Trầm Khuynh Phiến có khinh công cao tuyệt, còn Phương Giải thì dùng vô hình lực dấu đi hơi thở, cho nên lúc hai người tới nơi nguyên khí thiên địa dao động mãnh liệt, người bên kia không có ai phát hiện. Nơi này cách Thấm Lâm Quách Lặc thành ít nhất bốn muơi dặm, phần lớn tụ tập ở bên ngoài thành, cho nên nơi này có vẻ trống trải.
Phương Giải và Trầm Khuynh Phiến trốn sau một ngọn đồi ló đầu nhìn ra. Dưới ánh trăng thấy một đám người ở đằng xa xa.
Phương Giải ngưng thần nhìn sang, phát hiện mười mấy người đang vây công hai người.
Lại nhìn chốc lát phát hiện không đúng, là hai người vây công mười mấy người
Đúng vậy, là vây công.
Hai người kia có thân pháp cực nhanh, bao vây mười mấy người kia vào một chỗ. Tuy chỉ có hai người, nhưng thật giống như hơn mười người, mỗi người phải đối đầu với một kẻ địch vậy. Chỉ trong một lát, đã có năm, sáu người ngã xuống. Phương Giải nhìn chằm chằm vào thân pháp của hai người kia, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, bởi vì hắn nhận ra hai người kia là ai.
Hắn quay đầu nhìn về phía Trầm Khuynh Phiến, phát hiện khóe miệng của Trầm Khuynh Phiến cũng nở ý cười, hiển nhiên là nhận ra bọn họ.
Phương Giải nhìn về phía xa hơn, quả nhiên có một bóng dáng mập mạp đang ngồi trên một tảng đá lớn, một bên vỗ tay một bên nói cái gì đó. Nếu không phải thị lực của Phương Giải vượt xa người thường thì đã nhìn không thấy. Hắn nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, mới phát hiện tên bại hoại kia đang hát một bài hát cho trẻ con. Còn là bài hát mà lúc trước Phương Giải trong lúc rảnh rỗi hát trêu đùa, bị tên mập đó học được.
- Hai con cọp, hai con cọp, chạy trốn nhanh, chạy trốn nhanh…Một con tên là Tiểu Hanh, một con tên là Tiểu Cáp, thực biến thái…thực biến thái…
Phương Giải không nhịn được bật cười, sau đó đứng dậy đi tới.
Nhìn thấy bên này có người xuất hiện, tên mập mạp đang ngồi ở tảng đá kia lập tức bay tới, dùng tay bắn ra một chiêu Tiểu Chu Thiên. Từ rất xa Phương Giải liền cảm thấy một cỗ nội kình hùng hậu xông về phía mình. Hắn còn chưa ra tay thì hơn mười kiếm khí từ phía sau bắn tới, giống như là cắt kim loại, cắt đứt nội kình kia.
- Ái chà, còn gặp được cao thủ cơ đấy.
Mập mạp hô nhỏ một tiếng, vừa định biến chiêu thì nghe thấy người đối diện hô một câu:
- Hạng Thanh Ngưu, ngươi mà động thủ nữa thì ta thiến ngươi.
Mập mạp hơi sửng sốt, lập tức cười lên ha hả:
- Chém gió gì thế, lúc đạo gia ta đi tiểu còn không tìm được cái thứ đó, ngươi tưởng muốn thiến là thiến được à, ngươi đánh giá mình quá cao rồi.
Phương Giải phì một tiếng:
- Bé tí tẹo có gì mà kiêu ngạo?
Mập mạp vui vẻ chạy tới, ôm Phương Giải một cái:
- Sư điệt à, sao ngươi lại ở đây? Lúc trước ngươi phái người truyền tin nói rằng muốn tử thủ ở Thanh Hạp, ta đã mắng chín đời tổ tông nhà ngươi, xem ra ta chửi oan ngươi rồi.
Phương Giải cảm thấy giống như một ngọn núi thịt đụng vào người, thậm chí có thể thấy thịt béo kia rung rung.
- Mau buông ra, nghẹn thở chết mất.
