Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 442: Rời nhà


Trần Định Nam thấy lão thái gia tự mình tới, vội vàng đi tới ngăn đón:

- Sao ông lại lên đây, cháu bất hiếu, kinh động tới ông. Nơi này quá nguy hiểm, ông nên quay lại đi.

Y vừa khuyên bảo vừa nói với hầu cận phía sau:

- Mau mau đỡ lão thái gia đi xuống!

Lão thái gia đẩy Trần Định Nam ra, lạnh lùng nhìn y một cái, nói:

- Đều lui xuống cho ta. Chuyện này vốn có thể giải quyết êm xuôi nhưng cháu lại cứ mang tai họa tới, phế vật!

Trần Định Nam biến sắc, trong mắt đầy vẻ không phục. Nhưng uy vọng của lão thái gia ở Trần gia rất cao, y không dám ngỗ nghịch. Y biết lão thái gia đang trách mình xử lý chuyện này không tốt, nhưng y không thấy mình làm sai ở đâu. Nếu ngay từ đầu không đánh mà đã hàng, thì thanh danh của Trần gia chỉ sợ sẽ rơi xuống đáy. Đầu tiên là hàng phản quân, về sau lại hàng quan quân, thay đổi thất thường, chỉ tổ bị người đời chế giễu.

Cho dù phải hàng, y tính toán chống cự một lúc, khiến quan quân bên ngoài viện biết Trần gia không phải dễ chọc. Nếu là ép tới, quan quân sẽ tổn thất không nhỏ. Hơn nữa, tính cách của y vốn tự phụ, nếu không đánh một trận thì khó mà đồng ý đầu hàng. Kỳ thực Trần Định Nam đã chống trả đúng mực. Nếu không y đã giết tướng lĩnh quan quân rồi, chứ không phải là đẩy xuống. Với võ nghệ của y, giết Lục Phong Hầu không phải là việc khó.

- Không phục?

Lão thái gia liếc cái là nhìn ra tâm tư của Trần Định Nam, nên lười nói nữa. Ông ta bước nhanh vài bước đi xuống con đường dựng bằng bao tải, sau đó chậm rãi thi lễ thật sâu với Phương Giải:

- Lão hủ Trần Phù Nhàn bái kiến tướng quân! Nghịch tử vô lễ, cản trở tướng quân, lão hủ xin lỗi thay cho nghịch tử!

Phương Giải đi tới gần Trần Phù Nhàn, đánh giá lão già này. Từ ánh mắt của ông ta có thể thấy đây là một người từng trải qua sóng to gió lớn. Tuy đã tuổi già sức yếu, nhưng trí tuệ qua năm tháng lắng đọng vẫn còn, chưa tới mức hoa mắt ù tai.

- Lúc này mới hàng, không sợ ta giết cả nhà lão sao?

Phương Giải hỏi.

Trần Phù Nhàn cúi đầu nói:

- Lão hủ biết, lúc này tướng quân đang rất tức giận. Dù hơi chậm chút, nhưng có thể bổ cứu. Đều do lão hủ nhiều năm không để ý tới chuyện của gia tộc, mọi việc đều giao cho nghịch tử Định Nam quản lý. Nếu lão hủ biết là thiên quân của triều đình tới, thì tất nhiên mở cửa nghên đón tướng quân từ sớm.

- Mấy lời nói dối không cần nói cũng được.

Phương Giải giao Triều Lộ đao cho Trần Hiếu Nho, nhìn thoáng qua thiếu niên ở phía sau Trần Phù Nhàn. Thiếu niên kia mặt trắng như ngọc, kiếm mi mục lãng, rất có khí độ. Chỉ có điều ác khí trên hai hàng lông mày hơi nặng, ánh mắt cũng đầy địch ý.

- Vì sao ngăn cản đại quân của ta?

Phương Giải nhìn thẳng Trần Định Nam, hỏi.

Trần Định Nam ngẩng đầu nói:

- Nếu đổi thành tướng quân, tướng quân sẽ làm như thế nào? Đang thời loạn thế, ta đâu biết quan quân hay là cường đạo? Trần mỗ chỉ muốn che chở gia đình mình, nếu có chỗ nào đắc tội mong tướng quân bao dung.

