Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 517: Đổi đen thành trắng


Triết Liệt Biệt cởi trần, miệng ngậm loan đao, cùng thân binh nâng một cái thang xông về phía trước. Đám thân binh của y cũng nổi cơn hung tàn, biết rằng dù sao đều phải chết, không bằng liều một trận. Vài lang kỵ giơ lá chắn chạy theo bên cạnh Triết Liệt Biệt để che tên cho chủ tướng.

Triết Liệt Biệt cũng giống như các binh sĩ khác, không quen tấn công bằng đôi chân. Nhưng hiện tại ngoại trừ xông về phía trước, y không còn sự lựa chọn nào khác. Giày ủng giẫm lên xương cốt thi thể, phát ra tiếng răng rắc. Mùi cháy khét lọt vào mũi khiến người ta muốn nôn mửa.

Nơi mà lửa lớn đi qua để lại một mảng cháy đen. Có không thi thể trên mặt đất ôm lấy nhau, cuộn người lại giống như là trẻ con mới sinh.

Nhìn thấy người Mông Nguyên phát động lần tấn công thứ hai, Hạ Hầu Bách Xuyên dùng hoành đao gõ lên tường đá:

- Giữ vững tinh thần, hiện tại chúng ta đang so dũng khí với mọi rợ Mông Nguyên. Mọi rợ xuống ngựa hô chiến, chẳng lẽ chúng ta lại thua bọn chúng? Trong một trăm năm qua, chiến binh Đại Tùy chưa từng thua trận khi chiến đấu trên mặt đất. Nếu trận chiến này chúng ta không đánh ra uy phong của người Hán, thì tương lai lúc về quê nhà, các ngươi biết giải thích như thế nào với cha mẹ, người thân!

- Giết sạch mọi rợ!

Không biết là ai rống lên, lập tức được binh lính hưởng ứng:

- Giết sạch mọi rợ! Báo thù!

- Báo thù!

- Báo thù!

Tiếng hò hét quanh quẩn trong thung lũng, kinh sợ chim rừng mới xà xuống nghỉ ngơi.

Nỏ xe lại gào thét. Hơn mười nỏ lớn giống như lôi thần giáng xuống nhân gian, sau đó là mưa tên trút xuống. Đội ba nghìn người của Triết Liệt Biệt đã tổn thất phần lớn, còn thừa lại hơn một nghìn người lấy hết dũng khí còn sót lại, hô hào để tăng dũng khí cho bản thân.

Kiểu chém giết này căn bản không dùng mưu kế gì cả, chỉ lấy máu thịt để chiến đấu.

Sau khi tổn thất hơn hai trăm người, lang kỵ Mông Nguyên đã vọt tới dưới tường thành. Bọn họ vụng về dựng thang đứng lên, chậm chạp phối hợp với nhau. Thang rất cao, muốn dựng thẳng đứng cần phải có sự phối hợp giữa các binh lính. Nhưng tiếc nuối là những lang kỵ vừa mới tìm được bí quyết trong đó đã chết trong lần tấn công đầu tiên. Người chưa chết, đành phải dùng tính mạng để nắm giữ kinh nghiệm.


Hơn một nghìn thi thể ở đợt tấn công đầu tiên đã làm chậm thế công của đợt thứ hãi. Thi thể chồng chất trên đường, mỗi một bước cơ hồ đều giẫm lên một đồng đội. Chờ tới đống thi thể chất cao ở dưới tường thành, lang kỵ bước thấp bước cao đi lên, cũng không biết là đạp vỡ nội tạng của người nào.

Triết Liệt Biệt tự mình dẫn đội. Lúc y nhìn thấy vợt đinh lại buông xuống, lập tức hô hào binh lính chặt đứt dây thừng. Có kinh nghiệm lúc trước, lang kỵ biết rằng nếu không muốn chết bởi mấy cây đinh, thì chỉ có thể chặt đứt dây thừng, không cho người Hán kéo lên.