Phương Giải đẩy Hạng Thanh Ngưu ra:
- Ta đã đánh xong ở Thanh Hạp rồi, nghỉ ngơi ở sơn trại hai ngày rồi xuất phát tới đây. Mà không ngờ ngươi mới tới chỗ này…
- Còn không phải vì ta đã biết chỗ của Nhị sư huynh đó sao. Huynh ấy còn khỏe mạnh nên ta không sốt ruột cho lắm. Ta vốn định tới Vương đình gặp Nhị sư huynh, nhưng lại nghĩ, nếu như Nhị sư huynh hỏi ta, Thanh Ngưu à, đoạn đường đi về phía tây này đệ đã giết được bao nhiêu con lừa ngốc. Nếu ta nói ta chỉ giết được mấy chục tên thì chẳng phải bị huynh ấy cười nhạo sao? Lúc lần đầu tiên huynh ấy đi về phía tây đã được Phật tông gọi là Ác Ma, một người một thanh kiếm cơ hồ đánh sập Đại Tuyết Sơn. Ba nghìn tăng binh kim thân đều bị huynh ấy giết đánh cho tan tác. Tứ đại Thiên Tôn thì ba người bị huynh ấy đánh cho tơi bời…
- Cho nên ngươi muốn giết thêm vài người để có cái mà khoác lác?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu cười ngượng ngùng:
- Chủ yếu là lúc trước ta cùng Tiểu Hanh Tiểu Cáp gặp được một con sư tử toàn thân màu trắng, nhìn rất hùng tráng. Ta đã nghĩ, nếu bắt con đó làm thú cưỡi thì chẳng phải rất thích sao. Vì thế cùng Tiểu Hanh Tiểu Cáp đuổi theo. Kết quả là con vật kia chạy như là đằng vân giá vũ, đuổi hồi lâu mà vẫn không đuổi kịp được. Chờ lúc bọn ta trở về thì mới phát hiện…ngựa bị mất…
Phương Giải không nhịn được bật cười:
- Cho nên các ngươi đi bộ tới đây?
Hạng Thanh Ngưu cười hì hì:
- Đi bộ cũng có lợi. Hành trình chậm hơn, gặp được nhiều người của Phật tông hơn. Đánh mấy con lừa trọc này sảng khoái lắm. Nói cho ngươi biết, lúc Đạo gia ta vừa mới đi ra Thanh Hạp liền tự tay phế đi một Phật tử, hành hạ y như hành hạ một con gà con. Mấy hôm trước Tiểu Hanh Tiểu Cáp còn hạ hai tên nghe nói là Hộ Pháp của Phật tông, còn có một lão tăng nghe nói là Thủ Tọa của chùa Tiểu Chiêu, đang đi tới Đại Luân Tự để trợ giúp.
Y nói tới văng cả nước miếng, hiển nhiên là rất đắc ý.
- Những người kia là ai?
Phương Giải hỏi.
- Ta làm sao biết được.
Hạng Thanh Ngưu bĩu môi:
- Dù sao đều là đầu trọc, giết là được. Lúc chưa đi về phía tây, ta tưởng rằng người trong Phật tông đều là người đại tu hành. Hiện tại mới biết chỉ là thổi phồng lên mà thôi. Người có thực lực chân chính không gặp được vài người. Có cái tên Thủ Tọa kia bị Tiểu Hanh Tiểu Cáp xé đứt đôi kia còn khá chút, về sau chẳng gặp phải đối thủ nào cả.
Phương Giải mà phát lạnh, trong lòng tự nhủ hai tên Tiểu Hanh Tiểu Cáp kia đi cùng ngươi tới được nơi này thật không dễ dàng gì. Trí lực của hai người này chẳng khác nào một đứa trẻ con, không ngờ có thể một hơi giết tới Thấm Lâm Quách Lặc. Phương Giải nghĩ tới cảnh người của Phật tông bị Trần Hanh Trần Cáp xé thành hai mảnh, tim đập nhanh hơn chút, cảnh đó phải máu tanh như thế nào.
- Tiểu Phương Phương!
Xa xa truyền tới tiếng của Trần Cáp::
- Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ta và Tiểu Hanh xử lý xong bọn này sẽ chơi cùng ngươi.
Phương Giải vội vàng hô:
- Lưu lại hai người sống.
- Hai?
- Ừ.
Phốc phóc!
Có hai bóng đèn bay tới, không ngừng vung tay vung chân giữa không trung muốn ổn định thân hình, nhưng bởi vì khí mạch bị Trần Hanh Trần Cáp khống chế, cho nên chỉ tốn công vô ích. Bay được vài giây rồi rơi thật mạnh xuống trước mặt Phương Giải. Bịch bịch hai tiếng, hai đệ tử Phật tông này bị ngã quỳ rạp xuống đất, đã ngất đi.