Phương Giải gật đầu, bỗng tung một quyền đánh vào mũi Trần Định Nam. Trần Định Nam cả kinh, vô thức nâng hai tay che mặt lại. Bịch một tiếng, nắm đấm của Phương Giải đám mạnh vào cánh tay của Trần Định Nam. Trần Định Nam bay ra đằng sau, rơi thẳng xuống tường viện. Dù tu vị của y không tầm thường, giữa không trung miễn cưỡng lộn vài cái hạ xuống mặt đất, nhưng vẫn lảo đảo vài cái rồi ngồi bệt xuống.


Từ tường viện cao hai trượng ngã xuống mà không gãy xương, đã là không tồi rồi.

- Không cần khách sáo dối trá, cũng không cần nói lời vô dụng.

Phương Giải đứng ở đầu tường nhìn thiếu niên giãy dụa đứng lên:

- Lúc ở kinh thành ta thấy rất nhiều người kiêu ngạo, không chỉ một mình ngươi. Ngươi muốn sống sót, muốn cả Trần gia từ trên xuống dưới sống sót, vậy thì đây là lúc Trần gia các ngươi ra giá.

Trần Phù Nhàn biến sắc, không ngờ tướng quân thiếu niên này lại thẳng thắn như vậy. Ông ta đã trải qua rất nhiều sóng gió cuộc đời, gặp qua những người bề trên, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một người trẻ tuổi mà lại lãnh ngạo như vậy. Ông ta nhanh chóng tính toán trong đầu, sau đó rất nghiêm túc nói với Phương Giải:

- Lão hủ nguyện ý dâng một nửa gia sản…

- Lúc đầu ta cũng chỉ cần có thế.

Phương Giải nhìn Trần Phù Nhàn, nói:

- Nhưng hiện tại không đủ.

Trần Định Nam đứng dậy, chỉ vào Phương Giải, cả giận nói:

- Cái này tính là cái gì? Bằng không ngươi giết hết cả Trần gia bọn ta đi!

- Tốt.

Phương Giải thản nhiên nói một chữ, sau đó xoay người trở về:

- Hiện tại ta đi xuống, đánh một lần nữa. Ngươi cảm thấy không phục, ta liền cho ngươi cơ hội. Nếu ngươi có thể kiên trì tới khi trời tối, ta lập tức mang binh rời đi. Nếu ngươi không kiên trì được, thì sáng sớm ngày mai, trên dưới một trăm đầu người Trần gia các ngươi sẽ bị treo trên tường thành huyện Cầu An.

- Tướng quân dừng bước!

Trần Phù Nhàn bước nhanh tới, do dự một lát, bỗng quỳ xuống:

- Trách lão hủ bình thường chiều chuộng nghịch tử, tướng quân chớ chấp nhặt với nó. Lão hủ đoán…tướng quân suất quân tới hẳn là hội hợp với binh mã của Húc Quận Vương ở núi Lang Nhũ phải khôn? Lão hủ và Húc Quận Vương có chút quan hệ. Vương phi…chính là trưởng nữ của lão hủ.

Lời này vừa ra, Phương Giải hơi dừng bước.

- Một khi đã như vậy, sao lúc trước lão đầu hàng phản tặc?

Phương Giải xoay người nhìn Trần Phù Nhàn, hỏi.

- Lão hủ phải phụ trách trên dưới mấy trăm mạng sống của Trần gia, phải phụ trách cơ nghiệp trăm năm của Trần gia, tướng quân…thân ở đây, có nhiều việc không tự quyết được. Lão hủ từng viết thư phái người mang tới núi Lang Nhũ giao cho Húc Quận Vương. Vương gia cũng biết lão hủ làm vậy là bất đắc dĩ. Trong hai năm qua, ta từng phái người nhiều lần mang lương thực cho Vương gia. Kính xin tướng quân nể mặt Vương gia mà buông tha Trần gia chúng tôi.

Phương Giải trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài:

- Thôi…ngày sau công tội của Trần gia các ngươi, đều có triều đình quyết định.


- Đa tạ tướng quân!

Trần Phù Nhàn cúi đầu xuống, ánh mắt đầy đau khổ.

Trưởng nữ của ông ta gả cho Húc Quận Vương, thứ nữ gả cho Bùi Quả, Quận thừa Lạc Quận. Một ở núi Lang Nhũ chống đỡ phản quân, một đi theo Lý Viễn Sơn làm loạn. Giờ ông ta đang bị kìm kẹp ở giữa.





