Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 492-2: Một đường đầy máu, tiêu sái tiến lên ((2))


Thời khắc y giơ tay lên, bỗng nhiên có rất nhiều đóa hoa rực rỡ xuất hiện bên người Hạng Thanh Ngưu. Những đóa hoa này không có rễ cũng không có lá, nó chậm rãi xoay tròn xung quanh người Hạng Thanh Ngưu. Cảnh tượng rất đẹp mắt. Nếu có nữ nhân nhìn thấy sẽ rất thích. Nhưng không hề nghi ngờ rằng, những đóa hoa này là để giết người.

Hạng Thanh Ngưu không phải là nữ nhân, nên cũng chẳng thích hoa.

Vì thế y lắc đầu:

- Trách không được có người nói rằng, đặc điểm lớn nhất của Phật tông các ngươi, chính là cứ hở tí lại định tội cho người khác. Mặc kệ các ngươi đã làm chuyện xấu xa gì, thì đều bày ra vẻ thay trời hành đạo. Thật giống như tất cả những lời các ngươi nói là đạo lý không thể làm trái…

Lúc y nói chuyên, hai tay vung lên, sau đó hoa rụng hết.

Không biết có bao nhiêu đạo kiếm khí vô hình từ Hạng Thanh Ngưu bắn ra, cắt đứt từng bông hoa. Hoa có ngàn vạn bông, kiếm khí có thiên vạn đạo, không nhiều không ít.

- Sở dĩ dân Tây Vực tin tưởng những lời các ngươi nói như vậy, là vì các ngươi rất mạnh. Nhưng ở trước mặt những người còn mạnh hơn các ngươi, các ngươi còn có đạo lý gì có thể giảng?

Y giẫm chân tiến về phía trước, đi về hướng tăng nhân trẻ tuổi.

- Ta cũng thật là may mắn, vừa mới bước chân vào thảo nguyên đã gặp được một Phật tử trong truyền thuyết.

Tăng nhân trẻ tuổi biến sắc:

- Làm sao ngươi biết?

Hạng Thanh Ngưu không trả lời câu hỏi của y:

- Nếu Phật tử còn sống, chứng tỏ rằng lão già Minh Vương kia còn chưa tới lúc chết. Vậy cũng tốt, trước tiên ta giết hết những kẻ kế thừa của y đi, sau đó mang đầu tới giảng đạo lý cùng y.


- Vô lễ!

Tăng nhân trẻ tuổi hiển nhiên nổi giận, hai tay chắp lại:

- Kim Cương Nộ.

Y vừa dứt lời, thân thể bỗng nhiên có sự biến hóa. Cả người cao lên với tốc độ nhanh chóng. Chỉ chớp mắt, thân hình đã cao lớn hơn trước gấp đôi. Thoạt nhìn, Hạng Thanh Ngưu chỉ tới hông của y. Nếu người thường nhìn thấy sự thay đổi này, đã sớm quỳ xuống dập đầu rồi.

- Tức giận cái rắm!

Hạng Thanh Ngưu mắng một câu, một tay vẫn đỡ cái đai lưng không ngừng tụt xuống vì cái bụng quá lớn, tay kia thì tạo ấn quyết chỉ về phía trước. Một đạo kiếm khí mênh mông bắn ra, đâm vào trước ngực của Phật tử này. Cơ thể của Phật tử này đã to lên gấp hai lần, bộ áo bào đỏ không tải được mà đã rách bươm, lộ ra da thịt có màu như kim loại. Kiếm khí đánh vào ngực y vang lên tiếng giòn tan, không ngờ không xuyên thủng được ngực của y.

- Quả nhiên.

Hạng Thanh Ngưu cũng có chút không ngờ:

- Phật tử đều là kim cương bất hoại, nhưng kim cương bất hoại của ngươi thật quá xấu xí…

Y đặt hai tay trước ngực, lòng bàn tay đối nhau:

- Tiểu Chu Thiên.

Ba chữ vừa vang lên, Phật tử có thân hình đã hơn ba thước bỗng nhiên cứng đờ người lại, khó khăn bước về phía trước. Y chỉ kịp kinh ngạc một chút, cơ thể bỗng nhiên không bị khống chế, bị một lực hút cực lớn kéo về phía trước. Mắt thấy thân thể cao lớn kia sắp đụng vào Hạng Thanh Ngưu, thì lực hút chợt biến mất, thay vào đó là một cỗ lực lượng mạnh vô biên đập vào ngực của y. Lực lượng cực lớn này, cho dù Phật tử có Kim Cương thân cũng không chịu nổi.

Không đợi Phật tử vận nội kình giãy khỏi trói buộc, thì lực hút này lại xuất hiện, thân hình vốn bị đẩy mạnh ra lại bị hút về, sau đó lại bị đẩy mạnh ra. Cứ như thế ba lượt, trên người Phật tử vang lên tiếng ken két, không ngờ trên da thịt màu bạc của y xuất hiện vết rạn.

- Có phải rất kinh ngạc cũng như sợ hãi không?

Hạng Thanh Ngưu híp mắt hỏi, mà Phật tử kia đâu còn vẻ kiêu ngạo lúc trước nữa.

- Ngươi là Phật tử, cao cao tại thượng.

