Chương 471: Đến đây một khâm sai
Mưu Lương Bật vén rèm đi vào lều lớn. Mất một lúc thích ứng bóng tối trong lều, mới nhìn thấy một người đang đắp cái chăn dày nằm trên giường. Bên cạnh giường có mấy Tát Mãn người Bắc Liêu đang nhảy điệu nhảy kỳ quái, miệng còn lẩm bẩm.
Những Tát Mãn này có thân phận cực kỳ tôn quý ở Bắc Liêu, địa vị tương đương với Phật tông ở Mông Nguyên. Thậm chí Đại Tát Mãn có thể ngồi cùng ăn với Đại Hãn Bắc Liêu. Hãn vị kế thừa nhất định phải do Đại Tát Mãn chủ trì thì mới coi như là hợp pháp. Mà Tát Mãn, kỳ thực là một số võ giả có tu vị cao, giả thần giả quỷ mà thôi. Ở Bắc Liêu, nếu có người nào bị bệnh nặng dùng y dược không có hiệu quả, thì sẽ mời Tát Mãn tới làm phép đuổi ma bệnh đi. Mưu Lương Bật không tin đám người nhảy nhót múa may này sẽ trừ được bệnh tật.
- Mời những vị Tất Mãn này ra ngoài, bằng không sẽ ảnh hưởng tới y quan khám bệnh.
Mưu Lương Bật khẽ nói với Hoàn Nhan Vân Thù, Hoàn Nhan Vân Thù lộ vẻ khó khăn nói:
- Tát Mãn đang làm phép, lúc này không được ai quấy rầy. Dựa theo quy của người Bắc Liêu chúng tôi, nếu quầy rầy Tát Mãn làm phép, thì chính là bất kính với Trường Sinh Thiên, sẽ bị Trường Sinh Thiên trừng phạt. Cho nên mong đại nhân chờ một lát.
Mưu Lương Bật đang định nói đây là việc làm ngu ngốc, nhưng lại nghĩ, đám Tát Mãn này nhảy nhót càng lâu càng tốt, như thế thương thế của Hoàn Nhan Trọng Đức sẽ trầm trọng thêm.
Y lập tức gật đầu:
- Vậy thì đợi thêm một lát.
Hoàn Nhan Vân Thù nói lời cảm ơn, đứng bên cạnh y nhìn những Tát Mãn kia nhảy nhót. Cũng không biết điệu nhảy này có ý nghĩa gì, đi qua đi lại cũng chỉ có mấy động tác, nhưng bọn họ nhảy rất hăng say giống như không có điểm cuối vậy. Mưu Lương Bật đứng ở trong lều vải đợi chừng nửa canh giờ, chân bắt mỏi nhưng mấy người kia vẫn chưa kết thúc.
- Sắp xong rồi…
Hoàn Nhan Vân Thù thấy sắc mặt của Mưu Lương Bật có chút khó coi, vội vàng giải thích:
- Sắp làm phép xong rồi.
Mưu Lương Bật thấy mấy Tát Mãn này nhảy đã đến đầu mồ hôi, trong lòng tự nhủ những người này giả thần giả quỷ cũng thật tốn khí lực. Y một mực nghĩ tới Phương Giải bên kia, nên không muốn trì hoãn lâu. Thừa dịp này y sửa sang lại suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy mình có hơi quá khích. Khâm sai truyền chỉ vừa mới bị y lừa đi về phía nam tới núi Hầu Vũ, Phương Giải thì ở Phan Cố phía đông bắc, khâm sai sao có thể tìm tới Phương Giải được.
Càng nghĩ càng cảm thấy mình quá lo lắng rồi. Nếu thực tùy tiện mang binh và lương thực, ngược lại sẽ khiến cho Phương Giải hoài nghi. Tới lúc này y không thể không cảm thấy may mắn, may mắn vì Hoàn Nhan Trọng Đức bị thương, trì hoãn y tới Phan Cố. Nếu thực sự dẫn binh đi, cho dù độc chết Phương Giải, thì năm nghìn binh mã của Phương Giải cũng không thể khống chế, khó tránh khỏi sẽ xảy ra một hồi chém giết, tổn thất sẽ không nhỏ.