- Bọn ta phải hội quân với Húc Quận Vương, nhưng lương thảo không đủ.

Phương Giải ngồi trong phòng khách của Trần gia, uống một ngụm trà, nói

- Nửa tháng lương thực cho một vạn binh mã, không biết Trần gia có lấy ra được không?

Phương Giải không nói thật. Bởi vì sau trận chiến này binh mã của hắn sẽ không che giấu được tung tích nữa. Nói quá con số lên, khiến cho phản quân phải e dè.

- Lấy ra được.

Trần Phù Nhàn vội vàng nói:

- Đây là chuyện mà Trần gia chúng tôi nên làm.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Nếu lấy ra được, thì ta sẽ không giết một người nào của Trần gia. Nhưng ta tổn thất mấy trăm thuộc hạ, mà tư binh cả Trần gia các ngươi cũng bị tổn thất hơn nửa. Vốn có thể tránh tai họa, nhưng vì các ngươi tự cho là đúng nên mới xảy ra chuyện như vậy.

- Làm sao ta biết ngươi sẽ không giết người?

Trần Định Nam nói:

- Trước lúc phá thành người Mông Nguyên cũng tuyên bố không giết người. Phản quân, loạn phỉ cũng nói không giết người, nhưng hiện tại ba đạo Tây Bắc có chỗ nào là không thây chất đầy đất không?

- Câm miệng.

Trần Phù Nhàn lạnh lùng trách cứ.

Hai cánh tay của Trần Định Nam đã sưng lên. Nếu không phải Phương Giải hạ thủ lưu tình, thì một quyền này đã đánh gãy xương tay của y rồi. Y vốn tự phụ, cả huyện Cầu An, thậm chỉ cả Lạc Quận không có người trẻ tuổi nào có võ nghệ cao cường cùng với tinh thông binh pháp như y. Nhưng ở trước mặt người này, thoạt nhìn tuổi tác cũng không kém bao nhiêu, nhưng đã xuất lĩnh cả một đội quân chiến đấu. Có thể thấy người này có một địa vị nhất định trong triều đình, thậm chí trong mắt bệ hạ.

Cho nên y có chút không phục.


- Không giết người của Trần gia, không phải vì các ngươi nguyện ý đầu hàng, mà là vì Húc Quận Vương.

Phương Giải lạnh nhạt nói:

- Lúc ta mới tới học ở Diễn Vũ Viện Trường An, Vương gia đã từng chiếu cố ta. Trước khi Vương gia lãnh binh tây chinh, còn nói lời từ biệt với ta. Giờ ngươi không chết, là vì ngươi may mắn có xuất thân tốt.

Trần Định Nam hơi giận nói:

- Ngươi ỷ vào nhiều lính mà thôi!

Phương Giải khẽ cười nói:

- Ta không có thời gian tranh luận với ngươi chủ đề này. Có phải ngươi nghĩ ta sẽ đấu với ngươi một trận công bằng? Ta nghe nói ngươi khá có tài danh, không ngờ lại ngây thơ như vậy. Đao trong tay ta là để giết người, binh lính trong tay để bình định, dỗi hơi đâu mà chơi với ngươi? Cái đó khác gì là trẻ con tập tành làm người lớn đâu?

Trần Định Nam đỏ mặt, há miệng muốn nói ngươi là kẻ nhu nhược, nhưng nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của lão thái gia, y liền nuốt lời vào bụng.

- Ta lấy lương thảo của Trần gia các ngươi, tương lại lúc báo công lên triều đình, ta sẽ dề cập tới. Mà ngươi ngăn cản đại quân triều đình, chính là tội chết.

Phương Giải nhìn Trần Định Nam, nói:

- Giết hơn trăm thủ hạ của ta, càng là tội chết.

Trần Định Nam cả kinh:

- Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?

Phương Giải đứng dậy, chắp tay nói với Trần Phù Nhàn:

- Đa tạ chuyện lương thảo, nhưng chuyện nào ra chuyện đấy. Ta muốn mang cháu ruột này của lão đi, trước sung làm quân nô. Yên tâm, nể mặt Húc Quận Vương, ta sẽ không giết y. Nhưng nếu y muốn sống sót thì phải dựa vào bản thân mình. Có mấy chục thủ hạ của ta chết trong tay y, đây là khoản nợ nhân mạng, phải trả.