Hạng Thanh Ngưu khen:
- Hai cái tên mà ngươi cho ta mượn con mẹ nó dùng rất tốt, làm việc hiệu suất cao!
Phương Giải lắc đầu bất đắc dĩ, chợt phát hiện Trần Hanh Trần Cáp cộng thêm Hạng Thanh Ngưu, ba người này hình như là rất hợp nhau…
…
…
Không ít hơn bốn mươi tăng nhân bị Trần Hanh Trần Cáp xử lý sạch sẽ. Trong đó có người tu hành Bát Phẩm. Nhưng ở trước mặt hai tên biến thái này, ngay cả cơ hội trả đòn cũng không có. Hiện tại hai người bọn họ đã thông minh hơn lúc đầu đi theo Phương Giải nhiều rồi. Nhìn trang phục của hai kẻ bị bắt, có vẻ là thủ lĩnh đám tăng nhân này.
- Chia ra hỏi.
Phương Giải chỉ một tăng nhân gầy gò, nói với Hạng Thanh Ngưu:
- Đã trễ như vậy rồi mà bọn họ vẫn xuất hành, hẳn là có chuyện quan trọng gì đó, hỏi rõ ràng rồi nói sau.
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu, chỉ tên tăng nhân mập mạp bên cạnh
- Ngươi thẩm vấn tên gầy, tên béo này giao cho ta. Mẹ nó chứ, ta rất ghét những kẻ mập hơn ta.
Phương Giải mím môi, nhịn không cười ra tiếng. Tăng nhân này thoạt nhìn đúng là còn béo hơn cả Hạng Thanh Ngưu, tai to mặt lớn, tăng bào trên người căng phồng giống như sắp bị đứt.
Nhìn Hạng Thanh Ngưu xách tăng nhân béo ú như xách một con heo đi về hướng khác để thẩm vấn, Phương Giải nhìn tăng nhân gầy trước mặt, ngồi xổm xuống cười nói:
- Ngươi cũng thấy đấy, trong số những người ngươi gặp được hôm nay, thì là ta người giảng đạo lý nhất. Cho nên ngươi nên cảm thấy mình may mắn. Nếu ngươi nguyện ý nói ra mục đích của các ngươi là gì, thì ta sẽ rất cao hứng. Nếu ngươi không nguyện ý, thì ta sẽ đổi vị trí với tên mập mạp vừa nãy, để cho y thẩm vấn ngươi.
Tăng nhân gầy gò này rụt cổ một cái, hiển nhiên trong lòng còn sợ hãi:
- Bọn ta…bọn ta chỉ là về lại chùa gọi viện binh mà thôi.
Yết hầu của y nảy lên nảy xuống vài cái, thanh âm hơi run:
- Bọn ta là người của chùa Long Tượng, phụng pháp chỉ của Thiên Tôn Đại Tự Tại tới Thấm Lâm Quách Lặc trowrjj chiến. Không ngờ trong Thấm Lâm Quách Lặc còn có một đại tu hành người Hán. Ba vị trưởng lão đều chết trong tay người này, cho nên bọn ta tính toán trở về mời Thủ Tọa tới để hàng yêu trừ ma.
- Ngươi rất không thành thật.
Phương Giải chậm rãi lắc đầu, nhấc cổ áo của tăng nhân này lên rồi ném lên trờ. Thân thể của y bay lên trời giống như là bắn pháo, bay tới mười mét mới rơi xuống. Mắt thấy sắp rơi xuống đất thì Phương Giải tiếp lấy, sau đó lại ném lên. Tăng nhân này giống như đi thang máy, cứ đi lên lại đi xuống, lặp lại như thế ba lượt, lúc Phương Giải ném y xuông đất, y không nhịn được nôn ọe. Dưới ánh trắng, sắc mặt của y trắng bệch giống như tờ giấy trắng.
- Nếu không nói thật, ta liền không đỡ ngươi.
Phương Giải lại nhấc y lên, tăng nhân này lập tức cầu xin tha thứ:
- Ta…ta nói!
