Hắn gọi Trần Hiếu Nho tới, cúi đầu phân phó vài câu, sắc mặt của Trần Hiếu Nho lập tức trở nên trắng bệch. Sau khi phân phó xong, Phương Giải lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên cảm thấy mình lại bị ông trời đẩy vào thế bị động, chịu hết khó khăn này tới khó khăn khác. Tới khi nào hắn mới thoát khỏi được trói buộc này?
- Đi thôi!
Phương Giải khoát tay:
- Vượt qua đại doanh Mông Nguyên nên cẩn thận chút. Những phi ngư bào mà ngươi liên lạc từ trước có thể vận dụng. Mặt khác ngươi cũng có thể sử dụng những phi ngư bào từ Tây Nam tới. Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng. Nếu quả thực như điều ta dự đoán, thì nhanh chóng trở về…
- Thuộc hạ đã hiểu!
Sắc mặt của Trần Hiếu Nho rất khó nhìn, dường như trong lòng rất đau khổ.
- Thuộc hạ sẽ trở về!
Y nhấn mạnh.
Phương Giải vỗ vai của y:
- Ta chưa từng hoài nghi điều này.
Trần Hiếu Nho gật đầu mạnh, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này trời đã tối om, nhưng cũng là điềm báo trời sắp sáng. Phương Giải ngồi xuống tảng đá, vuốt ve Triều Lộ đao ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trầm Khuynh Phiến luôn âm thầm đứng bên chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, không để ý tới bụi bặm.
Mặc dù quần áo của nàng dính bụi bẩn, nhưng trong mắt người khác, nàng vẫn là một nữ tử xuất trần bất nhiễm.
- Từ bé huynh hay thích ngẩng đầu nhìn bầu trời, kỳ thực muội vẫn muốn hỏi huynh, vì sao lần nào huynh cũng xem chăm chú như vậy. Thậm chí giống như là có liên hệ gì với bầu trời vậy.
Phương Giải thu hồi ánh mắt lại, lắc đầu cười:
- Chỉ là mỗi khi nghĩ tới cái gì, đều có thói quen đó mà thôi.
Sau khi tới thế giới này, bởi vì mờ mịt, cho nên hắn thường xuyên nhìn lên bầu trời để tìm kiếm đáp án. Hiện tại đã hình thành thói quen.
- Lúc huynh cười lông mãy không giãn ra, chứng tỏ trong lòng huynh có gì lo lắng.
- Ừ.
Phương Giải không phủ nhận.
- Lo lắng cái gì?
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
- Ta suy nghĩ, có đôi khi ta thấy nhân tính quá thiện lương chút. Ta thấy người sở dĩ gọi là người, bởi vì có một số việc con người chắc chắn không làm được. Nhưng giờ ta chợt phát hiện, hóa ra sở dĩ người gọi là người, bởi vì người làm được mọi việc. Nếu điều ta lo lắng thực sự xảy ra, thì ta không biết nên may mắn vì mình không dành quá nhiều tình cảm vào đó, hay là bi thương vì mình dành quá nhiều vào nó.
…
…
Thành Tấn Dương.
Bên ngoài thành là doanh trại có mấy chục vạn đại quân triều đình. Trong bóng đêm thoạt nhìn như vô số nấm mồ. Từ xa nhìn sang, các binh sĩ cầm đuốc giống như ma chơi trên nấm mồ. Đại doanh rất yên tĩnh, binh lính đã sớm đi ngủ để khôi phục tinh thần. Thành Tấn Dương là thành lũy cuối cùng của phản quân, chỉ cần công phá nơi này, thì phản loạn Lý gia có thể tuyên bố kết thúc.
Về phần Mạnh Vạn Tuế và Ân Phá Sơn, Hoàng Đế căn bản không để vào mắt.
Nghe nói Lý Viễn Sơn binh bại rồi tử trận, có không ít người trong quân đội của Lý Hiếu Triệt chạy trốn. Lý Hiếu Triệt liên tiếp phái người thu nạp bại binh, nhưng những người tham gia quân đội chỉ để kiếm cơm này, lấy đâu ra lòng trung thành. Mạnh Vạn Tuế và Ân Phá Sơn bên kia cũng như vậy. Sau khi Ân Phá Sơn binh bại ở núi Mang Đãng, binh mã chỉ có hơn mười vạn. Nhưng sau khi Lý Viễn Sơn chết, trong một đêm, binh mã của y chạy đi hơn nửa. Hiện tại ba, bốn vạn người trốn trong núi không dám đi ra.