Hạng Thanh Ngưu cười lạnh:

- Ta là Đạo tôn, dù ngươi có cao hơn nữa cũng phải ở dưới chân ta.

Y đẩy tay về phía trước, thân thể cao lớn kia lại bị kéo về:

- Ta sẽ không hỏi ngươi tên gì, bởi vì sẽ có rất nhiều người của Phật tông chết trong tay ta. Dù ngươi nói tên của ngươi thì ta cũng không nhớ được.

Y hút Phật tử trở về, lòng bàn tay đặt lên cơ thể cứng rắn:

- Phật tông được xưng là có vạn pháp, Minh Vương được xưng là một pháp thông, vạn pháp thông. Sư tôn của ngươi quả thực không khoác lác, y đúng là đã dung hội vạn pháp, là thiên hạ vô song. Nhưng sư tôn của ta cũng dạy ta một bản lĩnh giống vậy, tên là…một kiếm phá vạn pháp.


Y vừa vận lực vào lòng bàn tay, Phật tử này lại bị oanh ra ngoài. Đang lúc thân thể khổng lồ kia quay cuồng, kiếm ý từ trên trời rơi xuống, vô hình mà lại sắc bén, phốc một tiếng, trên ngực của Phật tử kia lập tức có một lỗ hổng. Kiếm khí không tiêu tan mà hóa thành một chùm sáng tiến vào thân thể của Phật tử. Một giây sau, khuôn mặt của Phật tử bỗng nhiên vặn vẹo, theo sát sau đó là một tiếng kêu rên vô cùng thê lương.

Hàng ngàn tia sáng từ bắn ra từ trong cơ thể của Phật tử, không ngừng phá vỡ cơ thể của y. Chỉ trong chớp mắt, thân thể được xưng là bất diệt kim thân đã bị kiếm ý xé rách tán loạn, thịt bay tứ tung. Ầm một tiếng, thân thể khổng lồ này như bị ném vào một cái máy xay thịt, thịt vụn bay khắp nơi.

- Giết một Phật tử.

Hạng Thanh Ngưu mỉm cười tự nói:

- Quả nhiên rất có cảm giác thành tựu…

Y nhìn bốn tăng nhân áo trắng đang sợ choáng váng:

- Các ngươi chạy hay là ở lại?

Bốn tăng nhân hơi sửng sốt, quay đầu bỏ chạy.

Trần Cáp đi tới, trầm mặc một lúc rồi hỏi Hạng Thanh Ngưu:

- Vì sao lưu người sống?

Hạng Thanh Ngưu nhún vai:

- Để bọn chúng đi gọi thêm người chứ sao…Đỡ mất công chúng ta đi tìm, để bọn chúng nhào tới chịu chết. Nếu ta đã tới đây rồi thì tất nhiên sẽ không trốn trốn tránh tránh, mà sẽ tiêu sái đi lên Đại Tuyết Sơn, một đường giết lên đó.

Trần Hanh hỏi:

- Vừa rồi y nói Tiêu Nhất Cửu đã chết?

Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:

- Ta không tin, Đại sư huynh không phải là người có thể chết dễ dàng như vậy.


Trần Hanh ngồi xổm xuống bên cạnh dấu chân thật lớn kia, vung tay vung chân, nhếch miệng nói:

- Mập mạp, ngươi và Tiêu Nhất Cửu, ai lợi hại hơn?

Hạng Thanh Ngưu ảo não nhìn bụng của mình, cái đai lưng kia cứ buộc vào lại tuột. Cho dù buộc chặt lại cũng vô dụng. Trần Hanh thấy y chỉ lo nghịch cái đai lưng kia, không nhịn được tò mò hỏi:

- Sao ngươi cứ muốn đeo cái đai lựng đó trên bụng, nếu trượt xuống dưới bụng thì làm sao…

- Nếu tuột xuống dưới bụng thì ta nhìn không thấy!

Hạng Thanh Ngưu có chút cảm khái nói:

- Lúc ở Đại Tùy, ta không để ý tới cái đai lưng này, bởi vì ta không quan tâm tới thân phận Đạo tôn kia của ta. Nhưng tới thảo nguyên thì lại không giống, ta muốn đeo đai lưng này cho bắt mắt chút. Ở nhà của mình có thể thoải mái, nhưng khi ra đường, đứng trước mặt kẻ thù thì không thể không giữ thân phận. Bởi vì ta đại biểu không chỉ là bản thân, mà còn là một loại tôn nghiêm, ngươi có hiểu không?

- Thật thâm ảo.

Trần Cáp lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.

Rơi vào đường cùng, Hạng Thanh Ngưu vẫn chỉ có thể nhảy lên lưng ngựa, một tay đỡ đai lưng, nói với Trần Hanh:

- Ngươi hỏi giữa ta và Đại sư huynh ai lợi hại hơn, ta thật khó trả lời. Trước khi Đại sư huynh không bị điên, ta khẳng định đánh không lại huynh ấy. Sau khi Đại sư huynh bị điên…ta vẫn không chắc đánh thắng được huynh ấy.

Y dừng lại một lát rồi nói tiếp:

- Tuy nhiên ta lại cảm thấy, đó không phải là điên, mà là một loại siêu thoát.



back top