Đang nghĩ tới đây, bỗng nhiên y nghe thấy có người thấp giọng gọi mình. Quay đầu nhìn, là thân tín của mình mang theo vẻ mặt sốt ruột đứng ở cửa lều. Mưu Lương Bật nhìn Hoàn Nhan Vân Thù một cái, thấy nàng đang nhìn chằm chằm vào mấy Tát Mãn, lập tức xoay người đi ra ngoài, hỏi thân tín kia có chuyện gì. Thân tín này vội vàng nói:
- Lại tới một đội khâm sai tuyền chỉ, mặc tuyền phi ngư bào, người đi đầu cầm thánh chỉ trong tay, bảo Phương Giải tiếp chỉ.
- Là đám người lần trước?
Mưu Lương Bật cả kinh hỏi.
- Không phải.
Mưu Lương Bật nhíu mày, suy nghĩ chốc lát rồi nói:
- Ngươi về trước mời người vào lều lớn, ta lập tức trở về.
Y quay đầu lại nhìn vào trong lều vải, phát hiện cuối cùng mấy Tát Mãn kia cũng nhảy xong điệu nhảy quỷ dị, bọn họ dừng lại lau mồ hôi rồi nói nhỏ với Hoàn Nhan Vân Thù cái gì đó, thỉnh thoảng liếc nhìn về bên này. Không biết vì sao, Mưu Lương Bật cảm thấy ánh mắt của những Tát Mãn đó không có thiện ý gì.
Y không nói với Hoàn Nhan Vân Thù một câu nào, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Lúc y rời đi, Hoàn Nhan Vân Thù cũng quay đầu nhìn về phía y. Bởi vì cách quá xa, nên thấy không rõ vẻ mặt của nàng. Nếu tới gần chút, Mưu Lương Bật nhất định sẽ kinh ngạc vì ánh mắt híp lại thành hình trăng khuyết của nàng.
…
…
Cách giáo trường còn một đoạn, Mưu Lương Bật chợt nghe thấy đội ngũ bên kia vang lên tiếng hoan hô giống như núi thở sóng ngầm. Sắc mặt của y hơi đổi, bước nhanh về hướng đại doanh. Lúc sắp tới gần, thân tín mà y phái đi vội vàng chạy về.
- Đại nhân, việc lớn không tốt.
Sắc mặt của thân tín này cực kỳ khó nhìn:
- Thuộc hạ mời khâm sai tuyên chỉ tới lều lớn chờ một chút, nhưng những người đó căn bản không để y tới, mà rút thẳng ra ý chỉ rồi tuyên đọc. Trên giáo trường đều là những binh sĩ chuẩn bị tới Phan Cố, vị khâm sai này đọc thánh chỉ trước mặt bọn họ, nói bệ hạ khen ngợi đội quân, về sau mỗi binh lính có thể được phân mười mẫu ruộng, thưởng một trăm ngân lượng, tất cả quân tiền thiếu nợ, sau khi chiến thắng sẽ tổng kết lại rồi trả. Mỗi người đều có đại công, tất cả tướng tá quan quân thăng lên một cấp.
- Còn gì nữa?
Mưu Lương Bật vội vàng hỏi.
- Còn có…còn có…bổ nhiệm Phương Giải làm Hành Quân Tổng Quản, chủ trì quân vụ, mọi người chịu sự chỉ huy của hắn.
- Hành Quân Tổng Quản…khâm sai đó là giả!
Trong mắt Mưu Lương Bật hiện lên một tia âm tàn:
- Điều đội thân binh của ta tới đây bao vây những người đó lại, không để một kẻ nào thoát.
Thân tín của y tuân lệnh xoay người rời đi. Mà lúc này, đội thuộc hạ của Mưu Lương Bật cũng đang ở giáo trường nghe khâm sai tuyên chỉ, cũng đều vỗ tay hoan hô. Trong ý chỉ là những lời lẽ tốt đẹp khen ngợi bọn họ, còn được ban thưởng rất dày, đám binh lính tự nhiên là cao hứng.
Từ xa nhìn thấy Mưu Lương Bật, lập tức có người chỉ về hướng y:
- Khâm sai đại nhân, đó chính là Mưu đại nhân, Mưu đại nhân là chỉ huy tạm thời.
- Ừ.
Khâm sai tuyên chỉ gật đầu, từ chỗ cao đi xuống dưới, mang theo một đám phi ngư bào nghênh tiếp Mưu Lương Bật.
- Bao vây những người này lại.