Mạnh Vạn Tuế bị trúng bẫy của Phương Giải, tổn thất rất nhiều lương thảo và quân nhu. Y vốn là người bảo tồn thực lực hoàn chỉnh nhất trong số các tướng lĩnh, lúc Lý Viễn Sơn binh bại còn có hơn hai mươi vạn binh mã. Nhưng y vẫn chiu chung số mệnh. Những dân chúng bị cưỡng ép tòng quên, sau khi biết triều đình đại thắng, ai còn dám tiếp tục làm phản tặc nữa?
Hai mươi mấy vạn binh mã, chưa tới nửa tháng đã chạy tám phần, ngăn cũng không ngăn được.
Cho nên hiện tại Hoàng Đế không còn lo lắng hai bên kia nữa, chỉ tập trung vây công thành Tấn Dương. Dường như tất cả mọi việc đều phát triển theo hướng có lợi, ít nhất…có lợi cho y.
Mạnh Vạn Tuế và Ân Phá Sơn bất quá chỉ là châu chấu sau mùa thu, không đáng để lo nghĩ. Cho dù thành Tấn Dương có chắc chắn hơn nữa, sớm muộn gì cũng bị công phá. Đại quân của Khoát Khắc Đài Mông Liệt thì bị Phương Giải chặn lại ở Thanh Hạp, không còn thời gian để ý tới binh mã triều đình.
Quan trọng nhất là, kế hoạch của La Diệu cũng bị một nước của y làm cho rối loạn.
Chư vệ Giang Nam đã chặn lại đường sông, quân đội Ung Châu bên kia muốn qua sông không phải là chuyện dễ dàng. La Diệu binh bại ở Tây Bắc, nguyên khí đại thương, phải lui về Hoàng Dương Đạo nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không vượt qua Lạc Thủy. Dù sao y vẫn kiêng kỵ Thủy Sư.
Cho nên mấy ngày này tâm tình của Hoàng Đế rất tốt, phi thường tốt.
Đêm đã khuya, nhưng Hoàng Đế dường như không có ý đi ngủ, mà bảo Tô Bất Úy chuyển ghế ngồi ra ngoài lều lớn. Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, khóe miệng vẫn mang theo ý cười.
Y không biết, trên tường đá ở núi Lang Nhũ cách đây ngàn dặm, có một tướng quân thiếu niên cũng đang ngẩng đầu nhìn trời.
Tô Bất Úy đắp chăn cho Hoàng Đế, sau đó cúi thấp đầu đứng đằng sau cách nửa bước. Y đã duy trì khoảng cách này mười mấy năm rồi, không hề thay đổi. Hoàng Đế đã ngừng uống thuốc một thời gian, tuy vẫn còn ho ra máu, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều. Điều này khiến cho Tô Bất Úy có chút ngạc nhiên, hình như không cần uống thuốc bệnh tình của Hoàng Đế lại đỡ hơn.
Nhưng bất kể là y hay là Hoàng Đế, đều không nghi ngờ thuốc của Vạn lão gia tử có vấn đề. Người như Vạn Tinh Thần, mặc dù bất mãn với người của Dương gia hơn nữa, cũng sẽ không động tay động chân vào thuốc uống. Tuy ông ta đã già nua, nhưng tính cách vẫn gọn gàng dứt khoát như vậy. Hơn nữa, ông ta căn bản không cần phải làm như vậy.
Nếu có một ngày ông ta thực sự muốn ra tay với người của Dương gia, thì dù tường thành cung Thái Cực có cao tới mấy cũng không ngăn được ông ta.
Kỳ thực, Hoàng Đế hiểu rằng, thời gian của mình không còn nhiều nữa.
- Gió đêm lạnh, bệ hạ nên quay vào thôi.
Tô Bất Úy cúi đầu khuyên một câu.
