta?

Tôn Khai Đạo lắc đầu:

- Kỳ thực ngày này sớm muộn gì cũng tới, ta chỉ không ngờ là tới nhanh như vậy thôi. Lệnh cho dân dũng không được bắn tên. Nếu chọc giận tướng quân Tả Tiền Vệ, tùy tiện một chiết xung doanh là có thể hủy cả huyện Uyển này của chúng ta. Đang thời kỳ chiến tranh, Tả Tiền Vệ chỉ cần lấy lý do là nghịch tặc nấp trong huyện Uyển rồi giết cả huyện, chẳng ai trách được cái gì. Ta mất một cái giá thật lớn mới bảo vệ được huyện Uyển, cho nên không thể mang tới tai họa cho dân chúng uyển Huyện nữa.

- Nhưng…đại nhân, một khi mở cửa thành, nếu những người Tả Tiền Vệ đó biết rằng ngài từng đầu hàng Ân Phá Sơn, thì vẫn xảy ra một trường giết chóc.

- Ta sẽ đi ra ngoài một mình.

Tôn Khai Đạo khoát tay:

- Các ngươi đều lưu lại!

Không đợi đám dân dũng ngăn cản, Tôn Khai Đạo liền bước nhanh xuống tường thành, sau đó hạ lệnh cho binh lính bảo vệ mở cửa thành ra. Ngưu Tấn Đạt mang theo dân dũng đi phía sau, bị Tôn Khai Đạo khiển trách vài câu mới lưu lại đằng sau cánh cửa.

Tôn Khai Đạo đi ra một mình tiếp đón nhóm kỵ binh kia, vừa đi vừa điều chỉnh hô hấp. Y biết mình sắp phải đối mặt với cái gì, không thể trốn tránh. Không ai biết sự đau khổ trong lòng của y, cũng không ai có thể mang tiếng xấu thay y. Vì bảo vệ dân chúng huyện Uyển, Tôn Khai Đạo không tiếc đưa nữ nhân yêu thích của mình hiến cho Ân Phá Sơn. Vì để cho dân chúng không bị tàn sát, thậm chí y còn phải quỳ lạy một võ phu như Ân Phá Sơn. Những nhục nhã này, đều do Tôn Khai Đạo gánh vác.

Hiện tại không có mấy dân chúng huyện Uyển hiểu cho y, đều coi y như một kẻ bán nước. Cũng không biết có bao nhiêu người nhổ nước miếng sau lưng y.


Cứu dân chúng cả thành, nhưng không một ai nhớ tới ân tình của y.

Chính y cũng không ngờ nó lại biến thành như vậy. Mặc dù là những dân dũng kia phần lớn cũng không hiểu được tâm ý của y. Những dân dũng kia cầm vũ khi lên, đơn giản là vì muốn bảo vệ gia đình, chứ không phải vì lời kêu gọi của y.

- Hạ quan là Tôn Khai Đạo, Huyện lệnh huyện Uyển, không biết vị tướng quân này là?

Y đi tới trước nhóm kỵ binh, thi lễ thật sâu.

- Ngươi chính là Tôn Khai Đạo?

- Đúng là hạ quan.

- Bắt lấy.

Thanh niên đi đầu mặc áo choàng đen khoát tay áo, lập tức có hai thân vệ nhảy xuống ngựa đè Tôn Khai Đạo lại. Ngưu Tấn Đạt đứng sau cửa thành mắng một tiếng, mang theo người lao ra muốn cứu Huyện lệnh đại nhân. Nhưng lúc chạy ra ngoài, y mới phát hiện không có mấy dân dũng đi theo mình.

- Đám ngu ngốc các ngươi!

Ngưu Tấn Đạt đau khổ mắng một tiếng, quơ hoành đao xông về phía đám kỵ binh kia.





Ngưu Tấn Đạt dẫn theo mười mấy dân dũng mới xông tới, đã bị một nam tử cao to như cái cột nhà quật ngã. Nam tử này cao gấp rưỡi người bình thường, thu thập đám người Ngưu Tấn Đạt như là thu thập mấy đứa trẻ con vậy. Sau đó là mười mấy thân binh xông tới dùng hoành đao đặt lên vai của đám người Ngưu Tấn Đạt.

- Tôn Khai Đạo, ngươi là Huyện lệnh huyện Uyển, huyện Uyển coi ngươi là người đứng đầu, hiện tại ta có vài việc muốn hỏi ngươi.