Hai lang kỵ bất chấp mạng sống nhảy lên dùng loan đao chém đứt dây thừng. Vợt đinh nặng nề rời xuống, chụp vào mặt hai lang kỵ này. Cái đinh đâm vào trong cơ thể, muốn nhổ cũng không nhổ ra được.

- Đổ dầu sôi, nước nóng!

Hạ Hầu Bách Xuyên chỉ xuống phía dưới, hô. Binh lính phía sau lập tức đổ thùng sắt chứa nước nóng và dầu sôi xuống. Nước nóng vừa tạt xuống, kỵ binh phía dưới lập tức kêu gào thảm thiết. Chiến tranh chưa bao giờ có sự nhân từ, chỉ có dùng hết thủ đoạn để gây tổn thương lớn cho kẻ thù. Không ai hoài nghi chiến tranh là phải có người chết. Về phần thương cảm hay là vui sướng, chỉ khi chiến đấu xong thì mới bộc phát.

Nước nóng tạt xuống, dội từ đầu tới chân của một lang kỵ. Y kêu gào thảm thiết vì bị bỏng, hai tay che mặt, nằm lăn lộn dưới đất.

Nước trôi xuống, hòa vào với máu, nhìn càng thêm bắt mắt.

Vì không để các thứ linh tinh chất cao ở dưới tường đá, ngay từ lúc đầu Hắc Kỳ Quân đã buông tha lăn cây và tảng đá. Bởi vì bọn họ biết, trận chiến này không thể giải quyết trong ngày một ngày hai. Thời gian kéo dài, những thứ linh tinh chồng chất phía dưới, không phải là việc tốt cho phòng ngự.

Ngoại trừ lăn cây và tảng đá, thì mọi thủ đoạn đều đã dùng tới.

Vợt đinh bị hư hao không ít. Ở dưới tường đá càng ngày càng có nhiều lang kỵ. Mặc dù bọn họ sợ hãi, nhưng vẫn dựng thang trèo lên tường đá.

Một Bách phu trưởng ngậm loan đao là người đầu tiên leo lên. Có chừng mười lang kỵ ở phía dưới đỡ lấy cái thang đề phòng bị đẩy xuống.

Động tác của Bách phu trưởng kia cực kỳ linh hoạt, rất nhanh đã trèo tới nửa cây thang. Y ngẩng đầu nhìn, vừa lúc thấy một binh lính người Hán đổ dầu sôi xuống. Y sợ tới mức kêu a một tiếng, loan đao đang ngậm ở miếng rơi xuống, cắm vào một cỗ thi thể.

Lần này đổ xuống là dầu chứ không phải là nước. Dầu đổ vào người Bách phu trưởng vang lên tiếng xì xì. Bách phu trưởng rơi xuống đất, điên cuồng vuốt vuốt mặt, muốn xua đi cảm giác nóng bỏng. Nhưng làm vậy chỉ càng thêm tróc da mà thôi.


Không chỉ là y, vài kỵ binh đỡ thang cũng dính dầu sôi. Tuy tạm thời không chết, nhưng cảm giác đau đớn này khó mà thừa nhận nổi.

Triết Liệt Biệt giao cây thang cho thân binh, bước nhanh tới đâm chết mấy lang kỵ kia. Y không thể trở mắt nhìn thuộc hạ của mình kêu rên, nên chỉ có thể mau chóng chấm dứt sinh mạng của bọn họ.

Cái thang vừa dựng không có người đỡ liền đổ xuống, đập chết hai lang kỵ phía dưới.





- Khoát Biệt Thiếp Nhi!

Khoát Khắc Đài Mông Liệt thấy Triết Liệt Biệt đã giết tới dưới tường đá, nhưng phải chịu sự phòng ngự quyết liệt của người Hán, y liền lớn tiếng hạ lệnh:

- Mang theo dũng sĩ của người trợ giúp Triết Liệt Biệt, dùng tên ngăn cản người Hán trên tường thành.