Hoàng Đế ừ một tiếng, vẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời:
- Có vẻ như sắp mưa…tốt, rất tốt.
Tô Bất Úy hiểu ý của Hoàng Đế, gật đầu nói:
- Nô tài phụng ý chỉ của bệ hạ đã đi kiểm tra, không quan viên nào dám lơ là việc gieo trồng hạt giống. Dân chúng biết rằng nếu lúc này khôn gieo trồng thì sẽ bỏ lỡ mùa màng, nên dù vội vã nhưng không hề loạn. Căn cứ vào con số mà người dưới báo lên, mấy trăm dặm từ Phong thành tới Tấn Dương, đã có mấy vạn dân chúng nhận được hạt giống. Có trận mưa lớn này, chỉ cần vài ngày là sẽ mọc mầm.
Hoàng Đế cười cười:
- Lý Viễn Sơn dùng đao ép buộc dân chúng tạo phản cùng y. Trẫm dùng hạt giống kéo tâm của dân chúng về. Kỳ thực, ánh mắt của dân chúng sáng hơn bất kỳ ai, nhưng bọn họ là nước, gió thổi hướng nào thì phải chảy sóng về hướng đó. Gió của Lý Viễn Sơn lớn, sóng đánh về phía trẫm. Gió của trẫm lớn, sóng dĩ nhiên sẽ đánh ngược lại về phía phản quân.
Sự so sánh này của Hoàng Đế có chút mới mẻ, Tô Bất Úy cúi thấp đầu suy nghĩ, quả nhiên là như vậy.
- Tây Bắc thoạt nhìn loạn tới rối tinh rối mù, tưởng như đã mục nát rồi, kỳ thực không phải…
Hoàng Đế mỉm cười nói:
- Dân chúng là nhân thiện nhất, trải qua trường kiếp nạn này bọn họ mới biết được ai đối xử tốt với bọn họ. Cho nên trẫm chưa bao giờ trách bọn họ. Bọn họ là bất đắc dĩ mới đi theo Lý Viễn Sơn mưu nghịch. Dù sao lớn hơn nữa cũng không lớn bằng mạng sống.
- Bệ hạ…
Tô Bất Úy vội vàng kêu lên một tiếng, ngắt lời Hoàng Đế.
Đây không phải là những lời mà một vị Hoàng Đế nên nói với bầy tôi.
- Đi thôi!
Phương Giải khoát tay:
- Vượt qua đại doanh Mông Nguyên nên cẩn thận chút. Những phi ngư bào mà ngươi liên lạc từ trước có thể vận dụng. Mặt khác ngươi cũng có thể sử dụng những phi ngư bào từ Tây Nam tới. Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng. Nếu quả thực như điều ta dự đoán, thì nhanh chóng trở về…
- Thuộc hạ đã hiểu!
Sắc mặt của Trần Hiếu Nho rất khó nhìn, dường như trong lòng rất đau khổ.
- Thuộc hạ sẽ trở về!
Y nhấn mạnh.
Phương Giải vỗ vai của y:
- Ta chưa từng hoài nghi điều này.
Trần Hiếu Nho gật đầu mạnh, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này trời đã tối om, nhưng cũng là điềm báo trời sắp sáng. Phương Giải ngồi xuống tảng đá, vuốt ve Triều Lộ đao ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trầm Khuynh Phiến luôn âm thầm đứng bên chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, không để ý tới bụi bặm.
Mặc dù quần áo của nàng dính bụi bẩn, nhưng trong mắt người khác, nàng vẫn là một nữ tử xuất trần bất nhiễm.
- Từ bé huynh hay thích ngẩng đầu nhìn bầu trời, kỳ thực muội vẫn muốn hỏi huynh, vì sao lần nào huynh cũng xem chăm chú như vậy. Thậm chí giống như là có liên hệ gì với bầu trời vậy.
Phương Giải thu hồi ánh mắt lại, lắc đầu cười:
- Chỉ là mỗi khi nghĩ tới cái gì, đều có thói quen đó mà thôi.
Sau khi tới thế giới này, bởi vì mờ mịt, cho nên hắn thường xuyên nhìn lên bầu trời để tìm kiếm đáp án. Hiện tại đã hình thành thói quen.