Từ trang phục trên người tăng nhân gầy này, Phương Giải có thể thấy được thân phận của y không thấp. Tuy tu vị chỉ tầm Tứ, Ngũ Phẩm, nhưng hiển nhiên ở bên trong Phật tông không dùng tu vị để phân cao thấp. Vừa rồi nhìn ánh mắt của y léo lên, Phương Giải liền biết người này có tâm tư thâm trầm, hẳn là thuộc về hàng ngũ người phụ tá.
- Nói đi.
Phương Giải nói.
Tăng nhân này thở dốc một lúc mới khôi phục lại chút thể lực. Y khó khăn nuốt nước bọt rồi nói:
- Bọn ta được Điệt Biệt Nguyên soái phái tới Thanh Ô Quốc. Lúc trước phái sứ giả tới Thanh Ô Quốc yêu cầu xuất binh, Khả Hãn của Thanh Ô Quốc lo lắng bị Khoát Khắc Đài Mông Ca trả thù cho nên không dám phái binh tới. Sau khi sứ giả trở về, Điệt Biệt Nguyên soái giận dữ, lệnh cho bọn ta tới Thanh Ô Quốc giết chết Khả Hãn Thanh Ô, lập đệ đệ của y làm Tân Khả Hãn, suất quân tấn công Vương đình.
- Điệt Biệt Nguyên soái là ai?
Phương Giải hỏi.
- Là…là một trong chín đại Kim Trướng Tướng quân từng dưới trướng của Khoát Khắc Đài Mông Ca. Mông Ca bất kính với Đại Luân Tự, ngài ấy liền rời khỏi Vương đình. Thiên Tôn Đại Tự Tại phong ngài ấy làm Nguyên soái, thống lĩnh các đạo binh mã tấn công Thấm Lâm Quách Lặc. Bởi vì lang kỵ ở trong thành có không ít hơn sáu, bảy vạn người, cũng không thiếu người tu hành của gia tộc Hoàng Kim trợ trận, cộng thêm một đại tu hành người Hán ở đó, nhiều lần công phá mà không được. Hơn nữa nghe nói Hắc Sơn Quân sắp tới rồi, cho nên Điệt Biệt Nguyên soái phái bọn ta tới Thanh Ô Quốc, mang theo binh mã của Thanh Ô Quốc tới ngăn cản Hắc Sơn quân.
Phương Giải bảo Trần Hanh coi chừng y, sau đó đi tới hướng Hạng Thanh Ngưu.
Cách còn xa chợt nghe thấy tiếng kêu rên và tiếng mắng chửi của Hạng Thanh Ngưu:
- Ai bảo ngươi béo…ai bảo ngươi béo! Con mẹ ngươi chứ, béo mà không anh tuấn thì có mặt mũi gì sống trên đời? Nếu lựa chọn béo thì nên có giác ngộ của một chàng béo đẹp trai. Ngươi nhìn quần áo trên người ngươi xem, căng phồng sắp rách rồi, ăn mặc như vậy ngươi không thấy mất mặt à? Mất mặt không?
Cứ hỏi một câu y lại đánh một cái, sau đó là tiếng kêu rên của tăng nhân béo kia.
Phương Giải cố nhịn cười đi tới, vỗ vai của Hạng Thanh Ngưu, nói:
- Ngươi vẫn chưa hỏi mục đích của bọn chúng à? Ở đây trừng phạt người béo hơn ngươi có ích gì?
- Béo, phải có khí chất!
Hạng Thanh Ngưu tung một cước đá văng tăng nhân béo kia:
- Như vậy quả thực mất mặt những người béo như bọn ta…Hỏi ra rồi, người này chưa cần đánh đã khai, nói là tới Thanh Ô Quốc để giết Khả Hãn của Thanh Ô Quốc.
- Hỏi được rồi còn đánh?
Phương Giải nói.
- Cũng vì chưa đánh đã khai, cho nên ta mới tức giận.
Hạng Thanh Ngưu tức giận nói:
- Một chút khí phách cũng không có, chưa đánh liền khai, mất cả hứng…
- Giờ làm gì?
Y hỏi Phương Giải:
- Giết hai kẻ này?
- Không.
Phương Giải khoát tay:
- Giúp người Mông Nguyên một tay, phong tỏa khí mạch của hai người này lại, tí nữa bảo Tiểu Hanh Tiểu Cáp ném vào trong thành Thấm Lâm Quách Lặc. Nếu ta đoán không sai…có lẽ Nhị sư huynh hoặc là Đại sư huynh kia của ngươi, đang ở trong thành Thấm Lâm Quách Lặc.
- Ai nha!
Hạng Thanh Ngưu nghe vậy liền vui mừng:
- Bất kể là Nhị sư huynh hay Đại sư huynh, tối nay ta sẽ đi vào đó.
Phương Giải và Trầm Khuynh Phiến trốn sau một ngọn đồi ló đầu nhìn ra. Dưới ánh trăng thấy một đám người ở đằng xa xa.
Phương Giải ngưng thần nhìn sang, phát hiện mười mấy người đang vây công hai người.
Lại nhìn chốc lát phát hiện không đúng, là hai người vây công mười mấy người
Đúng vậy, là vây công.
Hai người kia có thân pháp cực nhanh, bao vây mười mấy người kia vào một chỗ. Tuy chỉ có hai người, nhưng thật giống như hơn mười người, mỗi người phải đối đầu với một kẻ địch vậy. Chỉ trong một lát, đã có năm, sáu người ngã xuống. Phương Giải nhìn chằm chằm vào thân pháp của hai người kia, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, bởi vì hắn nhận ra hai người kia là ai.
Hắn quay đầu nhìn về phía Trầm Khuynh Phiến, phát hiện khóe miệng của Trầm Khuynh Phiến cũng nở ý cười, hiển nhiên là nhận ra bọn họ.
Phương Giải nhìn về phía xa hơn, quả nhiên có một bóng dáng mập mạp đang ngồi trên một tảng đá lớn, một bên vỗ tay một bên nói cái gì đó. Nếu không phải thị lực của Phương Giải vượt xa người thường thì đã nhìn không thấy. Hắn nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, mới phát hiện tên bại hoại kia đang hát một bài hát cho trẻ con. Còn là bài hát mà lúc trước Phương Giải trong lúc rảnh rỗi hát trêu đùa, bị tên mập đó học được.
- Hai con cọp, hai con cọp, chạy trốn nhanh, chạy trốn nhanh…Một con tên là Tiểu Hanh, một con tên là Tiểu Cáp, thực biến thái…thực biến thái…
Phương Giải không nhịn được bật cười, sau đó đứng dậy đi tới.
Nhìn thấy bên này có người xuất hiện, tên mập mạp đang ngồi ở tảng đá kia lập tức bay tới, dùng tay bắn ra một chiêu Tiểu Chu Thiên. Từ rất xa Phương Giải liền cảm thấy một cỗ nội kình hùng hậu xông về phía mình. Hắn còn chưa ra tay thì hơn mười kiếm khí từ phía sau bắn tới, giống như là cắt kim loại, cắt đứt nội kình kia.
- Ái chà, còn gặp được cao thủ cơ đấy.
Mập mạp hô nhỏ một tiếng, vừa định biến chiêu thì nghe thấy người đối diện hô một câu:
- Hạng Thanh Ngưu, ngươi mà động thủ nữa thì ta thiến ngươi.
Mập mạp hơi sửng sốt, lập tức cười lên ha hả:
- Chém gió gì thế, lúc đạo gia ta đi tiểu còn không tìm được cái thứ đó, ngươi tưởng muốn thiến là thiến được à, ngươi đánh giá mình quá cao rồi.
Phương Giải phì một tiếng:
- Bé tí tẹo có gì mà kiêu ngạo?
Mập mạp vui vẻ chạy tới, ôm Phương Giải một cái:
- Sư điệt à, sao ngươi lại ở đây? Lúc trước ngươi phái người truyền tin nói rằng muốn tử thủ ở Thanh Hạp, ta đã mắng chín đời tổ tông nhà ngươi, xem ra ta chửi oan ngươi rồi.
Phương Giải cảm thấy giống như một ngọn núi thịt đụng vào người, thậm chí có thể thấy thịt béo kia rung rung.
- Mau buông ra, nghẹn thở chết mất.
Phương Giải đẩy Hạng Thanh Ngưu ra:
- Ta đã đánh xong ở Thanh Hạp rồi, nghỉ ngơi ở sơn trại hai ngày rồi xuất phát tới đây. Mà không ngờ ngươi mới tới chỗ này…
- Còn không phải vì ta đã biết chỗ của Nhị sư huynh đó sao. Huynh ấy còn khỏe mạnh nên ta không sốt ruột cho lắm. Ta vốn định tới Vương đình gặp Nhị sư huynh, nhưng lại nghĩ, nếu như Nhị sư huynh hỏi ta, Thanh Ngưu à, đoạn đường đi về phía tây này đệ đã giết được bao nhiêu con lừa ngốc. Nếu ta nói ta chỉ giết được mấy chục tên thì chẳng phải bị huynh ấy cười nhạo sao? Lúc lần đầu tiên huynh ấy đi về phía tây đã được Phật tông gọi là Ác Ma, một người một thanh kiếm cơ hồ đánh sập Đại Tuyết Sơn. Ba nghìn tăng binh kim thân đều bị huynh ấy giết đánh cho tan tác. Tứ đại Thiên Tôn thì ba người bị huynh ấy đánh cho tơi bời…
- Cho nên ngươi muốn giết thêm vài người để có cái mà khoác lác?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu cười ngượng ngùng:
- Chủ yếu là lúc trước ta cùng Tiểu Hanh Tiểu Cáp gặp được một con sư tử toàn thân màu trắng, nhìn rất hùng tráng. Ta đã nghĩ, nếu bắt con đó làm thú cưỡi thì chẳng phải rất thích sao. Vì thế cùng Tiểu Hanh Tiểu Cáp đuổi theo. Kết quả là con vật kia chạy như là đằng vân giá vũ, đuổi hồi lâu mà vẫn không đuổi kịp được. Chờ lúc bọn ta trở về thì mới phát hiện…ngựa bị mất…
Phương Giải không nhịn được bật cười:
- Cho nên các ngươi đi bộ tới đây?
Hạng Thanh Ngưu cười hì hì:
- Đi bộ cũng có lợi. Hành trình chậm hơn, gặp được nhiều người của Phật tông hơn. Đánh mấy con lừa trọc này sảng khoái lắm. Nói cho ngươi biết, lúc Đạo gia ta vừa mới đi ra Thanh Hạp liền tự tay phế đi một Phật tử, hành hạ y như hành hạ một con gà con. Mấy hôm trước Tiểu Hanh Tiểu Cáp còn hạ hai tên nghe nói là Hộ Pháp của Phật tông, còn có một lão tăng nghe nói là Thủ Tọa của chùa Tiểu Chiêu, đang đi tới Đại Luân Tự để trợ giúp.
Y nói tới văng cả nước miếng, hiển nhiên là rất đắc ý.
- Những người kia là ai?
Phương Giải hỏi.
- Ta làm sao biết được.
Hạng Thanh Ngưu bĩu môi:
- Dù sao đều là đầu trọc, giết là được. Lúc chưa đi về phía tây, ta tưởng rằng người trong Phật tông đều là người đại tu hành. Hiện tại mới biết chỉ là thổi phồng lên mà thôi. Người có thực lực chân chính không gặp được vài người. Có cái tên Thủ Tọa kia bị Tiểu Hanh Tiểu Cáp xé đứt đôi kia còn khá chút, về sau chẳng gặp phải đối thủ nào cả.
Phương Giải mà phát lạnh, trong lòng tự nhủ hai tên Tiểu Hanh Tiểu Cáp kia đi cùng ngươi tới được nơi này thật không dễ dàng gì. Trí lực của hai người này chẳng khác nào một đứa trẻ con, không ngờ có thể một hơi giết tới Thấm Lâm Quách Lặc. Phương Giải nghĩ tới cảnh người của Phật tông bị Trần Hanh Trần Cáp xé thành hai mảnh, tim đập nhanh hơn chút, cảnh đó phải máu tanh như thế nào.
- Tiểu Phương Phương!
Xa xa truyền tới tiếng của Trần Cáp::
- Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ta và Tiểu Hanh xử lý xong bọn này sẽ chơi cùng ngươi.
Phương Giải vội vàng hô:
- Lưu lại hai người sống.
- Hai?
- Ừ.
Phốc phóc!
Có hai bóng đèn bay tới, không ngừng vung tay vung chân giữa không trung muốn ổn định thân hình, nhưng bởi vì khí mạch bị Trần Hanh Trần Cáp khống chế, cho nên chỉ tốn công vô ích. Bay được vài giây rồi rơi thật mạnh xuống trước mặt Phương Giải. Bịch bịch hai tiếng, hai đệ tử Phật tông này bị ngã quỳ rạp xuống đất, đã ngất đi.
Hạng Thanh Ngưu khen:
- Hai cái tên mà ngươi cho ta mượn con mẹ nó dùng rất tốt, làm việc hiệu suất cao!
Phương Giải lắc đầu bất đắc dĩ, chợt phát hiện Trần Hanh Trần Cáp cộng thêm Hạng Thanh Ngưu, ba người này hình như là rất hợp nhau…
…
…
Không ít hơn bốn mươi tăng nhân bị Trần Hanh Trần Cáp xử lý sạch sẽ. Trong đó có người tu hành Bát Phẩm. Nhưng ở trước mặt hai tên biến thái này, ngay cả cơ hội trả đòn cũng không có. Hiện tại hai người bọn họ đã thông minh hơn lúc đầu đi theo Phương Giải nhiều rồi. Nhìn trang phục của hai kẻ bị bắt, có vẻ là thủ lĩnh đám tăng nhân này.
- Chia ra hỏi.
Phương Giải chỉ một tăng nhân gầy gò, nói với Hạng Thanh Ngưu:
- Đã trễ như vậy rồi mà bọn họ vẫn xuất hành, hẳn là có chuyện quan trọng gì đó, hỏi rõ ràng rồi nói sau.
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu, chỉ tên tăng nhân mập mạp bên cạnh
- Ngươi thẩm vấn tên gầy, tên béo này giao cho ta. Mẹ nó chứ, ta rất ghét những kẻ mập hơn ta.
Phương Giải mím môi, nhịn không cười ra tiếng. Tăng nhân này thoạt nhìn đúng là còn béo hơn cả Hạng Thanh Ngưu, tai to mặt lớn, tăng bào trên người căng phồng giống như sắp bị đứt.
Nhìn Hạng Thanh Ngưu xách tăng nhân béo ú như xách một con heo đi về hướng khác để thẩm vấn, Phương Giải nhìn tăng nhân gầy trước mặt, ngồi xổm xuống cười nói:
- Ngươi cũng thấy đấy, trong số những người ngươi gặp được hôm nay, thì là ta người giảng đạo lý nhất. Cho nên ngươi nên cảm thấy mình may mắn. Nếu ngươi nguyện ý nói ra mục đích của các ngươi là gì, thì ta sẽ rất cao hứng. Nếu ngươi không nguyện ý, thì ta sẽ đổi vị trí với tên mập mạp vừa nãy, để cho y thẩm vấn ngươi.
Tăng nhân gầy gò này rụt cổ một cái, hiển nhiên trong lòng còn sợ hãi:
- Bọn ta…bọn ta chỉ là về lại chùa gọi viện binh mà thôi.
Yết hầu của y nảy lên nảy xuống vài cái, thanh âm hơi run:
- Bọn ta là người của chùa Long Tượng, phụng pháp chỉ của Thiên Tôn Đại Tự Tại tới Thấm Lâm Quách Lặc trowrjj chiến. Không ngờ trong Thấm Lâm Quách Lặc còn có một đại tu hành người Hán. Ba vị trưởng lão đều chết trong tay người này, cho nên bọn ta tính toán trở về mời Thủ Tọa tới để hàng yêu trừ ma.
- Ngươi rất không thành thật.
Phương Giải chậm rãi lắc đầu, nhấc cổ áo của tăng nhân này lên rồi ném lên trờ. Thân thể của y bay lên trời giống như là bắn pháo, bay tới mười mét mới rơi xuống. Mắt thấy sắp rơi xuống đất thì Phương Giải tiếp lấy, sau đó lại ném lên. Tăng nhân này giống như đi thang máy, cứ đi lên lại đi xuống, lặp lại như thế ba lượt, lúc Phương Giải ném y xuông đất, y không nhịn được nôn ọe. Dưới ánh trắng, sắc mặt của y trắng bệch giống như tờ giấy trắng.
- Nếu không nói thật, ta liền không đỡ ngươi.
Phương Giải lại nhấc y lên, tăng nhân này lập tức cầu xin tha thứ:
- Ta…ta nói!
Từ trang phục trên người tăng nhân gầy này, Phương Giải có thể thấy được thân phận của y không thấp. Tuy tu vị chỉ tầm Tứ, Ngũ Phẩm, nhưng hiển nhiên ở bên trong Phật tông không dùng tu vị để phân cao thấp. Vừa rồi nhìn ánh mắt của y léo lên, Phương Giải liền biết người này có tâm tư thâm trầm, hẳn là thuộc về hàng ngũ người phụ tá.
- Nói đi.
Phương Giải nói.
Tăng nhân này thở dốc một lúc mới khôi phục lại chút thể lực. Y khó khăn nuốt nước bọt rồi nói:
- Bọn ta được Điệt Biệt Nguyên soái phái tới Thanh Ô Quốc. Lúc trước phái sứ giả tới Thanh Ô Quốc yêu cầu xuất binh, Khả Hãn của Thanh Ô Quốc lo lắng bị Khoát Khắc Đài Mông Ca trả thù cho nên không dám phái binh tới. Sau khi sứ giả trở về, Điệt Biệt Nguyên soái giận dữ, lệnh cho bọn ta tới Thanh Ô Quốc giết chết Khả Hãn Thanh Ô, lập đệ đệ của y làm Tân Khả Hãn, suất quân tấn công Vương đình.
- Điệt Biệt Nguyên soái là ai?
Phương Giải hỏi.
- Là…là một trong chín đại Kim Trướng Tướng quân từng dưới trướng của Khoát Khắc Đài Mông Ca. Mông Ca bất kính với Đại Luân Tự, ngài ấy liền rời khỏi Vương đình. Thiên Tôn Đại Tự Tại phong ngài ấy làm Nguyên soái, thống lĩnh các đạo binh mã tấn công Thấm Lâm Quách Lặc. Bởi vì lang kỵ ở trong thành có không ít hơn sáu, bảy vạn người, cũng không thiếu người tu hành của gia tộc Hoàng Kim trợ trận, cộng thêm một đại tu hành người Hán ở đó, nhiều lần công phá mà không được. Hơn nữa nghe nói Hắc Sơn Quân sắp tới rồi, cho nên Điệt Biệt Nguyên soái phái bọn ta tới Thanh Ô Quốc, mang theo binh mã của Thanh Ô Quốc tới ngăn cản Hắc Sơn quân.
Phương Giải bảo Trần Hanh coi chừng y, sau đó đi tới hướng Hạng Thanh Ngưu.
Cách còn xa chợt nghe thấy tiếng kêu rên và tiếng mắng chửi của Hạng Thanh Ngưu:
- Ai bảo ngươi béo…ai bảo ngươi béo! Con mẹ ngươi chứ, béo mà không anh tuấn thì có mặt mũi gì sống trên đời? Nếu lựa chọn béo thì nên có giác ngộ của một chàng béo đẹp trai. Ngươi nhìn quần áo trên người ngươi xem, căng phồng sắp rách rồi, ăn mặc như vậy ngươi không thấy mất mặt à? Mất mặt không?
Cứ hỏi một câu y lại đánh một cái, sau đó là tiếng kêu rên của tăng nhân béo kia.
Phương Giải cố nhịn cười đi tới, vỗ vai của Hạng Thanh Ngưu, nói:
- Ngươi vẫn chưa hỏi mục đích của bọn chúng à? Ở đây trừng phạt người béo hơn ngươi có ích gì?
- Béo, phải có khí chất!
Hạng Thanh Ngưu tung một cước đá văng tăng nhân béo kia:
- Như vậy quả thực mất mặt những người béo như bọn ta…Hỏi ra rồi, người này chưa cần đánh đã khai, nói là tới Thanh Ô Quốc để giết Khả Hãn của Thanh Ô Quốc.
- Hỏi được rồi còn đánh?
Phương Giải nói.
- Cũng vì chưa đánh đã khai, cho nên ta mới tức giận.
Hạng Thanh Ngưu tức giận nói:
- Một chút khí phách cũng không có, chưa đánh liền khai, mất cả hứng…
- Giờ làm gì?
Y hỏi Phương Giải:
- Giết hai kẻ này?
- Không.
Phương Giải khoát tay:
- Giúp người Mông Nguyên một tay, phong tỏa khí mạch của hai người này lại, tí nữa bảo Tiểu Hanh Tiểu Cáp ném vào trong thành Thấm Lâm Quách Lặc. Nếu ta đoán không sai…có lẽ Nhị sư huynh hoặc là Đại sư huynh kia của ngươi, đang ở trong thành Thấm Lâm Quách Lặc.
- Ai nha!
Hạng Thanh Ngưu nghe vậy liền vui mừng:
- Bất kể là Nhị sư huynh hay Đại sư huynh, tối nay ta sẽ đi vào đó.