Mưu Lương Bật đưa tay chỉ về những phi ngư bào, đội thân binh vừa chạy tới đều ngơ ngác. Bọn họ liếc nhìn Mưu Lương Bật một cái, sau đó nhìn sang nhau để tìm kiếm đáp án. Đáng tiếc là không ai biết đây là chuyện gì.
- Những người này đều là giả dối, bọn chúng không phải là khâm sai!
Mưu Lương Bật lớn tiếng nói:
- Mấy ngày trước bệ hạ phái khâm sai đã tới, lúc ấy nhiều người tận mất nhìn thấy! Các ngươi đúng là một đám ngu ngốc, bị lừa mà còn không nhận ra! Những kẻ này đều là đồ giả mạo, căn bản không phải là người của triều đình phái tới. Chẳng lẽ các ngươi đã quên, ngay mấy ngày hôm trước khâm sai đã rời đi sao?
Phi ngư bào cầm đầu hừ một tiếng, cười lạnh:
- Mưu đại nhân, ngươi có nhận ra thánh chỉ trong tay ta không? Ngươi có nhận ra quần áo trên người bọn ta không? Ngươi nó mấy ngày trước có khâm sai tới tuyên chỉ, nhưng người đâu?
- Đã rời đi rồi!
Mưu Lương Bật lớn tiếng nói.
- Vậy à?
Người nọ cười lạnh:
- Ngươi nói người đã rời đi, rời đi đâu? Ngươi nói khâm sai tuyên chỉ, vậy thánh chỉ ở chỗ nào? Ngươi có dám lấy ra cho mọi người xem không?
- Khâm sai truyền là…khẩu dụ.
Mưu Lương Bật cả giận nói:
- Các ngươi là đám loạn tặc ở nơi nào mà dám giả mạo khâm sai triều đình!
- Ha ha!
Người nọ cười to:
- Khẩu dụ? Bệ hạ phái người vượt ngàn dặm xa xôi chỉ tới truyền khẩu dụ? Lời này lừa trẻ con ba tuổi nó cũng không tin! Cái ta cầm trong tay chính là ý chỉ do đích thân bệ hạ ngự bút, có ngọc tỉ của bệ hạ làm chứng! Phía trên viết rõ ràng bổ nhiệm Phương tướng quân làm Hành Quân Tổng Quản, chủ trì quân vụ, mà khẩu dụ của ngươi có ai làm chứng? Khẩu dụ mà ngươi nhận được là cái gì?
Mưu Lương Bật cả giận nói:
- Khẩu dụ của bệ hạ là để ta chủ trì quân vụ!
- Úi chà…
Người nọ úi chà một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Mưu Lương Bật:
- Mưu đại nhân, có phải ngươi muốn lãnh binh tới điên rồi phải không?
Một câu kia khiến Mưu Lương Bật biến sắc.
Không đúng!
Trong đầu vang lên một tiếng, những chuyện khó hiểu vừa rồi lập tức trở nên rõ ràng. Phương Giải không tới mà phái người hầu cận tới nói rằng buổi tối mới đến được. Hơn nữa hắn còn cho biết có cố nhân ở kinh thành tới. Điều này là cố ý nói cho y nghe, khiến trong lòng y rối loạn. Sau đó y triệu tập lương thảo binh mã, chuẩn bị tự mình tới Phan Cố. Nhưng vừa lúc đó, Hoàn Nhan Trọng Đức bị thương, mình đi gặp Hoàn Nhan Trọng Đức, những Tát Mãn kia không ngừng nhảy điệu nhảy quái dị kỳ thực là vì muốn kéo dài thời gian! Vì sao phải làm vậy? Chính là vì để khâm sai giả này có thời gian tuyên đọc thánh chỉ trước mặt mọi người.
Bị tính kế rồi!
Nghĩ tới đây, trong lòng Mưu Lương Bật liền chìm xuống, y chỉ tay vào người nọ, la lớn:
- Tất cả những người này đều là đồ giả mạo, người đâu, bắt tất cả cho ta!
Khâm sai một tay cầm thánh chỉ, một tay đặt ở hoành đao, cả giận nói:
- Mưu Lương Bật, ngươi muốn tạo phản phải không?
Đám binh sĩ vây quanh ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đều quăng ánh mắt về phía Mưu Lương Bật. Ngay cả thân binh của Mưu Lương Bật cũng như vậy, đều nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc.