Khoát Biệt Thiếp Nhi lớn tiếng tuân lệnh, mang theo đội nghìn người của mình xông về phía trước, sau đó dùng lang nha tiễn áp chế quân coi giữ trên thành, trợ giúp Triết Liệt Biệt. Nhìn thấy tiễn trận của lang kỵ, Hắc Kỳ Quân điều chỉnh xe nỏ về phía này. Mỗi một nỏ lớn có bắn xuyên qua vài lang kỵ.. Nhưng tài bắn cung chuẩn xác của lang kỵ cũng khiến cho Hắc Kỳ Quân bị tổn thất không nhỏ.

Một binh lính Hắc Kỳ Quân vừa mới lộ người ra để đổ thùng dầu xuống, thì một lang nhã tiến bắn vào mắt của y. Thân thể của y lay động vài cái, liền rơi xuống cùng thùng dầu sôi.

Có tiễn trân trợ giúp, áp lực lên Triết Liệt Biệt liền giảm bớt. Y sai người đỡ lấy thang, rồi ngậm loan đao trèo lên. Một cung tiễn thủ của Hắc Kỳ Quân bắn một mũi tên về hướng y. Với kinh nghiệm chiến trận đầy mình, Triết Liệt Biệt nhanh chóng nghiêng người sang một bên tránh né mũi tên. Mũi tên bay qua người y bắn ngã một lang kỵ phía dưới. Cung tiễn thủ của Hắc Kỳ Quân kia đang chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai, thì bị một lang nha tiễn đâm xuyên qua cổ họng, máu liền phun ra như thác nước.

Triết Liệt Biệt nhanh chóng trèo lên thang, lúc tới đầu tường liền bám vào đá rồi nhảy lên. Trên không trung, y tung một đao chém ngã cung tiễn thủ của Hắc Kỳ Quân. Một đao này đã cắt đứt cánh tay cầm cung.


Hai mắt của y đỏ bừng, bổ chém như điên.

Một binh lính Hắc Kỳ Quân vung đao tới, Triết Liệt Biệt tránh được rồi chém một đao vào vai binh lính này. Lực lượng thật lớn khiến loan đao khảm vào trong thân thể của binh lính Hắc Kỳ Quân, kẹt vào xương cốt. Triết Liệt Biệt dùng sức hất ra, tiếng mũi đao ma sát với xương cốt có thể nghe thấy rõ ràng. Mà binh lính Hắc Kỳ Quân kia vẫn liều mạng nắm lấy loan đao của y.

- Giết y!

Binh lính này khàn giọng hô lên.

Một cung tiễn thủ cách đó không xa rút mũi tên từ ống tên, đâm vào ngực của Triết Liệt Biệt. Triết Liệt Biệt trùn người xuống, mũi tên kia đâm vào vai của y. Triết Liệt Biệt tung cước đánh ngã binh lính đang nắm loan đao của y, rồi vung mạnh cánh tay đánh ngã cung tiễn thủ làm y bị thương.

Vừa mới rút ra được loan đao, thì đã nhìn thấy một thanh hoành đao bổ xuống đầu của y. Triết Liệt Biệt nhanh chóng né tránh, lại phát hiện chuôi đao này chuyển hướng còn nhanh hơn, chém vào ngực y, lưu lại một vết thương thật sâu. Máu từ trong ngực phun ra, rất nhanh đã thẫm đẫm nửa người.

Vừa lúc đó, hai thân binh khác của Triết Liệt Biệt cũng đã trèo lên, quơ loan đao cứu Triết Liệt Biệt. Hán tướng mà đánh Triết Liệt Biệt bị thương cực kỳ dũng mãnh, dùng ba chiêu đã chém chết hai thân binh vừa mới đi lên, sau đó lần nữa vung đao về phía Triết Liệt Biệt. Triết Liệt Biệt dùng loan đao ngăn lại, hai người dùng sức đẩy về phía trước, ý đồ đẩy ngã đối phương xuống tường đá.