Phương Giải nhìn Trần Định Nam, nói:

- Từ hôm nay trở đi ngươi phải giết người chuộc mạng, giết phản quân, giết Thát tử Mông Nguyên, khi nào giết đủ hai trăm người, ta liền miễn đi thân phận quân nô của ngươi. Ngươi đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, nếu ngươi có bản lĩnh, ngươi có thể phản kháng. Nhưng ngươi không có, nên hiện tại ngươi chỉ có thể nghe theo lời ta.

Trần Định Nam giận dữ, lại bị Trần Phù Nhàn kéo tay lại. Ông ta hướng Phương Giải, thi lễ thật sâu:

- Lão hủ tạ ơn đại ân của tướng quân, cả Trần gia đều ghi khắc không quên.

Phương Giải cười cười, chỉ Trần Phù Nhàn, nói:

- Gia gia của ngươi trí tuệ hơn ngươi, ngươi tuy có chút khôn vặt, kỳ thực chỉ là mãng phu mà thôi.

Nói xong câu đó, Phương Giải xoay người rời đi. Trần Định Nam khó hiểu nhìn Trần Phù Nhàn một cái, chỉ thấy ông ta nhìn bóng lưng của tướng quân thiếu niên kia đầy vẻ khâm phục.

- Vì sao?

Y hỏi.

- Cháu cảm thấy Lý Viễn Sơn sẽ thắng sao?

Trần Phù Nhàn hỏi.



Trần Định Nam lắc đầu:

- Cho dù việc bình định của đại quân triều đình sẽ không thuận lợi, nhưng Lý Viễn Sơn đừng mong thắng được.

- Vậy thì ngày Hoàng Đế đại thắng, chính là lúc Trần gia chúng ta gặp họa. Cho nên ta mới cảm ơn vị tướng quân kia, bởi vì hắn đã cứu huyết mạch duy nhất của Trần gia…chính là cháu.

- Hắn đã cứu cháu?

Trần Định Nam trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên hiểu ra:

- Cháu hiểu rồi.

Phương Giải xoải bước rời khỏi phòng khách của Trần gia, vừa đi vừa phân phó:

- Trói Tôn Khai Đạo lại, vả miệng ba mươi cái, nhốt trong lồng giam. Nếu cầu xin tha thứ, lại tát một cái.

Trần Hiếu Nho ngẩn ra, nhưng vẫn làm theo lệnh, xoay người mang theo mấy phi ngư bào rời đi. Không bao lâu liền truyền tới tiếng cầu xin tha thứ của Tôn Khai Đạo:

- Tướng quân, tỵ chức biết sai rồi!

Phương Giải không để ý tới, bước nhanh rời khỏi tòa nhà Trần gia:

- Mang theo lương thảo, lập tức rời khỏi huyện Cầu An.

Trác Bố Y đi theo sau, khó hiểu hỏi:

- Sao phải phạt Tôn Khai Đạo?

Phương Giải vừa đi vừa nói:

- Ta và tiên sinh không biết Trần Phù Nhàn là nhạc phụ của Húc Quận Vương, nhưng Tôn Khai Đạo có lý gì lại không biết? Nếu lúc trước y nói ra, thì lấy đâu ra trận chém giết này? Tới thẳng nhà cầu kiến, chưa hẳn là không mượn được lương thảo. Người này làm việc gì cũng tính kế, nếu không triệt tiêu cái mờ ám trong lòng y, thì làm sao sử dụng được.

- Vì sao không giết luôn?

Trác Bố Y hỏi.

- Bởi vì y khẳng định có lý do giấu ta.

Phương Giải vừa đi vừa nói:

- Y không phải là kẻ ngu ngốc.





Đang lúc Phương Giải dẫn người rời khỏi huyện Cầu An, thì cách đó hơn ngàn dặm, La Diệu mặc quần áo gấm ghìm chặt chiến mã lại, nhìn đám người ngăn cản y ở trên quan đạo, ánh mắt lạnh lùng. Nơi này cách thành Ung Châu chưa tới trăm km, mà người không muốn y trở về đã chờ sẵn nơi này rồi.

Ở trước mặt La Diệu, đứng đông đúc trên một trăm tăng nhân mặc áo cà sa màu đỏ chót.

Cầm giới đao vòng vàng, khuôn mặt không biểu lộ gì.


back top