Mưu Lương Bật vén rèm đi vào lều lớn. Mất một lúc thích ứng bóng tối trong lều, mới nhìn thấy một người đang đắp cái chăn dày nằm trên giường. Bên cạnh giường có mấy Tát Mãn người Bắc Liêu đang nhảy điệu nhảy kỳ quái, miệng còn lẩm bẩm.
Những Tát Mãn này có thân phận cực kỳ tôn quý ở Bắc Liêu, địa vị tương đương với Phật tông ở Mông Nguyên. Thậm chí Đại Tát Mãn có thể ngồi cùng ăn với Đại Hãn Bắc Liêu. Hãn vị kế thừa nhất định phải do Đại Tát Mãn chủ trì thì mới coi như là hợp pháp. Mà Tát Mãn, kỳ thực là một số võ giả có tu vị cao, giả thần giả quỷ mà thôi. Ở Bắc Liêu, nếu có người nào bị bệnh nặng dùng y dược không có hiệu quả, thì sẽ mời Tát Mãn tới làm phép đuổi ma bệnh đi. Mưu Lương Bật không tin đám người nhảy nhót múa may này sẽ trừ được bệnh tật.
- Mời những vị Tất Mãn này ra ngoài, bằng không sẽ ảnh hưởng tới y quan khám bệnh.
Mưu Lương Bật khẽ nói với Hoàn Nhan Vân Thù, Hoàn Nhan Vân Thù lộ vẻ khó khăn nói:
- Tát Mãn đang làm phép, lúc này không được ai quấy rầy. Dựa theo quy của người Bắc Liêu chúng tôi, nếu quầy rầy Tát Mãn làm phép, thì chính là bất kính với Trường Sinh Thiên, sẽ bị Trường Sinh Thiên trừng phạt. Cho nên mong đại nhân chờ một lát.
Mưu Lương Bật đang định nói đây là việc làm ngu ngốc, nhưng lại nghĩ, đám Tát Mãn này nhảy nhót càng lâu càng tốt, như thế thương thế của Hoàn Nhan Trọng Đức sẽ trầm trọng thêm.
Y lập tức gật đầu:
- Vậy thì đợi thêm một lát.
Hoàn Nhan Vân Thù nói lời cảm ơn, đứng bên cạnh y nhìn những Tát Mãn kia nhảy nhót. Cũng không biết điệu nhảy này có ý nghĩa gì, đi qua đi lại cũng chỉ có mấy động tác, nhưng bọn họ nhảy rất hăng say giống như không có điểm cuối vậy. Mưu Lương Bật đứng ở trong lều vải đợi chừng nửa canh giờ, chân bắt mỏi nhưng mấy người kia vẫn chưa kết thúc.
- Sắp xong rồi…
Hoàn Nhan Vân Thù thấy sắc mặt của Mưu Lương Bật có chút khó coi, vội vàng giải thích:
- Sắp làm phép xong rồi.
Mưu Lương Bật thấy mấy Tát Mãn này nhảy đã đến đầu mồ hôi, trong lòng tự nhủ những người này giả thần giả quỷ cũng thật tốn khí lực. Y một mực nghĩ tới Phương Giải bên kia, nên không muốn trì hoãn lâu. Thừa dịp này y sửa sang lại suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy mình có hơi quá khích. Khâm sai truyền chỉ vừa mới bị y lừa đi về phía nam tới núi Hầu Vũ, Phương Giải thì ở Phan Cố phía đông bắc, khâm sai sao có thể tìm tới Phương Giải được.
Càng nghĩ càng cảm thấy mình quá lo lắng rồi. Nếu thực tùy tiện mang binh và lương thực, ngược lại sẽ khiến cho Phương Giải hoài nghi. Tới lúc này y không thể không cảm thấy may mắn, may mắn vì Hoàn Nhan Trọng Đức bị thương, trì hoãn y tới Phan Cố. Nếu thực sự dẫn binh đi, cho dù độc chết Phương Giải, thì năm nghìn binh mã của Phương Giải cũng không thể khống chế, khó tránh khỏi sẽ xảy ra một hồi chém giết, tổn thất sẽ không nhỏ.