Đao và đao chạm vào nhau.

- Ta muốn giết ngươi!

Triết Liệt Biệt rống lên một tiếng, lách người sang một bên, sau đó bổ đao về phía sau lưng của Hán tướng. Vị Hán tướng này cúi người xuống né tránh, huých cùi chỏ vào bụng của Triết Liệt Biệt. Cú huých này cực kỳ mạnh, Triết Liệt Biệt lập tức còng người xuống. Nhìn chuẩn cơ hội, vị Hán tướng này tung cước đá vào mặt Triết Liệt Biệt. Một cước này đá gãy mũi của Triết Liệt Biệt, máu bắn tung tóe.

- Đồ con dê hai chân…

Triết Liệt Biệt nhổ một bãi máu, muốn tái chiến nhưng đã mất đi tiên cơ. Vị Hán tương kia chém đứt tay phải của y, cánh tay cầm loan đao lập tức bay lên không trung.

- Dê hai chân?

Hán tương lại đâm một đao vào ngực Triết Liệt Biệt, hoành đao vặn một cái:

- Nhớ kỹ, giết ngươi là Hạ Hầu Bách Xuyên!

Hoành đao xoắn vào, tạo ra một lỗ máu trên ngực Triết Liệt Biệt. Khuôn mặt Triết Liệt Biệt cực kỳ dữ tợn, y nhìn kẻ thù trước mặt với đôi mắt đỏ rực. Nhưng y không duy trì được lâu, thân thể lập tức mềm xuống.



Hạ Hầu Bách Xuyên xút loan đao ra, xách đai lưng của Triết Liệt Biệt ném xuống tường đá.

Thi thể tạo ra một đường máu trên không trung, sau đó rơi bộp xuống đất.

Hạ Hầu Bách Xuyên vừa mới lau mồ hôi trên trán, không chú ý liền bị một lang kỵ chém vào đùi. Thân thể hơi lay động, suýt nữa ngã quỵ. Đúng lúc này, một trường sóc đâm tới, đâm thủng cổ họng của lang kỵ. Trường sóc vung mạnh lên, hất thi thể của lang kỵ xuống tường thành.

- Hạ Hầu tướng quân đi nghỉ ngơi đi, để Trần Định Nam tôi tiếp nhận nhiệm vụ.

Hạ Hầu Bách Xuyên quay đầu nhìn thoáng qua, thấy là tướng lĩnh dưới trướng của Phương Giải, đang mang theo đội dự bị đi lên.

- Ta vẫn chịu được!

Hạ Hầu Bách Xuyên xé một miếng vải trên áo buộc miệng vết thương lại:

- Chưa tới lúc nghỉ ngơi!

Trần Định Nam nâng y dậy, phân phó:

- Đỡ Hạ Hầu tướng quân xuống trị thương. Hiện tại tới lượt binh sĩ của Trần gia chúng ta giết địch rồi!

Hạ Hầu Bách Xuyên được người dìu xuống dưới. Lúc này y mới phát hiện línhh dự bị đi lên mặc quần áo khác với binh lính bình thường. Đây là một đội chừng hai trăm người, mỗi người đều cầm một trường sóc trong tay. Hai trăm người này không mặc áo giáp, mà đều mặc áo bào trắng. Trên chiến trường đầy màu đen xám này, hai trăm người mặc áo bào trắng, cầm trường sóc trông thật bắt mắt.

- Sóc trận!

Trần Định Nam đâm trường sóc về phía trước, xuyên thủng sọ một lang kỵ:

- Để cho mọi rợ nhìn thấy, binh sĩ Trần gia giết người như thế nào.

Binh sĩ mặc giáp đen được thay xuống, hai trăm người mặc áo bào trắng tạo thành một bức tường người!



back top