- Lúc huynh cười lông mãy không giãn ra, chứng tỏ trong lòng huynh có gì lo lắng.
- Ừ.
Phương Giải không phủ nhận.
- Lo lắng cái gì?
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
- Ta suy nghĩ, có đôi khi ta thấy nhân tính quá thiện lương chút. Ta thấy người sở dĩ gọi là người, bởi vì có một số việc con người chắc chắn không làm được. Nhưng giờ ta chợt phát hiện, hóa ra sở dĩ người gọi là người, bởi vì người làm được mọi việc. Nếu điều ta lo lắng thực sự xảy ra, thì ta không biết nên may mắn vì mình không dành quá nhiều tình cảm vào đó, hay là bi thương vì mình dành quá nhiều vào nó.
…
…
Thành Tấn Dương.
Bên ngoài thành là doanh trại có mấy chục vạn đại quân triều đình. Trong bóng đêm thoạt nhìn như vô số nấm mồ. Từ xa nhìn sang, các binh sĩ cầm đuốc giống như ma chơi trên nấm mồ. Đại doanh rất yên tĩnh, binh lính đã sớm đi ngủ để khôi phục tinh thần. Thành Tấn Dương là thành lũy cuối cùng của phản quân, chỉ cần công phá nơi này, thì phản loạn Lý gia có thể tuyên bố kết thúc.
Về phần Mạnh Vạn Tuế và Ân Phá Sơn, Hoàng Đế căn bản không để vào mắt.
Nghe nói Lý Viễn Sơn binh bại rồi tử trận, có không ít người trong quân đội của Lý Hiếu Triệt chạy trốn. Lý Hiếu Triệt liên tiếp phái người thu nạp bại binh, nhưng những người tham gia quân đội chỉ để kiếm cơm này, lấy đâu ra lòng trung thành. Mạnh Vạn Tuế và Ân Phá Sơn bên kia cũng như vậy. Sau khi Ân Phá Sơn binh bại ở núi Mang Đãng, binh mã chỉ có hơn mười vạn. Nhưng sau khi Lý Viễn Sơn chết, trong một đêm, binh mã của y chạy đi hơn nửa. Hiện tại ba, bốn vạn người trốn trong núi không dám đi ra.
Mạnh Vạn Tuế bị trúng bẫy của Phương Giải, tổn thất rất nhiều lương thảo và quân nhu. Y vốn là người bảo tồn thực lực hoàn chỉnh nhất trong số các tướng lĩnh, lúc Lý Viễn Sơn binh bại còn có hơn hai mươi vạn binh mã. Nhưng y vẫn chiu chung số mệnh. Những dân chúng bị cưỡng ép tòng quên, sau khi biết triều đình đại thắng, ai còn dám tiếp tục làm phản tặc nữa?
Hai mươi mấy vạn binh mã, chưa tới nửa tháng đã chạy tám phần, ngăn cũng không ngăn được.
Cho nên hiện tại Hoàng Đế không còn lo lắng hai bên kia nữa, chỉ tập trung vây công thành Tấn Dương. Dường như tất cả mọi việc đều phát triển theo hướng có lợi, ít nhất…có lợi cho y.
Mạnh Vạn Tuế và Ân Phá Sơn bất quá chỉ là châu chấu sau mùa thu, không đáng để lo nghĩ. Cho dù thành Tấn Dương có chắc chắn hơn nữa, sớm muộn gì cũng bị công phá. Đại quân của Khoát Khắc Đài Mông Liệt thì bị Phương Giải chặn lại ở Thanh Hạp, không còn thời gian để ý tới binh mã triều đình.
Quan trọng nhất là, kế hoạch của La Diệu cũng bị một nước của y làm cho rối loạn.
Chư vệ Giang Nam đã chặn lại đường sông, quân đội Ung Châu bên kia muốn qua sông không phải là chuyện dễ dàng. La Diệu binh bại ở Tây Bắc, nguyên khí đại thương, phải lui về Hoàng Dương Đạo nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không vượt qua Lạc Thủy. Dù sao y vẫn kiêng kỵ Thủy Sư.
Cho nên mấy ngày này tâm tình của Hoàng Đế rất tốt, phi thường tốt.