Đang nghĩ tới đây, bỗng nhiên y nghe thấy có người thấp giọng gọi mình. Quay đầu nhìn, là thân tín của mình mang theo vẻ mặt sốt ruột đứng ở cửa lều. Mưu Lương Bật nhìn Hoàn Nhan Vân Thù một cái, thấy nàng đang nhìn chằm chằm vào mấy Tát Mãn, lập tức xoay người đi ra ngoài, hỏi thân tín kia có chuyện gì. Thân tín này vội vàng nói:
- Lại tới một đội khâm sai tuyền chỉ, mặc tuyền phi ngư bào, người đi đầu cầm thánh chỉ trong tay, bảo Phương Giải tiếp chỉ.
- Là đám người lần trước?
Mưu Lương Bật cả kinh hỏi.
- Không phải.
Mưu Lương Bật nhíu mày, suy nghĩ chốc lát rồi nói:
- Ngươi về trước mời người vào lều lớn, ta lập tức trở về.
Y quay đầu lại nhìn vào trong lều vải, phát hiện cuối cùng mấy Tát Mãn kia cũng nhảy xong điệu nhảy quỷ dị, bọn họ dừng lại lau mồ hôi rồi nói nhỏ với Hoàn Nhan Vân Thù cái gì đó, thỉnh thoảng liếc nhìn về bên này. Không biết vì sao, Mưu Lương Bật cảm thấy ánh mắt của những Tát Mãn đó không có thiện ý gì.
Y không nói với Hoàn Nhan Vân Thù một câu nào, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Lúc y rời đi, Hoàn Nhan Vân Thù cũng quay đầu nhìn về phía y. Bởi vì cách quá xa, nên thấy không rõ vẻ mặt của nàng. Nếu tới gần chút, Mưu Lương Bật nhất định sẽ kinh ngạc vì ánh mắt híp lại thành hình trăng khuyết của nàng.
…
…
Cách giáo trường còn một đoạn, Mưu Lương Bật chợt nghe thấy đội ngũ bên kia vang lên tiếng hoan hô giống như núi thở sóng ngầm. Sắc mặt của y hơi đổi, bước nhanh về hướng đại doanh. Lúc sắp tới gần, thân tín mà y phái đi vội vàng chạy về.
- Đại nhân, việc lớn không tốt.
Sắc mặt của thân tín này cực kỳ khó nhìn:
- Thuộc hạ mời khâm sai tuyên chỉ tới lều lớn chờ một chút, nhưng những người đó căn bản không để y tới, mà rút thẳng ra ý chỉ rồi tuyên đọc. Trên giáo trường đều là những binh sĩ chuẩn bị tới Phan Cố, vị khâm sai này đọc thánh chỉ trước mặt bọn họ, nói bệ hạ khen ngợi đội quân, về sau mỗi binh lính có thể được phân mười mẫu ruộng, thưởng một trăm ngân lượng, tất cả quân tiền thiếu nợ, sau khi chiến thắng sẽ tổng kết lại rồi trả. Mỗi người đều có đại công, tất cả tướng tá quan quân thăng lên một cấp.
- Còn gì nữa?
Mưu Lương Bật vội vàng hỏi.
- Còn có…còn có…bổ nhiệm Phương Giải làm Hành Quân Tổng Quản, chủ trì quân vụ, mọi người chịu sự chỉ huy của hắn.
- Hành Quân Tổng Quản…khâm sai đó là giả!
Trong mắt Mưu Lương Bật hiện lên một tia âm tàn:
- Điều đội thân binh của ta tới đây bao vây những người đó lại, không để một kẻ nào thoát.
Thân tín của y tuân lệnh xoay người rời đi. Mà lúc này, đội thuộc hạ của Mưu Lương Bật cũng đang ở giáo trường nghe khâm sai tuyên chỉ, cũng đều vỗ tay hoan hô. Trong ý chỉ là những lời lẽ tốt đẹp khen ngợi bọn họ, còn được ban thưởng rất dày, đám binh lính tự nhiên là cao hứng.
Từ xa nhìn thấy Mưu Lương Bật, lập tức có người chỉ về hướng y:
- Khâm sai đại nhân, đó chính là Mưu đại nhân, Mưu đại nhân là chỉ huy tạm thời.
- Ừ.
Khâm sai tuyên chỉ gật đầu, từ chỗ cao đi xuống dưới, mang theo một đám phi ngư bào nghênh tiếp Mưu Lương Bật.
- Bao vây những người này lại.