Thanh niên đi đầu khoác áo choàng đen chính là Phương Giải. Hắn dùng roi ngựa chỉ vào Tôn Khai Đạo, hỏi:

- Ta nghe nói ngươi đầu hàng phản quân, còn được phong tước, có việc này hay không?


Tôn Khai Đạo hơi sửng sốt, cúi đầu nói:

- Có.

- Ta nghe nói Ân Phá Sơn có chút thưởng thức ngươi, cho nên không cướp bóc dân chúng huyện Uyển, có chuyện này không?

- Có!

- Ừ.

Phương Giải ừ một tiếng, khoát tay nói:

- Chém.

Hai thân binh sông tới, một người đè cỏ Tôn Khai Đạo xuống, người kia rút đao. Tôn Khai Đạo giãy dụa hô:

- Ta có một chuyện muốn nhờ, tướng quân nghe xong giết ta cũng không muộn.

Phương Giải khẽ nhướn mày:

- Nói.

Tôn Khai Đạo ngẩng đầu nói:

- Quả thực hạ quan phạm vào tội lớn, không thể tha thứ. Nhưng mong tướng quân chỉ giết một mình hạ quan là được. Những người khác đều là bị hạ quan bức bách, bất đắc dĩ mới đi theo phản tặc.

Phương Giải hừ lạnh một tiếng:

- Trong huyện Uyển có ai theo phản tặc, tất nhiên ta sẽ điều tra rõ ràng. Ngươi là kẻ cầm đầu, quyết không thể tha. Những người khác dám lao ra khỏi thành cứu ngươi, chắc cũng là đồng đảng của ngươi. Đám người các ngươi, cầm bổng lộc của triều đình lại nhận giặc làm cha…Cho dù giết cửu tộc cũng không đủ!

- Thúi lắm!

Ngưu Tấn Đạt liều mạng giãy dụa:

- Nếu không có Huyện lệnh đại nhân, dân chúng toàn thành đã bị phản quân giết rồi. Vì bảo vệ con dân toàn thành mà Tôn đại nhân phải chịu sự nhục nhã. Ngài ấy mới là một vị quan tốt! Ngươi không hỏi xanh hỏi đỏ liền muốn giết người, ngươi và đám phản quân đó có khác gì nhau đâu.

Bốp!



Kỳ Lân tát một cái vào mặt Ngưu Tấn Đạt, một bên mặt lập tức sưng vù.

- Còn dám bất kính với tướng quân nữa, ta lập tức giết ngươi.

Tôn Khai Đạo nhìn Ngưu Tấn Đạt chảy máu ở miệng, thở dài một tiếng:

- Đời ta làm sai một việc, chính là làm quan…Nếu tướng quân muốn giết, cứ giết là được.

Phương Giải nhìn nhìn Trác Bố Y, Trác Bố Y mỉm cười gật đầu.

Người như vậy, chưa hẳn là một người sợ chết.

- Trong thành còn có lương thảo không?

Phương Giải hỏi.

- Không còn!

Tôn Khai Đạo ngẩng mạnh đầu, trả lời:

- Mặc dù phản quân không giết người, nhưng bọn chúng đã vơ vết hết cả lương thực rồi. Dân chúng trong thành phải bữa đói bữa no, không còn tí lương thực nào!

- Ha ha!

Phương Giải không nhịn được cười ha hả, khoát tay phân phó:

- Thả bọn họ ra, Tôn đại nhân, ngươi đi theo ta, ta có mấy lời muốn nói với ngươi.

Kỳ Lân nâng Ngưu Tấn Đạt dậy, cười nói:”Đắc tội rồi”. Các dân dũng khác cũng được thả, ngơ ngác nhìn nhau, không ai hiểu là chuyện gì. Tôn Khai Đạo được thân binh của Phương Giải thả ra, xoa xoa bả vai bị đau, hỏi:

- Vị tướng quân này có ý gì vậy?

- Tướng quân nhà ta chỉ muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi thật tâm đầu hàng phản quân hay là thật tâm bảo vệ dân chúng.

Trác Bố Y xuống ngựa, đỡ lấy Tôn Khai Đạo:

- Đắc tội rồi. Nếu không làm vậy, thì không biết bản tâm của đại nhân như thế nào. Dù sao ngươi đã lừa được Ân Phá Sơn, ai biết liệu ngươi có lừa bọn ta không.

- Vị tướng quân này là?



back top