Đêm đã khuya, nhưng Hoàng Đế dường như không có ý đi ngủ, mà bảo Tô Bất Úy chuyển ghế ngồi ra ngoài lều lớn. Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, khóe miệng vẫn mang theo ý cười.
Y không biết, trên tường đá ở núi Lang Nhũ cách đây ngàn dặm, có một tướng quân thiếu niên cũng đang ngẩng đầu nhìn trời.
Tô Bất Úy đắp chăn cho Hoàng Đế, sau đó cúi thấp đầu đứng đằng sau cách nửa bước. Y đã duy trì khoảng cách này mười mấy năm rồi, không hề thay đổi. Hoàng Đế đã ngừng uống thuốc một thời gian, tuy vẫn còn ho ra máu, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều. Điều này khiến cho Tô Bất Úy có chút ngạc nhiên, hình như không cần uống thuốc bệnh tình của Hoàng Đế lại đỡ hơn.
Nhưng bất kể là y hay là Hoàng Đế, đều không nghi ngờ thuốc của Vạn lão gia tử có vấn đề. Người như Vạn Tinh Thần, mặc dù bất mãn với người của Dương gia hơn nữa, cũng sẽ không động tay động chân vào thuốc uống. Tuy ông ta đã già nua, nhưng tính cách vẫn gọn gàng dứt khoát như vậy. Hơn nữa, ông ta căn bản không cần phải làm như vậy.
Nếu có một ngày ông ta thực sự muốn ra tay với người của Dương gia, thì dù tường thành cung Thái Cực có cao tới mấy cũng không ngăn được ông ta.
Kỳ thực, Hoàng Đế hiểu rằng, thời gian của mình không còn nhiều nữa.
- Gió đêm lạnh, bệ hạ nên quay vào thôi.
Tô Bất Úy cúi đầu khuyên một câu.
Hoàng Đế ừ một tiếng, vẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời:
- Có vẻ như sắp mưa…tốt, rất tốt.
Tô Bất Úy hiểu ý của Hoàng Đế, gật đầu nói:
- Nô tài phụng ý chỉ của bệ hạ đã đi kiểm tra, không quan viên nào dám lơ là việc gieo trồng hạt giống. Dân chúng biết rằng nếu lúc này khôn gieo trồng thì sẽ bỏ lỡ mùa màng, nên dù vội vã nhưng không hề loạn. Căn cứ vào con số mà người dưới báo lên, mấy trăm dặm từ Phong thành tới Tấn Dương, đã có mấy vạn dân chúng nhận được hạt giống. Có trận mưa lớn này, chỉ cần vài ngày là sẽ mọc mầm.
Hoàng Đế cười cười:
- Lý Viễn Sơn dùng đao ép buộc dân chúng tạo phản cùng y. Trẫm dùng hạt giống kéo tâm của dân chúng về. Kỳ thực, ánh mắt của dân chúng sáng hơn bất kỳ ai, nhưng bọn họ là nước, gió thổi hướng nào thì phải chảy sóng về hướng đó. Gió của Lý Viễn Sơn lớn, sóng đánh về phía trẫm. Gió của trẫm lớn, sóng dĩ nhiên sẽ đánh ngược lại về phía phản quân.
Sự so sánh này của Hoàng Đế có chút mới mẻ, Tô Bất Úy cúi thấp đầu suy nghĩ, quả nhiên là như vậy.
- Tây Bắc thoạt nhìn loạn tới rối tinh rối mù, tưởng như đã mục nát rồi, kỳ thực không phải…
Hoàng Đế mỉm cười nói:
- Dân chúng là nhân thiện nhất, trải qua trường kiếp nạn này bọn họ mới biết được ai đối xử tốt với bọn họ. Cho nên trẫm chưa bao giờ trách bọn họ. Bọn họ là bất đắc dĩ mới đi theo Lý Viễn Sơn mưu nghịch. Dù sao lớn hơn nữa cũng không lớn bằng mạng sống.
- Bệ hạ…
Tô Bất Úy vội vàng kêu lên một tiếng, ngắt lời Hoàng Đế.
Đây không phải là những lời mà một vị Hoàng Đế nên nói với bầy tôi.