Mưu Lương Bật đưa tay chỉ về những phi ngư bào, đội thân binh vừa chạy tới đều ngơ ngác. Bọn họ liếc nhìn Mưu Lương Bật một cái, sau đó nhìn sang nhau để tìm kiếm đáp án. Đáng tiếc là không ai biết đây là chuyện gì.
- Những người này đều là giả dối, bọn chúng không phải là khâm sai!
Mưu Lương Bật lớn tiếng nói:
- Mấy ngày trước bệ hạ phái khâm sai đã tới, lúc ấy nhiều người tận mất nhìn thấy! Các ngươi đúng là một đám ngu ngốc, bị lừa mà còn không nhận ra! Những kẻ này đều là đồ giả mạo, căn bản không phải là người của triều đình phái tới. Chẳng lẽ các ngươi đã quên, ngay mấy ngày hôm trước khâm sai đã rời đi sao?
Phi ngư bào cầm đầu hừ một tiếng, cười lạnh:
- Mưu đại nhân, ngươi có nhận ra thánh chỉ trong tay ta không? Ngươi có nhận ra quần áo trên người bọn ta không? Ngươi nó mấy ngày trước có khâm sai tới tuyên chỉ, nhưng người đâu?
- Đã rời đi rồi!
Mưu Lương Bật lớn tiếng nói.
- Vậy à?
Người nọ cười lạnh:
- Ngươi nói người đã rời đi, rời đi đâu? Ngươi nói khâm sai tuyên chỉ, vậy thánh chỉ ở chỗ nào? Ngươi có dám lấy ra cho mọi người xem không?
- Khâm sai truyền là…khẩu dụ.
Mưu Lương Bật cả giận nói:
- Các ngươi là đám loạn tặc ở nơi nào mà dám giả mạo khâm sai triều đình!
- Ha ha!
Người nọ cười to:
- Khẩu dụ? Bệ hạ phái người vượt ngàn dặm xa xôi chỉ tới truyền khẩu dụ? Lời này lừa trẻ con ba tuổi nó cũng không tin! Cái ta cầm trong tay chính là ý chỉ do đích thân bệ hạ ngự bút, có ngọc tỉ của bệ hạ làm chứng! Phía trên viết rõ ràng bổ nhiệm Phương tướng quân làm Hành Quân Tổng Quản, chủ trì quân vụ, mà khẩu dụ của ngươi có ai làm chứng? Khẩu dụ mà ngươi nhận được là cái gì?
Mưu Lương Bật cả giận nói:
- Khẩu dụ của bệ hạ là để ta chủ trì quân vụ!
- Úi chà…
Người nọ úi chà một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Mưu Lương Bật:
- Mưu đại nhân, có phải ngươi muốn lãnh binh tới điên rồi phải không?
Một câu kia khiến Mưu Lương Bật biến sắc.
Không đúng!
Trong đầu vang lên một tiếng, những chuyện khó hiểu vừa rồi lập tức trở nên rõ ràng. Phương Giải không tới mà phái người hầu cận tới nói rằng buổi tối mới đến được. Hơn nữa hắn còn cho biết có cố nhân ở kinh thành tới. Điều này là cố ý nói cho y nghe, khiến trong lòng y rối loạn. Sau đó y triệu tập lương thảo binh mã, chuẩn bị tự mình tới Phan Cố. Nhưng vừa lúc đó, Hoàn Nhan Trọng Đức bị thương, mình đi gặp Hoàn Nhan Trọng Đức, những Tát Mãn kia không ngừng nhảy điệu nhảy quái dị kỳ thực là vì muốn kéo dài thời gian! Vì sao phải làm vậy? Chính là vì để khâm sai giả này có thời gian tuyên đọc thánh chỉ trước mặt mọi người.
Bị tính kế rồi!
Nghĩ tới đây, trong lòng Mưu Lương Bật liền chìm xuống, y chỉ tay vào người nọ, la lớn:
- Tất cả những người này đều là đồ giả mạo, người đâu, bắt tất cả cho ta!
Khâm sai một tay cầm thánh chỉ, một tay đặt ở hoành đao, cả giận nói:
- Mưu Lương Bật, ngươi muốn tạo phản phải không?
Đám binh sĩ vây quanh ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đều quăng ánh mắt về phía Mưu Lương Bật. Ngay cả thân binh của Mưu Lương Bật cũng như vậy, đều nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc.